Trong màn hình là khu rừng phía nam Amazon đang được bao phủ bởi hào quang màu lục. Còn bên ngoài màn hình, tình hình bên trong trung tâm điều phối và chỉ huy trung ương của Hiệp hội cũng thay đổi một cách chóng mặt.
Gương mặt của viên trợ lý bị đè dập xuống bàn đã vỡ một nửa, máu loang cả mặt bàn. Với thể trạng siêu nhân, chỉ chừng ấy chưa thể khiến hắn ta mất mạng. Nhưng đây là Hiệp hội—trung tâm đầu não tối cao—nơi bất kỳ hành vi vượt giới hạn nào cũng không được dung thứ.
Và đó vẫn chưa phải là kết thúc. Christoph, Zhuge Haiyan cùng chủ tịch đều có mặt tại đó. Hành vi của Yu Jitae đã vượt xa cả định nghĩa về sự vô lễ. Bởi vậy, khi các cố vấn hối hả liên lạc xin viện binh, thì một số siêu nhân cấp cao khác đã cau mày quát lên:
“Đúng là phát điên rồi!”
“Cậu đang làm cái quái gì vậy? Thả phó chỉ huy ra ngay!”
“Mấy người còn đứng đó làm gì! Mau tống hắn ra ngoài!”
Ngay lập tức, vũ khí bay tới tấp về phía Yu Jitae—kiếm, thương, từ cả phía trước lẫn phía sau. Hai người ở phía trước, ba người ở phía sau, tất cả đều là cao thủ xếp hạng hàng trăm đơn vị. Nếu tính cả ba tay bắn tỉa đang ẩn mình, tổng cộng có đến ba mươi mốt vũ khí đang nhắm vào trán và ngực anh.
Vũ khí bủa vây tứ phía, nhưng Yu Jitae lại càng gia tăng áp lực lên đầu viên phó chỉ huy.
“Kuuu, uhaaak…!”
Mặc cho tiếng rên rỉ đau đớn, đám lính gác vẫn không dám ra tay liều lĩnh. Lúc đó, vài vị điều hành bắt đầu đứng dậy—trong đó có cả Christoph, Vua lính đánh thuê.
Ông ta vốn thuộc phòng chỉ huy số 5, không có liên quan đến trung tâm chỉ huy trung ương, nhưng lại có mặt tại đây chỉ vì Yu Jitae.
“Ta cảnh cáo đấy, Season. Buông tay ra, ngay bây giờ.”
Khi những nhân vật trọng yếu bắt đầu bộc lộ sát ý, bầu không khí trong căn phòng lập tức căng như dây đàn.
Và rồi, một giọng nói thản nhiên vang lên.
“Này. Biết là cậu đang tức, nhưng để sau không được à?”
Ở góc phòng điều khiển, có một người đang chăm chú nhìn vào 32 màn hình hologram một mình—Zhuge Haiyan, Tổng chỉ huy hội đồng chiến lược quân sự của Hiệp hội.
Yu Jitae không đáp lời. Anh đang chờ đúng thời điểm.
“Hả? Không thấy tình hình hiện tại thế nào à? Thế này là đủ nhức đầu rồi đấy. Không thì đi ra ngoài mà đánh nhau.”
“…”
“Mấy người là con nít à? Hả?”
Cô vừa càm ràm mà chẳng có chút căng thẳng nào, rồi ánh mắt đột ngột chuyển sang một trong những màn hình. Ở đó, một không gian xám như bong bóng khổng lồ đang bao phủ khu rừng phía nam Amazon.
“Cái đó là… sao lại thế… Nn?”
Zhuge Haiyan nhíu mày như vừa phát hiện điều gì. Ngay sau đó, ánh mắt của các siêu nhân đang chăm chăm nhìn Yu Jitae lập tức chuyển hướng về phía màn hình.
Trong màn hình, chỉ có một siêu nhân đơn độc đang áp đảo con boss hạng SS+—một quái vật bay khổng lồ.
“Chuyện quái gì vậy?”
