Sau một thoáng do dự, Bom với tay nhận lấy tấm danh thiếp bằng một động tác dịu dàng đến mức tưởng như mảnh gió nhẹ cũng có thể cuốn đi. Những nhà văn khác đang vểnh tai lắng nghe bên cạnh không khỏi trầm trồ cảm thán.
“Đây là hợp đồng. Cô cứ xem qua trước, lát nữa khi quản lý của cô tới thì ký luôn cả hợp đồng này lẫn hợp đồng chuyển thể thành phim.” Carrot Girl lên tiếng, cánh tay khẽ chạm vào khuỷu tay Yu Jitae như vô tình. Bom lơ đãng nhìn cô ta, rồi lặng lẽ nhận lấy túi giấy đựng hợp đồng.
Và lúc ấy, những nhà văn khác bắt đầu ồn ào.
“Woa! Tuyệt thật đấy!”
“Chúc mừng nhé…! Thật là may mắn!”
“Uwaa…”
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Ai nấy đều chúc mừng, tấm tắc khen ngợi, “Chúc mừng nhé!” – “Thật sự quá tuyệt…!”. Một số ít thì không giấu được vẻ khó chịu — một cơ hội như thế không phải lúc nào cũng có.
Bom vẫn im lặng, chỉ cầm tập giấy trong tay. Một nhà văn kỳ cựu, đồng thời là giám đốc trong Ban tổ chức thể loại Kinh dị, bật dậy khỏi ghế với ly champagne trên tay, cười sảng khoái.
“Ha ha! Đây đúng là một dịp đáng chúc mừng. Dù chúng tôi chưa đủ năng lực để hứa hẹn chuyển thể phim cho tất cả mọi người… nhưng nhờ cô giúp sức mà điều kỳ diệu đã xảy ra! Cảm ơn cô, Carrot Girl.”
“Cố gắng hơn vào năm sau đi. Ít nhất thì những người đoạt giải từ hạng Bạc trở lên cũng nên có hợp đồng OSMU chứ? Dù dòng này không phổ thông lắm nhưng cũng đâu đến nỗi bị bỏ rơi?”
Cô ta tỏ thái độ ngạo mạn đến mức cả Viện cũng như bị chê bai là bất tài, nhưng hôm nay thì không ai bắt bẻ được. Dẫu sao thì chuyển thể phim từ tác phẩm đoạt giải Vàng cũng được xem là thành quả do Viện hỗ trợ mà ra.
“Ha ha! Chúng tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Nào, hãy cùng nâng ly mừng dịp này!”
“Ohh–!”
“Được đấy!”
Những nhà văn lần lượt đứng lên, nâng ly champagne. Người đứng dậy sau cùng là Bom, chậm rãi nâng ly trên tay.
“Nào! Qúy cô Broccoli, mời cô khởi đầu buổi chúc mừng nhé?”
Không có tiếng đáp.
“Nào nào~!”
“Đúng rồi, cho bọn tôi xin ít vận may của cô nữa đi~!”
Mọi người xung quanh hò hét giục giã. Bom nâng ly trong tay, chậm rãi mở lời.
“Tôi xin từ bỏ giải Vàng.”
Tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào căn phòng đang sôi nổi. Ai đó đang định lặp lại lời cô, “Tôi xin từ…” thì lập tức im bặt.
Không khí bỗng chốc lặng thinh.
Mọi người chớp mắt, như thể không tin vào tai mình. Nhưng Bom vẫn điềm nhiên.
“Tôi cũng sẽ tiêu hủy bản thảo.”
“X-xin đợi một chút, quý cô Broccoli?”
“Thật xin lỗi vì phải nói điều này trong một dịp vui thế này.”
Nói rồi, Bom hạ ly champagne xuống và xé toạc hợp đồng ngay trước mặt Carrot Girl.
Đó là bản hợp đồng được gia cố bằng ma thuật, vậy mà lại bị xé vụn trước lực tay và mana của một con rồng.
Tất cả mọi người chết sững. Chuyển thể phim là giấc mơ của bao nhà văn, vậy mà cô ấy đang làm gì vậy?
Người nổi giận nhất chính là Carrot Girl.
“Này.”
Bom chẳng thèm nghe, tiếp tục xé tờ giấy.
“Này! Broccoli! Cô điên rồi à?”
Đôi tay Bom càng lúc càng nhanh. Cô run run xé đi xé lại, như thể muốn nghiền nát hợp đồng thành bụi.
Xé xong, cô vứt đống giấy vụn xuống đất, nắm lấy tấm danh thiếp mà Yu Jitae trao. Cô lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng không thể xé nó được.
Sao em ấy lại như thế?
Yu Jitae cũng bối rối, chỉ đứng lặng. Trong khi đó, Carrot Girl tức đến nỗi hét lên vì nghĩ mình đang bị coi thường.
“Này này! Cô đang làm cái trò gì vậy hả?”
Những nhà văn bên cạnh hoảng hốt giơ tay ngăn cô ta lại.
“Tôi đang hỏi cô đấy! Cô định làm gì hả!?”
“Tôi không muốn chuyển thể thành phim” Bom đáp.
“Vậy thì nói một câu là được rồi! Cần gì phải xé? Mới đoạt giải có tí mà cô dám khinh thường tôi à?”
“Thế thì sao?”
“…Cái gì?”
“Phải chơi với loài người các cô đến bao giờ nữa đây?”
Cả người Carrot Girl như đông cứng.
Không phải vì câu nói quá hỗn, mà vì nó khiến sống lưng cô lạnh toát.
Đồng tử của Bom — trong một thoáng, trông như có đường rạch dọc giữa mắt — nhưng chỉ là ảo ảnh. Dù thế, cảm giác ớn lạnh ấy vẫn không biến mất, và cơn giận dữ vì bị sỉ nhục lập tức bốc lên.
“Này Broccoli! Cô tưởng làm vậy thì sau này còn ai thèm cho cô bước chân vào giới này à!?”
Carrot Girl gào đến mức gân cổ nổi lên. “B-bình tĩnh lại!”, “Chuyện gì thế này…!” — Những người xung quanh hốt hoảng chen vào can ngăn.
Yu Jitae không muốn nghe thêm nữa. Nhìn vào mắt Carrot Girl, anh định khiến cô ta im lặng bằng một ma pháp phong âm. Ngay lập tức, cô đông cứng, không thể thốt nên lời.
Chính lúc đó,
Bom nâng ly champagne, tiến về phía Carrot Girl.
Anh không rõ cô định làm gì, nhưng vẫn vội bước ra chắn trước mặt cô.
“Bom. Bình tĩnh. Đây là chuyện em từng vui mừng biết bao.”
Yu Jitae đứng chặn đường. Và rồi, vẻ mặt Bom vốn dửng dưng mặc cho bao lời mắng chửi, cuối cùng cũng thay đổi.
“Chẳng lẽ em muốn phủi sạch mọi nỗ lực từ trước đến nay sao?”
“…”
“Bom—”
“…”
Sự thay đổi thoạt đầu chỉ là một gợn sóng, nhưng rồi càng lúc càng rõ.
Giọt nước hiện lên dưới khóe mắt. Lông mày rũ xuống, môi khẽ mím chặt.
Anh cảm thấy, nếu ngăn cô lại lúc này, thì hạnh phúc của cô có thể sẽ bị tổn thương.
Đôi mắt ấy như đang nhắn nhủ: Hãy đứng về phía em.
Bằng một linh cảm mơ hồ, anh dừng lại. Bom bước qua anh.
Và trước mặt Carrot Girl — người đang bị những người xung quanh giữ chặt tay — Cô dốc ly champagne.
“Hở hở?” Mọi người há hốc mồm kinh ngạc, nhưng đã quá muộn.
Champagne từ ly đổ ào xuống đầu Carrot Girl.
“Áaaa!! Cái con điên này——!”
Champagne chảy tràn lên khuôn mặt, mái tóc và cả chiếc váy mỏng tang mà cô ta đang mặc. Mái tóc được búi gọn giờ xõa tung như một kẻ lang thang, còn váy thì ướt sũng.
Các quản lý hốt hoảng chạy đến, cuống cuồng lấy khăn giấy che cho cô ta.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Các nhà văn trong phòng không ai hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao Broccoli — cô gái dịu dàng ấy — lại làm ra chuyện này?
Mọi người đều hóa đá.
Và rồi, một giọng nói trầm thấp, dịu dàng vang lên trong đại sảnh…
“Xin lỗi vì đã làm nguội đi bầu không khí hân hoan này. Xin hãy tước bỏ hết mọi tư cách và quyền lợi của tôi. Nếu có điều gì tôi cần chịu trách nhiệm, xin cứ liên hệ trực tiếp.”
Cô cúi đầu, giọng trầm buồn.
“…Tôi sẽ không bao giờ viết tiểu thuyết nữa.”
Từ trái tim rồng đang đập điên cuồng, một luồng ma lực tràn ra như ngôn ngữ không thể kiểm soát. Cô gần như đã dùng đến 【 Long ngôn 】để thốt lên lời tuyên bố đó.
Sau câu nói ấy, Bom chầm chậm rời khỏi đại sảnh. Áp lực phát ra từ khí chất của cô mạnh đến mức chẳng ai có thể bước theo.
Ngoại trừ Yu Jitae.
-----------------------------------------------
Bom bước đi rất nhanh.
Anh đuổi theo cô.
Đột nhiên, thân hình cô lơ lửng rồi biến mất trong không trung – dịch chuyển tức thời. Yu Jitae nhắm mắt lại, cảm nhận luồng khí của cô. Anh lần theo dấu vết còn sót lại từ phòng chờ mà họ từng ở – một nơi không xa lắm.
Anh lập tức di chuyển. Xuyên qua bức tường, anh nhắm mắt, bao phủ bản thân trong bóng tối.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã đứng trước cửa phòng chờ. Đèn hành lang vẫn chưa bật – chúng không cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Yu Jitae mở cửa bước vào. Dưới ánh đèn trắng trong căn phòng, Bom đang ngồi quay lưng lại trên ghế sofa.
Anh tiến lại gần.
“Bom.”
“…Vâng.”
“Em vừa làm gì thế. Tại sao lại làm vậy?”
“…”
“Anh đang hỏi lý do. Vì sao em lại làm chuyện đó?”
“…”
Bom im lặng rất lâu.
“Anh không có ý trách móc. Chỉ là… anh không hiểu nổi. Khi nào em và anh đã quyết định viết tiểu thuyết cùng nhau? Một năm trước. Suốt gần một năm trời em đã nỗ lực không ngừng, vậy mà cuối cùng lại tự tay phá bỏ tất cả.”
“…”
“Cả chuyện chuyển thể thành phim cũng vậy. Đó là việc anh đã chuẩn bị theo cách của riêng mình. Thế rốt cuộc là em không hài lòng điều gì? Điều gì khiến em phải hành động bốc đồng đến thế, hả?”
“…”
“Em chỉ cần không làm gì cả, mọi chuyện sẽ thuận lợi trôi qua. Vậy mà em lại tự tay đạp đổ tất cả. Nói cho anh biết đi. Vì sao em làm vậy?”
Một giọng nói run rẩy thoát ra từ đôi môi cô.
“…Một chút thời gian.”
“Sao cơ?”
“…Xin hãy cho em một chút thời gian.”
Cơ thể cô một lần nữa phát sáng, định dịch chuyển đến nơi khác.
Nhưng lần này, anh không thể để cô đi. Vấn đề này phải được giải quyết ngay tại đây. Anh nắm lấy vai cô, triệt tiêu dòng ma lực đang vận hành.
“Yu Bom.”
Khi anh kéo cô lại, Bom buộc phải quay người đối diện anh.
Ánh mắt cô ngước lên nhìn Yu Jitae – ánh mắt vô hồn, như không có lấy một tia cảm xúc.
Nhưng từ nơi đó, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“…”
Bom đang khóc. Gương mặt ấy, biểu cảm ấy… anh đã quá quen thuộc.
Đầu anh chợt trở nên trống rỗng.
Anh đã từng thấy Bom khóc trong vòng lặp thứ bảy. Có lần vì hối hận, có lần vì nỗi đau trong tim.
Nhưng lần này thì khác. Đôi mắt vô hồn ấy, nhìn thẳng vào anh với hàng lệ lăn dài trên má –
Chúng trùng khớp với hình ảnh cô từng bật khóc vào cuối vòng lặp thứ sáu, khi dốc hết những lời nặng trĩu trong lòng. Khi đó, tất cả đều là hậu quả của sự thiếu thốn giao tiếp.
“Chạy trốn thì giải quyết được gì chứ? Anh vẫn chưa hiểu gì cả.”
Cả bây giờ lẫn khi xưa, nước mắt của cô luôn có lý do. Nhưng lần đó, anh đã không cố gắng lắng nghe. Và lần này, chính Bom là người không chịu nói ra.
“Hãy nói với anh. Để anh có thể lắng nghe và hiểu được!”
Giọng anh cao hơn một chút.
Nước mắt vẫn lăn trên má, Bom thở dốc đầy gấp gáp – vừa kích động, vừa bất an. Nhưng rồi, đôi mắt cô nhíu lại, như thể không thể kìm nén thêm được nữa.
“…cô ấy… thích ahjussi.”
“Sao cơ?”
Bom nuốt nước mắt, khẽ mở miệng.
“…Người phụ nữ đó… nói rằng cô ta thích ahjussi.”
Những lời anh chưa từng ngờ đến, thoát ra khỏi miệng cô.
“…Cô ta bảo với em… rằng hai người đã đi hẹn hò.”
“Hẹn hò á?”
“…Chẳng phải là có sao?”
Cái thứ điên rồ đó lại bịa ra chuyện gì thế này? Kìm lại cơn bực tức đang trào lên, Yu Jitae mở miệng.
“Không.”
Bom cứ như một đứa trẻ, tiếp tục thì thầm từng lời một.
“…Cô ta gọi ahjussi là Jitae-ssi… bảo là hai người đã ăn cùng nhau… cô ta nói cô ta thích nhìn ahjussi… thấy ahjussi quyến rũ… cô ta nói… ahjussi hấp dẫn…”
Bom vừa nuốt nước mắt, vừa nói tiếp.
“…Em… em ghét điều đó… ghét kinh khủng.”
Cô cúi đầu, giọng lạc đi vì nước mắt.
Thấy cô khóc, anh ôm cô vào lòng. Cơ thể nhỏ bé ấy khẽ giật mình.
Anh không biết phải nói gì vào lúc này. Nhưng ít nhất, anh biết rằng điều mình nên làm… là ôm cô bé ấy cho đến khi em bình tĩnh trở lại.
Trong vòng tay anh, cuối cùng Bom cũng bật khóc nức nở, trút ra những điều chất chứa bấy lâu.
“Thật ra… em chẳng cần gì như tiểu thuyết hết. Một năm, mười năm hay cả trăm năm… dù có bỏ ra bao nhiêu thời gian, em cũng không thấy đau… kể cả khi bị người ta khinh thường hay lờ đi…”
“…”
“Nhưng… tại sao tim em lại đau như thế… chỉ vì ahjussi đi ăn với người khác…?”
Anh không đáp lời, chỉ siết chặt vòng tay, âm thầm ôm lấy cô – cho đến khi những giọt nước mắt cuối cùng khô đi.
Phải đến khi bóng đêm hoàn toàn bao phủ mọi thứ, khoảng sáu tiếng sau, Bom mới thôi khóc.


1 Bình luận