Trong hai tuần tiếp theo, Yu Jitae qua đêm cùng Bom. Bởi vì họ không thể để phân thân 2 và mụ phù thủy ở riêng với nhau khi hai người đó ngủ cùng.
Phân thân 2, với suy nghĩ cực đoan kiểu "thà cắt phéng dấu chấm than giữa hai chân còn hơn dâng thân cho phù thủy", đã khiến mụ ta buộc phải quyến rũ cậu bằng con đường tâm lý.
Miễn là phân thân 2 còn chịu đựng được cám dỗ, thì phù thủy sẽ làm theo thỏa thuận, hỗ trợ Yu Jitae và Hiệp hội.
Đêm đến. Khi lũ trẻ đã chìm vào giấc ngủ. Yu Jitae bước vào phòng Bom, thản nhiên đặt một đầu gối lên giường. Nhưng Bom lại đang ngồi giữa giường, không chừa chỗ nào cho anh.
“Nhích qua chút đi.” Anh nói.
“Không. Đừng tới đây.”
Anh ngạc nhiên hỏi lại:
“Sao vậy?”
“Không sao cả. Em không muốn thôi.”
“Chỉ vậy?”
“Ừm.”
“Em nói gì anh nghe chả hiểu gì cả.”
Khi anh tiếp tục nhích lại gần, Bom duỗi đôi tay mảnh khảnh ra, đẩy nhẹ vào ngực anh.
“Làm gì vậy.”
“Nnn…”
Cô lắc đầu, vẻ mặt như có chút sợ hãi, dù không rõ lý do là gì.
Chuyện không cho anh ngồi lên giường vốn chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng từ trước đến nay cả hai vẫn thường ngồi chung một chỗ như vậy. Cũng chẳng ai bận tâm đến điều đó… Thế mà hôm nay lại khác.
Có chuyện gì với em ấy vậy?
Anh im lặng cân nhắc về dòng suy nghĩ trong đầu Bom, nhưng có vẻ điều đó lại khiến cô hiểu lầm.
Bom dè dặt hỏi:
“Anh sao thế?”
“Hở?”
“Anh… thực sự phải ngồi đây à…?”
“Không. Không cần đâu.”
Anh chẳng hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Vả lại, chuyện họ cần làm vốn đâu cần phải ngồi sát nhau.
Yu Jitae đứng dậy, rời khỏi giường rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Anh nắm lấy tay cô, và bắt đầu chia sẻ tình hình liên quan đến phân thân 2.
Từ trên ghế, anh hướng mắt nhìn về phía giường. Dưới ánh trăng lọt qua cửa sổ, gương mặt cô nổi bật trong bóng tối, kéo ánh mắt anh không rời đi được. Lạ thật. Mắt anh cứ bị hút về phía đó.
May mà giữa hai người còn một khoảng cách. Anh đành quay mặt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Nhờ vậy mà phân thân 2 – phiên bản trẻ của Yu Jitae – đã có thể trải qua một đêm bình an bên cạnh Valentine, mụ phù thủy.
------------------------------------------------
“Ngủ chung nhưng không được nằm xuống cạnh cậu sao…?”
Mụ phù thủy nhíu mày khi phân thân 2 bình thản gật đầu. Mụ nhận ra đây là phần tiếp theo trong loạt “yêu cầu hai chiều” giữa họ.
“Vậy thì, đêm cuối cùng, noona sẽ ôm em ngủ.”
“Ôm, ngủ…?”
“Phải. Da kề da.”
Cái cụm "da kề da" nghe thô thiển đến nỗi khiến phân thân 2 lạnh sống lưng. Bom cũng thoáng lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
“Được thôi.”
Thế là, phù thủy ngồi dựa lưng vào thành ghế bên cạnh phân thân 2, tay vẫn nắm tay cậu suốt đêm. Dù sao thì mụ cũng thuộc hàng siêu nhân mạnh nhất, nên chuyện ngồi im lặng cả đêm chẳng khiến mụ khó chịu gì.
Chỉ là… cũng hơi tiếc.
Vì chẳng có giới hạn nào về chuyện xoa tóc cả, nên mụ đưa tay lên, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt tóc phân thân 2 đang nằm trên giường.
“Cô từng vuốt tóc người khác chưa?” phân thân 2 hỏi.
“Sao tự dưng hỏi vậy?”
“Vì cảm giác này… dễ chịu lắm.”
Nghe thế, mụ bỗng siết tay lại hơi mạnh. Giữ lấy những lọn tóc ngắn của phân thân 2, mụ bất ngờ ghé sát mặt vào.
“Nghe câu đó thật ngứa tai. Ngươi nghĩ ta làm vậy là để ngươi thấy dễ chịu à?”
Phân thân 2 đột nhiên cứng người. Cứng đơ hơn cả khi mụ từng cố ép sát vào người cậu. ‘…?’ Mụ phù thủy không ít lần thấy hoang mang trước những thay đổi nhỏ nơi nét mặt và hành vi của cậu.
“À… xin lỗi. Tôi chỉ định khen tay cô vuốt rất tự nhiên thôi.”
“Hnn… thôi bỏ đi. Vậy, nhóc nghĩ sao.”
“Sao cơ? À, chắc là từng có.”
“…”
“Có rồi đúng không? Khi nào? Với ai?”
“Hmm… lâu lắm rồi.”
Phân thân 2 đáp, rồi kể với mụ phù thủy.
Phụ thủy như nhớ lại điều gì đó rồi bắt đầu nói tiếp:
“Khoảng bốn mươi năm trước, ta từng có một con cún.”
Mụ phù thủy bắt đầu kể, còn phân thân 2 lặng lẽ lắng nghe.
“Một con cún? Kiểu nhỏ nhỏ, dễ thương ấy?”
Thỉnh thoảng, phân thân 2 lại xen vào vài câu hỏi, như để mụ tiếp tục nói.
“Không. Là người.”
“Oh…”
“Nhưng cũng nhỏ và dễ thương lắm.”
Bom khéo léo mở được lòng mụ phù thủy, còn mụ thì cũng chẳng mấy khi có người để trò chuyện. Hai tuần sau đó, Yu Jitae và Bom qua đêm bên mụ, chỉ để lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối của một “bà già cô đơn”.
“Nhóc à. Ngươi là người biết lắng nghe thật đấy.”
Cuối cùng, họ cũng thành công mở được lòng mụ phù thủy. Từ nay, nếu Yu Jitae cần, mụ sẽ sẵn sàng giúp một tay — sử dụng loại ma pháp không gian mà chỉ mụ mới điều khiển được.
Họ đã làm được.
Dù phải ngồi nghe bà già lải nhải suốt đêm, nhưng anh chẳng có thời gian để nghỉ ngơi.
---------------------------------------------------
Sáng hôm sau. Hòn đảo nổi Haytling đang trôi phía trên Ấn Độ Dương. Yu Jitae rời khỏi nhà từ sáng sớm để đi mua đồ, rồi trở về phòng 301.
Thực đơn sáng hôm đó là bò bít tết. Lý do đơn giản là vì Kaeul thèm.
Anh thái thịt, rắc muối, tiêu và dầu, rồi ném lên chảo bơ rán sơ. Dù nấu hời hợt, nhưng thịt bò vẫn là thịt bò — mùi thơm tỏa ra khắp căn hộ 301.
Bỗng một cánh cửa ở hành lang đối diện bật tung. Kaeul, vẫn còn mặc đồ ngủ, lộ mặt mũi in đầy vết gối, chạy ùa ra.
“Uwah. Mùi gì mà đỉnh vậy chứ~~!”
Cô nàng vừa chạy tới bếp vừa cười toe toét, ‘Hehe’.
“Thịt phải không?” cô hỏi.
“Thịt.” Anh đáp.
“Thịt gì á?”
“Bò.”
“Uhihihi–. Anh mua vì em đòi hả?!”
“Ừ.”