“Hở? Ai kia?”
“Không thể nào…”
Họ quan sát tình hình bằng ánh mắt nghiêm trọng. Ánh mắt, dao động mana, thuộc tính của nguồn mana truyền vào. Tất cả dữ liệu đều cho thấy người đó có thực lực sánh ngang với ‘Ngũ đại siêu việt’.
Thanh kiếm cổ quái kia có khi còn vượt qua cả mức đó. Bởi người sử dụng đã thay đổi, nên hình dạng được lộ ra của “giấc mơ” cũng khác biệt hoàn toàn. Không một ai liên tưởng được đó chính là [Dream Eater] mà họ biết.
Nhưng… là ai chứ?
Họ chỉ thỉnh thoảng lướt thấy khuôn mặt người đàn ông bên trong chiều không gian xám, nhưng hình ảnh quá mờ nhạt để nhận diện. Khi sự nghi hoặc bắt đầu chất chồng lên như núi—
“Là ‘One’! Đặc vụ cấp 3 từng tham chiến với tư cách lính đánh thuê tự do!”
Một báo cáo vang lên.
Những người biết đến cái tên đó lập tức rời mắt khỏi màn hình. Một nửa quay sang nhìn Yu Jitae. Nửa còn lại dồn ánh nhìn về phía Antonio Jefferson, người từ nãy giờ vẫn đờ đẫn nhìn chằm chằm Yu Jitae.
“…Kết thúc rồi.”
Trận chiến còn chưa dứt, nhưng Zhuge Haiyan đã mở lời sau khi tính toán xong mọi thứ.
Câu nói đó như một dấu hiệu. Trong tiếng thở dài và than thở, vài người ngồi thẳng lại được, nhưng không ai thực sự thả lỏng.
Bên ngoài thì có vẻ đã ổn thỏa, nhưng nội bộ Hiệp hội thì vẫn còn đang rối loạn.
“Này, Season. Tạm thời buông tay được chưa…”
“Này—”
Ngay lúc một người định lên tiếng hòa giải Yu Jitae, Christoph lạnh lùng cắt ngang.
“Đừng buông tay.”
“Muốn tôi giết hắn luôn à?”
“Không. Giết cũng không được. Phải giữ nguyên như thế. Vì đó là dây sinh mệnh của cậu.”
“Già rồi mà nói năng vớ vẩn…”
“Ha. ‘Vớ vẩn’ à? Cậu buông ra là chết, bóp nát cũng chết. Không phải dây sinh mệnh thì là gì?”
Christoph rút thanh kiếm từ kho không gian ra. Đó là một thanh trường kiếm màu bạc với sống lưỡi sắc mảnh. Một cổ vật cấp độ 3, xếp hạng thứ 9 trong các cổ vật cùng cấp—loại vũ khí dạng di tích cổ xưa.
[Fangs of a Hungry Wolf]—Răng nanh của Sói đói—một thanh kiếm không buông tha bất kỳ thứ gì nó xuyên qua.
“Ta từng thấy rất nhiều kẻ như cậu rồi.”
Lão già gằn giọng, giọng nói càng lúc càng đáng sợ.
“Đầy rẫy ngoài kia. Dưới lớp da trắng muốt, máu đen chảy bên trong. Cứ giả vờ ta đây không phải ác quỷ.”
“Lão mù chắc?”
“Im miệng. Lũ đó lúc nào cũng như vậy. Dùng cái đầu khôn lỏi để lừa thiên hạ, biến tham vọng cá nhân thành trọng trách của Hiệp hội… Bọn ký sinh trùng.”
“Lão bị Alzheimer chắc? Quên ai là người sỉ nhục tôi trước à?”
“Chỉ nhiêu đó thôi sao? Cái cớ của cậu, Season?”
Không đáp lại, Yu Jitae buông tay khỏi đầu viên trợ lý. Người đàn ông bất tỉnh ngã gục xuống, nhưng không ai chạy tới đỡ.
