Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 222: Kế hoạch làm ăn (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,366 từ - Cập nhật:

Clank clank.

Bảy giờ sáng. Tiếng kim loại va chạm vang vọng trong căn hộ yên ắng – đó là âm thanh phát ra từ người bảo hộ khi nó di chuyển trong căn hộ 301.

Bom, người bảo hộ và Gyeoul đang ngồi bệt dưới sàn, lật những lát khoai lang được đặt trên khay. Họ đang làm khoai lang sấy dẻo.

Món này khá dễ làm.

Chỉ cần hấp khoai lang chín mềm, thái lát mỏng rồi đem phơi hai ngày ở ban công – nơi gió lùa liên tục nhưng không có ánh nắng chiếu trực tiếp. Phơi sao cho vừa đủ, không quá khô, để lát khoai vẫn giữ được độ dẻo cùng chút vị ngọt ẩm.

“Tiểu thư. Thứ này thực sự bán được sao?”

“…Vâng.”

“Ai mua vậy? Học sinh trong trường à?”

“…”

Gyeoul ngẩng đầu nhìn người bảo hộ.

“…Sao vậy?”

“À, ta chỉ tò mò thôi mà.”

“…Vâng. Các bạn cùng lớp.”

Cô bé giải thích:

Vì Lair là một học viện huấn luyện siêu nhân, nơi hội tụ toàn con cháu nhà danh giá, nên học sinh thường bị cấm tiệt đồ ăn vặt, nhằm giữ thể diện và hình ảnh gia tộc. Thế nên khoai lang sấy – ngọt, dẻo mà vẫn là thực phẩm lành mạnh – đã trở thành món được ưa chuộng.

“Sao tiểu thư lại nghĩ ra được món này?”

Gyeoul đáp rằng ý tưởng đến từ mấy lần thấy bạn bè rất thích món khoai chiên rắc đường mà nhà trường phát.

“Hoh. Quả nhiên tiểu thư thông minh thật đấy.”

“…Vâng. Hihi.”

“Tiểu thư bán bao nhiêu một gói?”

“…Một gói, năm mươi xu.”

“Lượng này là một gói đúng không? Giá vậy là quá hợp lý rồi. Hoàn hảo.”

“…Ta nên tăng giá không?”

“Vậy thì hơi đắt đó nhỉ?”

“…Nếu ta tăng lượng lên một chút thì sao?”

“Hmm. Ý tưởng không tệ. Nếu tiểu thư tăng lượng lên 50% mà lấy gấp đôi giá, thì cũng không khác gì lột sạch ví bọn bạn đâu nhỉ.”

“…Ohh.”

Bom – người vẫn lật khoai từ nãy đến giờ và nghe hết cuộc trò chuyện – khúc khích bật cười. Cả hai người kia nói chuyện nghiêm túc đến buồn cười.

Gyeoul còn có tiêu chuẩn rất nghiêm về độ tươi. Khoai để quá ba ngày mà không bán được sẽ tự động “xử lý” bằng đường dạ dày cá nhân.

Hôm nay, mẻ khoai làm từ hai ngày trước vừa khô vừa dẻo, chuẩn để ăn. Bom, người bảo hộ và Gyeoul chia chúng vào các túi ziplock theo từng phần.

Cô bé khoác cặp lên vai, chuẩn bị đi học, rồi quay sang chào Yu Jitae.

“…Em đi học đây ạ.”

“Ừ, đi cẩn thận.”

Đi cùng Bom ra đến cửa, Gyeoul ngoái lại nhìn vào trong nhà, ánh mắt vô tình chạm vào người bảo hộ.

Một gói tăng 50% lượng, nhưng bán gấp đôi…!

Người bảo hộ gật đầu. Gyeoul nhìn thấy, cũng khẽ gật đầu đáp lại với nụ cười mỏng nhẹ.

---------------------------------------

Buổi tối hôm đó,

Vẻ mặt Gyeoul lúc đi học về sáng bừng như nắng sớm.

“Ôh, tiểu thư về rồi à.”

“…!”

“Huhu. Hôm nay có chuyện gì vui à? Cho ta chia vui với nào?”

“…Lại đây.”

Cô bé ngoắc tay gọi. Người bảo hộ lập tức chạy lại, quỳ xuống một gối. Gyeoul giấu hai tay sau lưng, hỏi:

“…Phải không? Hay trái?”

“Hử?”

“…Nhanh lên.”

“Phải nhé.”

Cô bé chìa tay phải ra – một gói khoai lang sấy.

“Cái này là…?”

“…Gói còn lại.”

“Vậy còn tay trái thì sao?”

Gyeoul nhoẻn cười rạng rỡ, đưa tay trái ra – đầy những tờ một đô-la.

“OHHH! Bao nhiêu vậy?”

Mang tám gói đi, bán được bảy. Vậy là kiếm được bảy đô.

Gyeoul cầm tiền trong tay, tung lên tung xuống.

“Tuyệt quá, tiểu thư.”

“…Vâng.”

Uhihi, cô bé cười khúc khích.

Gyeoul vào phòng, bắt đầu viết lách thứ gì đó lên cuốn sổ nhỏ, chữ xiêu vẹo. Người bảo hộ lén lút theo sau, nhìn trộm.

+++

Mua: Khoai lang, cửa hàng rau. 2.7 đô.

Bán: 7 đô.

Lời: 4.3 đô.

+++

Ra là đang ghi sổ thu chi.

Dưới cùng của trang sổ, người bảo hộ phát hiện thêm một ghi chú nhỏ:

+++

Mục tiêu: 40 đô.

+++

Hohh… Có vẻ Gyeoul đang nhắm tới con số 40 đô để làm gì đó. Đôi mắt đỏ của người bảo hộ cong lên thành hình [^^].

Cô bé cẩn thận vo những tờ tiền lại, nhét vào heo đất. Còn dư ba đô, có lẽ là định dùng để mua thêm khoai.

“Này, tiểu thư.”

“…Vâng?”

“Đến mức này rồi, sao tiểu thư không làm nhiều hơn một lúc để bán nhiều hơn?”

“…?”

“Tôi thấy bọn chúng khá chuộng món này mà, đúng không? Tôi sẽ giúp tiểu thư làm số lượng lớn.”

Gyeoul hơi lưỡng lự. Vì từ trước đến nay cô bé chỉ làm vừa đủ bán, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm hàng loạt.

“…Vậy được ạ?”

“Tất nhiên rồi. Sao lại không được?”

“…Thật chứ?”

“Ta sẽ giúp hết mình.”

Tung tung – Người bảo hộ đập ngực cam kết.

Gyeoul lấy ra ba đô giấu làm quỹ khẩn cấp, cộng với ba đô chưa cho vào heo đất, rồi đi mua khoai hết sáu đô. Khoai nhiều đến mức cả hai tay cô bé đều xách nặng trĩu lúc về nhà.

“Giờ là lúc ta thể hiện tay nghề.”

Người bảo hộ lấy ra một chiếc nồi lớn – cái nồi mua với mục đích… chiên Chirpy, nhưng thời thế thay đổi, nên giờ đắp chiếu trong góc bếp.

Khoai được hấp kỹ trong thời gian dài, trở nên mềm vàng óng. Họ thái ra, đem phơi. Sáu khay đầy lát khoai xếp gọn gàng.

Có lẽ vì lần này làm nhiều hơn mọi khi, nên những người vốn chẳng mấy quan tâm cũng bắt đầu tò mò.

“Ơ, Gyeoul~ Cho chị ăn một miếng được không?”

“…Không.”

“Ểh~, keo thế~ Nhưng mùi thơm thật đấy…”

“Chirp?”

“…Cho em một miếng.”

“Chirp chirp!”

“Cái thứ gì mà bày bừa thế này?”

“…Đừng đụng vào.”

“Em nói thế chị càng muốn đụng cơ~”

“…Xin đừng.”

Kaeul, Chirpy, rồi cả Yeorum lần lượt kéo đến. Cuối cùng là Yu Jitae.

“Đây là gì?”

“…Khoai lang sấy.”

“Làm gì với đống này?”

“…Em muốn bán kiếm tiền.”

Nếu Yu Jitae muốn ăn, Gyeoul sẵn sàng cho hai miếng. Nhưng anh chẳng hề hỏi.

“Em cần tiền tiêu vặt à?”

Gyeoul lắc đầu. Từ lúc hiểu ra rằng việc được cho tiền là điều không nên xem nhẹ, cô bé bắt đầu từ chối nhận tiền.

“…Em sẽ tự kiếm.”

Nuôi mộng làm giàu, Gyeoul cười rạng rỡ như ánh nắng đầu xuân.

