Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 220: Sức mạnh và tín niệm (2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,791 từ - Cập nhật:

“Yu Kaeul học ma thuật chiến đấu á?”

“Ừm.”

“Nó đồng ý thật hả?”

Trên đường trở về ký túc xá, Yeorum hỏi Bom.

“Ừ. Em ấy nói muốn thử xem sao. Bọn chị sẽ bắt đầu từ hôm nay.”

“Thật nực cười… Ai dạy cho nó vậy?”

“Chị với ahjussi.”

“Hảh?”

Yeorum nhướn mày.

“Em hiểu Yu Jitae thì không nói, chứ chị thì sao?”

“Chị dạy phần ma thuật mà. Ahjussi bảo ảnh không rành mấy cái đó.”

“Thật á?”

Lạ thật? Ahjussi rành ma thuật của tộc Hồng Long mà ta… Câu hỏi ấy thoáng lướt qua đầu cô.

“Dù sao thì… Unni chúng ta bận thật đấy.” Yeorum nói.

“Em nói chị hả?”

“Chứ ai. Chị nào có rảnh: đi mua sắm với Yu Jitae, lo việc nhà, dạy ma thuật cho Kaeul. À, mấy hôm trước còn đóng vai mẹ Gyeoul trong sự kiện ở trường nữa chứ.”

“Ừ. Mọi người ngạc nhiên lắm.”

“Chứ còn gì. Một đứa con nít mà lại làm mẹ đứa khác.”

“Phải rồi” Bom gật đầu, khiến Yeorum tiếp lời.

“Chị còn viết lách, học hành nghiêm túc… bận chồng chất thế thì đầu óc chẳng rối tung lên à?”

“Không rối đâu.”

“Thật á?”

“Ừm… chẳng có gì rối cả. Thật ra còn rất đơn giản.”

“Sao vậy?”

“Vì chị lúc nào cũng nghĩ đến ahjussi.”

Yeorum nhăn mặt như muốn ói.

“Uwekk. Mắc ói…”

Bom cười khúc khích.

“…Nhưng mà, chị thành ra như vậy từ khi nào vậy?”

“Sao là sao?”

“Phải có lý do gì đó chứ. Lý do mà chị lại… trở nên như thế với Yu Jitae.”

Trong manga shoujo thì thường sẽ có lý do rõ ràng. Bom từng nói muốn biến Yu Jitae thành một “người” đúng nghĩa, nhưng sao lại có tình cảm với anh?

“Hmm…”

Tuy nhiên, Bom không đáp. Cô chỉ im lặng, mải suy nghĩ, lời định nói cũng theo đó mà tan biến. Cũng một phần vì lúc ấy Gyeoul đang chạy từ xa tới, tay cầm túi kem, tay kia vẫy vẫy.

Bom dang rộng tay đón lấy. Dù đang được ôm, Gyeoul vẫn liếc Yeorum với ánh mắt như thể đang nhìn một con sâu róm.

“Cái ánh mắt gì đấy hả.”

“…Sao? Em không được nhìn hả?”

“Dám nhìn unni mình bằng ánh mắt kiểu đó à? Muốn chết hả?”

‘Chậc’ Gyeoul vẫn mang vẻ không hài lòng, nhưng cũng từ tốn lấy một cây kem trong túi đưa cho cô.

“…Thích thì ăn.”

“Chà, chắc là dùng tiền của Yu Jitae mua rồi còn bày đặt làm người tốt.”

Dù miệng càu nhàu vậy, Yeorum vẫn cầm lấy kem. Tuy nhiên, Gyeoul thấy như mình bị vu oan nên lí nhí mở miệng:

“…Không phải?”

“Hả?”

“…Em dùng tiền mình kiếm được.”

“Xạo quá. Con nít như em thì kiếm tiền kiểu gì? Bày đặt khoe khoang hả?”

“…Không có xạo mà? …Không ăn thì trả lại đây.”

Gyeoul nhảy khỏi vòng tay Bom, chìa tay định lấy lại nhưng Yeorum né đi. Gyeoul liền dùng mana định kéo kem về, nhưng Yeorum nhanh hơn, lè lưỡi liếm một cái rõ to.

“…A, cái đồ khốn–”

Gyeoul gần như buột miệng chửi, còn Yeorum thì phá lên cười, cái giọng khiến ai nghe cũng muốn bịt tai.

Ihihi, kikik, kekekek— cỡ đó đấy.

“À mà, thật không đó? Em tự kiếm tiền?”

“…Thật.”

“Bằng cách nào? À khoan, ở chiều không gian này cũng có buôn bán nước uống. Đừng nói là em bán nước để kiếm tiền mà không quan tâm đến niềm kiêu hãnh của tộc rồng nha? Không thể nào.”

“…Tất nhiên là không.”

“Hở? Vừa rồi do dự là sao?”

Gyeoul sững người.

Em vốn nói chậm mà?

“Vậy là thật rồi. Haiz, bị bắt quả tang luôn. Nhóc con, em không biết tự trọng của loài rồng quan trọng cỡ nào à mà lại đi bán nước? Thật là rác rưởi.”

“…Em không có mà?”

“Tham tiền đến mức đó luôn. Đến mấy tay lừa đảo khét tiếng chắc cũng phải kính nể em đó.”

“…Nói cái gì kỳ cục vậy? …Không thèm. Đừng nói chuyện với em. Phiền chết đi…”

Càng bị chọc, tâm trạng cô bé càng đi xuống. Gyeoul quay mặt đi, úp mặt vào bụng Bom. Bom ngồi giữa hai người, chỉ cười nhẹ, nhưng vậy lại khiến cơn giận của Gyeoul chuyển mục tiêu.

“…Cười cái gì vậy?”

Đây là lần đầu tiên cô bé buông lời nặng với Bom. “Tại buồn cười mà” Bom đáp bằng nụ cười càng khiến tâm trạng Gyeoul tệ thêm.

“…Đừng có cười. Em đang bực đó.”

“Không muốn.”

“…Hả?”

“Không muốn, đồ thương nhân lừa đảo.”

Bom trêu cô bé với gương mặt gian xảo.

“…Hức, uuuiingg…”

Không chịu nổi nữa, Gyeoul bắt đầu lấy trán húc vào bụng Bom.

Cả Bom và Yeorum cùng phá lên cười, tiếng cười vang vọng rất lâu.

------------------------------------------------

“Từ giờ, em sẽ học ma thuật chiến đấu.”

“Vâng.”

“Người dạy là Bom. Nhưng anh cũng sẽ ở đó trong lúc em học, để phòng tai nạn. Cũng để ép em liên tục chạm đến giới hạn của mình. Bom thì sẽ không nhận ra những khoảnh khắc đó.”

“Vâng.”

“Làm được chứ?”

“Uhh, umm, em sẽ cố gắng…”

Câu trả lời của cô có phần thiếu khí thế.

Khi lòng tự tin của một người đã chạm đáy, thường sẽ dẫn đến hai kết quả. Một là bi quan, buông xuôi. Hai là gật đầu đồng ý nhưng làm cho có.

Cả hai đều không có lấy một chút đam mê.

May mắn thay, Kaeul thuộc dạng thứ hai. Nếu cô bé mà nói kiểu như “Em không làm được”, “Em vô dụng lắm” hay “Người như em thì sao mà làm nổi” thì việc kéo cô ra khỏi vực thẳm sẽ khó gấp bội.

Với tư cách là người giám hộ, anh phải là người chỉ đường cho Kaeul. Mối quan hệ giữa họ khác biệt hẳn so với những đứa trẻ còn lại.

Và anh đã nghĩ mãi, cuối cùng cũng tìm ra manh mối. Không ngờ, người nắm giữ chìa khóa lại chính là Bom.

“Giờ thì, cùng nhau bắt đầu nhé.”

“Vâng, unni.”

“Hứa với chị đi? Rằng em sẽ ngoan ngoãn học theo những gì chị dạy.”

“Vâng!”

Từ hôm đó, Kaeul bắt đầu học năm phép cơ bản dưới sự hướng dẫn của Bom:

【 Đạn ma pháp - Magic Bullet (C) 】

【 Ma pháp tiễn - Magic Arrow (C) 】

【 Rào chắn - Barrier (B) 】

【 Lóe sáng - Blink (A) 】

【 Yểm ma pháp – Sấm sét (B) 】

Thực chất, nếu xét theo tiêu chuẩn của con người thì đây là những phép khá nâng cao, nhất là từ cấp B trở lên.

Nhưng bọn họ là rồng – chủng tộc của ma thuật. Trong khi con người cần đến vài tuần để học một phép, Kaeul chỉ mất vỏn vẹn bốn ngày để hoàn thành cả năm.

Tất nhiên, quá trình ấy không hề suôn sẻ.

【 Đạn ma pháp (C) 】

Một phép đơn giản: nén mana thành hình cầu cỡ nắm tay, rồi chọn hướng và phóng đi. Thường thì chỉ mạnh cỡ viên đạn pháo, thế mà…

“Không được. Kaeul, mạnh quá. Em phải dịu tay hơn.”

“Dạ? Nnnn? Vầy được chưa?”

Kwaaanggg–!

Phép 【 Đạn ma pháp (C) 】của Kaeul cứ như tên lửa đất đối không. Mà vấn đề là cô bé không kiểm soát nổi. Bom, đang đứng hỗ trợ kế bên, bị cuốn vào dư chấn.

“Hức! Unni…!”

Bom bay thẳng sang phía bên kia sân tập, lăn mấy vòng dưới đất.

“Unni, unni! Chị có sao không!?”

Kaeul hoảng hốt chạy lại. Bom gượng ngồi dậy, tóc tai bù xù.

“Kaeul. Em tính giết chị à?”

“Uaaah, em xin lỗi…!”

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.

Ngay cả mấy phép cấp thấp như 【 Đạn ma pháp 】 và 【 Ma pháp tiễn 】 đã thế, đến lúc dùng 【 Lóe sáng – blink 】, cả chiều không gian cũng rung chuyển dữ dội, buộc Yu Jitae phải can thiệp để tránh làm rách toạc không gian sân tập.

Dù vậy, Bom vẫn luôn ở bên cô.

“Đừng đứng gần em nữa…! Em… em không kiểm soát nổi đâu! Chị sẽ bị thương đó!”

“Vậy em phải kiểm soát tốt hơn, để chị không bị thương.”

“Uaaa… Em không biết làm sao mà…”

“Cẩn thận hơn. Làm lại lần nữa nào.”

Kwaaang! Bom lại bị thổi bay.

“Làm lại.”

Kwaaaaang! Lại bay nữa.

“Sao lại mạnh hơn rồi? Làm lại.”

Kwaaang! Lăn đất liên hồi.

“…”

Nằm sõng soài dưới đất, Bom lặng lẽ nhìn trần nhà. Yu Jitae bước tới, cúi người hỏi:

“Ổn chứ?”

“Ừm.”

“Em chảy máu mũi rồi kìa.”

“…”

Bom gạt nhẹ máu bằng cổ tay rồi tự chữa thương. Sau đó cô lại quay về phía Kaeul, người đang đứng co rúm, không biết làm gì.

“Làm lại lần nữa đi.”

“V-vâng…”

Một ngày.

Hai ngày.

Rồi bốn ngày…

Và tròn một tuần.

Thời gian trôi qua vùn vụt.

Với Yu Jitae luôn ở bên, thương tích của Bom không bao giờ trở nên nghiêm trọng. Việc cô ấy cố tình ở gần và bị ảnh hưởng bởi mana mất kiểm soát của Kaeul có lẽ cũng là hành động có chủ đích, nhằm khơi gợi cảm giác tội lỗi nơi cô bé.

Từ bên ngoài quan sát, Yu Jitae cảm thấy cách dạy của Bom khá thú vị. Từ trước đến nay anh chưa từng thấy cô dạy ai bao giờ, vậy mà hóa ra cô rất có năng khiếu trong chuyện chỉ dẫn người khác.

“Kaeul, em định đi đâu đấy?”

“Em chịu rồi…! Em sẽ làm nốt vào ngày mai!”

“Không. Lại đây. Em định chạy đi đâu hả?”

Hay đúng hơn là… đây có được gọi là “dạy” không nhỉ?

Kaeul bị bắt lại khi đang cố bỏ trốn và bị kéo về. Sau chưa đầy ba mươi phút nghỉ ngơi, cô bé lại tiếp tục phóng ra từng quả 【 Đạn ma pháp 】.

Yu Jitae dõi mắt nhìn hai người, nhận thấy bầu không khí giữa họ khác hẳn bình thường.

“Hức, uhh, em sắp chết rồi… hức, hức… như thể linh hồn em đang bị hút cạn vậy… hức…”

Kaeul ôm lấy ngực, vừa than thở vừa thở dốc. Mana vẫn đang bị cưỡng ép chảy ra khỏi cơ thể cô bé.

“Đứng dậy đi Kaeul. Chúng ta phải hoàn thành phần còn lại.”

“Unni! Cho em nghỉ thêm chút nữa đi mà…!”

“Không được. Em đã nghỉ năm phút rồi.”

“Auuanng! Hút cạn em suốt hai tiếng rồi chỉ cho nghỉ năm phút!? Tàn nhẫn quá đấy…!”

Lời than phiền của cô bé hoàn toàn có lý. Thông thường, các pháp sư chỉ luyện tập chừng nửa tiếng rồi nghỉ tận hai tiếng – điều này Kaeul cũng biết, dù cô bé chưa từng học ma pháp trước đây.

Tuy nhiên, dù còn nhỏ tuổi, Kaeul vẫn là một long nhân, mà lượng mana của cô bé thì lớn hơn hẳn các hatchling (rồng non) bình thường. Đó là lý do Bom liên tục “vắt kiệt” để cô bé làm quen với việc phóng thích lượng mana lớn trong thời gian ngắn.

Phương pháp này là do Yu Jitae chỉ định – vì cả rồng lẫn con người đều phát triển tốt nhất trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nên đây là cách hiệu quả nhất.

Nhưng mà, dù thể lực có tốt đến đâu, một cuộc chạy marathon cũng chẳng dễ dàng gì. Nhất là khi người chạy chỉ là một cô bé mười hai tuổi, mới “ra sân” được vài hôm. Thế mà Kaeul vẫn cắn răng chịu đựng đến giờ – điều đó đã là quá giỏi rồi.

Đến lúc không thể chịu nổi nữa, Kaeul vùng dậy phản đối kịch liệt lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu luyện tập, đúng vào ngày thứ bảy.

“Em thật sự, thật sự có thể chết đấy… Hay là có cách nào dễ hơn không? Chị là Lục long mà, thông minh cực kỳ luôn ấy! Tập kiểu này vừa thô sơ vừa khổ cực quá đi mất!”

“Tập luyện vốn dĩ là phải khổ mà?”

“Làm gì có con rồng nào tập như này chứ…! M, mẹ với ba em toàn nằm ườn ngủ thôi còn gì!? Chỉ có Yeorum-unni mới làm mấy chuyện điên rồ như vậy! Nếu tim em nổ tung thì sao!?”

“…”

“Không thể chậm lại một chút à?! Suốt một tuần rồi mà chẳng có tiến triển gì cả! Em còn chẳng cảm nhận được gì khác đi thì làm sao mà có động lực cơ chứ…!”

Lời gào thét chứa đầy nước mắt của cô bé ngân vang trong phòng tập suốt một hồi lâu. Bom chỉ im lặng, không đáp lại một lời.

Và cuối cùng, câu nói bật ra từ miệng Bom lại vang lên trầm thấp đến lạ thường.

“Cuộc sống của em từ trước đến giờ hẳn dễ dàng lắm nhỉ.”

Kaeul bỗng khựng lại, hoàn toàn tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn Bom.

“Hả…?”

Bom đang nhìn xuống cô với ánh mắt lạnh nhạt.

“Kaeul à. Em chắc hẳn được gia đình yêu thương lắm. Cuộc sống của em chắc đẹp đẽ như hoa nở suốt ngày, đúng không?”

“Ờ, uhm… chắc không hẳn vậy…?”

“Phải chăng? Nhưng chị thấy việc một con rồng có thể bỏ mặc ma pháp suốt mười hai năm trời đã là bằng chứng rồi đấy. Những Kim long mà chị từng gặp đều không giống em. Có những hatchling rất đáng kính, cả những người lớn nữa. Một con rồng mười hai tuổi mà chẳng biết tí gì về ma pháp – thì vấn đề là do tộc rồng à? Hay là do ai khác?”

“B-Bom-unni…?”

“Hnn? Chị cũng không biết nữa.”

Kaeul ngước lên đầy sợ hãi. Mái tóc rối bù, quần áo lấm lem khiến cô bé trông như kẻ lang thang, còn đôi mắt Bom – với con ngươi rạch dọc như loài bò sát – khiến Kaeul vô thức rụt người lại.

“Kaeul. Sau khi được cho ra ngoài nhân dịp Amusement, em chỉ biết ăn, chơi, rồi ngủ. Có ngày nào em thực sự dành để học ma pháp chưa?

“Nghe này. Đã mười hai năm trôi qua kể từ lúc em rời khỏi trứng. Mười hai năm. Tức là khoảng bốn nghìn năm trăm ngày. Và thứ mà em lờ đi suốt khoảng thời gian ấy chính là ma pháp. Là thứ đại diện cho ‘cái tôi’ – bản chất của chúng ta, xuyên suốt mọi tộc rồng.”

Giọng cô không thay đổi, ánh mắt vẫn hờ hững như thường lệ, khiến người khác chẳng thể đoán nổi cô đang tức giận hay không. Thế nhưng hôm nay, cái lạnh trong ánh nhìn ấy lại khiến Kaeul rùng mình – cảm giác như cô thực sự đang giận.

“Chắc chắn, nếu em từ từ nhận được ký ức của mẹ trong vài trăm năm tới, em rồi cũng sẽ học được thôi. Nhưng đó có phải điều em mong muốn không? Em nói gì nhỉ? Em muốn trở thành một giám hộ đúng nghĩa trong kỳ Amusement, đúng không?

“Em muốn thấy sự thay đổi. Nhưng mới làm được có bảy ngày thôi mà đã đòi hỏi điều kỳ diệu? Một thứ em không buồn ngó ngàng tới suốt bốn nghìn năm trăm ngày – em muốn thay đổi nó chỉ trong bảy ngày?

“Em không thấy mình đang quá vô lý à?”

“U, unni. Em…” – Kaeul toan lên tiếng.

“Im đi, Kaeul.” – Bom lạnh lùng cắt ngang.

“Bây giờ là tròn một tuần rồi. Em vừa mới bắt đầu mà đã như thế này. Vậy sau này thì sao? Chị đã hy sinh thời gian của mình để dạy em – thế mà còn phải ngồi nghe em than vãn mấy chuyện em hoàn toàn có thể làm được, chỉ vì em không muốn làm ư?”

“…”

Đôi mắt vàng của Kaeul mở to sửng sốt. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khi ánh nhìn của Bom như lưỡi dao lướt qua.

Sợ hãi, cô bé vội liếc nhìn Yu Jitae đang đứng khoanh tay phía sau Bom, mong rằng anh sẽ ra tay cứu giúp. Thế nhưng anh vẫn im lặng.

Và giọng Bom lại vang lên, lạnh lẽo như băng:

“Yu Kaeul.”

“Đứng dậy. Trước khi chị thực sự nổi giận.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Sấy ác =)))
Xem thêm