“Ahjussi.”
“Gì thế?”
“Em có... bốc mùi không ạ?”
Mùi. Phản ứng hóa học khi các phân tử đặc trưng được không khí mang theo kích thích các thụ thể khứu giác trong khoang mũi.
Vì vậy, thứ mùi cô bé đang nói đến đúng là một “mùi”.
“Không.”
“Thế sao anh lại dí mũi vào em?”
“Tại vì nó thơm.”
“Vậy là em có mùi thật.”
“Nhưng là mùi thơm mà.”
Bom khẽ lùi người lại, và Yu Jitae cũng phải nghiêng người tới gần hơn để giữ khoảng cách cũ.
“Hmm… cái này ấy mà. Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt đâu” Bom nói, gương mặt hơi căng thẳng.
“Em nói mùi hương ấy hả?”
“Vâng. Chỉ là hương tự nhiên lan tỏa theo nhịp đập tim của lục long thôi. Thứ này cũng phổ biến mà…”
“Anh biết.”
“Vậy tại sao…”
“Thật ra, có điều khác anh đang muốn tìm hiểu.”
“Là mùi à? Là mùi khác sao?”
“Không.”
“Vậy là gì?”
Lưng cô đã chạm vào tựa ghế, nên giờ chẳng còn chỗ nào để lùi nữa. Cơ thể Yu Jitae to hơn hẳn, khiến anh như phủ trùm lên người cô.
“Anh cần đến gần hơn một chút để biết được.”
“Là sao…? Ý anh là gì chứ…”
Ở khoảng cách gần đến vậy, anh khó có thể nhìn vào mắt cô bởi cảm giác bối rối. Thế nên ánh mắt anh trượt xuống mũi. Bình thường anh không để ý, nhưng giờ mới nhận ra chiếc mũi ấy thật đẹp. Rồi ánh mắt lại trượt xuống môi—một lần nữa, cảm giác bối rối dâng lên. Anh lại nhìn xuống nữa. Phía dưới cổ, là làn da trắng mịn hiện ra sau cổ áo rộng hình chữ U cùng xương quai xanh tinh tế. Nhưng nơi ấy cũng không phải chỗ anh nên nhìn chằm chằm, mà nhìn thấp hơn nữa thì lại càng không ổn. Như thế sẽ là bất kính, mà Bom chắc chắn sẽ không vui.
Vậy anh nên nhìn vào bụng hay bàn chân cô? Nghĩ tới đó, anh nhận ra không có nơi nào trên cơ thể đứa trẻ này là nơi anh có thể đặt ánh nhìn một cách thoải mái.
Cuối cùng anh lại ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu cỏ non của cô. Bom trông có vẻ căng thẳng, mắt cụp xuống như đang sợ hãi. Tâm trạng thật của cô luôn khó đoán, khiến kẻ hồi quy cũng không biết biểu cảm ấy là thật hay chỉ là cô đang diễn.
Thường thì anh sẽ bỏ qua, nghĩ rằng chắc hẳn phải có lý do gì đó.
Cuộc sống thường nhật đã đủ phức tạp. Anh vốn là kẻ đã hỏng mất rồi. Có những điều anh không thể hiểu nổi, nhưng lần này anh không định làm ngơ chỉ vì bản thân không hiểu nổi.
Vì chuyện này... vô cùng quan trọng.
Anh hỏi.
“Bom. Em sợ anh à?”
Bom im lặng suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu.
“Tại sao?”
“Tại vì có người to lớn đang tiến lại gần em…”
“Nhưng em là rồng. Còn anh, dù có to thế nào thì cũng chỉ là con người.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà?”
“Hiện giờ em đang nhỏ hơn…”
Với vẻ mặt hơi sợ hãi—hoặc có lẽ là đang lườm anh—cô trông đầy căng thẳng.
“Em đúng là kỳ lạ” anh nói.
“Dạ?”
“Chẳng phải chính em là người hay làm trò theo ý mình sao. Chính em là người rút ngắn khoảng cách, chọc anh biết là anh đang rối bời.”
“Vâng…”
“Vậy mà giờ em lại sợ anh tiến lại gần? Em không thấy thế là kỳ lạ à?”
Anh thầm nghĩ.
Có điều gì đó không hợp lý trong hành vi của Bom.
Nếu là chuyện cười vào sự lúng túng của người khác thì cũng dễ hiểu thôi—anh cũng từng thấy vui khi trêu Gyeoul hay Yeorum.
Và việc từ đó sinh ra một cảm xúc khác cũng có thể lý giải được. Anh biết Bom có chút cảm tình với mình, và thật nực cười, bản thân anh cũng đang nảy sinh thứ cảm xúc mơ hồ ấy.
Vậy thì tại sao Bom lại sợ anh?
“Em cho anh lại gần cũng không sao mà” cô nói.
“Tại sao?”
“Vì ahjussi sẽ cư xử bình thường.”
“Bình thường là sao?”
“Giống như hôm qua và hôm kia.”
Lại cái cách nói chuyện lòng vòng đặc trưng của cô. Cô đang cố gắng che đậy vấn đề bằng những câu mơ hồ. Nhưng lần này, anh không định buông tha.
“Được rồi. Cứ cho là em nói đúng đi. Vậy tức là anh không được lại gần em?”
“Vâng…”
“Nghe chẳng hợp lý gì cả. Em chẳng từng nói là muốn độc chiếm anh còn gì.”
“Khi nào cơ…”
“Em có nói đấy. Về chuyện muốn ăn hết chiếc bánh một mình ấy.”
“Cái đó, ừm… là vì bánh ngon…”
Bom vừa nói xong đã nhận ra lời mình buồn cười đến mức nào. Đôi môi cô run nhẹ rồi khép lại. Ánh mắt né tránh, vẻ lo lắng càng thêm rõ rệt.
Vẻ mặt ấy—có lẽ Bom không nhận ra, nhưng chính biểu cảm lưỡng lự đó lại khiến Yu Jitae càng rối bời hơn.
“Em kỳ cục thật.”
Bom cũng đáp lại.
“Hôm nay ahjussi cũng kỳ cục.”
“Anh thì sao?”
“Bình thường anh đâu có như thế này với em.”
“Anh đã làm gì cơ chứ.”
“Thì nhìn xem. Anh trông như sắp nuốt chửng em ấy…”
Yu Jitae nghĩ thầm.
Từ lúc nào mà ranh giới của sự bối rối lại nới rộng đến vậy. Dù không ở trong tình huống ngượng ngùng, dù không ở gần nhau quá mức, dù Bom không nhìn thẳng vào mắt hay thì thầm sát tai.
Anh vẫn dễ dàng bị dao động.
Và đến khi nhận ra, anh đã bước thêm một bước. Anh thấy Bom rất đẹp, và thường nghĩ về cô. Khi nhìn thấy một chiếc kẹp tóc xinh, anh nhớ đến mái tóc màu cỏ non của cô. Kể cả khi nhìn người khác, anh cũng nhớ tới Bom.
Đây không còn là chuyện có thể lờ đi.
Dù không có kinh nghiệm, anh cũng không ngốc.
Anh biết rõ—Rằng cảm xúc này rất giống với cái gọi là “tình cảm nam nữ”.
Yu Jitae là người đặt lý trí lên trên hết. Anh không thể hiểu nổi chuyện tình cảm ấy nảy sinh từ đâu trong mình. Vốn dĩ thứ đó không nên tồn tại, mà thậm chí... còn chẳng có lý do cụ thể nào cả.
“Tại sao anh lại như thế này, em hỏi à?”
“Vâng…”
“Anh cũng không rõ nữa.”
Tựa như việc không thể xác định khoảnh khắc chính xác khi một khối băng bắt đầu tan, Yu Jitae cũng chẳng thể nói rõ cảm xúc ấy đã nhen nhóm từ khi nào—đến mức chính bản thân anh còn chẳng thể tin rằng những xúc cảm như thế lại tồn tại trong mình.
Anh cần một sự xác tín.
“Vì thế, giờ anh sẽ thử kiểm chứng.”
“Kiểm chứng gì cơ? À…”
Nói dứt lời, Yu Jitae khẽ đưa tay chạm vào má cô. Khi thấy ánh nhìn ngỡ ngàng hiện lên trên gương mặt Bom, một luồng cảm giác rối bời dâng lên trong lòng anh, như thể muốn bóp nghẹt cả hơi thở.
“Nếu em không thích, thì cứ nói.”
Chính vì cái cảm giác bối rối đó mà bao lần anh đã né tránh, và vì thế cho đến giờ anh vẫn chẳng thể hiểu rõ được những xúc cảm thật sự trong lòng mình.
“Ahjussi, khoan đã.”
“…”
“Nếu có ai đó bước vào thì sao…”
“Không có đâu.”
Anh cúi người xuống, tiến sát hơn về phía cô. Mùi hương thoảng qua cánh mũi dường như càng trở nên đậm đặc hơn.
“Không được đâu…”
Bom không nói là cô ghét, dù đến mức sợ hãi muốn bật khóc.
…Mà thật ra, nguyên do của tình huống rối rắm đến kỳ cục này lại bắt đầu từ vài ngày trước.
---------------------------------------------
Sáng hôm sau, ngay khi vừa trở về từ Las Vegas, Yu Jitae đã cùng Bom ra ngoài từ sớm để mua đồ ăn. Bữa sáng hôm đó là mì đen với thịt heo chiên chua ngọt. Đây là một trong những món mà Kaeul rất thích, nhưng vì Yeorum đặc biệt khoái đồ cay, nên họ cũng gọi thêm cả mì cay.
Sáng hôm ấy, không khí trong phòng 301 nặng nề đến lạ.
“…”
“…”
Lý do là vì Yeorum—người dạo gần đây hay tránh mặt Kaeul—lại đang ngồi ăn sáng cùng cả nhóm. Yeorum im lặng, và Kaeul cũng thế, bởi cô biết Yeorum đang cố giữ ý với mình.
Gyeoul liếc nhìn Bom. Đáp lại, Bom nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. Nhận thấy chẳng có gì nghiêm trọng, Gyeoul lại tập trung vào tô mì của mình.
Trong khi đó, Bom lén liếc Yu Jitae. Anh khẽ lắc đầu ra hiệu rằng không cần bận tâm.
Chẳng bao lâu, Yeorum phá tan bầu không khí im ắng.
“Yu Kaeul.”
“Ơ, dạ?”
“Nghe nói em đã trở thành học viên siêu việt hay gì đó.”
“À, vâng…”
Thực ra, Kaeul đã trượt bài kiểm tra. Cô trở lại khi chỉ còn 17 giây trên đồng hồ, khá muộn so với những thí sinh thành công khác.
Thế nhưng, nội dung bài kiểm tra của cô lại quá đặc biệt, đến mức tên của Kaeul được nhắc đến hàng nghìn lần mỗi ngày trên mạng. Vì lẽ đó, Lair đã phá lệ, cho cô một suất trong số các Học viên Siêu việt.
Kaeul đã trở thành một trong năm Học viên Siêu việt thuộc nhóm của Ha Sukmoo. Nhưng vì lý do nào đó, trông cô không được vui cho lắm.
“Làm tốt lắm.”
“Ơ, cảm… cảm ơn chị…”
“Làm tốt thì làm tốt, nhưng nếu em nghĩ chỉ vậy là có thể ngang tầm với chị thì chị sẽ đập em đấy, biết chưa.”
“Ể…?”
“Chắc em cũng nghĩ kiểu này: Chị với em cùng khoá, cùng học huấn luyện quân sự, lại đều là rồng. Vậy là có thể đấu ngang sức đúng không?”
Yeorum cầm đũa chỉ vào Kaeul. Trong tay cô, cái đũa trông như một cái đục sắt vậy.
“Lúc đó chị sẽ đập vỡ mặt em thật đấy.”
Kaeul hoảng hốt vẫy tay lia lịa.
“Ehew… Không có đâu! Em mà ngang tầm chị á? Chị mà muốn thì chắc em mất cả tay chân luôn!”
“Hmm, biết điều đó là tốt.”
“Với lại, sao mình lại phải đánh nhau chứ? Uhm, em nghĩ nếu tụi mình cùng đi cứu người thì sẽ tuyệt lắm á!”
Sau câu nói đó, bàn ăn rơi vào im lặng. Yeorum vẫn không nói gì, nhưng vẻ mãn nguyện hiện rõ, càng chứng tỏ cô vẫn đang để tâm đến Kaeul.
“Với cả, đừng có vì chút sức mạnh phép thuật mà bắn lung tung khắp nơi.”
“Unn?”
“Em kiểm soát còn chưa được kia mà. Xài xong một phép là thấy trống rỗng đúng không? Tay thì run, còn cảm giác như bị phỏng nữa chứ?”
“À… vâng…”
“Thế thì nguy to đấy. Em chỉ đang ném mana ra ngoài mà thân thể không chịu nổi thôi. Phóng hết mana như kiểu xuất tinh sớm thì lúc thật sự cần cứu người sẽ không còn dùng được gì nữa đâu, hiểu chưa?”
“Uunn… cảm ơn chị đã nhắc.”
Bề ngoài thì Kaeul tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên, và trật tự giữa hai người có vẻ không thay đổi.
Nhưng rồi một chuyện nhỏ xảy ra trong lúc ăn.
Lúc Kaeul và Yeorum cùng gắp miếng thịt heo cuối cùng, Kaeul lập tức cười trừ rồi buông đũa, nhường cho Yeorum. Yeorum, sau khi xác nhận “trật tự”, thoải mái đưa miếng thịt về phía mình.
Tuy nhiên, sau đó Kaeul lại lặng lẽ gom những miếng thịt còn lại trên đĩa về phía mình.
“Này. Sao chị lấy hết vậy?”
Yeorum đưa tay định gắp một miếng thì bị Kaeul dùng đũa chặn lại.
Hoh? Yeorum nghĩ, rồi tăng thêm lực ở tay.
Một tia sáng lạ lấp ló trong ánh mắt Kaeul—sắc bén như lưỡi dao—trong khoảnh khắc hai ánh nhìn chạm nhau, rồi vụt tắt. Khi Yeorum nheo mắt lại nhìn, Kaeul liền rụt người, cười gượng rồi gãi đầu.
Sau đó, cô đưa dĩa thịt xuống đặt trước mặt gà con Chirpy. Nó bắt đầu nhai ngấu nghiến những miếng thịt mà Kaeul vừa cho.
“Cạn lời. Em nói trước là định cho gà ăn thì có chết ai đâu.”
“X, xin lỗi…”
Kaeul cười hì hì một cách ngoan ngoãn.
---------------------------------------------
Sau bữa ăn, Bom lần lượt nói chuyện riêng với cả Yeorum lẫn Kaeul. Vai trò của cô là duy trì sự cạnh tranh giữa hai người, đồng thời giữ cho mối quan hệ không đổ vỡ.
Muốn vậy thì phải nói chuyện riêng từng người một.
“Yu Kaeul là đối thủ của em á? Không. Chị chẳng để tâm gì tới nó cả. Nói thật thì vai trò của hai đứa khác nhau, mà nó cũng mới bắt đầu học ma thuật thôi. Cứ nghĩ ngang tầm người chị này thì hơi trơ trẽn rồi” Yeorum nói khi chỉ có hai người.
“Yeorum-unni á? Ehew… Em đâu có cửa đấu với chị ấy đâu. Chị ấy mạnh nhất rồi! Em mà đấu thì thua từ cái ngáp đầu tiên. Với lại, chị ấy cũng nỗ lực lắm đúng không? Uhm… mà tụi em đâu cần phải đánh nhau làm gì” Kaeul đáp lại khi đến lượt mình.
“Hmm… Mà nè, tiện thể hỏi chút.”
“Vâng?”
“Em thiên về cận chiến chứ không rành phép thuật… À không phải nói móc gì đâu nhé, chỉ là thắc mắc thôi. Con bé đó thật sự giỏi vậy à?”
“Đương nhiên.”
“…Nhưng nếu tụi em đánh nhau thì em sẽ không thua đâu nhỉ?”
Yeorum hỏi.
“À mà… Unni unni.”
“Gì thế?”
“Uhm, em chưa từng nghe mẹ khen em giỏi phép thuật nên vẫn chưa tin lắm… Em có thật là thiên tài không nhỉ? Chẳng phải rồng nào cũng như em sao?”
“Không phải đâu.”
“Thế… không phải là em muốn đánh nhau hay gì… nhưng nếu em mà đánh với Yeorum-unni thì… em có thắng được không?”
Kaeul hỏi.
Bom trầm ngâm một lúc, rồi mỉm cười, đưa ra cùng một câu trả lời cho cả hai người.
“Biết sao được, cho đến khi em thật sự chiến với chị ấy.”
-----------------------------------------------
Khi không khí trong phòng 301 vẫn đang âm ỉ căng thẳng, thì một tin nanh bất ngờ được gửi đến đồng hồ của Bom. Cô sững người, rồi lập tức chạy đi tìm Yu Jitae. Anh lúc ấy đang ngồi chơi game với Gyeoul trên sofa.
“Ahjussi!”
“Gì thế?”
“Em đoạt giải rồi…!”
Một cảnh tượng hiếm có—Bom đang mỉm cười rạng rỡ.
Giải thưởng?
Yu Jitae liếc qua thông báo trên màn hình đồng hồ cô đeo.
[Giải thưởng Cuộc thi Tiểu thuyết Kinh dị] – Mái Tóc Màu Bông Cải Xanh


3 Bình luận