• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 08: Ngày Đầu Tiên Đi Làm!

0 Bình luận - Độ dài: 1,101 từ - Cập nhật:

“Ngài Zieg, dậy đi~. Sáng rồi~”

Tôi mở mắt, thấy Helen đang tung “cú đấm mèo” vào chăn.

“Lại đây.”

Tôi vén chăn, mời mọc cô nhóc.

“Meo! Ấm quá… Ể, gì vậy! Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm mà!”

Helen vui vẻ chui vào chăn, rồi giả bộ trách móc.

“Ta biết rồi, dậy liền.”

Tôi bỏ chăn ra, ngồi dậy.

Helen khéo léo kéo rèm, ánh nắng ban mai tràn vào căn phòng.

“Một buổi sáng trong lành. Rất thích hợp cho ngày bắt đầu cuộc sống mới của ngài.”

“Ừ. Biết là sẽ khó khăn, nhưng ta sẽ cố gắng làm những gì mình có thể.”

Tôi đứng dậy, tắm sơ qua, ăn sáng. Chuẩn bị xong xuôi, tôi làm thủ tục trả phòng rồi đi bộ về chi nhánh.

Mất vài chục phút, tôi đến trước cổng chi nhánh, ngước nhìn tòa nhà.

“Nghe chuyện hôm qua, tự dưng thấy chỗ này lại càng vắng vẻ hơn.”

Không đến mức rách nát, nhưng cứ thấy sao sao ấy.

“Tính cả ngài thì cũng chỉ có bốn người.”

“Ừ…”

Tôi đẩy cửa, bước vào.

Chẳng có ai, quầy lễ tân trống không.

“Quầy lễ tân mà chả có ai trực, không thể chấp nhận được.”

Quầy lễ tân là bộ mặt của cả nơi này. Thế này ai mà tin chi nhánh vẫn còn hoạt động chứ?

“Hinh như có chuông gọi.”

Có thật...

“Thôi kệ. Đi lên xưởng nào.”

“Trước tiên phải đi chào hỏi đã.”

“Ta biết.”

Tôi gật đầu, lên cầu thang, bước vào xưởng.

Rồi đi về phía Erika, người đến từ sáng sớm.

“Chào buổi sáng.”

Tôi ngồi xuống ghế, chào Erika đang ngồi bên cạnh.

“Chào buổi sáng! Hôm nay trời đẹp quá!”

Erika cười rạng rỡ.

Chắc em ấy vui lắm vì có người ở đây.

“Ừ. Một ngày đẹp trời cho buổi đầu đi làm. Từ hôm nay nhờ em giúp đỡ.”

“Vâng, em cũng mong nhận được sự chỉ bảo từ anh.”

Erika cúi đầu chào.

“Erika, vào việc luôn nhé. Chúng ta cần bàn bạc kế hoạch sắp tới.”

“Vâng. Trước tiên, em xin giải thích về công việc hiện tại.”

“Em nói đi.”

“Hiện có ba đơn đặt hàng.”

Ba đơn… ít đến thảm hại.

“Bao gồm những gì?”

“Quân đội yêu cầu 30 lọ thuốc bổ, tòa thị chính cần 100 tờ giấy kẻ ô và 50 viên gạch.”

Nhàm chán thật…

Thuê nhà giả kim tư nhân là xong. À, không, không phải.

Đây chắc chắn là đơn hàng cố ý giao đến để hỗ trợ chi nhánh.

“Còn đơn hàng tư nhân?”

“Không có. Mấy tháng nay chẳng có đơn nào.”

Chắc chắn rồi…

Công việc của Hiệp hội Giả kim 80% đến từ các cơ quan công vụ, nhưng tư nhân cũng phải có chút ít. Không có đơn nào thì rõ ràng có vấn đề.

“Được rồi. Hạn chót và tiến độ các đơn này thế nào?”

“Cả ba đều phải xong trong tháng này, còn 10 ngày. Gạch gần xong, giờ em đang làm thuốc. Còn giấy kẻ ô… em chưa làm bao giờ…”

Mới vào nghề được một năm, đúng là khó cho em ấy.