Lính gác ở đây đều là những kẻ gần như bị tẩy não để bảo vệ giới lãnh đạo Hiệp hội, dù có phải đánh đổi cả mạng sống của con gái mình.
Ấy vậy mà, trước sự tồn tại đang đứng đó, không một ai trong số họ dám nhúc nhích cứu phó chỉ huy. “Hắn”—đơn giản là đang phá vỡ mọi chuẩn mực của thế giới họ biết.
Đúng thế. Giống hệt kẻ ngoài kia trong rừng… Không phải hạng thường.
Christoph cảm thấy máu trong người sục sôi.
“Giờ thì, toàn bộ trung tâm chỉ huy trung ương! Mau hộ tống chủ tịch ra ngoài! Để tôi lo phần còn lại!”
“Vâng!”
“Vậy thì chúng tôi…”
Chủ tịch, các điều hành viên và cả Zhuge Haiyan đều bắt đầu rút lui, cố không khiến tình hình leo thang. Căn phòng trở nên huyên náo. Ghế cọt kẹt, tiếng bước chân, tiếng ho nhẹ vang lên…
“Không.”
Chỉ một giọng nói khô khốc, như tiếng thở dài, và mọi âm thanh lập tức bị xóa sạch khỏi căn phòng như thể ai đó vừa bật công tắc tắt tiếng.
“Không ai được rời đi.”
Họ khựng lại. Và rồi tự hỏi:
Tại sao mình lại dừng lại?
Phần lớn người trong phòng đều có cảm giác giống nhau.
Yu Jitae mở mắt, quét ánh nhìn từ trái qua phải. Trong thâm tâm, anh thành thật nghĩ—muốn giết hết đám người ở đây, từng mảnh một.
Khi ý niệm đó hình thành, một áp lực không thể diễn tả bắt đầu đè nén cả căn phòng. Những ai chạm mắt với anh cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt.
Trước khi tiến vào Hiệp hội, Yu Jitae đã tự tháo bỏ [Chains of Hell – Xiềng xích địa ngục].
Chỉ để chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
“Từ bây giờ, không ai được nhúc nhích.”
Như thể cả căn phòng bị nhấn chìm xuống đáy đại dương sâu hàng ngàn mét, một luồng áp lực khủng khiếp phủ lên tất cả, ép chặt họ như muốn nghiền nát.
Những quan chức cấp thấp, không thể chịu nổi sát khí vượt mức, đều lần lượt ngất đi. Thế nhưng, thân thể họ vẫn không được phép đổ xuống. Dù ngồi hay đứng, họ mất đi ý thức nhưng mắt vẫn mở trừng trừng.
“Ta không đe dọa, cũng không cưỡng ép.”
“Nhưng các ngươi… phải nghe theo lời ta.”
“Tùy các ngươi chọn lựa.”
Tất cả ánh mắt đang bị đè nén đều đồng loạt dồn về phía Christoph.
Một trong ngũ đại siêu việt… đang làm cái quái gì vậy?
Nhưng điều duy nhất mọi người nhận ra là nét mặt của lão đã méo mó như thể hóa thành một ác quỷ dữ tợn.
“Ngươi…!”
Chỉ khác là trong số họ, chỉ có mình lão vẫn còn nói được.
“Ngươi là ma vật cấp đại thảm họa à? Hay là một minh quân mới trỗi dậy?”
“Không. Ta chỉ là một siêu nhân khác thôi.”
“Phải. Ngươi là ai không quan trọng. Nhưng ngươi nghĩ mình sẽ bình yên vô sự sau khi dám làm chuyện này ngay giữa trung tâm Hiệp hội à? Hả—!?”
Quát lớn một tiếng, lão cố gắng cử động thân thể. Để cưỡng chế bản thân vốn đang bất động phải đứng dậy, lão phải gồng cả cơ thể lẫn cơ mặt.
Tududuk…
Có thứ gì đó gãy rắc bên trong, nhưng lão chẳng màng.
“Ta là một trong Ngũ Đại Siêu Việt được đích thân Chaliovan bổ nhiệm. Đây là Hiệp hội! Cho dù ngươi là ai, có làm gì đi nữa—!”
Lời nói của lão bị chặn đứng.
Yu Jitae, chẳng biết từ khi nào đã đứng ngay trước mặt lão, ánh mắt lạnh tanh nhìn thẳng vào lão.
“Già rồi mà còn hay nói mấy thứ kỳ quặc nhỉ.”
Kuuuuung—
Sát khí dồn nén tỏa ra, chỉ nhắm vào một mình lão.
Christoph hít mạnh một hơi, miệng lão bật mở trong khoảnh khắc rồi lập tức bị ép khép lại, răng cửa vỡ vụn vì lực ép. Sát khí kỳ quái ban nãy từng khiến lão có cảm giác như bị ném xuống đáy biển sâu, giờ lại như thể cả vũ trụ đang nghiền nát thân xác già nua của lão—một con người bé nhỏ.
Yu Jitae bắt đầu áp chế lão bằng toàn bộ sát khí của mình.
Tim lão già đột ngột ngừng đập.
“…!”
Bị sát khí khủng khiếp ấy bóp nghẹt, máu tuôn ra từ miệng, mũi, và sau đó là cả tai. Những giọt lệ máu chảy dọc theo gương mặt đầy nếp nhăn, rơi xuống sàn như những hạt tội lỗi bị kéo ra khỏi tâm can.
“Từ lúc gặp nhau đến giờ, ông vẫn cứ lặp đi lặp lại cùng một điều. Đây là Hiệp hội… Tôi là một trong Ngũ Đại Siêu Việt của Chaliovan… Như thể những cái danh được gán ghép ấy thực sự có giá trị.”
“Buồn cười thật. Một tổ chức ‘Hiệp hội’ mà chỉ cần một người như tôi cũng đủ nghiền nát thì còn nghĩa lý gì?”
Kẻ hồi quy cất lời, nhưng lão già chẳng dám đáp lại. Những kẻ chứng kiến cảnh Christoph bị áp bức đến dị dạng chỉ biết đứng chết trân, nửa kinh hoàng nửa bối rối.
“Sau chiến tranh, ông leo lên được vị trí này nhờ bao công sức. Chắc hẳn từng mong được đền đáp.”
“Ông ôm lấy quá khứ huy hoàng như chiếc cúp, tự hào trưng ra cho thiên hạ ngắm nhìn. Nhưng giờ, ông chỉ còn là một kẻ hoài niệm.”
“Lại còn dám nói ‘ngay giữa Hiệp hội’… Trung tâm của Hiệp hội à… Buồn cười đến khó tin.”
Yu Jitae liếc sang bên trái, nhìn về phía đám siêu nhân.
“Nếu tôi giết hết các người bên đó và thay bằng người của mình, thì đó vẫn là Hiệp hội à? Có khi là vậy thật.”
Kukh… Một người trong nhóm nuốt máu nghẹn ngào.
Yu Jitae quay sang bên phải, nhìn nốt nhóm còn lại.
“Vậy nếu giết hết các người bên này và lấp đầy bằng người của tôi, thì nó vẫn là Hiệp hội sao? Có còn là Hiệp hội không?”
Một người nổ con mắt vì áp lực, nhưng vẫn không thể đưa tay lên che mặt. Họ đã hoàn toàn bị chế ngự.
“Nếu tất cả các người ở đây đều chết, mà thay vào đó là toàn bộ người của tôi… Thì đó còn là Hiệp hội mà các người từng biết nữa không?”
“Hay tôi tha cho các người, tống khứ ra ngoài, để rồi các người tự xưng mình là Hiệp hội?”
“Vậy là có hai Hiệp hội dưới cùng một bầu trời à? Thật nực cười.”
Trong số những người đang nghe, ai không biết đến “con tàu của Theseus” thì chẳng hiểu Yu Jitae đang nói gì. Nhưng ngay cả những người biết, cũng rơi vào khủng hoảng.
