Hôm đó, trong nhà chỉ có Bom và Gyeoul ăn trưa cùng nhau. Yeorum đã ra ngoài tập huấn, còn Kaeul thì đang ở một quán cà phê với Chirpy.
“Gyeoul à.”
Trong căn nhà yên ắng, Bom gọi đứa bé đang ngồi lặng im ngắm đàn cá nhiệt đới trong bể cá trong phòng mình. Gyeoul quay đầu nhìn cô.
“Em muốn ăn gì không?”
“…Ưm. Ahjussi đâu rồi ạ?”
“Chắc là đi làm rồi.”
Yu Jitae không có trong ký túc xá, nhưng chuyện đó chẳng đáng lo. Trong phòng 301, chỉ có Bom là người duy nhất biết mối liên hệ giữa Yu Jitae và Hiệp Hội, cũng biết rằng dạo này anh bận rộn với những nhiệm vụ liên quan. Và cô cũng mơ hồ đoán được về thứ gọi là “Hostility (Thù địch)”.
“…Dạo gần đây, anh ấy hay ra ngoài lắm.”
Cho tới giờ Bom vẫn chưa hề cảm thấy lo lắng. Cô quyết định không suy nghĩ nhiều về việc anh đang ở đâu hay khi nào sẽ trở về. Chẳng có dấu hiệu gì rõ ràng từ 【 Thiên cơ 】 cả, nên cô chỉ nghĩ đơn giản là anh đang bận.
“Vậy Gyeoul muốn ăn gì cùng với unni nào?”
“…Ưm, mì gói ạ?”
“Hôm qua em ăn rồi mà.”
Mỗi khi anh vắng mặt, Bom sẽ thay anh làm tròn vai trò đó. Cô vẫn luôn nghĩ như vậy.
----------------------------------------------
Anh từng xem một bộ phim có nhân vật chính là người hồi quy. Nội dung xoay quanh việc người đó quay ngược về quá khứ để thay đổi tương lai. Nhưng với một người thật sự đã hồi quy như Yu Jitae, anh khó lòng tập trung khi xem phim ấy. Trong phim, mọi chuyện xảy ra đều kỳ lạ thay lại thuận lợi một cách lạ thường với nhân vật chính, như thể hắn chẳng quay về quá khứ mà là bước vào một thế giới trong mơ.
Thực tế, hồi quy không giống vậy. “Dòng thời gian” là chuỗi mắt xích như những hàng domino kéo dài. Có thể ban đầu chỉ là vài quân domino đổ xuống gần đó, nhưng rồi chúng sẽ chồng chéo, xoắn vặn ở nơi xa, dẫn đến hàng ngàn hệ quả khôn lường.
Những thay đổi nhỏ nhặt nhưng lại làm lệch hẳn tương lai, ảnh hưởng đến những nhân vật chủ chốt – chuyện đó không phải hiếm.
Ví dụ như việc Đại Chiến Thứ Hai đã bùng nổ chỉ sau 2 năm kể từ thời điểm hồi quy trong vòng lặp thứ năm, trong khi các vòng khác phải mất tới 20 năm. Lý do là bởi sự manh động của chính Yu Jitae.
Điều may mắn là những sự kiện lớn như đại chiến vẫn cần điều kiện tiên quyết. Trừ phi có ai đó cố tình bóp méo tương lai, nếu không thì dòng chảy của một biến cố quy mô như vậy thường vẫn giữ được quỹ đạo.
Tuy nhiên, những chuyện nhỏ nhặt trong “đời sống thường nhật” lại dễ bị phá hỏng vô cùng.
Để bảo vệ sự thường nhật, anh phải tách biệt rạch ròi giữa đời sống bình thường và những điều phi thường.
“Đời thường” không thể khác biệt quá nhiều với cuộc sống của người bình thường. Đó là cuộc sống có niềm vui và hạnh phúc, đôi khi buồn bã, thất vọng hay đau đớn. Là cuộc sống mà ai cũng từng trải qua.
Và anh muốn thêm vào đó đôi chút niềm vui, đôi chút hạnh phúc — đó là cuộc sống mà anh đang theo đuổi trong vòng lặp thứ bảy.
Đời thường phải tự nhiên. Vì vậy, kẻ hồi quy không tích lũy tiền bạc vô nghĩa, cũng không tìm kiếm quyền lực thừa thãi. Anh không để bản thân ảnh hưởng đến mọi người bằng những thứ không cần thiết.
Anh sống cẩn trọng. Cuộc sống anh mong muốn phải hợp lý trong con mắt của người thường, và bản thân anh cũng phải hòa vào cuộc sống ấy. Nếu anh quá dễ dàng mang đến cho bọn trẻ mọi thứ như một vị thần toàn năng, chúng sẽ đánh mất cảm giác trân trọng những niềm vui nhỏ bé, và rồi, đó sẽ không còn là cuộc sống thường nhật nữa.
Một trong những điều tự nhiên nhất trong xác suất của đời thường, chính là “mối quan hệ giữa người với người”. Một mối quan hệ vừa phải – không quá thân thiết cũng chẳng quá xa cách.
“Là bữa omakase bò đấy. Anh có thích thịt bò không?” Vì vậy, Yu Jitae bắt đầu bữa ăn cùng người phụ nữ tóc cam ấy.
Chỉ với ba bữa ăn, anh sẽ tạo ra một mối liên hệ vừa đủ, và người phụ nữ đó sẽ thêm vào chút niềm vui trong cuộc sống của Bom. Một sự kiện như chuyển thể thành phim là chuyện hiếm có, và vì nó không phải là “phép màu” do anh trực tiếp tạo ra, nên vẫn nằm trong giới hạn của xác suất.
Bom sẽ thấy vui, và cô sẽ trân trọng điều đó.
“Cũng bình thường thôi.”
“Nhưng chỗ này khác đấy. Đắt lắm đó.”
Suốt bữa ăn, Carrot Girl cứ chăm chăm nhìn Yu Jitae. Ba bữa là con số đã hẹn.
Như thể bị một câu thần chú mê hoặc, cô quan sát biểu cảm, khuôn mặt, cử chỉ, lắng nghe từng âm giọng của anh. Cô liên tục ghi chép vào sổ tay như thể những ý tưởng tuôn ra không ngừng.
“Anh từng là lính à? Hay tội phạm?”
“Lính.”
“Thuộc đơn vị nào vậy?”
Yu Jitae khẽ cau mày, cô liền đổi chủ đề.
“Ah, xin lỗi. Chắc là bí mật quân sự ha. Vậy anh từng tiêu diệt quái vật chưa?”
“Có.”
“Giết nhiều lắm à? Quá trình huấn luyện ra sao?”
“Đánh nhau suốt. Giết cũng nhiều. Không có gì đặc biệt. Đó là trách nhiệm của người lính.”
Sau một khoảng lặng, cô hỏi khẽ.
“…Thế còn… những thứ không phải quái vật thì sao?”
Câu hỏi thật phiền phức. Khuôn mặt anh thoáng trở nên lạnh lẽo.
“Cô nghĩ sao?”
“…”
Cô lại cắm cúi ghi chép thêm điều gì đó.
Trong suốt ba lần gặp, Yu Jitae chỉ đáp ngắn gọn, nhưng lần nào cô ta cũng rời đi với tâm trạng phấn khích hơn trước.
Những người gọi là “nhà văn” đúng là khó hiểu thật.
Và trong quá trình đó, Yu Jitae chợt thấy xa lạ với kiểu bữa ăn như thế này.
Chẳng có chút niềm vui hay khoái cảm nào cả.
Cứ như đang ngồi ăn trước khúc gỗ. Anh từng cảm thấy vậy khi ở cùng người khác trong suốt sáu vòng lặp trước, nhưng giờ điều đó đã trở nên lạ lẫm với anh.
Giờ đây, với anh, bữa ăn đã trở thành khoảng thời gian dễ chịu một cách tự nhiên.
Tại sao lại vậy nhỉ?
Nhìn lại, anh nhận ra đó là vì toàn bộ những bữa ăn trước đây đều là cùng với bọn nhóc.
“Đây.”
Cuối bữa ăn thứ ba, Carrot Girl đưa anh một tấm danh thiếp. [Hinari Pictures. Phó giám đốc. Kang Yungoo]. Là danh thiếp của một người anh không quen biết.
“Cái gì đây?”
“Hinari Pictures. Không biết à? Là hãng sản xuất phim kinh dị nổi tiếng nhất Hàn Quốc đấy. Có mối quan hệ tốt với rạp chiếu phim nữa.”
“Cái này à?”
“Ừ. Hai bộ phim của tôi đã được chiếu ở đây rồi. Tôi đã nói chuyện với họ, tuy chưa chắc chắn, nhưng họ sẽ liên hệ với anh trước khi lễ trao giải kết thúc. Lúc đó anh có thể ký hợp đồng để bàn về quyền chuyển thể OSMU[note74083].”
Ra vậy… Tức là, vẫn chưa có gì chắc chắn.
“Anh đã giúp tôi thoát khỏi bế tắc kéo dài bấy lâu. Cảm ơn anh. Khi nào phim được xác nhận, tôi sẽ liên lạc lại.”
“Cảm ơn.”
Cô có vẻ không ngờ được câu cảm ơn từ anh, mắt mở to ngạc nhiên.
“Hẹn gặp lại khi ký hợp đồng. Tôi sẽ giúp anh.”
---------------------------------------------
Tối hôm đó, anh trở về ký túc xá. Bọn trẻ đang tụ họp trong phòng khách, vừa ăn gà rán vừa cười nói rôm rả.
“Ahjussi về rồi.”
“Ohnng, ahjussi! Chào anh! Lại đây ăn gà nè…!”
Kaeul vẫy tay liên tục, hai tay cầm hai miếng gà đung đưa, còn Gyeoul thì tươi cười rạng rỡ chào đón.
“Anh đi đâu vậy?”
“Gặp người quen.”
Yeorum gật đầu uể oải, tiếp tục nhai miếng gà trong miệng.
Ngày mai là lễ trao giải.
Ngày mai, Bom sẽ chính thức được công nhận cho câu chuyện cô đã dốc hết gần một năm để viết nên. Một dịp đáng ăn mừng như thế thì tiệc tùng là điều tất yếu — thế nên mới có gà rán và nước ngọt hôm nay.
“Hihi.”
Giữa lúc không khí đang rộn ràng, Kaeul đột nhiên tươi cười lên tiếng.
“A, đúng rồi đúng rồi. Ahjussi, biết không?”
“Biết gì cơ?”
“Bom-unni chuẩn bị lời phát biểu nhận giải rồi đó! Là về…!”
“Kaeul!”
Kaeul còn đang cầm mảnh giấy thì Bom giật vội lấy trong lúc hoảng hốt. Thấy vậy, Yeorum, Kaeul và cả Gyeoul đều bật cười khúc khích.
“Gì vậy? Có chuyện gì sao?”
“Không có gì. Chỉ là... không có gì hết.”
Anh tò mò, nhưng Bom chẳng có ý định kể ra. Bản thân cô cũng thấy buồn cười, khúc khích cười rồi giấu tờ giấy đi.
Tiếng cười khẽ vang vọng trong căn hộ 301 kéo dài cho tới tận khuya.
Ngay cả khi đã về phòng, Bom vẫn không kìm nén được niềm vui. Có một người mà cô muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này, thế là cô gọi điện.
“Ừm. Bom đó hả?”
“Cháu đây, bà.”
“Aigu, có chuyện gì thế? Giọng cháu nghe vui dữ ha. Có tin tốt gì phải không?”
“Cháu được giải Vàng rồi.”
“Hả? Ý cháu là cuốn tiểu thuyết đó á?”
“Vâng ạ.”
“Aigoo…! Giỏi quá! Giỏi lắm, cháu yêu à!”
Suốt đêm hôm ấy cho đến khi trời rạng, Bom cứ tíu tít trò chuyện với Li Hwa về đủ thứ chuyện.
Cô chẳng thấy mệt mỏi gì cả.
Có lẽ vì cô là rồng?
Có thể là thế, nhưng ngay cả khi là con người, có lẽ cô cũng vẫn chẳng thấy mệt.
Bởi vì cô hạnh phúc đến mức đó.
--------------------------------------------
Trời sáng.
Chỉ còn ba tiếng nữa là đến lễ trao giải, Bom một mình đến phòng chờ trong bộ hanbok cách tân tuyệt đẹp.
Ban tổ chức của Horror Institution có chuẩn bị dịch vụ trang điểm và làm tóc cho các tác giả đoạt giải, ai nấy đều tập trung trong phòng chờ để chuẩn bị.
“Xin chào mọi người.”
“Ồ, cô Broccoli đến rồi kìa! Chào mừng nhé!”
Vài nhà văn quen biết với Bom niềm nở chào cô.
Trong ánh đèn sáng trưng phía trên, những người được giải vừa trang điểm vừa trò chuyện rôm rả với các nghệ sĩ làm đẹp. Họ tán gẫu về công việc, công ty, rồi thi nhau chúc mừng, và như một điều tất yếu, câu chuyện dần chuyển sang một người phụ nữ không có mặt ở đây.
“Này, mọi người có để ý dạo gần đây Carrot Girl trầm tính hẳn không?”
“Cái người trước đây ồn ào muốn chết đó hả?”
“Ừ. Dạo này như biến thành người khác vậy. Không cáu gắt nữa, cười nói nhẹ nhàng… Cô ta còn là người chủ động chào hỏi tôi ở công ty đó!”
“Trời đất… À phải rồi, tôi cũng nghe gì đó về cô ta nữa.”
“Chuyện gì thế?”
“Carrot Girl, nghe nói dạo này đang quen ai đó.”
“Ể? Người lúc nào cũng than hết cảm hứng sáng tác lãng mạn ấy hả? Hay là tìm được cảm hứng mới rồi?”
“Chắc thế. Còn nhớ lúc cô ta cứ nhảy vào viết truyện kinh dị hoài không? Là vì cạn ý tưởng viết truyện tình yêu nên chuyển hướng thôi.”
“Ừm. Thôi thì, tốt cho cả hai bên nhỉ.”
Bom nghe cuộc trò chuyện ấy và thỉnh thoảng khẽ gật đầu. Như mọi khi, cô không suy nghĩ quá nhiều mà chỉ thầm nghĩ: ra vậy…
Sau khi trang điểm xong, cô khiến những người xung quanh trầm trồ khen ngợi. Bom hơi bối rối mỉm cười đáp lại. Sau đó, cô lấy bài phát biểu nhận giải ra từ kho lưu trữ không gian, đọc lại một lượt rồi cất vào.
Cô đã học thuộc từ lâu, nhưng không hiểu sao vẫn muốn xem lại lần nữa.
“Các tác giả thân mến, xin mời vào hội trường!” – một nhân viên gọi lớn.
Bom ngồi vào hàng ghế đầu tiên trong khán phòng, chuẩn bị cho lễ trao giải. Đúng lúc đó, cô nghe tiếng giày cao gót lách cách vang lên từ xa, và rồi Carrot Girl—người đã làm tóc và trang điểm ở tiệm riêng—thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Như những lời xì xào ban nãy, trông Carrot Girl hôm nay có vẻ đang rất phấn khởi. Gương mặt thường ngày sắc sảo nay như dịu lại.
Dù sao thì… Bom cũng chẳng mấy bận tâm, nhưng Carrot Girl lại chủ động bắt chuyện.
“Xin chào.”
Bom quay lại.
“Hôm nay cô xinh thật đấy.”
“Vâng…?”
“Cô xinh lắm. Bình thường không trang điểm cũng đã rất dễ thương rồi, mà hôm nay còn cute hơn nữa.”
“À… cảm ơn. Cô cũng rất hợp với kiểu tóc đó.”
“Cho tôi chạm vào má cô được không?”
Bom lắc đầu mỉm cười.
“Tiếc ghê. Lẽ ra cô nên nhuộm tóc xanh luôn. Như vậy chắc được lên tít báo ‘Carrot vs Broccoli’ rồi. Nhìn tôi này, tóc màu cà rốt chính hiệu luôn.”
Cô ta khẽ vung mái tóc cam nổi bật, và Bom đáp lại bằng một nụ cười.
“Tôi thấy nhận được giải là vinh dự lớn rồi.”
“Hnn. Vậy sao?”
Ngoài mặt thì vẫn cười, nhưng Bom bắt đầu thấy lạ về sự thân thiện bất thường của người kia. Những tác giả khác ngồi gần đó cũng len lén liếc nhìn với vẻ kinh ngạc.
Tính cách của cô ta… thay đổi thật sao?
“Cô thấy thế nào?”
“Cảm thấy hơi hồi hộp, vì đây là lần đầu tiên tôi tham gia lễ như thế này.”
“Tốt rồi. Mà cô biết chuyện gì sẽ diễn ra sau lễ trao giải chứ?”
“…Hả?”
“Không cảm ơn tớ à? Unni này cũng đã phải vận động chút ít đấy.”
Bom im lặng trong giây lát, không hiểu nổi cô ta đang nói gì.
Sau lễ trao giải… là chuyện gì?
Dù trong lòng đầy thắc mắc, Bom vẫn cố giữ nụ cười nhẹ nhàng trên mặt.
“Tôi có đọc bản thảo của cô rồi. Thấy rất hợp để dựng phim đấy. Miêu tả không khí tốt lắm. Đây là tác phẩm đầu tay đúng không? Cô có tài thật.”
“Dựng… phim ư?”
“Hả? Cô không biết à? Jitae-ssi chưa nói gì sao?”
“……Jitae-ssi?”
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Bom.
“À, chắc ảnh chưa kịp nói. Bên sản xuất mới gật đầu cái ‘rầm’ sáng nay thôi mà.”
Carrot Girl—người từng than không có cảm hứng viết tình yêu.
Dạo này đang quen ai đó.
Yu Jitae—người cũng bận rộn gần đây.
Carrot Girl đột nhiên thay đổi tính cách.
Và… chuyện dựng phim…?
Một dự cảm chẳng lành trào lên. Giống như một đóa hồng đen vừa hé nở, khi nụ cười tan biến khỏi môi Bom, Carrot Girl nghiêng đầu tò mò hỏi:
“Sao mặt cứng đơ vậy?”
“Cô đang nói cái gì thế.”
“‘Cô đang nói gì thế’…? Nói chuyện gì kỳ vậy? Mà cô thật sự chưa nghe gì sao? Thôi, cũng chẳng sao. Cứ đi với tôi sau lễ là biết hết. Chúng ta sẽ gặp người của bên công ty và—”
“Không. Nói rõ từ đầu đi.”
Giọng Bom lạnh như nước đá dội thẳng vào mặt.
Trong lúc Carrot Girl còn đang chớp mắt ngơ ngác, Bom hỏi thẳng:
“Jitae-ssi đã làm gì?”


2 Bình luận