Tôi nhìn quanh các thiết bị trong xưởng.

“Máy móc ở đây cũ kỹ quá. Thời nay làm giấy kẻ ô chỉ cần bấm một nút.”

Cho nguyên liệu vào, bấm nút, vài phút là xong.

“Em biết có loại máy đó, nhưng chi nhánh mình không có. Mấy thiết bị hiện đại chỉ có ở thành phố lớn như kinh đô thôi.”

Ra là vậy.

Vậy phải làm theo cách truyền thống rồi.

Từ hồi còn học thực hành ở trường, tôi chưa dùng lại mấy cách này.

“Tôi sẽ lo giấy kẻ ô. Em làm nốt chỗ thuốc nhé.”

“Vâng!”

Tạm thời, mấy đơn này có vẻ giải quyết được.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ bàn cách phát triển chi nhánh. Erika, em có hiểu mấy đơn hàng này là do thị trưởng ban ơn, hay nói đúng hơn là hỗ trợ không?”

“Hả? Thật à?”

Em ấy không biết…

Chắc Erika bận bịu xử lý đơn hàng một mình nên không nghĩ đến.

“Ừ. Nếu không có đơn, chi nhánh sẽ đóng cửa. Thị trưởng và Hiệp hội không muốn thế, nên họ phân bổ mấy đơn hàng đơn giản xem như giữ thể diện cho chi nhánh.”

Bình thường, một chi nhánh chỉ còn 2 nhà giả kim chắc bị dẹp từ lâu rồi.

Huống chi cả hai đều chỉ mới cấp 10.

Không thể duy trì hoạt động nổi.

Nhưng chắc họ nghĩ đây chỉ là tình hình tạm thời, do nhân sự bị kéo đi nơi khác.

“Th... thật ạ... Tại sao vậy?”

“Chi nhánh là cơ quan công vụ, không thể bị đóng cửa. Nếu chi nhánh đóng cửa, thị trấn này sẽ bị các hiệp hội thương mại tư nhân thao túng, giá cả có thể tăng vọt. Chúng ta còn đặt lợi ích thị trấn lên trước, nhưng tư nhân thì khác. Họ là thương nhân, lợi nhuận mới là ưu tiên.”

Đương nhiên rồi.

“À, vâng... em hiểu rồi ạ...”

Chắc em ấy chưa hiểu lắm.

Hay tại tôi giải thích khó hiểu?

Tôi vốn không giỏi giải thích.

“Thôi, chuyện này để thị trưởng với hiệp hội lo. Chúng ta cứ tập trung vực dậy chi nhánh đã.”

“Vâng! Cụ thể là làm gì ạ?”

“Điều dễ nhìn ra nhất chính là thiếu người.”

Đó là vấn đề nghiêm trọng nhất.

“Đúng thế… Tính cả chị Leonora cũng chỉ có 3 người thôi.”

“Trưởng chi nhánh bảo tôi có thể tự do chiêu mộ. Erika, em có quen nhà giả kim nào không?”

“Em có bạn học cùng trường ma thuật, nhưng phần lớn họ đã rời thị trấn, đi làm ở thành phố lớn. Những người ở lại, giống như trưởng chi nhánh nói hôm qua, đều bận việc kinh doanh của gia đình, không thể chiêu mộ họ được. Còn anh thì sao? Anh từng ở kinh đô mà.”

“Ưm…”

“Tuyển người có vẻ khó khăn nhỉ...”

“Hả?”

“Cứ từ từ tính. Giờ lo đơn hàng trước đã. Tôi muốn làm giấy kẻ ô, có gỗ không?”

“Có, ở tầng trên.”

Tầng ba là nhà kho.

“Tôi đi lấy một chút nhé.”

Nói rồi tôi đứng dậy, đi về phía cầu thang.

“Đi… đi cẩn thận… Chị làm anh ấy giận hả?”

“Không, thật ra…”

Tôi đi lấy nguyên liệu, mặc kệ Erika và Helen đang thì thầm to nhỏ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận