Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 131: Điều phiền muộn (2)

4 Bình luận - Độ dài: 2,653 từ - Cập nhật:

“Tại sao chứ?”

Thế nhưng, kẻ hồi quy lại không thể tiếp lời. Nghĩ lại thì, chính anh cũng không rõ điều gì đã khiến cô cảm thấy khó xử đến vậy.

Lúc nãy… anh đã làm gì?

Anh bất ngờ tiến lại gần cô trong bóng tối.

Ngẫm kỹ thì, một chuyện tương tự cũng từng xảy ra khi cô lần đầu thử viết tiểu thuyết. Khi anh bất thình lình ôm cổ cô từ phía sau, cô đã giật mình hoảng hốt.

Khi ấy, kẻ hồi quy đã hơi hối hận vì hành động của mình. Tuy hôm sau cô vẫn tỏ ra bình thường, nhưng ký ức bị giật mình như vậy chắc chắn sẽ hằn lại mãi.

Vì thế lần này, anh quyết định hỏi thẳng.

“Tại sao em lại khó xử như vậy?”

Gương mặt thường ngày vẫn dửng dưng của cô chợt cau lại.

“…Tại sao ạ?”

Anh bảo là anh chỉ tò mò thôi.

“Không muốn nói đâu.”

“…”

Như thường lệ, ánh mắt cô trống rỗng chẳng để lộ cảm xúc, nét mặt và giọng nói cũng lạnh nhạt y hệt. Nhưng khi nhìn vào mặt anh, ánh nhìn ấy như xuyên qua và chạm vào nơi nào sâu thẳm hơn.

“Thế còn ahjussi? Tại sao ahjussi lại thấy khó xử?”

“Hả?”

“Khi em đột nhiên đến gần, ahjussi cũng ngượng ngập và bối rối mà.”

Anh không đáp lại. Bom nheo mắt, rướn người tới gần. Cô đang ngồi ở chiếc ghế phía trước, giờ đặt hai tay lên đùi hắn và nghiêng người về phía trước.

“Thật ra…”

Cô chậm rãi mở lời.

“Em muốn nói điều này cơ.”

“…Điều gì?”

“‘Chuyện đó không liên quan đến anh.’”

Bom nói bằng giọng nhạt nhẽo, không chút sức sống. Ánh mắt mơ màng, như chìm trong sương mù, dường như đang bắt chước ai đó.

Anh khẽ bật cười trống rỗng, Bom cũng khúc khích theo.

“Nếu em hỏi, ‘Tại sao ahjussi thấy bối rối?’ thì ahjussi sẽ trả lời vậy, đúng không? Như mọi lần vẫn thế.”

“Biết đâu được.”

“Có lý do không? Lý do khiến ahjussi thấy bối rối ấy?”

Đó là một nghi vấn rất căn bản.

Thực ra thì, bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

Qua những lần hồi quy liên tục, đặc biệt là từ lần thứ hai và thứ ba, anh gần như đánh mất hoàn toàn ham muốn tình dục. Nói đúng hơn thì không chỉ là ham muốn thể xác, mà là cả sự hứng thú trong việc thiết lập một mối quan hệ thân thiết, vượt qua ranh giới cá nhân – bởi lẽ, tất cả những mối quan hệ ấy rồi cũng sẽ bỏ lại anh và tan biến.

Chính việc đánh mất điều đó đã khiến anh đau đớn ở vòng lặp thứ hai.

Và ở vòng thứ ba, là nỗi sợ hãi khi đánh mất nó.

Từ đó về sau, anh học được cách không để bản thân bị tổn thương, và bắt đầu sống một cuộc sống không sợ hãi. Cũng không khó khăn gì. Chỉ cần dựng lên một ranh giới và không để ai vượt qua là được.

Nhưng nguyên tắc giữ khoảng cách ấy lại gặp khủng hoảng nghiêm trọng ở vòng thứ bảy, khi anh bắt đầu sống một cuộc sống thường nhật.

Thật ra, có không ít mâu thuẫn. Những con người mà anh cần giữ khoảng cách và những tình huống không cho phép anh làm vậy, cứ thế đan xen trong cuộc sống thường ngày.

Và mâu thuẫn lớn nhất trong số đó…

“…Là con bé này.”

“Là sao cơ?”

“Biết không? Em biết nhiều hơn ahjussi nghĩ đấy.”

Cô tiếp tục nói, đôi môi phụng phịu.

“Nhớ hồi Kaeul gọi ahjussi là 'trẻ con' không? Lý do thì hơi khác chút, nhưng giờ em thấy đúng thật.”

“Hả?”

“Nghĩ mà xem. Giả sử có một tên hải tặc đã chu du trên biển suốt 20 năm, và một tên sơn tặc sống trong núi 40 năm đi.”

“Ừ.”

“Thì thường thì, tên sơn tặc sẽ 'già dặn' hơn tên hải tặc, đúng không.”

“…Phải.”

“Nhưng trên biển, tên hải tặc lại là người dày dặn hơn, nên trong môi trường đó, hắn mới là 'người lớn'.”

“…Ờ, anh hiểu rồi. Nhưng em đang nói cái gì vậy?”

Đôi môi cô bắt đầu co giật. Từ từ, ánh mắt cô bắt đầu tránh đi chỗ khác.

“Thì, ý em là…”

Trông cô đang cố nhịn cười hết mức có thể.

“Ở một số mặt… có khi em còn trưởng thành hơn ahjussi ấy chứ…”

Cô rút tay khỏi đùi anh, quay trở lại ghế ngồi. Rồi cô vén tóc ra sau tai, hướng mắt về phía màn hình máy tính.

Có điều gì đó vừa xảy ra, nhưng anh lại chẳng thể hiểu được là gì.

“Viết thôi nào.”

Bom buông một câu chẳng cần thiết phải nói ra thành lời, rồi bắt đầu gõ bàn phím.

Bên tai trắng ngần, mái tóc được vén gọn sau tai, xen kẽ là vài sợi vẫn buông lơi – khi nhìn nghiêng gương mặt ấy, Yu Jitae bất chợt nhận ra mình đã quên mất điều gì đó.

Anh vốn định hỏi cô vì sao lại thấy khó xử, nhưng rốt cuộc lại bị cuốn vào nhịp điệu của cô mà không hề nhận ra. Thế nên, anh chẳng hỏi được gì, cũng chẳng làm cô phải khó xử thêm lần nào nữa.

Mọi kế hoạch của vòng lặp thứ bảy vẫn luôn như vậy – đặt ra rồi thất bại.

Dù sao thì, vì Bom đang làm việc nên cũng không có lý do gì để anh ở lại nữa. Trước khi rời khỏi phòng, anh buông một câu khẽ khàng:

“Nếu em thực sự muốn biết lý do, thì anh sẽ nói. Chưa từng có ai dám vượt qua ranh giới mà tiếp cận anh cả.”

Đôi mắt đang dán vào màn hình của cô trợn to.

“Và chính vì thế, em khiến anh thấy bối rối.”

Thế rồi, anh rời khỏi phòng cô mà chẳng nhìn lại.

-----------------------------------------------------

[39. Chưa từng có ai dám vượt qua ranh giới để đến gần mình. Hehe..]

Chỉ trong một khoảnh khắc, cô suýt chết vì choáng váng quá độ.

“Heh… hehe…”

“Huhuhuhuhu”

Nghĩ lại thôi mà cảm giác ấy lại trào dâng lần nữa. Để ngăn khóe môi không cong lên, cô hít vào thở ra thật sâu mấy lần rồi đóng cuốn sổ lại.

[Nhật ký quan sát ahjussi ★★]

Rồi cô tô màu vào ngôi sao đang để trống. Bất chợt, một nghi vấn khác hiện lên trong đầu, cô liền mở cuốn sổ và viết thêm một dòng nữa.

[?. Câu hỏi: Sao ahjussi không trêu chọc gì hết vậy? Mình gợi ý rõ ràng thế rồi mà…]

Lúc Yu Jitae tiến sát lại gần và nắm lấy cằm cô, Bom quả thực đã thấy hoảng loạn và lúng túng.

Nhưng việc biểu hiện điều đó ra ngoài lại là chuyện khác. Cô hoàn toàn có thể không nói gì cả, nhưng vẫn cố tình để lộ cảm xúc bối rối.

Từ trước đến nay, cô chưa từng cho ai thấy dáng vẻ lúng túng của mình. Không chỉ với Yu Jitae – mà là với bất kỳ ai.

Nói cách khác, tất cả biểu cảm và lời nói ngày hôm nay… đều là do cô sắp đặt.

Yu Jitae luôn nhạy cảm với những chuyện liên quan đến loài rồng, nên cô nghĩ rằng nếu mình để lộ một mặt như thế này, anh sẽ bị thu hút…

[Mình có vội vàng quá không nhỉ?]

Việc dẫn dụ phải tinh tế. Nhưng tinh tế đến mức nào thì anh mới nhận ra đây? Bom ngẫm nghĩ thêm một lúc rồi viết tiếp vào nhật ký.

[…Hay là nên mạnh tay hơn chút?]

Có lẽ miếng mồi hôm nay chưa đủ hấp dẫn.

-------------------------------------------------

2 giờ chiều.

Dù đang đứng đầu trong bảng kết quả quý đầu tiên, thì đấy cũng chỉ là một phần tư quãng đường trong cuộc thi bốn tháng. Trận đấu của Yeorum vẫn đang tiếp diễn, và như thường lệ, cô rời nhà để đến buổi giao đấu cá nhân.

“Em đi đây~”

“Em đi một mình ổn chứ?”

“Ổn chứ sao. Mệt ghê. Lúc nào cũng giám sát tụi em 24/24 được à? Gì mà kỳ vậy trời…!”

Yeorum phụng phịu, nhái lại giọng điệu nhân vật trong một bộ phim truyền hình buổi sáng. Thấy Yu Jitae vẫn giữ gương mặt nghiêm túc, cô phá lên cười khúc khích.

“Đi nha~”

“…Ừ.”

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại Yu Jitae, Bom và Người bảo hộ – cả ba đang chăm chú nhìn về một hướng.

Gyeoul đang lúi húi moi kẹo từ một cái hộp to gần bằng cái đùi của bé. Tuần trước, Kaeul đã mua cả đống hộp kẹo về, và gần đây, Gyeoul như thể phát cuồng vì món này vậy.

“Con bé ăn ngon lành thật.”

“Ừ ha.”

Gần đây, cô bé càng lúc càng mê ăn uống. Đến mức một mình mà ăn khẩu phần của mười người, nào là bánh mì nướng, nào là chả cá. Nhờ thế—hay đúng hơn là vì thế, chiếc cằm gọn gàng vốn có nay đã nhường chỗ cho một cái cằm nọng đầy đặn.

“Chirpy. Ăn nào.”

Trong khi đó, Kaeul đang cho gà con ăn.

Dạo này cô nàng đang huấn luyện nó. Nghe thấy tiếng gọi, chú gà con lạch bạch bước lại gần. Khi Kaeul cúi đầu xuống một chút, cục bông vàng óng ấy liền nghiêng người, mổ nhẹ lên má cô một cái.

“Giỏi lắm!”

Cám bắt đầu đổ xuống như mưa. Dù thực ra, con gà con này đã ăn từ sáng sớm, trước khi Kaeul tỉnh giấc, vậy mà giờ vẫn ăn ngon lành như chưa từng được ăn.

Thấy vậy, người bảo hộ chỉ biết thầm nghĩ:

“Lần đầu thấy linh thú kiểu này đấy. Là gà con hay heo con đây?”

Không buồn liếc mắt, Gyeoul vẫn cặm cụi đút liên tục mấy viên kẹo mút vào miệng. Mọi người thì chăm chú nhìn cảnh cô và gà con ăn uống, cứ như đang coi video mukbang vậy.

Gyeoul vẫn đang tận hưởng bữa ăn, nhưng rồi cảm nhận được ánh nhìn của người bảo hộ nên ngẩng mặt lên. Cô bé nhìn sang Yu Jitae, rồi đến Bom và Kaeul.

“…Sao vậy?”

Cô hỏi bọn họ đang nhìn gì.

“Tại vì em dễ thương quá.”

Bom khúc khích cười, “Hihi”. Khi Gyeoul cũng cười đáp lại, gò má tròn trĩnh của cô bé lộ rõ hơn hẳn.

Thật sự là tròn trĩnh hẳn ra rồi.

Rồng vốn không phải thần thánh, cũng là sinh vật có cơ thể giống con người. Vì vậy, những đứa con non chưa tự điều chỉnh được sẽ rất dễ tăng cân.

Tuy nhiên, có lẽ việc Gyeoul ăn nhiều hơn bình thường là vì sắp đến thời điểm thay da.

Dù thế nào đi nữa, anh cũng không định cắt khẩu phần của cô bé. Anh chỉ lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt rạng rỡ của Gyeoul khi cô mỉm cười vì một cây kẹo mút.

Chẳng bao lâu, hũ kẹo đã sạch trơn.

“…”

Gyeoul trừng mắt nhìn cái hộp trống rỗng. Đôi môi chu lại đầy vẻ bất mãn.

Rồi cô quay sang nhìn Kaeul.

Ánh mắt: Hết kẹo rồi à.

“Nn, còn chứ! Chị mua nhiều lắm!”

Kaeul nhanh nhảu lấy thêm hộp kẹo từ trong phòng ra, nhưng trên đường đi, dường như cô nảy ra một ý tưởng nào đó.

“Gyeoul. Không phải em định xin kẹo miễn phí đấy chứ?”

Cô ngửa đầu nghiêng nhẹ trước Gyeoul.

“Đây.”

Kaeul cúi người xuống, nhắm mắt lại.

Hiểu ý ngay lập tức, Gyeoul tiến tới và mổ nhẹ lên má cô một cái. “Kyahaha! Giỏi quá đi mất!” – Kaeul reo lên sung sướng rồi đưa hộp kẹo ra.