“Ahjussi, đúng là ngầu bá cháy luôn!”
Kaeul vừa cầm nĩa gõ bàn loạn xạ, vừa hò hét. Nghe thấy tiếng ồn, Bom, Yeorum và Gyeoul cũng lần lượt kéo ra bếp.
Thấy Bom, mắt Kaeul mở to như cái đĩa. Đã mười ngày rồi cô mới gặp lại cô chị gái.
“Nn? Nn? Unniiii!”
Kaeul chạy tới, mặt mày rạng rỡ, dang tay ôm chầm lấy Bom. Bom cũng mỉm cười đáp lại.
“Sao vậy? Unni, khi nào ra vậy?! Còn mệt không?”
“Nn. Xin lỗi nhé, làm em lo rồi.”
“Nn nn. Aht…”
Kaeul liếc nhìn Yeorum đang lấy sữa trong tủ lạnh. Rồi cô ghé sát tai Bom, tay che miệng như mấy bà buôn chuyện trong xóm.
“Hai người làm hòa chưa…?”
“Nn.”
“Thật á…? Làm sao vậy…?”
Bom xoa đầu Kaeul, khẽ cười.
“Chị xin lỗi. Rồi xin tha.”
“Ehng? Sao lại phải xin lỗi?”
“Vì là lỗi của chị.”
“Àh…”
Họ thật sự làm lành rồi sao? Những ngày gần đây, không khí trong phòng 301 cứ như bị bao phủ bởi gai nhọn, khiến Kaeul không khỏi lo lắng mà đưa mắt nhìn hai người họ. Cô nhanh chóng nhận ra Gyeoul cũng đang dõi theo như vậy. Gyeoul trông có vẻ căng thẳng, ánh mắt luẩn quẩn giữa Bom và Yeorum, giờ đang cùng ngồi ở một chỗ.
Ngay lúc ấy, Yeorum dùng nĩa xiên một miếng thịt đỏ còn sống nguyên.
“Hừm. Thịt mà, phải tái tái thế này mới ngon.”
“Nhưng mà… không phải sống quá à?” Bom hỏi.
“Có gì đâu. Em vốn ăn thịt sống mà” Yeorum đáp tỉnh bơ.
“À, đúng rồi ha.”
“Chị hay quên mình là rồng ghê đó.”
“Thiệt chứ.”
“À mà này, em tò mò lâu rồi, chủng tộc của chị thường ăn gì vậy?”
“Hừm… Không biết nữa. Broccoli (bông cải xanh)?”
Cả hai liền phá lên cười khúc khích.
…Ra là họ đã làm hòa thật rồi!
Nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, Kaeul và Gyeoul cùng cảm thấy lòng nhẹ bẫng. Bất chợt, Gyeoul thì thầm một câu hỏi vào tai Kaeul.
“Unni.”
“Nn?”
“…Broccoli, là cái gì vậy?”
“Àhh. Là cái thứ tròn tròn, xù xì, ăn dở ẹc ấy…!”
Gyeoul không biết broccoli là gì nên bắt đầu tưởng tượng.
Tròn tròn. Xù xì. Vị dở.
Thứ tròn cô nghĩ đến là trái bóng.
Xù xì thì chắc là cún con.
Vị dở… chắc phải là món cá đuối lên men.
Gộp tất cả lại, trong đầu cô hiện ra hình ảnh một quả bóng lông được nặn từ cá đuối lên men… Không hiểu sao, càng nghĩ càng thấy gớm. Nghĩ đến đó, Gyeoul lại hỏi:
“…Còn gì nữa không?”
“Nó màu xanh lục.”
“…?”
Nghe tới màu xanh, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu cô là… Bom. Nhìn mái tóc màu xanh của Bom, Gyeoul nghiêng đầu thắc mắc, mãi cho đến khi Kaeul giơ đồng hồ lên cho xem hình ảnh một cây broccoli thật sự.
“…Ohh.”
Sau khi xem ảnh, Gyeoul bắt đầu liếc nhìn Bom. Đúng lúc ấy, Bom quay lại bắt gặp ánh mắt đó.
“Gì vậy, Gyeoul?”
“…Không có gì đâu?”
“Chị không giống nó chút nào hết. Đừng so chị với cái thứ đó.”
“…Aht.”
Kaeul ôm bụng cười nghiêng ngả.
Tuy vậy, không khí trên bàn ăn vẫn chưa hoàn toàn hòa thuận.
Có chút gì đó là lạ.
Khi Yu Jitae định xiên một miếng thịt bằng nĩa, Yeorum đã nhanh tay chớp lấy nó rồi ném ngay vào miệng. Khi anh định xiên miếng khác, Yeorum lại cướp ngay trước mũi. Sau khi chuyện đó lặp lại vài lần, Yu Jitae chỉ còn biết đưa nĩa qua lại như thể đang niệm chú.
“Em làm gì vậy?” anh hỏi.
“Em làm gì á?”
Yu Jitae nâng nĩa lên, Yeorum cũng làm theo. Khi anh hạ xuống, cô cũng bắt chước.
“Cho anh ăn miếng thịt đi chứ.”
Yeorum nhăn mặt khó chịu.
Đến lúc Yu Jitae cuối cùng cũng xiên được một miếng và đưa lên miệng, Yeorum liền nhìn sang đĩa thịt mà nĩa anh vừa chạm vào như thể nó vừa rơi ra từ ống cống. Cô tránh xa như tránh tà.
“Hang…?”
“……?”
Ngay cả Kaeul, người vốn chậm hiểu, và Gyeoul cũng lập tức nhận ra có gì đó không bình thường.
Dẫu vậy, Yu Jitae chẳng nói gì, còn Yeorum cũng không có hành động kỳ quái nào thêm. Thế nên bữa sáng ấy, nhìn bề ngoài vẫn có vẻ hòa thuận.
Với Kaeul và Gyeoul, như vậy là đủ rồi.
“…”
Yu Jitae nhiều lần liếc nhìn Yeorum, nhưng cô chẳng hề đáp lại ánh mắt ấy. Có vẻ như cô đang cố tình tránh mặt anh.
Anh thắc mắc lý do, nhưng rồi quyết định để kệ, bởi tộc hồng long vốn dĩ là vậy—hành động theo ý mình. Khi tâm trạng khá hơn, cô sẽ trở lại như cũ.
Hôm nay là ngày 11 tháng 9, ngày kết thúc Đại Chiến. Là một ngày lễ quốc tế, mọi cơ sở tại Lair, bao gồm cả trường tiểu học của Gyeoul, đều được nghỉ.
Lũ trẻ tụ tập trong ký túc xá, chơi các trò boardgame cùng người bảo hộ. Nhưng đến lượt chơi jenga, người bảo hộ có chút xấu hổ.
Cạch…
“Wahh, Cleaner Ahjussi (chú dọn dẹp) thua rồi!”
“…Đồ ngốc.”
“Quỳ xuống đi, cái nồi áp suất bằng thép kia!”
Kwang kwang kwang!!
Người bảo hộ bị đập mấy phát vào lưng. Vì lũ trẻ đều là rồng nên dù có giáp sắt, nó vẫn thấy đau.
Gururuk…! Người bảo hộ lầm bầm rồi lên tiếng:
“Bất công quá, các tiểu thư đáng kính.”
“Sao cơ?”
“Quá bất công. Tay của tôi to quá không chơi được!”
Người bảo hộ chìa tay ra trước. Cao tận 2m35, đôi tay to bè bị bọc trong giáp kim loại, lại còn có cả gai nhọn—cơ thể nó vốn chẳng phù hợp với jenga.
“Bất công cái gì. Thấy bất công thì tháo găng tay ra mà chơi.”
“Hooh? Phải đó! Ahjussi, thử tháo mũ giáp ra đi!”
“…Ohh.”
Đôi mắt đỏ của người bảo hộ chớp nhẹ.
“Sao cơ?”
Chán jenga rồi, lũ trẻ bắt đầu chú ý đến một trò chơi khác.
Giờ nghĩ lại mới nhớ, chưa ai từng thấy người bảo hộ tháo giáp bao giờ. Hình dáng vốn có của nó cũng chính là bộ giáp ấy. Bỗng dưng, lũ trẻ tò mò muốn biết bên trong giáp là gì.
Chẳng bao lâu sau, tất cả – trừ Bom – đều lao vào, cố tháo mũ và giáp của nó ra.
“Khoan, không được… Aaaah… Làm ơn…”
Không thể làm tổn thương lũ trẻ, cũng không thể tháo bộ giáp vốn là da thịt của mình, người bảo hộ chỉ còn biết toát mồ hôi lạnh trong vô vọng.
Cùng lúc đó, Yu Jitae – không tham gia cùng lũ trẻ – đang dõi mắt về phía chú gà con.
Chirpy, chú gà con, đang lim dim ngủ nhưng vì tiếng ồn nên hé mắt. Sau khi lắc cái đầu to, nó nhấc cơ thể nặng nề dậy, lặng lẽ bước vào một góc phòng của Kaeul.
Giờ đây, nó đã có thể khẽ đập cánh và lơ lửng nhờ mana. Đôi mắt to tròn của nó nhìn xa xăm qua ô cửa sổ.
Yu Jitae dõi theo ánh mắt ấy.
Anh cũng lắng nghe tiếng lẩm bẩm khe khẽ của chú gà.
“Chíp chíp…”
----------------------------------
Tối hôm đó.
“Unni unni, chị không biết mấy ngày chị vắng em cực cỡ nào đâu!”
“Hmm? Àh, xin lỗi nha. Vậy hôm nay chị dạy tiếp nhé?”
Kaeul cùng Bom rời khỏi ký túc xá, tiếp tục buổi học ma thuật trị thương.
“Oi. Đi luyện ‘cái đó’ thôi.”
“…Cái đó? À.”
Gyeoul và Yeorum cũng rời đi đến trung tâm huấn luyện, để tiếp tục khóa kiểm soát cơn giận.
Còn lại một mình, Yu Jitae đưa mắt nhìn về phòng Kaeul. Khi chú gà con lén mở cửa tủ quần áo của cô, ánh mắt anh chợt sắc lại.
Sau khi mở tủ, Chirpy dùng chiếc mỏ nhỏ của mình đẩy từng lớp quần áo mà Kaeul tiện tay nhét vào.
Dưới đống quần áo ấy là một cuốn sách giáo trình nhập môn ma thuật đã bị bỏ quên từ nhiều tháng trước. Cuốn sách này khá to, nhưng sau khi đẩy nó sang một bên, một cái lỗ tròn hiện ra phía sau.
Đó là cái lỗ mà chú gà con đã cẩn thận gặm từng chút một bằng mỏ. Đến cả Bá tước Monte Cristo[note73186] cũng phải bái phục kỹ năng của nó.
Chirpy chui tọt qua lỗ và bắt đầu phóng như bay về một nơi nào đó.
Yu Jitae đứng dậy.
Tối nay, tiếng thì thầm của Chirpy không giống mọi khi.
Không còn nhiều thời gian nữa…
Thời khắc ấy đang đến gần.
Yu Jitae biết rõ điều đó. Anh lặng lẽ theo sau chú gà con đang bay là đà.
Sau khi tiến vào khu vực hạn chế, chú gà tiến vào khu C0-47 – nơi từng là viện nghiên cứu cũ. Nơi đây từng là sào huyệt của đám quỷ dữ, nhưng giờ đã bỏ hoang sau cái chết của Wei Yan.
Chú gà lớn chầm chậm lạch bạch đi qua tòa nhà, vượt hàng rào, rồi men theo hành lang ngầm dẫn đến nơi nào đó bên dưới.
Một khung cảnh đủ để khiến các quản lý khu vực cấm phải kinh hãi đang chờ Yu Jitae nơi đó.


2 Bình luận