--------------------------------------------------

Tuy nhiên, lúc đó lại đang là mùa hè.

Độ ẩm sau cơn mưa khiến những củ khoai lang hấp trở nên ẩm ướt hơn gấp bội. Sáng hôm sau, Gyeoul phát hiện ra khoai lang sấy đã bị mốc.

“…”

Cô bé đứng chôn chân, bất động.

Thấy những đốm xanh lốm đốm mọc lên trên khoai lang, Gyeoul vô thức thở dài não nề. Vấn đề là… cô đã mua quá nhiều.

Gyeoul quay phắt sang bên cạnh, và ánh mắt long lanh của người bảo hộ lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.

Gyeoul nhíu mày lại.

Khi Yu Jitae từ ngoài trở về, anh thấy người bảo hộ đang chổng đầu xuống sàn, chịu phạt.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

“Thần đang tự nhận hình phạt, thưa ngài.”

Ở bên cạnh, Gyeoul đang dọn dẹp gì đó với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ. Chẳng cần hỏi, Yu Jitae cũng đoán ra lý do khiến cô bé không hài lòng là vì khoai lang đã bị hỏng.

Anh ngồi xổm xuống bên cạnh, cùng cô bé dọn những củ khoai không còn ăn được nữa.

“Ổn chứ?”

“…Hỏng hết rồi.”

“Có vẻ vậy.”

“…Em đã làm chúng… bằng hết tiền em có.”

“Trời ạ…”

Gyeoul ngẩng lên nhìn anh với đôi mắt rưng rưng. Cô lắc đầu, rồi thở ra một tiếng dài như thể đủ để cuốn phăng cả mặt đất.

“…Nó sẽ… cứ mưa mãi sao?”

“Chắc là vậy. Giờ đang vào mùa mưa mà. Có lẽ sẽ còn mưa tiếp suốt hai tuần nữa.”

Kwarurung…!

Một tiếng sấm vang lên giữa bầu trời xám xịt, như phản ánh tâm trạng ủ rũ của cô bé.

“…Không thể nào…”

Nhờ có Yu Jitae giúp đỡ, chỗ khoai hỏng nhanh chóng được dọn sạch. Gyeoul dùng phép để làm sạch những khay bị mốc. Nhưng dù có sạch đến đâu, khoai cũng chẳng thể sống lại được, và tâm trạng Gyeoul vẫn sa sút trông thấy—dù cô là một con Lam long vốn yêu mưa.

Nhưng biết làm sao được. Đời không phải lúc nào cũng như ý muốn. Dù sao đi nữa, Gyeoul vẫn còn rất nhiều cơ hội—nhất là khi bên cạnh cô luôn có Yu Jitae.

“Em có cần giúp không?”

Lắc lắc.

Dù vậy, Gyeoul vẫn từ chối. Dọn xong rồi, cô bé nằm dài trên sàn phòng khách, lặng lẽ nhìn ra cơn mưa ngoài cửa sổ với ánh mắt đầy oán trách.

“…”

Đúng lúc đó, như thể vừa nảy ra ý gì, Gyeoul bật dậy chạy thẳng đến phòng của Bom, rồi gõ cửa liên tục. Nhìn thấy vậy, Yu Jitae lại lặng lẽ quay ra ngoài.

Tối hôm đó.

Cốc cốc. Có tiếng gõ cửa phòng anh. Khi mở cửa, Yu Jitae không thấy ai—không, có ai đó thấp thấp đang ngước nhìn anh. Là Gyeoul, khuôn mặt lộ vẻ hồi hộp.

“Sao em lại tới đây?”

“…Chào ạ?”

“Chào.”

Gyeoul nhìn quanh dè dặt, rồi đưa anh một tờ giấy. Tờ A4 được gấp đôi, chữ viết xiêu vẹo nguệch ngoạc bên trong.

[Kế hoạch kinh doanh]

“…Xin hãy cho em mượn tiền.”

Một “kế hoạch kinh doanh”… Cái cụm từ đó chắc chắn không phải do Gyeoul nghĩ ra, nên hẳn là Bom đã giúp cô bé. Yu Jitae mở tờ giấy ra. Phía trên có mục lục, bên dưới là phần trình bày kế hoạch kinh doanh.

Nội dung như sau:

- Sẽ bán dù trong mùa mưa. Dự kiến mùa mưa sẽ kéo dài thêm 2 tuần.

