“Gì cơ? Một… nhóm chat á?”
Cú sốc khiến cô bật thốt lên. Nhận ra mình vừa hét quá to, Kim Ji-in vội vàng đưa tay lên bịt miệng.
“…Ý cô là nhóm chat gì vậy?”
Sophia liếc nhìn Kim Ji-in bằng ánh mắt khó chịu, dường như không muốn đề cập đến chủ đề này chút nào, còn có phần cảm thấy xấu hổ. Cô hơi mím môi, rồi bực bội đưa tay lên vò đầu.
“Chuyện này là bí mật đấy. Mấy người cũng vậy.”
“À, un.”
“T, tôi hiểu rồi…!”
Thấy Yu Jitae cũng khẽ gật đầu, Sophia thở dài một hơi rồi bắt đầu nói. “Có một nhóm chat gồm 10 người, đều là những học viên top đầu, chuyên chia sẻ lịch đấu tay đôi của họ. Như anh đã đoán, mục đích là để tránh đụng độ nhau.”
“Ai là thành viên?”
Sophia nhíu mày khi nghe câu hỏi đó.
“Em không thể nói được.”
“Vì sao?”
“Vì em cũng không biết họ là ai cả.”
“Ý em là sao?”
“Em chỉ biết đến sự tồn tại của nhóm đó vì từng được rủ vào thôi.”
“Và ai là người rủ?”
Câu hỏi của Yu Jitae sắc bén như đang thẩm vấn tội phạm. Có chút áp lực, Sophia liếc sang hướng khác rồi đáp. “Em không tiện nói ra. Em không tham gia vì cảm thấy chuyện đó thật dơ bẩn. Em vốn ghét mấy trò kiểu vậy.”
“Hừm…”
Anh ngẩng đầu lên, mắt hướng về phía khu học viện – trung tâm của Lair, nơi có trụ sở của ban giáo dục. Anh im lặng hồi lâu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó. “Chắc giờ người ta bắt đầu nghi ngờ rồi. Cũng phải thôi, mấy học viên top đầu không giao đấu với nhau suốt cả tháng trời.”
“Bảo sao…!”
“Ra là dùng cách tránh mặt nhau để ‘bắn tỉa’…”
“Đó mới là vấn đề, chết tiệt. Hơn nữa, tên đó còn hèn hạ đến mức dàn dựng tất cả pháp tháp để khắc chế cận chiến. Anh có thấy chưa?”
Nói rồi, Sophia tức tối mở đoạn ghi hình trận đấu giữa Yeorum và Zhou Luxun. Dù đã xem rồi, Yu Jitae vẫn im lặng theo dõi thêm một lần nữa.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, bốn pháp tháp (monuments) bay lơ lửng xung quanh Zhou Luxun. Trong đó, pháp tháp quan trọng nhất là cái phía sau lưng hắn. Nó lớn hơn ba cái còn lại và cần được nạp mana liên tục khoảng 30 giây mới có thể kích hoạt. “Chậc, cái Revolver Monument đó. Tôi ghét cái thứ đó thật.”
Khi được kích hoạt, [Revolver Monument] sẽ bắn ra đạn phép có thể đánh trúng mọi mục tiêu trong phạm vi 100 mét. Ba pháp tháp còn lại đóng vai trò hỗ trợ, bảo vệ Zhou Luxun và Revolver Monument.
Yeorum dự định đánh bại Zhou Luxun trước khi pháp tháp đó vận hành toàn lực. Thế nhưng ba pháp tháp hỗ trợ lại thi triển các phép như hàn băng, thôi miên và ảo giác.
Vừa di chuyển, Zhou Luxun vừa dùng bốn loại phép khác nhau để kiềm chế Yeorum. Nói cách khác, hắn đá bóng bằng chân trong khi tay thì chơi bóng bàn, chơi game và vừa hát hò.
“…Cảm giác như cứt, nhưng phải công nhận hắn thật sự giỏi.”
Vì thế, hắn mới được mệnh danh là thiên tài vĩ đại nhất của Guild Erfan.
Dù vậy, Yeorum vẫn giữ được bình tĩnh. Cô vượt qua dòng khí lạnh muốn đóng băng ngón tay mình và xử lý khéo léo những đòn tấn công bằng niệm lực lẫn các vật thể bay tới.
Thế nhưng ngay khi cô áp sát được hắn, thân hình Zhou Luxun đột ngột biến mất như ảo ảnh – do ảnh hưởng của phép gây ảo giác.
“Kuah, suýt nữa thì!”
“…Haa. Đánh kiểu đó thật dơ bẩn.”
Dù cô có rút ngắn khoảng cách, Zhou Luxun vẫn mang theo hai tấm khiên. Không còn dùng kiếm như thường lệ, nhưng lối đánh đó lại cực kỳ hiệu quả với Yeorum – người ưa sử dụng vũ khí tấn công.
Mỗi lần lao đến lại bị hắn thoát đi trong gang tấc, khiến cả Soujiro lẫn Kim Ji-in cũng phải nhíu mày. Nhất là khi Zhou Luxun vừa chiến đấu vừa cười khúc khích và lè lưỡi trêu chọc. “Hắn đang chơi trò tâm lý. Cô ấy phải giữ bình tĩnh mới có thể tiếp cận. Mà tức giận thì không làm được đâu.”
Yeorum dựa vào thân pháp và sức mạnh để áp đảo, nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh bại Zhou Luxun. Khi pháp tháp bắn đạn được kích hoạt, trận đấu nghiêng hẳn về phía hắn.
Đó là lý do vì sao Zhou Luxun được gọi là Territory Master – Bậc thầy điều khiển trận đấu. Điều đáng chú ý là: hắn cũng không đánh bại được Yeorum.
“Hiểu chưa? Cái tên khốn đó đang tính toán cái quái gì?”
Yu Jitae lặng lẽ gật đầu trước lời Sophia.
Hắn không dùng pháp tháp để tấn công Yeorum. Tất cả chỉ để cản cô lại. Suốt 5 phút thi đấu, Zhou Luxun chỉ chăm chăm giữ khoảng cách.
Trang bị và phép bổ trợ mà Zhou Luxun chuẩn bị đều nhằm mục đích kéo trận đấu thành hòa. Vì vậy, hắn mới bị nghi ngờ là “bắn tỉa”.
Năm phút trôi qua. Trận đấu kết thúc, điểm số được tính.
“Oi, cái đồ khốn nạn ■■■■■! Cái ■■■■ gì đây hả ■■■■!”
Có lẽ tức tối vì để mất điểm quý giá, Yeorum ném kiếm xuống sàn, rồi giận dữ giẫm lên nhiều lần – đó là đoạn kết của video.
Đó là chuyện xảy ra trong lần đấu đầu tiên. Và mọi thứ lặp lại đúng như thế vào ngày hôm sau.
“…Hiểu rồi. Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết.”
-----------------------------------------------
Ba ngày tiếp theo, Yeorum không rời khỏi phòng. Cô bỏ cả tiết, không trả lời dù Bom hay Kaeul có gõ cửa gọi.
Trong lúc đó, Yu Jitae gọi điện, gặp gỡ người này người kia để điều tra hệ thống phân cặp và luật đấu tay đôi. Từ khi cái tên giả của nhà Yu lan khắp Lair, anh chỉ cần một cuộc gọi là kết nối được với giám đốc của bất cứ ban ngành nào. Việc đó xảy ra dù anh chẳng có quyền lực gì, có lẽ là nhờ hiệu trưởng Ha Sukmoo đã dặn mọi người “nên để tâm một chút”.
“Vâng. Theo quy định, hiện tại chúng tôi không thể can thiệp vào hệ thống này nữa.”
Đó là lập trường của một người phụ trách giải đấu.
“Tôi hiểu rồi.”
Kẻ hồi quy không rành về luật lệ hay cơ chế thi đấu, nhưng anh hiểu rất rõ lòng tham con người và có khả năng phân tích nguyên nhân.
Chiêu “bắn tỉa” của Zhou Luxun được thực hiện cực kỳ khéo léo. Dù phía bị hại có thấy kinh tởm, thì cũng chẳng có cách gì lật ngược tình thế.
Hiểu rõ hệ thống rồi lợi dụng nó một cách hợp pháp – đó là biểu hiện của sự “khôn ngoan”.
“Erfan. Mấy tên rác rưởi khốn nạn. Tính toán kỹ đến phát ghét.”
Mihailov nhổ nước bọt qua kẽ răng, còn Yu Jitae thì không đáp lại. Đúng như lời hắn nói, kết quả quý III sẽ được công bố sau ba ngày nữa. Và việc Yeorum tụt xuống hạng tư gần như đã là chắc chắn.
Cô đã hoàn toàn rơi vào bẫy của chúng.
“…”
Ngồi trong phòng khách, kẻ hồi quy nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Yeorum, trầm ngâm suy nghĩ.
Cứ cho là “bắn tỉa” thật đi. Nhưng như vậy vẫn còn điểm không hợp lý. Việc các học viên top đầu chia sẻ lịch đấu chưa đủ để biết chính xác thời gian Yeorum sẽ tham gia.
Mà để Zhou Luxun có thể canh đúng thời điểm, hắn cần một cách khác để biết giờ Yeorum nhấn nút vào phòng đấu của Colosseo Lair.
Có ai đó đã theo dõi Yeorum chăng? Theo dõi… Hừm…
Từ ngữ khó ưa đó cứ lởn vởn trong đầu anh. Nhưng nếu là một học viên thì không thể. Vì Yeorum là rồng, khả năng cảm nhận mana của cô vượt xa người bình thường.
Trong trường hợp đó, kẻ tình nghi trở nên rất rõ ràng:
Ở trong Lair,
Có khả năng theo dõi Yeorum,
Đồng thời có liên hệ và lợi ích chung với Zhou Luxun.
Kết thúc dòng suy nghĩ, Yu Jitae gọi cho Lyun – người giám hộ của Zhou Luxun, đồng thời là người đứng đầu nhóm guardian của Guild Erfan.
Tút…
Cuộc gọi kết nối.
“…Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau.”
Lyun không bắt máy. Yu Jitae nhờ Mihailov gọi thử, nhưng cũng không ai trả lời.
Chuyện chưa dừng lại ở đó. Tất cả giám hộ của Erfan đều không thể liên lạc được.
“…Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau.”
Không ai nghe máy. Với tư cách là giám hộ, khi đang ở trong Lair, họ bắt buộc phải luôn trong trạng thái có thể liên lạc. Không thể có chuyện cả đám cùng lúc để quên điện thoại hay mất máy – điều đó còn khó xảy ra hơn cả việc Yeorum mặc váy cưới.
Nói cách khác – Việc Lyun không bắt máy nghĩa là:
“Lũ khốn đó…”
Guild Erfan đang cố tình né tránh Yu Jitae.
Cạch…
Đúng lúc đó, một cánh cửa khẽ hé mở. Vì vẫn luôn dõi theo phòng Yeorum, ngay khi cửa bật ra, ánh mắt anh liền chạm vào đôi mắt đỏ rực đang lặng lẽ nhìn ra từ khe cửa.
“Chào.”
“…”
Yeorum khẽ gật đầu với vẻ mặt không mấy hài lòng. Một khi cánh cửa khép lại thì chẳng biết bao giờ mới mở ra lần nữa, nên Yu Jitae bước vào phòng khi cửa vẫn còn hé.
“…”
Ánh mắt ngước lên nhìn anh vẫn đầy vẻ bực dọc, nhưng cô cũng không ngăn cản. Cô hơi dịch người vào trong, để anh có thể bước vào.
Ngồi xuống giường, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh nãy giờ làm gì vậy?”
“Xem vài chuyện. Em thấy đỡ chưa?”
“Nếu anh ở trong hoàn cảnh của em thì anh thấy ổn không?”
Câu hỏi buột miệng đó đầy gai góc. Nói rồi, cô khẽ quay mặt đi.
“Cũng chưa biết nữa.”
“…”
“Em còn muốn ở một mình không?”
“…”
“Vậy nghỉ thêm một chút đi.”
“Anh đi đâu đó?”
“Có người cần gặp.”
Yu Jitae đứng dậy, định rời khỏi phòng thì tiếng cô cất lên giữ anh lại.
“Nhưng mà… giờ em cũng thấy khá hơn một chút rồi.”
Nghe vậy, anh quay lại. Yeorum nhìn chằm chằm xuống chân anh, cất giọng yếu ớt.
“…Tự xử xong thấy nhẹ người hẳn.”
Có vẻ cô đang cố gắng pha trò, dù nét mặt thì lại tối sầm như chẳng có chút hài hước nào.
Yu Jitae không rõ câu nói ấy, cũng như ánh mắt cô dán vào chân anh, mang ý nghĩa gì. Tuy nhiên, đoán rằng việc cô giữ anh lại có nghĩa là cô còn điều gì muốn nói, anh quay lại, ngồi xuống cạnh cô.
“Không có gì lớn đâu. Em không cần phải buồn thế.”
“Không. Em không buồn.”
“Vậy thì sao?”
“Chỉ là…”
“Cứ nói những gì em nghĩ đi.”
Yeorum khịt mũi, thở dài một hơi thật sâu.
“Anh biết đó… em nhìn cũng hơi ngu ngốc đúng không?”
Một câu hỏi khiến anh hơi bất ngờ.
“Tại sao?”
“Thì… bị Zhou Luxun đập cho một trận thì không nói, nhưng bị trừ 20 điểm với cấm đấu ba ngày là do em làm trò ngu ngốc, đúng không?”
Yu Jitae đáp.
“Cũng đúng.”
Yeorum lườm anh, rồi lại thở dài lần nữa.
“Biết vậy… Em cũng biết đó là việc rất ngu xuẩn ngay từ đầu rồi.”
“Ừ.”
“Tên khốn đó cứ lắc mông ăn mừng sau trận đấu, làm em phát điên lên. Nhưng em cũng cố kiềm lại rồi đó. Em thua thật, mà còn nổi nóng nữa thì mất mặt lắm, đúng không? Chưa kể, bình thường em cũng hay xỉa xói người ta sau khi thắng.”
“Rồi sao nữa?”
“Nhưng mà… nhưng mà… lần này em chịu không nổi thật…”
Anh trầm ngâm nghĩ về lý do cô nói những lời đó.
“Cứ mỗi lần nổi nóng là em lại lao vào như con thiêu thân… vậy cũng ngu lắm đúng không?”
“…”
Vì cô luôn như thế trong những lần lặp trước, và vì anh đã dành hàng chục năm để chứng kiến điều đó, nên Yu Jitae cần chút thời gian để hiểu rõ điều gì đang ẩn sâu trong nỗi trăn trở ấy.
“Lần này chỉ là đập cho một thằng mà em chẳng quen biết, nhưng có lúc cãi nhau với Bom-unni, em suýt chửi ầm lên mà không nhận ra.”
“…”
“Rồi mấy lần đi đánh dungeon nữa, cũng suýt làm hỏng hết mọi chuyện chỉ vì nóng nảy…”
Anh chỉ lặng lẽ lắng nghe đứa trẻ đang trút bầu tâm sự.
“Em cũng muốn học cách kiềm chế nữa…”
Và câu trả lời tự động hiện lên trong đầu anh.
“…”
Nói đến đó, Yeorum ôm gối, rúc mình lại. Như thường lệ, sau khi bộc bạch xong, cô lại có vẻ ngượng ngùng.
Anh gật đầu nhẹ rồi đứng dậy.
Nếu là chuyện kiềm chế cơn giận, anh biết cách giúp cô.
Tuy nhiên… việc thay đổi bản chất của một sinh vật cấp cao như rồng, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng hay nhanh chóng. Nên chủ đề này đành phải để lại sau.
“Biết rồi. Em nghỉ ngơi đi.”
“Nn.”
---------------------------------------
Rời khỏi nhà, anh liên lạc với Phòng giáo dục để xin địa chỉ ký túc xá của Guild Erfan. Dự định là đến gặp Lyun trực tiếp, nhưng phía giáo vụ một mực từ chối, nói không thể tiết lộ vì bất kỳ lý do gì.
Không còn cách nào khác, Yu Jitae tập trung cảm giác, cố tìm kiếm sự hiện diện quen thuộc. Vì đã chạm mặt giám hộ tên Lyun hơn ba lần nên anh phần nào nhớ được chất mana của hắn.
Anh nhắm mắt, dồn tâm trí.
Trong đầu anh, những bức tường cao và tòa nhà của học viện đồ sộ dần phai nhạt, để lại cảm giác về mana đặc trưng của từng sinh thể.
Tìm một người giữa đám đông hơn một trăm ngàn người là việc bất khả thi. Với số lượng người khổng lồ như vậy, anh buộc phải loại trừ từng khu vực một.
Ngay cả vậy, cũng mất vài tiếng đồng hồ. Chỉ đến khi xác nhận được mục tiêu, kẻ hồi quy mới mở mắt.
Phía bên kia khu học viện, ở khu dân cư số 5.
Yu Jitae gõ cửa một căn hộ.
“Ai vậy? Á…!”
Người mở cửa là Zhou Luxun.
Gã ngỡ ngàng, lập tức lùi mấy bước để cửa mở toang, còn Yu Jitae thì bước thẳng vào. Bên trong, các học viên và giám hộ của Guild Erfan đang mở tiệc, nào gà rán nào bia bọt.
Ánh mắt bọn họ lộ rõ vẻ bối rối trước vị khách không mời mà đến. Cả đám nín thở nhìn anh đầy ngơ ngác, còn Yu Jitae thì lặng lẽ lướt ánh mắt qua từng người một.
Cho đến khi ánh nhìn của anh dừng lại ở Lyun.


2 Bình luận