Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 235: Điệu nhảy với Yeorum (4)

1 Bình luận - Độ dài: 2,353 từ - Cập nhật:

Gã dealer nuốt khan. Vì khung cảnh xung quanh lặng ngắt như tờ nên âm thanh ấy vang lên rõ ràng.

“…”

River — lá bài cuối cùng đã được lật.

[J♣] [J♥] [J♠] [J♦] [3♦]

Thật ra thì, lúc này lá bài gì đã chẳng còn quan trọng nữa.

Một ván duy nhất với 372.000 đô đặt cược, và Four of a Kind (Tứ quý) đã chắc chắn xuất hiện. Dù trong tay hai người có là Full House đi nữa, thì cũng vô nghĩa rồi.

Nhưng chính những lá bài phi lý này đã biến mọi tính toán khác trở thành thừa thãi, đồng thời thổi bùng lên cơn điên loạn trong lòng đám đông. Cả sòng bạc dậy sóng vì lòng tham, chỉ còn Yeorum và Dennis là vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

Giờ là lúc đặt cược lần cuối.

Dennis cất giọng, yếu ớt:

“All-in.”

Hắn đặt lên bàn khoảng một ngàn chip đen. Dealer gom lại, tổng cộng là 827 chip.

“Ahhhhhk!” “Uooohhhh!” “Kieeeet!” — Đám đông nổ tung.

All-in!

Ngay ván đầu tiên, một trận cược gần hai triệu đô.

“Gì cơ? All-in á? Tôi đâu có đủ chip đâu.”

“Vậy thì Fold đi.”

“Cút mẹ mày đi, đồ khốn.”

Chắc chắn Dennis đã tính đến chuyện Yeorum không có đủ chip để theo. Nhưng cô cũng không thể vay thêm, mà bỏ bài thì lỗ nặng.

Yeorum cau mày. Đúng lúc đó, Yu Jitae — người vẫn yên lặng quan sát nãy giờ — cất lời:

“Có tự tin không?”

Cô quay phắt lại. Ánh mắt hiện rõ vẻ bực bội, như một con sói con bị cướp mất miếng ăn.

Anh nhìn vào mắt cô.

Yu Jitae không thấy gì cả.

Điều đó có nghĩa Yeorum đang kiểm soát hoàn toàn lòng tham của mình. Chính vì vậy, anh gật đầu.

“Hiểu rồi.”

Cạch.

Yu Jitae đặt một tấm thẻ lên mặt bàn. Đám đông nín thở nhìn theo. Trên nền thẻ đen là một dấu ấn vàng quen thuộc…

Một người thốt lên như nghẹn thở:

“D, Dungeon Free Pass—!”

Ngay lập tức, một dealer kỳ cựu chạy đến kiểm tra thật giả. Khi hắn xác nhận, “Là đồ thật, có dấu của Hiệp hội” đám đông lại rộ lên.

Dungeon Free Pass — thẻ quyền ưu tiên đột kích hầm ngục không giới hạn, thứ Yu Jitae từng nhận được khi còn hoạt động với biệt danh Season.

Đám đông bắt đầu săm soi khuôn mặt anh. Không ai nhận ra. Dù nhiều người ở đây rất rành giới siêu nhân, nhưng Yu Jitae là một cái tên xa lạ.

Vậy tức là… anh nhặt được đâu đó? Với loại thẻ có kết cấu ma thuật độc nhất này, nếu mang trả cho Hiệp hội có thể kiếm về một, hai triệu đô!

“Giá đó được chứ?”

“Được chứ.”

Dennis vẫn không tỏ vẻ ngạc nhiên. Ngược lại, người bất ngờ lại là Yeorum. Cô hiểu rõ giá trị của tấm thẻ ấy.

Với cô, đây chỉ là một ván cược nối tiếp. Nhưng Yu Jitae đã tin tưởng cô đến mức đặt cược cả đặc quyền đột kích dungeon không giới hạn. Điều đó có nghĩa là…?

“Không cần phải làm tới mức đó đâu…”

“Thua cũng không sao.”

“Không. Em sẽ không thua. Nhất định.”

Yeorum mím môi, quay trở lại với bàn cược.

Ván bài kết thúc tại đó.

“Showdown!”

Đến lúc lật bài.

[5♠] [2♦] Lá bài của Yeorum.

Nhiều người suýt ngất vì thấy hai con số… thấp đến khó tin.

Nhưng…

[4♣] [3♠] …Dennis còn tệ hơn.

Yeorum thắng.

Đám đông gào lên.

“Akkkkkk—!!”

“Aaaahh! Điên rồi—!! Không có K, không có J, thậm chí không có 8 mà cũng thắng được!?”

“Mấy người này điên thật rồi! Trong đầu họ đang nghĩ cái quái gì vậy–!?”

Tiếng hét như sóng thần rung chuyển cả sòng bạc dưới lòng đất. Yeorum vẫn ngây người vì chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Dennis, vẻ mặt méo mó, rít lên:

“Oi.”

“Hả?”

“Cô điên à? Cầm bài như vậy mà cũng dám theo cược của tôi hả!?”

Câu hỏi khiến đám đông im bặt. Mọi người hồi hộp đợi phản ứng của cô gái tóc đỏ. Cô có nhìn ra chiêu trò của Dennis? Hay là một cuộc đấu trí đỉnh cao? Tất cả nín thở chờ đợi.

Và rồi, câu trả lời của Yeorum lại khiến người nghe muốn… đập đầu vào tường.

“Ơ, tôi… cứ theo thôi mà.”

“…”

Một lần nữa, tiếng hét vang dậy khắp nơi.

Dealer đếm hơn một ngàn chip, quy đổi thành tiền, rồi nạp vào thẻ. Yu Jitae cũng nhận lại Dungeon Free Pass của mình. Lúc này, Yeorum mới thật sự nhận ra mình vừa chiến thắng.

Trong khi khắp nơi vẫn còn vang lên tiếng than khóc và la ó,

“Uwwahhhhh–!”

Yeorum lao đến chỗ Yu Jitae, khuôn mặt sáng rỡ hơn bao giờ hết.

“Em thắng rồi! Em thắng rồi á!”

Cô nhảy lên rồi ôm chặt cổ anh. Yu Jitae cảm nhận được trái tim nhỏ bé ấy đang đập loạn xạ như sắp nổ tung, nên cũng nhẹ nhàng ôm lại.

Nụ cười hân hoan hoàn toàn xóa đi vẻ điềm tĩnh giả tạo khi nãy.

“Wah shit. Hồi nãy em sợ vãi cả ra luôn! Wow! Em, em, em suýt nữa thì chết thật rồi! Thiệt luôn đó!”

“Giỏi lắm.”

“Em làm tốt thiệt hả?!”

“Rất tốt.”

“Thật không? Thiệt luôn hả?!”

“Ừ. Thật.”

“Vậy khen em nữa đi! Nhanh!”

“Anh tự hào về em.”

“Á f*ck! Sướng quá! Điên mất thôi! AHHHH, sex—!”

Vừa ôm lấy cô gái nhỏ, Yu Jitae vừa không ngừng khen ngợi. Trong lòng, anh nghĩ về Dennis — người đã giữ được bình thản đến phút cuối cùng, dù đang gấp gáp chờ đối phương gục ngã. Với một người bình thường, đó là một điều quá đỗi phi thường.

Khí chất của một anh hùng.

Thế nhưng, Yeorum cũng có một điều gì đó rất giống như thế.

Không chỉ sở hữu trái tim của dã thú, Yeorum còn biết kiên nhẫn, biết giấu đi ý định thật sự của mình, và có đủ tự tin để bước vào chiến trận. Thắng thua không phải điều quan trọng—đây là lần đầu tiên Yu Jitae nhận ra rằng Yeorum có thể giữ được sự bình tĩnh trước một trận chiến thực thụ.

Dẫu cho sự hỗ trợ tận tình và niềm tin mạnh mẽ từ anh là nền tảng cho điều đó, người đã thật sự làm được lại chính là Yeorum.

Ván cược hôm nay đã để lại một dấu ấn đầy tích cực. Trải nghiệm này sẽ khắc sâu vào ký ức của Yeorum, tồn tại như một phần không thể xóa nhòa. Dù tương lai có phải đối mặt với bao nhiêu trận chiến nữa, cô vẫn có thể dựa vào ký ức hiện tại này để giữ vững tâm trí.

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

“Lũ khốn kiếp tụi bây! Đứng lại đó cho tao!!”

Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi cùng với tấm thẻ, đám đàn ông to con mặc vest đen, tay lăm lăm súng, lao về phía họ. Có lẽ do vừa thua mất một triệu đô chỉ trong một ván, bọn chúng đã phát điên.

Tổng cộng có bảy tên, và cả Yeorum lẫn Yu Jitae đều nhận ra chúng có liên hệ với Dennis. Với một tổ chức nhỏ lẻ trong thị trấn, mất một triệu đô là đủ khiến chúng phát cuồng.

Đoàng đoàng đoàng đoàng–!

Tiếng súng chát chúa vang lên làm rung chuyển cả trần nhà, những chiếc đèn chùm rơi xuống tan tành.

“Uaah! Đám điên đó lại nổi cơn nữa rồi!!”

“C, chạy đi! Nấp dưới bàn mau!!”

Cảnh tượng nhanh chóng biến thành hỗn loạn.

Đám con bạc xô đẩy nhau chạy trốn, có kẻ ngã dúi dụi. Bàn ghế đổ nhào, những dealer hoảng hốt rút shotgun ra nhưng lại bị làn đạn khác đánh gục.

Kyaaak! Một tiếng thét chói tai vang lên giữa loạt súng nổ, theo sau là tiếng gào cầu cứu cảnh sát đầy tuyệt vọng.

Yu Jitae, đang ở ngay trung tâm vụ việc, vừa định cử động thì—

“Yu Jitae!”

Yeorum túm lấy cánh tay anh.

Biểu cảm của cô lạ lùng thay, lại đầy phấn khích.

“Chạy đi thôi!”

“Em đang làm gì vậy. Bỏ tay ra.”

“Anh là nô lệ của em mà! Phải nghe lời chứ…!”

Vừa nói, cô vừa vòng tay qua cánh tay anh, kéo đi.

Yu Jitae tự hỏi không hiểu vì sao phải chạy trốn, nhưng rồi nhớ lại một bộ phim truyền hình Mỹ mà ba người – anh, Yeorum và Gyeoul – từng xem năm ngoái. Cảnh hai nhân vật chính đánh bạc trong thế giới ngầm rồi tháo chạy trong tiếng súng nổ… Có lẽ Yeorum cũng nhớ tới chuyện đó.

Trong khoảnh khắc ấy, Yu Jitae bỗng thấy con nhóc tóc đỏ này giống như một đứa trẻ. Trái tim mãnh thú hay khí chất anh hùng gì đó, giờ nghe qua thật nực cười.

Thỉnh thoảng anh lại quên mất—vì Yeorum luôn tỏ ra như một người trưởng thành, luôn hết mình đến mức đổ máu—rằng…

Yeorum mới chỉ vừa tròn mười bảy.

“Mau lên, chạy nào! Mau lên…!”

Nghĩ vậy, Yu Jitae quyết định chiều theo cô nhóc.

Cả hai băng qua đám đông, nhảy qua những chiếc bàn đổ, hướng về phía cửa ra. Nhưng vừa mở cửa, họ đã bị ba tên chĩa súng chặn đầu.

Đoàng đoàng đoàng–!!

Khi loạt đạn vang lên, Yu Jitae đứng chắn trước Yeorum, dùng thân mình đỡ lấy. Hàng chục phúc lành cấp S trong cơ thể đã hấp thụ toàn bộ động năng, khiến đạn rơi lả tả dưới đất. Sau đó anh chụp lấy một khẩu súng, vung như một cây gậy.

Bọn này chỉ là lũ côn đồ sẵn sàng liều mạng vì hai triệu đô. Chúng chọn nơi này làm hang ổ vì ở Las Vegas: Paradise, người ta không thể dùng phép thuật. Đó cũng là lý do chúng phải dùng súng. Nhưng đứng trước những siêu nhân được huấn luyện bài bản, thì cũng chỉ là phế thải.

Kkang–!

Đầu của một tên nổ tung. Hai tên còn lại hoảng hốt bóp cò, nhưng một cú đá bay phóng tới.

Yeorum. Cú đá vòng mạnh như búa bổ khiến một tên văng mất cằm, đầu ngoặt sang bên, cả thân hình nặng trịch lăn nhào xuống cầu thang.

Tên cuối cùng, to lớn hơn hẳn đám kia, cố gắng chặn họ bằng sức mạnh. Nhưng có vẻ chính hắn cũng biết chẳng ăn thua, bộ dạng đầy hoảng hốt. Yu Jitae túm cổ hắn, tiện tay quăng đi như quăng bao gạo, khiến cơ thể hơn 340 ký của gã siêu nhân cơ bắp lăn lông lốc xuống cầu thang.

“Bắt tụi nó–!”

Như hóa điên, đám còn lại tiếp tục truy đuổi, vừa chạy vừa nổ súng. Ra khỏi tòa nhà, Yeorum và Yu Jitae thấy một chiếc xe tải đang lao về phía họ. Cuộc rượt đuổi điên cuồng bắt đầu. Họ quẹo gấp một góc, chiếc xe tải cũng theo sát sau, bánh xe rít lên vì cú drift dữ dội.

Không thể tránh nổi nếu không dùng mana. Nghĩ vậy, tài xế quyết định lao thẳng vào họ, bất chấp phía trước là tòa nhà casino.

Kwanng!!!

Tiếng nổ lớn rung trời.

Từ giữa đám khói lửa, Yu Jitae ôm Yeorum nhảy vút lên, cao đến hai mươi mét mà không cần dùng mana.

“Kyahahaha! Đám ngu đó–!”

Được bế kiểu công chúa, mắt ngước nhìn cảnh tượng bùng cháy phía dưới, Yeorum cười ngặt nghẽo đến chảy nước mắt.

Xem ra, đó là cái kết cho một ngày đầy biến cố. Đám cảnh sát siêu nhân xuất hiện từ phía xa, và lũ côn đồ hốt hoảng bỏ chạy.

“Ohh…! Trời đất. Nhìn kìa…!”

Thế nhưng, nơi Yu Jitae tiếp đất lại chính là ban công của phòng khiêu vũ tầng sáu trong tòa nhà casino.

“H, hai người là ai vậy?!”

“Trời ơi!”

Một cặp đôi đang chìm trong men champagne và ánh đèn lãng mạn, mải mê hôn nhau say đắm, vội bật dậy khi thấy họ. Bên trong, giữa ánh sáng rực rỡ, người ta vẫn đang nhảy múa cuồng nhiệt. Nhờ cách âm tuyệt vời, họ hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

“Này, nô lệ. Nhảy với em đi.”

“Gì cơ?”

“Mau lên…! Em đang phê lắm luôn! Nếu không nhảy hôm nay thì chắc đời này em không nhảy nữa đâu!”

Yu Jitae hơi chần chừ, không hiểu vì sao lại phải nhảy giữa lúc này—nhưng chính điều đó lại cho thấy Yeorum đang phấn khích đến mức nào.

Dù sao, điều kiện lúc này không mấy phù hợp để khiêu vũ. Yu Jitae mặc sơ mi, quần tây và giày da thì tạm ổn, nhưng Yeorum vẫn chỉ mặc áo thun.

“Em đâu có hợp dress code đâu.”

Nghe vậy, Yeorum lập tức quay sang người phụ nữ vừa bị cô chen ngang màn âu yếm.

“Unni. Em mượn đồ chút nhé.”

“H-hả?! Cô làm cái gì vậy…!”

Đúng là một đứa côn đồ chính hiệu.

Đêm đó đúng nghĩa là hỗn loạn.

Cuối cùng, trong bộ váy mượn được, Yeorum đã nhảy cùng Yu Jitae dưới ánh đèn chùm lấp lánh. Dĩ nhiên, cô không phải nhân vật chính trong một bộ phim truyền hình, nên chẳng biết nhảy thế nào cả.

Thế là suốt điệu nhảy, cô cứ giẫm lên chân Yu Jitae khiến anh phát bực. “Thôi khỏi đi” anh nói, và Yeorum lại cười đến sặc cả hơi thở.

Và thế là, họ đã trải qua một đêm như thế.

---------------------------------------

Từ lúc bình minh cho đến tận trưa hôm sau, tiếng cười vẫn không rời khỏi miệng cô.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Chs đá cũng không phê bằng
Xem thêm