“Kaeul dạo này sao rồi?”
“Ừm.”
Bom trầm ngâm một lúc, rồi lên tiếng bằng giọng lo lắng.
Hôm đó là buổi tối cùng ngày Kaeul rạch dao lên lòng bàn tay. Yu Jitae đã gọi Bom ra ban công và hỏi cô vài điều—bởi lẽ, từ trước đến nay, khi có chuyện gì liên quan đến các cá thể rồng, người luôn cho anh đáp án chính xác là Bom.
“Ừm… Con bé có hơi kỳ lạ một chút.”
“Kỳ lạ, là như thế nào?”
“Khó nói lắm…”
Cô khẽ lắc đầu.
“Con bé không nói gì với em à?” anh hỏi.
“Không có ạ.”
“Em là người đang dạy con bé phép trị liệu đúng không?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Em dạy có ổn không?”
“Vâng. Em nghĩ là ổn… Kaeul vốn bắt chước rất giỏi, nên tiếp thu khá dễ.”
“Ra vậy.”
“Sao thế ạ? Có chuyện gì à? Thật ra cũng hơi lạ… Một hôm, Kaeul đột ngột bảo em rằng con bé muốn dừng học phép trị liệu.”
“Hôm đó là khi nào?”
“Ba ngày trước.”
Ba ngày trước—chính là lúc con chimera chết dưới tay phép trị liệu của Kaeul.
Sau cuộc gọi với giáo sư, Yu Jitae đã yêu cầu gửi lại hình ảnh của sự việc. Thứ được gửi về là đoạn video trích xuất từ camera an ninh, và cảnh tượng chimera chết trong đoạn phim đó—phải nói là vô cùng khủng khiếp.
Yu Jitae suy nghĩ một lúc, rồi quyết định kể lại câu chuyện. Đây là chuyện mà anh không thể nói với Yeorum hay Gyeoul.
“À…”
Bom đưa tay che miệng, tròn mắt kinh ngạc.
“…”
“Vậy là mọi chuyện là như vậy. Nhưng nói thật thì, em cũng không chắc bây giờ Kaeul đang mang tâm trạng thế nào.”
Cô khẽ thở dài.
“Kaeul học trị liệu là vì muốn chữa lành cho người mà con bé muốn bảo vệ, đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy thì anh nghĩ, lúc đó, khi con bé trị thương cho chimera… con bé đã nghĩ gì trong đầu?”
Yu Jitae thử đặt mình vào hoàn cảnh ấy. Giả như anh học phép trị liệu để có thể chữa cho Kaeul, rồi một ngày nọ, thử phép lên một đứa trẻ khác—nhưng đứa trẻ ấy lại chết.
…Đúng là rất khó xử lý.
Yu Jitae có lẽ sẽ chẳng cảm thấy gì.
“Vì Kaeul thường rất nhập tâm, nên con bé có thể đã cảm thấy như chính tay mình đã giết chết Chirpy.”
Thế nhưng, những lời tiếp theo của Bom khiến anh nhận ra tình hình có thể nghiêm trọng hơn mình tưởng. Giọng cô vội vã hơn khi nói tiếp:
“Ahjussi.”
“Sao vậy.”
“Em nghĩ… đây có thể là một tình huống cực kỳ nguy hiểm.”
“Gì cơ?”
“Từ trước tới nay, hầu như không có điều gì mà Kaeul thật sự nắm bắt được trong những điều con bé muốn.”
“…”
“Trong suốt thời gian Amusement, con bé chỉ biết chơi đùa, đâu có nhiều cơ hội để tìm hiểu bản thân mình. Anh thử nghĩ xem, đếm trên đầu ngón tay là hết. Những khao khát của con bé vẫn luôn bị kìm nén lại.”
Nghĩ lại thì quả đúng vậy.
Con bé từng muốn làm nghệ sĩ nổi tiếng—anh đã ngăn lại.
Muốn đứng trên sân khấu—anh cũng ngăn.
Cơ hội thì vô số, nhưng anh chưa từng cho con bé lấy một lần.
Vì điều đó sẽ giết chết đứa trẻ: vì lý do ấy, kẻ hồi quy chỉ cho phép nó nếm thử từng chút một, trong phạm vi vô cùng hạn chế.
“…”
Khi anh còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, Bom nhìn thẳng vào mắt anh, rồi chậm rãi bước tới một bước. Cô cất giọng nhẹ nhàng, như thể đang lựa lời cẩn trọng:
“Có một cách.”
“Nói đi.”
“Nhưng mà…”
Bom ngập ngừng, môi khẽ mím lại.
“Cách này…”
“Ừ.”
“Em mong anh đừng nghĩ xấu về em sau khi nghe. Em không nói vì ác ý hay gì đâu…”
“Cứ nói thử xem.”
Bom lại lưỡng lự, rồi thở ra một hơi, chậm rãi lên tiếng.
“Là khiến Kaeul trở nên phụ thuộc.”
Những lời ấy khiến anh tưởng mình nghe lầm.
“Dù thế nào thì, ahjussi cũng phải ngăn không cho Kaeul tìm kiếm sự chú ý từ người khác.”
“…”
“Vậy thì giải pháp rất đơn giản. Có người sẽ liên tục trao cho con bé sự chú ý và yêu thương—đến khi Kaeul mỏi mệt, con bé sẽ dựa vào người đó, và khao khát thêm nữa.”
“Nhưng người đó là ai?”
Bom không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt anh.
“…”
Khiến Kaeul phụ thuộc vào anh. Không—phải nói là khiến cô bé khát khao sự chú ý và yêu thương của anh đến tuyệt vọng thì đúng hơn.
“Bom…”
Cô đang cân nhắc đến tình huống xấu nhất, và cách mà cô đề xuất—đúng là một biện pháp cực đoan, phù hợp với tình huống cực đoan. Dẫu rằng không sai, nhưng với một người từng sống qua vòng lặp thứ tư như anh, phương án đó thật sự rất khó chấp nhận.
“Em có hiểu lời mình vừa nói hàm ý là gì không?”
“Em hiểu.”
“Giả như anh làm thật, như em nói—chẳng phải như vậy chỉ đang che giấu và trì hoãn khao khát thật sự của con bé thôi sao?”
“Anh nghĩ Amusement sẽ kéo dài mãi mãi sao?” Bom hỏi ngược lại thay vì trả lời.
“Không. Một ngày nào đó chắc chắn sẽ kết thúc. Nhưng kể cả như vậy, đây vẫn không phải là cách hay. Một người chỉ biết đứng lên nhờ có người khác—rồi sẽ quên mất cách tự đứng vững một mình.”
“Anh đang xem Kaeul như một quả bom phải không, ahjussi? Chủng tộc kim long—”
“Đủ rồi. Anh hiểu em muốn nói gì rồi. Nhưng không được.”
“Vâng…”
“Xin lỗi.”
“Không… Em mới là người nên xin lỗi. Dù vậy, em cũng nghĩ như anh.”
“Ý em là sao?”
“Em cũng không muốn nói ra mấy lời như vậy đâu…”
Cảnh tượng một Kaeul phụ thuộc vào Yu Jitae sẽ trông như thế nào?
Dù không thể tưởng tượng rõ, nhưng chắc chắn đó sẽ không phải mối quan hệ đẹp đẽ gì. Hơn nữa, xét đến việc Bom luôn muốn giữ riêng anh cho mình, đó hẳn là điều cô càng không muốn xảy ra.
Chính vì vậy, có lẽ điều đó càng chứng minh Bom thật lòng quan tâm đến Kaeul. Nhưng lần này, anh không thể nghe theo lời cô được.
Phụ thuộc—không bao giờ là một lời giải.
Trong vòng lặp thứ tư, con kim long từng dựa vào ma dược để che giấu sự mục ruỗng bên trong. Và kết cục là gì? Một bồn tắm đầy chất lỏng đỏ thẫm, còn gì nữa?
Dựa dẫm, dùng thứ gì đó để che đi vết thương—không thể chữa lành được gì cả. Ngược lại, nó chỉ khiến bên trong thối rữa thêm mà thôi.
Tuy nhiên, anh cũng không thể trách Bom vì đã nghĩ ra điều đó.
Những cảm xúc và suy nghĩ từng bị đè nén trong đời sống thường nhật giờ lại trỗi dậy.
Nếu không có kinh nghiệm ở vòng lặp thứ tư, liệu mình sẽ làm gì? Có khi còn tệ hơn những gì Bom vừa nói cũng nên…
Không phải điều gì mới mẻ. Dù anh đã quen với cuộc sống thường ngày, nhưng chiếc bánh răng gãy nào đó trong đầu—vẫn chưa thể thay thế.
Dẫu vậy, tất cả chỉ là giả định vô nghĩa. Anh khẽ lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ ấy.
“Vậy anh định làm gì?” Bom cẩn thận hỏi.
Yu Jitae thò tay vào kho không gian nhỏ trong túi. Bên trong, anh có thể chạm tới đồng hồ quả quýt của Bom, đôi vớ của Yeorum, tấm phiếu điều ước của Kaeul, và chiếc hộp nhạc của Gyeoul.
“Có một điều anh vừa nhận ra lần này. Dường như… Kaeul thật sự có khiếu với một việc.”
“Hmm?”
“Em nghĩ sao, Bom. Em thấy Kaeul có tố chất không?”
Câu hỏi ấy không chỉ rõ là lĩnh vực gì, nhưng Bom lập tức hiểu và gật đầu.
“À, vâng. Nhưng… liệu Kaeul có muốn không?”
“Chỉ cần đánh giá của em thôi. So với mặt bằng hatchling (rồng non) thì sao?”
“Ừm… Thật ra em cũng không biết cho tới khi bắt đầu dạy con bé…”
Vì trước giờ không có dịp sử dụng mana, nên năng lực ấy vẫn bị che giấu. Nhưng gần đây họ đã phát hiện ra.
Lượng mana mà Kaeul sở hữu, cũng như khả năng phóng thích của con bé—nếu tính trong phạm vi của các rồng non thì…
Bom ngập ngừng một lát, rồi mỉm cười có chút gượng gạo.
“…Đáng sợ thật đấy.”
Kaeul đã bỏ buổi học và rúc mình trong phòng suốt cả ngày. Tối hôm sau, anh đến gõ cửa phòng cô bé, gọi cô đang ôm chú gà con vô hồn trong tay.
“Muốn ra quán cà phê không?”
Cô gật đầu yếu ớt. Thấy cô định bế gà con ra ngoài, anh đề nghị hai người đi với nhau thôi. Kaeul gật đầu lần nữa, rồi nhẹ nhàng đặt Chirpy xuống sàn.
Cô vẫn đang mặc đồ ngủ, áo rộng thùng thình lộ cả vai và xương quai xanh – rõ ràng không phải trang phục thích hợp để ra ngoài. “Em thay đồ đi rồi mình ra ngoài” anh nói, và Kaeul lại gật đầu, đóng cửa lại. Lát sau, cô bước ra với bộ đồ mới.
Trông cô lúc này… như một con rối bị đứt dây.
-----------------------------------------
Choco choco double extra chocolate frappuccino.
Cái tên kinh hoàng này là một món nước pha trộn sữa socola, socola nguyên chất và đá, phủ kem tươi vị socola, thêm một miếng socola trang trí. Trên cùng rưới si-rô socola và rắc vụn bánh quy socola.
“Nhưng khẩu vị của anh tệ thật đấy. Nếu muốn dỗ dành một đứa rắc rối như em...”
“…Thì lẽ ra nên mang đồ ngọt đến.”
Ngay cả lúc định kết thúc đời mình, cô (YB trong vòng lặp 4) vẫn thèm một chút gì đó ngọt ngào. Mấy lời khi đó không hề là nói suông.
Cô hút từng ngụm, nhấm nháp miếng socola, và khuôn mặt u ám dần bừng sáng thêm một chút. Một tia sức sống trở lại trên gương mặt u sầu.
“Ngon không?”
“Muốn biết à?”
“Ừ.”
“Ngon tới mức không thể ngừng được…!”
Kaeul vừa nói vừa cười tươi rói.
Không hiểu sao, anh chợt nhớ lại đoạn hội thoại với Gyeoul.
“…Ladybug.”
Câu nói chẳng ăn nhập gì khiến Kaeul nghiêng đầu khó hiểu.
“…Ừm. ‘Ladybug’” Yu Jitae nói.
“Nn? À… ‘bug’!”
“Plug.”
“Ừm… mug?”
“Jug.”
“Hmm, ừm, ư… ‘uhg uhg’?”
“Cái đó là gì?”
“Em không biết. Mùi của Yeorum-unni khi xì hơi…?”
Cô tự cười khúc khích. Nếu quả thật có thứ mùi đó thì đúng là thảm họa. Yu Jitae khẽ mỉm cười.
Trong lúc nhâm nhi ly long black[note73194], Yu Jitae ngắm nhìn cô bé. Kaeul đang thưởng thức miếng bánh quy cuối cùng, cầm bằng hai tay như sóc ăn hạt. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, cô khựng lại, nhìn anh dò xét.
“Sao vậy?”
“Sao gì?”
“Anh trông như… một tên cướp.”
“…”
“Hmm, hmm. Có phải anh đang ra hiệu gì đó không? Không ngờ ahjussi lại là kiểu người như vậy đấy.”
“Gì cơ?”
“Không tin nổi. Anh chỉ cần nói là được rồi mà…!”
Kaeul nói thế rồi chìa nửa cái bánh quy còn lại cho anh.
“Của anh nè.”
Miệng thì hào phóng, nhưng tay lại lưỡng lự mãi không buông. Dù anh chẳng cần đến cái bánh đó, nhưng thấy thú vị nên vẫn đón lấy.
Mắt Kaeul dán chặt vào chiếc bánh. Khi nó từ từ tiến tới miệng anh, miệng cô cũng hé ra theo phản xạ.
Nếu là Bom, chắc cô ấy sẽ lè lưỡi liếm qua cái bánh trước khi lắc lư lư trước mặt Kaeul.
Nhưng anh không làm đến mức đó. Thay vào đó, anh đưa tay nhét luôn chiếc bánh vào miệng đang há của cô bé.
“Uhp…!”
Khuôn mặt bất ngờ dần dần rạng rỡ, cô bắt đầu nhai vui vẻ.
Anh đoán là đã đến lúc, nên cất lời.
“Kaeul.”
“Dạaa.”
“Tại sao em lại học ma pháp trị liệu?”
Đôi tay đang khuấy ly nước dừng lại, ánh mắt cô tránh đi. Có lẽ anh không nên nhắc chuyện này, nhưng giờ thì muộn rồi.
“Uhm, vì em muốn trở thành một giám hộ…”
“Chirpy sẽ không ở bên ta lâu nữa.”
“…Vâng.”
“Em học trị liệu là vì Chirpy à?”
“Không. Em chỉ muốn dành thời gian nhiều hơn với Chirpy thôi. Còn chuyện trở thành giám hộ… là vì em muốn làm giám hộ lần nữa…”
“Tại sao?”
“Em không biết. Chỉ là… cảm thấy điều đó sẽ lại xảy ra. Như một định mệnh vậy…”
Định mệnh. Đó là số phận của tộc Kim long – những vị thần bảo hộ sinh ra để che chở cho các quốc gia. Yu Jitae lên tiếng, nói về điều anh vẫn trăn trở kể từ khi nhận ra năng lực vận hành ma lực của cô.
“Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu bảo vệ họ để họ không bị thương, thay vì đợi bị thương rồi mới chữa?”
“Dạ?”
“Giả sử nếu em là kẻ bảo hộ, thì nên bảo vệ họ trước khi họ bị tổn thương.”
“À…”
“Kẻ bảo hộ là người phải che chở. Phải làm sao để người mình bảo vệ không bao giờ phải đau.”
Đôi mắt Kaeul bỗng trở nên trống rỗng.
“Vâng…”
Cặp mắt Yu Jitae co giật.
Lại phản ứng đó?
“‘Vâng’ là sao?”
“Anh nói đúng mà ahjussi. Bảo vệ là tốt hơn…”
“Thật sự em nghĩ vậy à?”
“Vâng. Bom-unni đã chữa cho Chirpy, nên em cứ nghĩ lung tung…”
Yu Jitae âm thầm nhếch mép.
Giờ thì chắc chắn rồi. Những thất bại liên tiếp khiến sự tự tin của cô bé rơi xuống đáy. Như Bom từng nói – vì tất cả quyết định đều bị anh ngăn lại, nên Kaeul đã quen với việc thất bại đến mức không còn dám đưa ra lựa chọn.
Hiện tượng này chưa từng xuất hiện ở sáu lần lặp trước. Nó là dấu hiệu mới của lần lặp thứ bảy.
Vấn đề là, anh không biết cách an ủi một đứa trẻ đánh mất lòng tin vào chính mình. Nên anh đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.
“Ahjussi…”
Đúng lúc đó, Kaeul cất tiếng. Không ngờ lại có một điểm chung giữa họ.
“Gì vậy?”
“Ahjussi là người giám hộ của em, các unni và Gyeoul đúng không?”
“Ừ.”
“Uhm… vậy, theo ahjussi thì một người giám hộ cần có điều gì?”
Kaeul muốn trở thành một giám hộ, còn Yu Jitae lại chính là người giám hộ của cô. Giờ đây, cô đang nhìn anh, hỏi về ý nghĩa của điều đó.
Anh cũng chẳng biết một giám hộ thực sự là gì – đây là lần đầu tiên anh đóng vai trò ấy. Nhưng khi suy nghĩ thật sâu, anh đã tìm ra câu trả lời – như một minh chứng rằng gần hai năm sống trong lần lặp thứ bảy này không phải vô ích.
Theo anh, điều cần thiết để trở thành một giám hộ:
Chính là—
“Sức mạnh và tín niệm.”
“Sức mạnh, và tín niệm?”
“Cần sức mạnh để bảo vệ họ khỏi mọi mối nguy hiểm. Một sức mạnh đủ lớn để vượt qua tất cả.”
“Dạ.”
“Và cần tín niệm để bảo vệ một cách đúng đắn. Người giám hộ không bảo vệ tài sản – họ bảo vệ con người. Phải suy nghĩ, cân nhắc, và không ngừng tìm cách nuôi dưỡng đứa trẻ đúng đắn nhất.”
Kaeul lắng nghe chăm chú, rồi phì cười.
“Trời. Câu đó không hợp với anh chút nào. Em cứ tưởng ahjussi chẳng nghĩ gì bao giờ cơ.”
“Tại sao?”
“Thì… nhiều lúc anh như ẩn sĩ vậy á.”
“Khi nào?”
“Lúc bị Yeorum-unni trêu mà không phản ứng? Như kiểu, ‘ư ưm, Yu Yeorum, đứa nhỏ ranh mãnh~’ ấy.”
“…Anh cũng nghĩ đấy. Nhiều là đằng khác.”
“Kyaa. Hehe.”
Lần này, tiếng cười cô to hơn hẳn.
“Vậy nếu ahjussi đã siêu mạnh rồi thì sức mạnh không nói nữa, còn tín niệm thì sao? Anh cũng có chứ?”
“Có.”
“Là gì vậy?”
“Bí mật.”
“Ehhh~? Thế bây giờ, anh vẫn đang nghĩ xem làm thế nào để chăm sóc tụi em đúng không?”
“Tất nhiên.”
Ngay lúc này, anh vẫn đang nghĩ về điều đó. Mối quan hệ giữa anh và Kaeul – là giám hộ và người được bảo hộ – còn sâu sắc hơn so với các đứa trẻ khác. Trách nhiệm của anh không chỉ là bảo vệ cô an toàn về thể chất, mà là dẫn dắt cô sống một cuộc đời thực sự hạnh phúc.
Và cuối cùng, anh đã có lời giải.
“Uwah. Vậy anh nghĩ gì, khi nghĩ đến em?”
“Kyu?” Với nụ cười sáng ngời, Kaeul giơ hai ngón trỏ lên chọc má mình.
“Không có gì nhiều. Chỉ là anh muốn Kaeul của anh…”
“Uun!”
“…học ma pháp chiến đấu.”
“Uunn…?”
Khuôn mặt cô lập tức cứng lại. Nụ cười biến mất.
“Đó là điều anh nghĩ về.”
“??…”
Ánh mắt đầy nghi hoặc hiện lên.
Ma pháp được chia làm bốn hệ chính:
- Chiến đấu ma pháp
- Trị liệu ma pháp
- Sinh hoạt ma pháp
- Nghiên cứu ma pháp
Trong đó, chiến đấu ma pháp đúng như tên gọi – dùng để chiến đấu. Bao gồm cả thuật bảo vệ bản thân lẫn hạ gục kẻ địch.
“Chuyện về tín niệm của giám hộ còn hơi sớm với em. Có lẽ em vẫn chưa thật sự hiểu giám hộ là gì, chứ đừng nói tới tín niệm.”
“À… vâng…”
“Nhưng nếu em muốn bảo vệ điều gì đó trong thế giới đầy kẻ cầm kiếm này, thì em phải có thanh kiếm lớn hơn. Không thì chẳng bảo vệ được ai cả.”
“…”
“Nhưng mà, nhìn xem. Em may mắn lắm. Trong khi người ta cầm kiếm, em sinh ra đã có súng trong tay rồi.”
Kaeul gật đầu sau khi nghiền ngẫm lời anh. Nhưng lần này, ánh mắt cô không còn thiếu tự tin – mà lấp lánh sức sống.
“Vấn đề với trị liệu ma pháp, là vì em quá tài giỏi. Lượng xuất ma lực của em quá lớn đối với một đứa trẻ mới nở. Anh trước giờ không chú ý, nhưng sau khi trực tiếp cảm nhận, anh đã chắc chắn.”
“À…”
“Kaeul. Để chuẩn bị cho lần tới – khi em sẽ bảo vệ điều gì đó một lần nữa – hãy rèn luyện sức mạnh để thực sự bảo vệ nó. Em thấy sao?”
Cô bé lặng người vì bất ngờ. Và đó là lúc Yu Jitae nói ra câu cuối cùng mà anh đã cất giữ bấy lâu.
“Em có muốn học chiến đấu ma pháp không?”


1 Bình luận