*Chú thích: Con tàu của Theseus là một nghịch lý triết học đặt câu hỏi về danh tính và sự thay đổi. Nếu từng phần của con tàu bị thay thế dần, liệu nó có còn là con tàu ban đầu? Nếu lắp ráp lại các bộ phận cũ thành một con tàu mới, vậy con tàu nào mới thực sự là "con tàu của Theseus"? Nghịch lý này cũng liên quan đến con người—nếu chúng ta thay đổi theo thời gian, liệu chúng ta vẫn là chính mình?
So sánh tổ chức của họ với khái niệm triết học cổ đại ấy, họ không tránh khỏi cảm giác những niềm tin đã theo họ suốt đời đang sụp đổ.
Theo lời anh…
“Không có thứ gọi là Hiệp hội. Chỉ là ảo ảnh.”
“Hiệp hội không tồn tại. Chỉ có các người, tự gán cho bản thân ý nghĩa từ những khái niệm rỗng tuếch, rồi ôm lấy nó mà sống.”
“Nhìn vào thực tế đi. Nếu cái vỏ ‘Hiệp hội’ bị bóc trần, thì các người đứng đây rốt cuộc là gì?”
Yu Jitae quay sang nhìn người đang ngồi bệ vệ với chân vắt chéo. Dù bị ép tới vậy, lão vẫn chưa nói gì.
“Chẳng phải các người chỉ là một đám siêu nhân yếu đuối, bị duy nhất một siêu nhân đè bẹp sao?”
Anh lại quay về phía Christoph. Lão già run lẩy bẩy như chiếc lá, cả thân người rướm máu, cố gắng kháng lại áp lực vô hình đang đè nặng lên thân thể.
“Còn về cái gọi là Siêu Việt thì sao? Nếu Chaliovan gọi ông là ‘Siêu Việt’, thì ông thực sự vượt lên được điều gì à? Cái danh ấy có làm ông trở thành một dạng tồn tại khác biệt, xứng đáng dẫn dắt kẻ khác?”
“Trả lời đi. Già rồi mà vẫn tệ hại như thế. Ông có thật là ‘Siêu Việt’ không?”
Áp lực đang đè lên lão đột ngột biến mất.
Yu Jitae đã hỏi, và đang cho lão cơ hội để đáp.
Nhưng dù muốn nói, Christoph cũng chẳng thể thốt ra lời nào. Trong tình cảnh này, lão không tài nào tự xưng là Siêu Việt được.
Niềm tin vào danh xưng đã theo lão cả đời bị đánh sập trong khoảnh khắc. Christoph cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, hèn mọn đến tột cùng. Và không chỉ riêng lão—nhiều người đang chứng kiến cũng thấy chính mình bị soi chiếu qua lão.
Bởi lẽ, trước mặt họ…
Có một tồn tại vượt trội hoàn toàn. Dù không ai công nhận, sự hiện diện của hắn đã là bằng chứng cho sự siêu việt.
Kẻ [Siêu Việt] chân chính đang đứng ngay tại đây.
“Phải rồi. Ta hiểu rồi.”
Trong số đó, có một người là kẻ duy nhất có thể mở lời mà không bị Yu Jitae áp chế.
Yu Jitae quay sang nhìn ông.
Chủ tịch của Hiệp hội siêu nhân quốc tế. Người có công lớn nhất trong việc lập ra tổ chức này. Người từng là chủ nhân của phù thủy. Người từng một tay bình ổn sự hỗn loạn của thế giới.
Chủ tịch Chaliovan Greenrain cất lời.
“Cậu đúng là một con người mạnh mẽ.”
Chaliovan tiếp tục, nét mặt bình thản.
“Có lẽ sánh ngang với minh quân của chúng tôi… hoặc còn mạnh hơn. Dù nghe thì vô lý, nhưng tôi lại cảm nhận rõ như vậy. Ngay cả mấy con quỷ cấp đại thảm họa cũng sẽ chẳng phải đối thủ của cậu. Kể cả khi đối đầu với thần thú thời Đại Chiến Đông Á, tôi cũng chưa từng có cảm giác như thế.”
Ông không phải đang lấy lòng Yu Jitae. Với sức mạnh như vậy, tên này hoàn toàn có thể làm mọi điều hắn muốn—vậy tại sao lại chọn ra mặt ở đây?
“Có vẻ như… còn có điều gì đó vượt khỏi khả năng của cậu. Tôi không thể hình dung được. Rốt cuộc thứ gì đang tới gần, đến mức khiến cậu phải lộ diện để cảnh báo nhân loại?”
Một tồn tại như hắn xuất hiện vào lúc này chắc chắn không đơn giản.
Chaliovan hỏi thẳng:
“Tương lai đang tới là gì?”
“Và cậu mong đợi điều gì từ Hiệp hội?”
Yu Jitae im lặng hồi lâu. Rồi sát khí bao trùm toàn bộ phòng chỉ huy dần tan biến.
Huk, huuk… Những người suýt ngừng tim bắt đầu thở trở lại. Nhưng không ai dám rời mắt khỏi anh.
“Các người phải chuẩn bị cho tương lai.”
Chaliovan nheo mắt.
“Các người sẽ lại bước vào một cuộc chiến.”
Lời anh như định mệnh được phán xuống.
“Cuộc chiến sắp tới sẽ vượt xa Đại Chiến Đông Á.”
Những tiếng thở dồn dập bỗng lặng đi.
“Các người sẽ chứng kiến loài người sụp đổ dưới sức mạnh tàn khốc không gì cưỡng nổi.”
Anh như một nhà tiên tri.
“Vĩnh Dạ sẽ đến. Một đêm không có hồi kết. Giống như hôm nay, nó sẽ đến mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước. Bóng tối sẽ nuốt chửng thế giới và dù có chờ đợi đến mấy, ánh sáng cũng chẳng trở lại.”
Tựa như một lời khải huyền.
“Hãy tỉnh giấc và chuẩn bị cho cuộc chiến. Hiệp ước đình chiến với ma vật chỉ vì lý do kinh tế vô nghĩa ấy, phải chấm dứt bằng mọi giá.”
“Ép buộc các siêu nhân đang sống dưới danh xưng hư ảo của Siêu Việt và các Ranker cạnh tranh, tự cải thiện. Gạn lọc những binh sĩ đang núp bóng trong Hiệp hội—một nơi sẽ trở nên vô dụng khi hiểm họa kéo đến. Dù không có danh nghĩa ấy, chẳng phải các người vẫn là tuyến phòng thủ mạnh mẽ nhất của loài người sao?”
Ở vòng lặp thứ bảy, có một thứ gọi là “Hostility” (Thù Địch) đang bóp méo thế giới. Kẻ hồi quy luôn hành động trong kịch bản tồi tệ nhất, nên anh chọn xuất hiện lúc này để tạo nên tương lai tốt nhất.
“Bởi vậy, các người… phải đủ sức bảo vệ thế giới.”
Dù gạt bỏ được ảo ảnh, Hiệp hội vẫn là tổ chức tập hợp những siêu nhân mạnh nhất. Mục đích ban đầu của nó cũng là để cứu lấy nhân loại.
Trước khi là Hiệp hội, trước khi là các tồn tại “Siêu Việt”—họ là binh sĩ.
Chiến đấu để bảo vệ loài người.
Sau khi niềm tin cũ bị đập vỡ, thứ còn sót lại trong tim họ chỉ là lý do ban đầu: họ từng cầm vũ khí, đơn thuần là để cứu người.
Dù chưa rõ lời anh có phải sự thật hay không, tất cả những điều anh nói đều là điều mà Hiệp hội phải làm, trước khi thời đại ấy thực sự tới.
Nhíu mày, Chaliovan hỏi:
“Vậy… cậu thì sao?”
Kẻ Siêu Việt đáp lại.
“Ta… sẽ cùng các người.”


3 Bình luận