Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 239: Nhận ra cảm xúc lãng mạn (3)

1 Bình luận - Độ dài: 2,911 từ - Cập nhật:

Buổi tổng duyệt đang diễn ra trên sân khấu. Phù hợp với chủ đề kinh dị, các vũ công mặc những bộ đồ kỳ quái như ma quỷ đang nhảy múa theo điệu nhạc kỳ bí vang vọng khắp khán phòng. Trong khi đạo diễn hình ảnh và âm thanh chỉ trỏ khắp nơi để điều phối, các nhà văn đang ngồi phía dưới thì liên tục liếc trộm một người.

‘Màu tóc Bông cải xanh’—người đó hoàn toàn vượt xa khỏi những gì họ tưởng tượng.

Cô ấy đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng song song với vẻ đẹp đó là một cảm giác xa cách khiến người ta chùn bước. Muốn bắt chuyện thì ngại, nhưng tò mò không dứt được nên cứ len lén nhìn hoài. Đôi mắt hơi xếch của cô mang vẻ quyến rũ đậm chất u ám, và nét môi thờ ơ khiến người ta liên tưởng đến một nữ thần đang bất mãn với thế gian.

Không giống kiểu “gái xinh” thường thấy, cô toát lên một thứ khí chất linh thiêng. Tựa như một kẻ đến từ thế giới khác, thậm chí chẳng giống người thường.

Chỉ cần cô liếc mắt nhìn lại, dù là đàn ông hay phụ nữ, ai nấy đều cảm thấy nghẹt thở.

Rồi nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt lạnh nhạt kia. Nhưng đó chẳng phải nụ cười khiến người ta vui vẻ—nó khiến người đối diện rợn gáy không hiểu vì sao. Giữa cái không khí thần bí ấy, cô lên tiếng:

“Cũng hơi run một chút nhỉ. Đây là lần đầu tiên tôi được nhận giải thưởng trong đời.”

“À, phải rồi… Tôi cũng thế…” Một vài nhà văn khác bắt đầu lúng túng tìm lời đáp thì một nữ tác giả trung niên lên tiếng sau khi hắng giọng:

“À mà này.”

“Vâng?”

“Hình như cô Carrot Girl có nói gì đó trước kia thì phải?”

“À…”

Phải rồi. Cô ta từng gọi màu tóc của Bom là màu lốp xe. Bom khẽ gật đầu, còn nữ tác giả kia liếc nhìn Carrot Girl đang ngồi vắt chân một mình nơi xa.

“Chậc. Chắc là lần đầu cô gặp cô ta nên tôi nghĩ cô sẽ sốc. Nhưng đừng để tâm quá nhé.”

Những người khác cũng gật gù đồng tình.

“Cô ta lúc nào cũng cáu gắt như thế.”

“Lúc nào cũng tưởng mình là đệ nhất thiên hạ…”

Cứ như vậy, những lời dèm pha cứ nối tiếp nhau.

“À… tôi không sao đâu. Cảm ơn chị. Nhưng cô ấy bị gì à? Trông tâm trạng không tốt.”

“Tôi làm chung công ty với cô ta. Hình như dạo này viết cái gì cũng xé hết.”

“Thật vậy sao?”

“Cạn ý tưởng rồi. Mất cảm hứng. Đại khái thế… Cũng bình thường thôi sau từng ấy năm viết liên tục, nhưng phiền là cô ta lại đi đổ lỗi cho người khác.”

“À…”

Những lời thì thầm cứ vang lên—“Đúng là thần kinh…” “Cứ như thể chỉ có cô ta mới bị bí ý tưởng…” Bom nghiêng đầu hỏi tiếp:

“Nhưng mà cô ấy giành được Grand Prize thì chắc vẫn viết truyện kinh dị giỏi lắm đúng không ạ?”

“Dĩ nhiên. Nhưng mà… đó chỉ là để thỏa mãn bản thân thôi.”

“Thỏa mãn bản thân?”

“Cô ta vốn xuất thân là nhà văn truyện kinh dị mà. Viết kiểu giải trí ấy.”

Vài người nhăn mặt khó chịu. Dù rằng một bản thảo viết cho vui mà vẫn đoạt giải nhất thì rõ ràng chứng tỏ thực lực, nhưng cảm giác không công bằng vẫn âm ỉ.

“Nhưng công ty và bản thân cô ta kiếm tiền nhờ truyện tình cảm. Một truyện tình cảm bán ra còn lời gấp 80 lần truyện kinh dị ấy chứ.”

“À…”

“Không rõ chi tiết nhưng tôi nghĩ cô ta đang hoảng loạn vì mất đi miếng ăn rồi nổi cơn cáu gắt khắp nơi thôi.”

“Cũng phải áp lực dữ lắm…”

“Tiền thì kiếm quá trời rồi mà còn tham lam gì nữa không biết… Cũng chẳng thân với ai mấy. Mỗi nhân viên công ty là khổ theo.”

Ehew. Một tiếng thở dài vang lên rồi họ lại tiếp tục bàn tán. “Loại người như vậy mà viết truyện tình cảm nổi sao?” “Biết đâu đấy. Giờ chắc chẳng ai dám rước đâu…” Một vài người cười khúc khích, vài ánh mắt lại liếc về phía Carrot Girl.

Bom chỉ nghĩ, ra là vậy, rồi không suy nghĩ gì thêm.

----------------------------------------------

Còn lại một mình, Carrot Girl vẫn ngồi ở góc khán phòng cho đến khi buổi tổng duyệt bắt đầu.

Cô ghét thói quen cắn móng tay của bản thân, nhưng hôm nay thì không dừng lại được. Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông.

Môi sẫm, xương hàm góc cạnh, làn da nhợt nhạt, ánh mắt lạnh lùng như thể chẳng xem thứ gì trên đời này ra gì.

Một người đàn ông đầy ấn tượng.

Carrot Girl lại cắn móng tay.

Ngày còn trẻ, xung quanh cô có không ít những người to lớn, nổi bật. Nhưng càng trưởng thành, cô càng nhận ra hầu hết đều chỉ là vỏ rỗng. Tới lúc trở thành nhà văn ăn khách, được mệnh danh là “J.K. Rowling của Hàn Quốc”, cô cảm thấy cả thế giới chỉ toàn những kẻ tầm thường.

Mà thật ra, cô mới chỉ có 29 tuổi.

“Cô Juhee này. Làm thêm một cuốn nữa thôi, được không? Trung Quốc đang phát cuồng vì truyện của cô đấy. Có biết bao nhiêu người đang chờ. Cô định phản bội họ thật sao?”

“Phản bội? Khi nào thì tôi với họ từng có thỏa thuận gì chứ. Tôi mà viết ra một thứ tệ hại là họ quay lưng ngay thôi.”

“Nghe tôi nói đã, cô Juhee!”

“Tôi không viết vì nghĩa khí. Nói bao nhiêu lần rồi? Giờ tôi sẽ làm những gì tôi muốn!”

Trớ trêu thay, chính những “truyện tình cảm” mà cô viết để kiếm tiền lại đưa cô lên đỉnh cao.

Tình cảm chưa bao giờ là thứ cô quan tâm. Cô thích kinh dị—thứ truyện chạm tới góc tối sâu thẳm trong con người.

Nhưng càng viết, cô lại càng chán ghét những gì mình tạo ra. Có lẽ vì đã quá lâu không viết theo ý mình, nên giờ cô chỉ biết viết theo khẩu vị người đọc, chẳng còn nhớ nổi cách viết vì đam mê nữa.

Dù nhận được bao nhiêu giải thưởng, cô cũng không cảm thấy khá hơn.

Đây không phải là truyện kinh dị mà cô muốn viết. Cô chỉ còn là một nhà văn gãy vụn, không biết nên viết gì.

Một cuộc sống mà người khác nhìn vào tưởng là may mắn—thực chất chỉ là địa ngục kéo dài. Chính lúc ấy, cô đã thấy anh ta.

“…”

Trong những lần đi thu thập tư liệu viết truyện, cô từng đến bệnh viện tâm thần của siêu nhân, phỏng vấn tội phạm bị ma ám, gặp hồn ma thật, thậm chí nói chuyện với kẻ sát nhân. Tất cả đều là những thứ… cô có thể hiểu được.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người không thể hiểu nổi. Dù chỉ chạm mắt trong tích tắc, trong đầu cô đã tràn ngập cảm hứng.

Cô muốn hiểu thêm về anh. Muốn nói chuyện với anh. Anh nghĩ gì? Cô phải làm sao để thể hiện được một con người như vậy?

Những cảm xúc đã ngủ quên từ lâu như sống lại.

Dante có Beatrice. Nietzsche, Freud, Rilke thì từng theo đuổi Lou Andreas-Salomé.

Cô luôn tự hỏi: “Cảm giác có một ‘nàng thơ’ là như thế nào?” Một người mà chỉ cần tồn tại thôi cũng đủ làm bừng sáng mọi ý tưởng?

Hôm nay, cô đã tìm được câu trả lời.

“Quản lý.”

“Vâng!”

“Lũ nhóc idol ban nãy.”

“À, cô nói nhóm cùng với tác giả Màu tóc Bông cải xanh?”

“Ừ. Đại khái thế. Cậu còn nhớ gã đàn ông đi cùng họ không? Người có vóc dáng đẹp ấy.”

“À, tất nhiên là nhớ rồi ạ.”

“Anh ta là người thế nào?”

Người quản lý trẻ vừa ở lại phòng chờ đáp:

“Ừm… trông rất hiền.”

“Hiền?”

“Không biết dùng từ đó có đúng không… nhưng anh ấy rất biết lắng nghe, và mấy cô gái đi cùng tác giả Màu tóc Bông cải xanh đều có vẻ rất quý anh ta.”

Hiền ư?

Nghe có vẻ lạ, nhưng càng tốt. Nghĩ vậy, cô tung ra một câu khiến người ta sững sờ:

“Tôi muốn gặp anh ta.”

“Dạ? Xin lỗi cô nói gì cơ ạ?”

“Bằng mọi giá, hãy đưa anh ta đến gặp tôi.”

Lời yêu cầu thật vô lý, nhưng quản lý đã quá quen với mấy chuyện kiểu này. “Phải chi tôi giàu…” – anh ta thầm rên rỉ, rồi loay hoay đi tìm người đàn ông kia để xin chút thời gian gặp mặt.

Thế nhưng, lời hồi đáp lại vô cùng lạnh lùng.

“Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định gặp cô ấy.”

“Dạ?”

“Tôi không có hứng.”

Quản lý cảm giác như mình đang đi gõ cửa từng nhà bán hàng.

Không lẽ anh ta không biết Carrot Girl là ai?

“À, nếu cần, chúng tôi có thể chi một khoản phí gặp mặt…”

“Không cần. Cảm ơn.”

Quản lý muốn níu tay áo người kia cũng không dám. Không còn cách nào khác, anh ta đành gọi điện cho Carrot Girl để báo lại tình hình.

“@#%@%!!!”

Tiếng hét chát chúa vang lên từ chiếc đồng hồ liên lạc. Đổ mồ hôi hột, quản lý vừa xin lỗi vừa dỗ dành mấy phút thì cuộc gọi bị cắt ngang.

Anh còn đang ngơ ngác chưa biết làm gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét vang dội phía xa.

“Anh ta đâu rồi?!”

Carrot Girl, mặc váy liền thân, mồ hôi nhễ nhại, đã chạy thẳng ra khỏi sân khấu tổng duyệt.

“Ơ, ơ?! Cô, chẳng phải đang giữa buổi tổng duyệt sao?!”

Quản lý hốt hoảng bung ô che nắng nhưng cô hoàn toàn phớt lờ, chỉ hét to:

“Bảo là nói cho tôi biết anh ta ở đâu mà!!”

Trong lúc đó, Yu Jitae đang gọi cho Hiệp hội để chuẩn bị cho “Nhị Dạ” sắp tới.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Jefferson, anh quay người, định trở lại trong hội trường để xem buổi tổng duyệt. Chính lúc ấy, một loạt bước chân gấp gáp vang lên, và một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện từ góc tòa nhà.

“À… là anh…!”

Là cô gái tóc cam mà anh đã thấy trong phòng chờ khi nãy.

“Này. Nói chuyện với tôi một chút được chứ.”

“Về chuyện gì?”

Cô dường như đã chạy tới đây trong khi vẫn mang giày cao gót. Dù là siêu nhân, cô vẫn thở hổn hển, rõ ràng là thể lực có hạn. Liên tục lau mồ hôi trên trán, cô hít một hơi sâu rồi cuối cùng cũng cất tiếng.

“Tôi biết là hơi đường đột khi đây mới là lần đầu gặp nhau, nhưng nghe tôi nói chút… Tôi kiếm được cả triệu mỗi tháng.”

Yu Jitae im lặng.

Thì sao?

“Tôi có kha khá tác phẩm thành công – khoảng mười cuốn gì đó. Năm truyện của tôi được chuyển thể thành phim truyền hình, hai trong số đó đạt rating cao nhất của đài. Có thể anh không biết, nhưng tôi là người duy nhất ở Hàn Quốc có hơn 750 triệu lượt tải sách điện tử. Người đứng sau tôi thậm chí chưa tới 100 triệu. Và, tôi còn—”

“Đủ rồi. Cô muốn gì?”

Bị anh ngắt lời giữa chừng, “cô gái cà rốt” khẽ cau mày, nhưng rồi lại lau mồ hôi, nở một nụ cười đầy kiêu hãnh.

“Nhìn anh khiến tôi tràn đầy cảm hứng. Lần đầu tiên tôi thấy như vậy. Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng với tôi, mỗi tác phẩm đều đáng giá hàng triệu đô. Dạo gần đây thì tôi không còn cảm hứng nhiều nữa…”

Thấy cô bắt đầu nói dài dòng, Yu Jitae gằn giọng trầm xuống.

“Cô muốn gì.”

Giọng gầm trầm hệt như thú dữ đã dập tắt chất giọng lanh lảnh kia.

Carrot Girl giật mình thấy rõ, cắn môi không nói thêm. Dù vậy, vì lý do nào đó, trên gương mặt cô vẫn hiện lên vẻ hài lòng khó hiểu.

“Không nhiều nhặn gì đâu. Chỉ cần gặp tôi năm lần thôi.”

“Gặp cô? Để làm gì?”

“Tôi nói rồi mà, anh là nguồn cảm hứng của tôi. Tôi cũng muốn hiểu thêm về anh. Không mất nhiều thời gian đâu. Chỉ là ăn một bữa, nói chuyện một chút thôi.”

“Không cần. Về đi.”

“Hả? Đợi đã! Tôi đâu có đòi gặp anh miễn phí. Anh chắc cũng bận công chuyện đúng không?”

“Đã bảo rồi, tôi không có hứng.”

“Sao lại gay gắt vậy chứ? Có mất gì đâu. Tôi trả tiền cho anh. Một giờ mười ngàn đô. Được chứ? Tôi có thể trả nhiều hơn. Với tôi, số tiền đó chẳng là gì.”

Nụ cười tự tin thoáng lướt qua đôi môi cô. Một kiểu tự tin điển hình của những Ranker siêu nhân luôn nghĩ thế giới xoay quanh mình.

Cổ cô, mảnh khảnh đến mức không có lấy một nếp nhăn, hiện rõ trước mắt anh.

Trong lúc cô thao thao bất tuyệt, anh chợt tưởng tượng đến cảnh bóp lấy cổ đó rồi vặn một cái. Một cách đơn giản để chấm dứt mọi thứ, nhưng điều đó sẽ phá hỏng buổi lễ trao giải của Bom.

“Cô có hiểu tiếng người không?”

“Xin lỗi? Anh vừa nói gì…”

“Biến đi trước khi tôi bẻ cổ cô.”

Giọng anh đầy ghê tởm.

“G, g, gì mà anh lại nói thế…”

“Biến.”

Cô chết đứng tại chỗ. Cái gì? Không phải anh ấy là người tốt sao…? Cô há miệng không nói nên lời, nhưng đồng thời cũng thấy thỏa mãn. Phải rồi, người đàn ông này… phải như thế mới đúng…

Tuy vậy, việc anh quay lưng đi vào tòa nhà lại khiến cô bối rối.

“Đợi, đợi đã! Chờ chút thôi!”

Tiếng gót giày vang lên lạch cạch trên sàn khi cô vội đuổi theo anh.

Nhưng vì bước quá vội, đôi giày cao gót không chịu nổi tốc độ ấy, “Áaa–!” Cô hét lên trong lúc ngã nhào xuống mặt đường. Ngay khi đó, người đàn ông quay lại. Ngực anh hiện ngay trước mặt cô.

Chắc chắn anh ta sẽ đỡ mình chứ? – cô nghĩ. Nhưng Yu Jitae lại hơi nghiêng người né đi, để mặc cô đập mạnh xuống nền đường nhựa.

“…”

Yu Jitae chỉ biết câm lặng trước cái màn hề chẳng biết nên gọi là gì, còn Carrot Girl thì lồm cồm ngẩng đầu lên.

“Tại sao… tại sao anh lại né đi? Không, không sao. Vẫn ổn. Anh có điều gì muốn không?”

Tí tách… Máu bắt đầu nhỏ giọt từ mũi cô khi ngẩng mặt lên. Dường như chẳng quan tâm đến điều đó, cô vẫn vươn tay nắm lấy ống quần anh.

“A, anh không thích vì tôi dùng tiền để tiếp cận anh sao? Vậy tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.”

“Buông ra.”

“Đ, đợi đã. Cô gái hạng hai! Broccoli! Anh là bạn trai cô ấy à? Không phải đúng không? Với lại, tôi không có hứng thú với anh theo kiểu đàn ông gì đâu!”

Đến nước này, ngay cả anh cũng thấy hoài nghi.

Yu Jitae đang dùng sát khí áp chế cô – sát khí không hề nhẹ. Vậy mà hiếm ai có thể tuyệt vọng đến mức này, kể cả khi tính mạng bị đe dọa. Nói cách khác, cô ta đang ở trong tình trạng thực sự tuyệt vọng.

Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến anh.

Dù cô có ra sao, thì ngoài những “nhóc con” kia, thế giới chẳng còn gì đáng bận tâm với Yu Jitae. Anh giẫm mạnh lên tay cô đang níu lấy quần mình. Một tiếng hét vang lên:

“Áááăăkkk–!”

Anh vừa định quay đi thì cô gái lại gào lên:

“Chờ đã! Chờ! C-cuộc thi! Đúng rồi, chỉ có Giải Grand mới chắc chắn được chuyển thể thành phim OSMU! Tôi sẽ giúp chuyện đó. Cô gái đó chỉ đoạt Giải Vàng thôi đúng không? Tôi có thể giúp cô ấy được chuyển thể thành phim! Tôi quen rất nhiều người trong ngành này!”

Lần này thì lời đề nghị nghe có lý.

Tiền và danh tiếng không thể so được với sức mạnh đến từ mối quan hệ – một sức mạnh được bồi đắp bằng thời gian, tiền bạc và tín nhiệm tích lũy.

“Anh vẫn ghét đến mức đó sao? Chỉ là ăn một bữa với tôi thôi mà?”

Yu Jitae im lặng.

Bom đã vô cùng hạnh phúc khi nhận được tin cô sẽ nhận giải. Bình thường cô rất hiếm khi lộ rõ cảm xúc như vậy.

Nếu tiểu thuyết của em ấy được chuyển thể thành phim… em ấy sẽ hạnh phúc đến mức nào đây?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

cảm tg sắp có đánh ghen :))))))))))))
Xem thêm