- Dù loại nhỏ, rẻ trên mạng có giá $1.50/cái. Theo lời Bom, nếu mua số lượng lớn sẽ được giảm giá. Dùng điểm thưởng và mã giảm giá, có thể mua 30 cái với $39.80.

- Bán mỗi cái $2 sẽ lãi $20.20. Trường tiểu học công lập Lair có 1.200 học sinh, nên bán 30 cái là chuyện nhỏ.

Kết luận: Xin cho mượn $40. Sẽ hoàn trả trong vòng 2 tuần.

Gập tờ giấy lại, Yu Jitae nhìn xuống Gyeoul. Cô bé trông chẳng khác gì một nhân viên kinh doanh đang chờ khách hàng duyệt hợp đồng. Thậm chí, cô bé còn có thể đang tưởng mình là CEO đi vay vốn để khởi nghiệp.

Anh không khỏi cạn lời. Gửi đi học tiểu học mà giờ cô bé lại sắp trở thành doanh nhân.

Dĩ nhiên, dù Gyeoul có trở thành người bán hàng hay gì đi nữa cũng không thành vấn đề. Điều duy nhất quan trọng là—liệu việc đó có khiến cô bé cảm thấy hạnh phúc hay không. Dù vậy, việc kinh doanh khoai lang phơi khô lại chuyển sang dù che mưa chỉ vì trời mưa thì đúng là hơi khó đỡ.

“…”

Anh trầm ngâm một lúc.

Nếu Gyeoul đến và đột ngột hỏi xin 40 đô, anh đã không ngần ngại cho cô bé hẳn 50 rồi.

Nhưng giờ đây, Gyeoul không chỉ là một cô gái bé bỏng nữa. Cô bé giống một doanh nhân nhỏ đang ngắm nghía ví tiền của nhà đầu tư.

Thế nên, anh quyết định sẽ nói chuyện thực tế một chút.

“Em muốn cái này chứ gì?”

Yu Jitae rút 40 đô từ ví ra và giơ lên. Gyeoul gật đầu.

“Nhưng… bọn trẻ thật sự sẽ mua dù sao?”

“…Dạ?”

“Đây đâu phải kiểu mưa bất chợt rồi tạnh, rồi lại mưa. Mùa mưa là mưa suốt. Ai đi học mà không mang theo dù chứ?”

Thật ra, bản thân Yu Jitae cũng chẳng rõ lũ trẻ đi học có mang dù không. Nhưng anh muốn thử đặt ra một tình huống thực tế, để xem Gyeoul sẽ phản ứng ra sao.

“…”

Dường như cô bé không lường trước câu hỏi này. Gyeoul tròn mắt nhìn anh chằm chằm, rồi đưa tay gãi đầu, lén liếc ra sau. Ngoài hành lang, Bom đang đứng đó. Khi hai ánh mắt gặp nhau, Bom chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu “tự làm đi.”

Cảm thấy bị phản bội, Gyeoul trừng mắt nhìn Bom, rồi quay lại nhìn Yu Jitae.

“…Em… làm được.”

“Làm gì?”

“…Em sẽ làm trời ngừng mưa một chút…”

“À, chắc em làm được thật. Vậy em sẽ làm mưa tạnh rồi lại làm mưa à?”

“…Nn nn.” (gật gật)

Không rõ Gyeoul có hiểu hết điều mình đang nói không. Gây ảnh hưởng đến thời tiết chỉ để bán dù… Dù sao thì, đó là chuyện của người đi vay vốn.

“Được rồi. Tốt lắm. Thế em định mang 30 cái dù đến trường bằng cách nào?”

“…Umm, em sẽ mang mỗi ngày 5 cái, rồi bán.”

“Vì mùa mưa kéo dài hai tuần?”

“…Nn.”

Câu trả lời của cô bé khiến anh bật cười—vì anh có thể thấy một tia tự tin lấp ló đâu đó trong đó. Nhưng dù vậy, Yu Jitae vẫn giả định kịch bản tệ nhất trong các kịch bản tệ nhất và hỏi thêm một câu cuối cùng:

“Nếu không bán được thì sao? Em sẽ bị tồn hàng đó.”

Câu trả lời của Gyeoul khiến anh suýt bật cười thành tiếng.

“…Umm, hoàn… tiền?”

Đúng là sinh ra để làm kinh doanh.

Yu Jitae mở ví.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận