• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 029: Ừm...

0 Bình luận - Độ dài: 1,099 từ - Cập nhật:

Hôm sau, tới chi nhánh, tôi chào Erika và Leonora ở tầng hai, rồi xuống tầng một ngay.  

Tôi gõ cửa phòng trong quầy lễ tân.  

"Tôi là Ziegwald."

『Ồ, vào đi.』  

Nghe thấy tiếng nói từ bên trong, tôi mở cửa rồi bước vào.

“Chào buổi sáng, trưởng chi nhánh.”  

Tôi chào Trưởng chi nhánh đang đọc báo ở bàn làm việc.

"Ồ, chào buổi sáng. Sáng sớm có chuyện gì vậy?"

Trưởng chi nhánh vừa hỏi vừa gấp tờ báo lại.

"Thật ra hôm qua, tôi có gọi điện cho một người bạn ở Kinh đô, lúc đó có nhờ cô ấy đến chi nhánh chúng ta, cô ấy đã đồng ý."

“Nhà giả kim à?”  

"Vâng. Tên là Adele von Yodel. Bạn học cũ của tôi, hiện đang là nhà giả kim quốc gia cấp 9, làm việc tại Tổng bộ."

“Quý tộc à… Yodel là gia tộc quý tộc ở miền Tây, có ảnh hưởng trong quân đội.”  

Vậy à?  

Tôi không biết nhiều về quý tộc lắm.

Mấy đại quý tộc như nhà Augusto tôi còn biết, chứ những nhà khác thì không có hứng thú, mà có biết cũng chẳng để làm gì nên tôi không tìm hiểu.

"Trường ma thuật ở Kinh đô hơn một nửa là quý tộc mà."

"Tốt nghiệp trường ma thuật Kinh đô, rồi làm việc ở Tổng bộ... Vậy mà cũng chịu đến đây cơ đấy."

Ông ấy cũng nghĩ vậy nhỉ...

Cô ấy rõ ràng là thuộc phe thành công trong đời rồi.

"Tôi chỉ hỏi thử, không ngờ lại được đồng ý."

"Ừm... Là bạn học cũ à? Sao thế? Bạn gái cậu à?"

"À không, hoàn toàn không có chuyện tình cảm gì đâu. Tuy nói là bạn bè nhưng cũng ở mức khá là khó nói. Mà hình như cô ấy cũng là bạn lâu năm của Leonora."

"Thì con bé đó cũng là quý tộc mà. Còn cô Adele kia có làm được việc không?"

Ai biết đâu.

Ở Tổng bộ cũng chưa từng làm việc chung, hồi ở trường tuy cùng nhóm thực tập nhưng tôi chẳng để cô ta vào mắt.

Nói ra điều này để giữ thể diện cho Adele, không chỉ có mình cô ấy đâu, mà tôi chẳng thèm để ý đến bất kỳ học viên nào trong trường cả.

Bọn họ toàn là một lũ ngốc không lấy nổi một cái bằng cấp.

"Xin lỗi, tôi không rõ thực lực của Adele. Nhưng nếu là cấp 9, tôi nghĩ cũng có trình độ nhất định."

"Vậy à... Chà, không biết lý do là gì, nhưng đối với chi nhánh đang thiếu người như chúng ta thì đây là tin tốt. Zieg, hướng dẫn cẩn thận, làm cho tốt nhé."

Vấn đề là ở đó đấy...

"Trưởng chi nhánh, ngài có định xây lại hoặc sửa chữa chi nhánh không?"

"Hửm? Sao vậy? Tuy không phải là mới nhưng tòa nhà cũng đâu cũ kỹ lắm."

Vì không có hơi người nên trông có vẻ tiêu điều, chứ cũng không đến nỗi ọp ẹp.

"À không, tôi cảm thấy vẫn cần có xưởng làm việc cá nhân. Ở Tổng bộ tại Kinh đô, mỗi người đều có xưởng riêng để làm việc."

"Ở đây không đủ diện tích để có xưởng riêng đâu. Hơn nữa, chúng ta còn đang định tăng thêm người mà chưa biết sẽ tăng bao nhiêu. Xây lại hay sửa chữa có vẻ còn quá sớm."

Tôi cũng nghĩ thế.  

"Trưởng chi nhánh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ gây ra vấn đề, chủ yếu là quan hệ giữa người với người. Có lẽ nên cách ly tôi thì hơn..."

"Tự mình nói ra luôn à? Mấy chuyện đó các cậu tự thương lượng đi. Dùng vách ngăn hay gì đó để tạo không gian riêng cũng được."

"Nhân tiện, nếu tôi đề xuất chuyện đó, hai người trên lầu sẽ nghĩ sao?"

Dĩ nhiên là Erika và Leonora đang làm thuốc mana ở tầng hai.

"Không biết. Nhưng tôi nghĩ 'Đúng là một gã phiền phức' hoặc 'Thật là một kẻ khó ưa'."

"Vậy ạ... Cũng đáng để tham khảo. Vậy tôi quay lại làm việc đây. Xin phép."

Nói rồi, tôi rời khỏi phòng Trưởng chi nhánh.

“Vẫn không được à?”  

Tôi hỏi thử Helen.

"Không được đâu."

“Vậy à.”  

Vừa nghĩ "đúng như mình đoán", tôi vừa lên tầng hai, ngồi vào chỗ rồi bắt đầu làm kiếm ma thuật.

"Này, nếu Adele đến đây, chỗ ngồi sẽ là ở đó à?"

Tôi nhìn ghế trống cạnh Leonora, đối diện tôi.

"Chắc là ở đó nhỉ?"

"Chắc cũng tùy Adele muốn thế nào, nhưng nếu bình thường thì sẽ là ở đó."

Sẽ là vậy nhỉ...

Đối diện tôi à...

"Cứ ngẩng mặt lên là chạm mắt nhau suốt nhỉ."

"Cậu không thích à?"

"Chắc tôi sẽ vội lảng mắt đi ngay. Hành động đó có gây khó chịu không nhỉ?"

“Như trẻ con không dám nhìn crush, đáng yêu mà.”  

Leonora vừa nói vừa cười.

"Như vậy lại càng khó chịu..."

"Anh Zieg, anh không nhìn vào mắt phụ nữ được ạ? Bình thường anh vẫn nhìn mà?"

"Có nhìn mà."

Hai người thì tôi nhìn được chứ.

"Không, không phải cái kiểu tuổi dậy thì đâu, mà với Adele tôi có cảm giác tội lỗi đủ thứ, nên khó mà nắm bắt được khoảng cách."

"Tôi nghĩ cứ bình thường là được mà..."

Bình thường kiểu gì chứ?  

"Đừng có nói mấy chuyện đó với một kẻ không bình thường như tôi."

"Đúng là một sư phụ đáng thương..."

"Ừm, hay là nhân lúc này chúng ta đổi chỗ đi ạ?"

Erika đề nghị.  

Nếu đổi với Erika thì đối diện sẽ là Leonora, chắc là không sao.

“Helen, ngươi thấy sao?”  

"Tôi thấy như vậy là trốn tránh ạ. Dù sao nơi làm việc này cũng chỉ có 4 người, ngài Zieg phải nhanh chóng đối xử bình thường với chị ấy thôi."

Đúng là cứ ngượng ngùng kéo dài thì không ổn.

Chỉ có 4 người nên phải hợp tác với nhau, đối xử bình thường với hai người kia mà lại khác biệt với mỗi Adele thì không tốt.

Dù gì thì tôi cũng là trưởng nhóm này mà.

“Bình thường như thế nào?”  

"Ngài Zieg vẫn đối xử tốt với chị Erika và chị Leonora đó thôi. Cứ đối xử tương tự là được ạ."

"Hiểu rồi. Cứ để nguyên chỗ ngồi như vậy đi."

Còn 2 tuần nữa, cứ suy nghĩ thêm vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận