Hôm sau, một gói hàng được gửi đến nhà. Bên trong là ba mươi chiếc ô gấp rẻ tiền. Gyeoul lấy ra năm chiếc, cẩn thận buộc ruy băng thành từng nút thắt xinh xắn.
“…Tạm biệt nhé.”
Yu Jitae khẽ vẫy tay chào lại.
Hôm nay, anh sẽ bận hơn một chút. Vintage Clock vừa phát tín hiệu cảnh báo về sự xuất hiện của mối đe dọa thứ hai.
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 cảnh báo sự xuất hiện của [Nhị Dạ]. 』
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 nhận định số lượng sẽ vào khoảng 30 quái thể và một boss. 』
Không giống lần trước, lần này đồng hồ đã đạt 20% mức phân tích đối với [Đại Thù Địch], nhờ đó đã có thể phát hiện trước tận 15 ngày.
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 ước đoán thuộc tính của boss là [Tăng cường]. 』
Ngoài ra, hình ảnh trong đầu anh cũng trở nên rõ ràng hơn kể từ khi đạt ngưỡng 20%. Cấu trúc của “Nhị Dạ” hiện ra trước mắt anh: một khối cơ bắp khổng lồ, quái dị, cứ co giãn nhịp nhàng, tỏa ra luồng khí u ám đầy khó chịu.
Trong một thế giới không có Yu Jitae, đây chắc chắn sẽ là một hiểm họa đáng kể. Nhưng ở thế giới này, đã có anh – một người sống tới lần lặp thứ bảy.
Dẫu vậy, cũng không thể chủ quan. Bởi [Thù Địch] đến từ chiều không gian khác có khả năng điều khiển thực tại của cả lần lặp thứ bảy.
Câu hỏi mấu chốt là: nguyên lý nào cho phép nó thao túng được thực tại? Dù phải mất rất lâu [Đại Thù Địch] mới giáng lâm, nhưng Ha Saetbyul và Wei Yan lại bị thao túng ngay từ đầu.
Anh hỏi:
“Đã tìm ra nguyên lý đó chưa?”
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 cho biết vẫn chưa rõ. 』
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 thông báo: khả năng thao túng thực tại tức thời sẽ không gây ảnh hưởng lớn. 』
Vintage Clock nói đúng.
Wei Yan, biệt đội đặc nhiệm 30 người, Ha Saetbyul…
Sau khi thử điều khiển thực tại đến mức ấy mà vẫn không gây ảnh hưởng gì lớn đến Yu Jitae, có vẻ như [Thù Địch bên kia Chân trời định mệnh] cũng chẳng thèm lặp lại nỗ lực đó nữa.
Còn về phân tích của Thù Địch?
『 Phân mảnh dấu vết [Thù Địch] đã thu thập được: 42.1%... 』
Từ “Nhất Dạ” và Kyalkaophe – kẻ đã bị phân thân 1 nghiền nát – nó đã tăng được thêm 5%. Có vẻ như đó là giới hạn hiện tại.
Dù sao, Yu Jitae cũng gửi toàn bộ thông tin cho phân thân 1 và quyết định đích thân đến Hiệp hội để xử lý một số việc. Kẻ địch lần này cần được xử lý cẩn trọng hơn, vì boss mang thuộc tính [Tăng cường].
Ngày xưa, Tháp Pháp Sư từng liệt kê ba thuộc tính khó nhằn nhất: tăng cường, bất tử, và sáng tạo.
“Sáng tạo” là lý do khiến tên chimera hình người từng giả làm con trai của BM trở nên nguy hiểm – bọn chúng có khả năng phát triển vô hạn, tự tư duy, và tiến hóa theo những chiều hướng không thể đoán nổi.
“Bất tử” chỉ những sinh thể không thể chết. Nhưng trên thực tế, “bất tử” tuyệt đối là điều không thể tồn tại – ngay cả Yu Jitae cũng sẽ chết một ngày nào đó, đó là lẽ vận hành của thế giới.
Vậy nên, nếu một sinh thể vốn phải chết mà lại không chết, thì ắt hẳn phải có nguyên nhân cực kỳ phức tạp phía sau. Dù chỉ là một con quái vật yếu ớt, nếu mang thuộc tính bất tử thì vẫn bị xem như một quả bom hẹn giờ – ẩn chứa sự thật khôn lường. Khi phát hiện đối tượng có thuộc tính bất tử, “Biệt đội Tiêu diệt Quái vật Bất tử” của Hiệp hội sẽ lập tức lên đường.
Thủ lĩnh của biệt đội ấy chính là lão già từng bị Yu Jitae đập nát – Vua lính đánh thuê Christoff, một trong Ngũ Đại Siêu Việt của Chaliovan.
Và cuối cùng, [Tăng cường].
Đây là thuộc tính gây nhức đầu cực độ.
Tăng cường là việc mượn sức mạnh của thực thể khác để gia tăng năng lực bản thân. Trong lịch sử thế giới, từng có những chủng tộc như [Karl-Gullakwa] – chiến tộc hùng bá chiều không gian xa xôi [Cổ Lâm] – bị định đoạt rằng quá nguy hiểm để tồn tại và buộc phải bị xóa sổ.
Tăng cường cho phép kẻ địch mượn lấy sức mạnh của những thực thể cổ xưa như vậy. Chưa nói đến sức mạnh hủy diệt, bọn chúng còn điều khiển những năng lực kỳ dị không ai hiểu nổi.
Phân thân 1 có lẽ sẽ không thua. Nhưng nếu là để bảo vệ nhân loại, thì không được phép tồn tại bất kỳ khả năng rủi ro nào – dù là nhỏ nhất.
Vậy nên, lần đầu sau nhiều năm, Yu Jitae đặt chân đến Hiệp hội.
Đúng lúc ấy…
Uuuunng…
Đồng hồ của anh rung lên – là cuộc gọi từ Trường tiểu học công lập Lair.
“Alo.”
– Xin chào, đây có phải là người giám hộ của Yu Gyeoul?
“Vâng, tôi là Yu Jitae.”
– Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Gyeoul, tên tôi là Hikigaya Kanako. Hôm nay tôi được biết em ấy đã mang ô đến trường và bán riêng cho các bạn học. Tôi muốn trao đổi với anh một chút về chuyện này, không biết anh có thể đến trường trong thời gian ngắn được không?
“…”
Có vẻ… bị bắt quả tang rồi.
Yu Jitae lập tức đổi hướng, quay gót.
-----------------------------------------
Cuộc gặp được tổ chức tại phòng giáo viên.
Khi bị hỏi tại sao một học sinh lại đi bán ô trong trường, Yu Jitae thật sự không nghĩ ra câu trả lời nào hay hơn ngoài: “Có lẽ con bé thích vậy thôi.” Nhưng anh vẫn nhận được lời nhắc nhở rằng hành vi vì lợi ích cá nhân trong khuôn viên trường là bị cấm.
Người tỏ ra căng thẳng nhất không phải anh, mà là phó hiệu trưởng ngồi bên – cứ đổ mồ hôi hột theo từng lời nói của giáo viên trẻ. Nhà Yu vốn nổi tiếng ở Lair, nhưng cô giáo người Nhật này có vẻ là kiểu giáo viên đầy nhiệt huyết.
Yu Jitae đồng ý. Những điều giáo viên nói không sai. Là Gyeoul đã tự ý kinh doanh mà không xin phép. Anh cúi đầu xin lỗi, Gyeoul cũng lặng lẽ gật đầu.
Trên đường trở về ký túc xá, tay trong tay cùng Gyeoul,
“Em bán được bao nhiêu?”
“…Năm cái.”
“Còn lại hai mươi lăm.”
“…Em nên trả lại không?”
“Nếu em muốn.”
Dù cách làm đó có thể không đúng đắn trên phương diện kinh doanh, nhưng Yu Jitae chưa từng nghĩ mình là người giám hộ sẽ dẫn dắt con bé đi theo “con đường đạo đức đúng đắn”. Miễn là Gyeoul thấy vui, thì anh chấp nhận cả khi con bé có hơi ích kỷ. Hơn nữa, xét theo lịch sử, kẻ làm ăn mờ ám thường lại thành công hơn.
Tuy nhiên, về đến nhà, họ mới nhận ra rằng không thể trả lại ô. Vì Gyeoul đã mua cả lô 30 cái – mà giờ đã mất 5.
“…Sao lại thế này chứ…”
Gyeoul vừa úp cả hai tay lên mũ, vừa than thở cho số phận. “…Huiing!” Cuối cùng, cô bé đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật – còn lại hai mươi lăm chiếc ô tồn kho.
Đó chính là… “hương vị của thương trường”.
Yu Jitae nhìn Gyeoul đang thở dài liên tục trước đống ô chất đống, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Có nên… trêu con bé một chút không nhỉ?
“Gyeoul.”
“…Dạ?”
“Em còn mười hai ngày để trả lại tiền.”
“…Aht.”
Gương mặt của con nợ lập tức tối sầm lại.
“Em sẽ trả đúng hạn chứ?”
“…Vâng ạ.”
“Đừng có trễ đấy.”
“…”
Gyeoul lo lắng hỏi, ánh mắt bối rối.
“…Nếu em trễ thì sao?”
“Hử?”
“…Nếu em không trả kịp thì anh sẽ làm gì?”
“Hmm.”
Ừm, làm gì bây giờ nhỉ. Yu Jitae nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định trêu cô bé thêm chút nữa. Gyeoul ghét gì nhất nhỉ? À, là người bảo hộ.
“Em sẽ phải đội cái mũ bảo hiểm đó cho đến khi nào trả hết nợ.”
“…Mũ bảo hiểm?”
“Cái đó.”
Anh chỉ vào cái đầu của người bảo hộ – đang ngồi xem TV trong phòng khách. Bị chỉ mặt bất ngờ, đôi mắt của nó tròn xoe như dấu chấm, bối rối nhìn hai người.
Sắc mặt của Gyeoul trở nên nghiêm túc. Đội cái mũ kỳ dị như thế sao...?
“…Nó không nặng à?”
“Vẫn phải đội.”
“…Nó xấu mà?”
“Phạt thì đâu cần đẹp. Em muốn đội cái gì lộng lẫy chắc? Là hình phạt đấy.”
“…”
“Ý tiểu thư là tôi xấu sao, tiểu thư? Cho dù trông thế này nhưng tôi từng rất được ưa chuộng trong đội quân giáp sống—”Người bảo hộ lên tiếng phản bác.
“…Chú im đi, ahjussi cleaner.”
“…”
“…Em sẽ trả.”
Với vẻ mặt nghiêm túc như đã ra quyết định lớn, Gyeoul cầm bút lông viết gì đó lên tấm bìa các-tông, rồi rời khỏi ký túc xá. Nhưng đến tận tối vẫn chẳng bán được gì. Khi quay về, trông cô bé buồn rầu thật lòng, đến mức Yu Jitae không nỡ trêu chọc nữa.
“Đi cùng anh nhé.”
“…Vâng?”
Anh thôi đóng vai chủ nợ. Nắm lấy tay cô bé, anh cùng Gyeoul bước ra ngoài, mang theo túi đầy ô xếp. Gyeoul lững thững bước dưới mưa, ngơ ngác như mộng du.
Điểm đến của họ là Colosseo Lair. Mưa bắt đầu rơi từ hai hôm trước, và hôm nay là ngày các học viên kết thúc khóa huấn luyện ba ngày.
Yu Jitae và Gyeoul bày ô ra bán cho các học viên. Trên tấm bìa là dòng chữ:
[Ô xếp – 2 đô]
“…Có ai mua không ạ?”
Gyeoul hỏi, giọng ngờ vực. Suốt mấy tiếng trước cô bé chẳng bán được cái nào.
“Ai mà biết.”
Anh cũng chẳng chắc. Trong những vòng lặp trước, anh chưa từng bán ô ở Lair.
“Nhưng nếu không bán hết, em sẽ phải đội mũ đấy.”
“…Huingg. Em không muốn đâu.”
Đúng lúc ấy, lũ học viên bắt đầu ùa ra sau đợt huấn luyện. Những học viên không có người giám hộ chờ đón, hay định đi chơi riêng, đều bị bất ngờ bởi cơn mưa. Và họ nhìn thấy Yu Jitae cùng Gyeoul đang bán ô gần đó.
“Ahjussi ơi, cho em ba cái.”
“…Ờ, ờ. Sáu đô ạ.”
“À, đúng rồi. Đưa tiền đâu anh?”
“…Đưa cho em ạ.”
Một học viên đưa tờ tiền. Gyeoul mở to mắt ngạc nhiên.
“Trời ơi, dễ thương muốn xỉu luôn…”
“Ừ, cưng ghê gớm…”
Được khen, Gyeoul lí nhí nói: “…Em không nhận trả hàng đâu.”
Đám học viên bật cười rộ lên. Giao dịch đầu tiên đã thành công. Gyeoul phấn khởi giơ tờ tiền ra trước mặt Yu Jitae.
“Em làm tốt lắm.”
“…Anh cũng vậy.”
“Cảm ơn.”
Do kéo sụp mũ lưỡi trai xuống, không ai nhận ra Yu Jitae. Thỉnh thoảng, nhân viên quản lý ở Colosseo Lair tới nhắc nhở việc bán hàng không phép, nhưng khi anh ngẩng mũ lên, họ chỉ biết gượng cười: “Aht… chào ngài…” rồi lặng lẽ bỏ đi.
Số ô tồn đọng mấy tiếng đồng hồ bắt đầu bán vèo vèo. Gyeoul thậm chí phải lúng túng đếm tiền trả lại cho khách. Trời lại đang mưa, nên tâm trạng cô bé rất tốt. Nụ cười hạnh phúc cứ mãi đọng trên môi.
“Em thích kiếm tiền đến vậy sao?”
“…Vâng ạ.”
“Vì sao?”
“…Bí mật.”
Kuhihi... Gyeoul vui mừng níu lấy ống quần anh, rồi cứ dụi trán lên đùi anh liên tục. Gần đây, cô bé hay làm vậy với những người thân thiết.
Hơn hai mươi cái ô đã bán sạch trong chớp mắt, chỉ còn lại một chiếc cuối cùng. Nhưng các học viên đã tản hết. Cánh cổng Colosseo Lair đóng lại, chỉ còn Yu Jitae và Gyeoul đứng dưới cơn mưa tối mịt.
“Về thôi nhé?”
“…Không ạ?”
“Sao? Gần hết rồi mà, cũng muộn nữa.”
“…Nnnn.”
Gyeoul lắc đầu.
“…Em muốn bán hết cơ.”
“Không để mai được à? Giờ chẳng còn ai.”
“…Không thích.”
“Tại sao?”
“…Vì chưa hoàn hảo.”
Rồng thì vốn bướng bỉnh. Và Gyeoul cũng là một con rồng.
Cả hai đã đều cầm ô. Yu Jitae trầm ngâm một chút, rồi… bẻ gãy cây ô anh đang dùng, ném thẳng vào thùng rác.
“…?”
Anh bất ngờ không có ô che, để mưa tạt vào người. Giật mình, Gyeoul vội giơ ô che cho anh, nhưng tay cô bé quá ngắn. Hấp tấp, cô bay lên lơ lửng rồi che ô cho đầu anh.
Dù áo đã ướt sũng, Yu Jitae vẫn thản nhiên rút ví ra.
“Cái này bao nhiêu?”
“…Hở, sao ạ?”
“Anh muốn mua một cái.”
“…!”
Vẫn là gương mặt vô cảm quen thuộc. Chẳng rõ nên diễn tả sao cho đúng — có lẽ là kiểu “lạnh lùng cực độ”?
Gyeoul bối rối. Cô tưởng anh giận vì mình cứng đầu, liền nhanh chóng đưa chiếc ô cuối cùng cho anh. Thấy phản ứng ấy, Yu Jitae băn khoăn một lúc rồi khẽ cười.
Anh nhét hai đô vào túi áo cô bé.
“Cảm ơn.”
Đến lúc ấy, Gyeoul mới hiểu ra và nở nụ cười rạng rỡ.
“…Cảm ơn ạ.”
Rồi, cô cũng gập ô lại, ném luôn vào thùng rác.
“Em làm gì vậy?” – anh hỏi.
“…Giờ không còn ô nữa rồi.”
Hiếm khi Gyeoul cười vô tư, hồn nhiên đến vậy.
Trên đường về, Yu Jitae phải bế cô bé lên đặt ngồi lên khuỷu tay. Hai người đi sát vào nhau, vì ô xếp rất nhỏ.
Cùng nhau len lỏi qua màn mưa, họ quay trở lại ký túc xá.
Shaa…
Yu Jitae vốn không thích mưa.
Shaaaa…
Nhưng hôm nay, tiếng mưa rơi nghe cũng dễ chịu lạ thường.


3 Bình luận