Không hiểu sao, hôm nay Kaeul lại thấy Gyeoul đặc biệt dễ thương hơn mọi khi. Cô ngồi bên cạnh, nhìn Gyeoul thưởng thức kẹo, rồi hỏi:

“Em cho unni một viên được không?”

Đôi mắt xanh lam hướng về phía cô. Kaeul há miệng:

“Aa—.”

Gyeoul ngừng cười, đáp:

“…Cho, miễn phí?”

Vừa nghe xong, cả Bom lẫn Kaeul đều bật cười nghiêng ngả. Bom thì cười nhẹ nhàng, còn Kaeul thì gần như lăn ra sàn.

Gyeoul chưa dừng lại ở đó. Cô chu môi, phồng hai má ra rồi chọc ngón tay vào má mình—và thế là Kaeul chính thức gục ngã vì cười.

“Ugh… Em đâu phải con nít nữa! Trưởng thành ghê chưa kìa?!”

“…Không muốn thì thôi.”

“Ai bảo không muốn!”

Chu! Chuu! Sau mấy cái mổ má liên tiếp, Gyeoul thẹn thùng cười rồi đưa kẹo cho chị.

Kururung. Kurung Nghe thấy tiếng lạ, Yu Jitae quay đầu lại thì thấy người bảo hộ đang lảng tránh ánh nhìn của mình.

Ngươi đang cười đấy à?

“…”

Đôi mắt đỏ ấy khẽ rung lên, rồi cong lại như hình cánh cung khi nhìn về phía Gyeoul.

Có vẻ, sinh vật này cũng biết cười.

Ngay sau đó, cả lũ bắt đầu chạy nháo nhào khắp nơi.

Gyeoul đuổi theo chú gà con để ôm, trong khi gà con thì lại muốn được Kaeul ôm. Kaeul thích thú với màn đuổi bắt này nên cứ thế chạy vòng quanh, chẳng cần lý do. Nhưng vì phòng khách không rộng lắm, trò rượt đuổi cũng kết thúc sớm khi cô bị bắt lại.

“Này mấy đứa. Đừng chạy nhiều quá.”

Bom lên tiếng can ngăn.

“Nếu bị hàng xóm dưới lầu than phiền thì sao?”

“Nn? Nhưng mà chẳng phải không gian của tụi mình đang được không gian riêng của unni bảo vệ à?”

“Mhmm… Cũng đúng, nhưng mà…”

Ngay lúc ấy, chú gà con đang chạy ra từ phòng vô tình đâm sầm vào bụng Bom.

Cô ôm gà con vào lòng, lùi vài bước rồi ngã xuống.

“Ah…”

Chuyện đó xảy ra ngay cạnh ghế sofa nơi Yu Jitae đang ngồi. Anh vẫn ngồi yên lặng, nhưng ngay lập tức bật người dậy đỡ lấy Bom theo phản xạ. Dù cô là rồng, không thể bị thương bởi cú ngã cỏn con này, nhưng bản năng vẫn khiến anh hành động.

“Ah, xin lỗi… Ahjussi…”

“Em không sao chứ.”

Bom được Yu Jitae ôm lấy một cách có phần vụng về, nhẹ nhàng đặt gà con xuống rồi quay đầu đi. Da cô vốn trắng, nên đôi tai ửng đỏ hiện rõ mồn một.

Ngay khoảnh khắc đó, kẻ hồi quy hiểu ra—Bom đang bối rối.

Chuyện đến đây là hết. Cả đám lại tiếp tục chạy nhảy khắp nơi, còn Bom thì nằm dài trên sofa, quay mặt vào phần tựa lưng ghế.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Anh lặng lẽ nhìn mái tóc xanh lá, bắt đầu phân tích tình hình. Sự tiếp xúc thân thể, hay khoảng cách quá gần. Tuy tình huống không hề nguy hiểm, nhưng với Bom, đó hẳn là một điều hoàn toàn bất ngờ.

À…

Chỉ lúc đó, anh mới hiểu được lý do Bom lại trở nên bối rối như vậy.

Tóm lại, đó là vì cô đến từ tộc Lục long. Lúc nào cũng ra vẻ biết tuốt, thế mà mỗi khi gặp tình huống không lường trước, lại bị hớ một cách dễ thương.

Hôm nay, kẻ hồi quy đã hiểu thêm một điều về Bom.

Nhưng có vẻ, anh không để ý đến nụ cười đang nở trên gương mặt của Bom.

“…”

Mọi thứ… vẫn đang diễn ra đúng như kế hoạch.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Rồi thì ai bắt cóc ai đây hay chồng rướt vợ về nhà 🤣
Xem thêm
con gà và hạt thóc
Xem thêm
Quả nhiên trong vài lĩnh vực thì Bom có phần nhỉnh hơn :))
Xem thêm
Sống hơn trăm năm vẫn bị lùa
Xem thêm