Tôi cất xong đống dụng cụ làm việc cá nhân vào ngăn kéo bàn làm việc, ngồi xuống ghế, thở phào một hơi.
Erika ngồi cạnh đó, nhìn tôi với nụ cười tươi rói.
“Vui đến thế cơ à?” Tôi hỏi.
“Hay là mai nghỉ thêm một ngày nữa nhé? Anh sẽ hiểu cảm giác của em ngay.”
Hừm, ở cái văn phòng rộng thênh thang thế này mà chỉ có một mình thì đúng là chán thật.
Làm việc ở nhà còn sướng hơn.
“Mai nghỉ thêm? Thế hôm nay là ngày nghỉ hả?” Tôi ngạc nhiên.
“Vâng.” Erika gật đầu.
Ngày nghỉ mà vẫn dẫn đồng nghiệp mới đi tham quan…
Tốt thật đấy.
“Xin lỗi nhé.” Tôi nói.
“Không sao đâu! Thế anh Zieg định làm gì tiếp theo? Hay bây giờ bắt tay làm việc luôn nhỉ?”
Ngày nghỉ mà làm việc á?
“Không, tôi phải tìm chỗ ở đã. Hôm nay tôi tạm ở khách sạn bằng phiếu ưu đãi bạn cho, nhưng từ ngày mai chưa biết ở đâu.”
Cái xưởng giả kim hóa ra lại là không gian chung, cứ thế này chắc phải ở khách sạn mất.
Tiền tiết kiệm bay sạch hết cho xem.
“Vậy em dẫn anh đi xem nhà nhé? Em biết vài chỗ bất động sản quanh đây.”
Đúng là dân địa phương có khác.
“Được không? Hôm nay là ngày nghỉ của em mà?” Tôi hỏi lại.
“Chuyện nhỏ! Dù sao em cũng rảnh.”
Tôi thề là sau lưng cô nhóc đang tỏa ra hào quang lấp lánh.
“Vậy thì làm phiền em nhé.”
“Vâng! Anh muốn tìm phòng kiểu gì? Có yêu cầu gì đặc biệt không?”
“Tôi không đòi hỏi gì nhiều, nhưng ít nhất phải có một xưởng giả kim riêng. Có hai phòng thì càng tốt. À, mà tiền thuê phải rẻ chút.”
Thực ra, vì vụ lưu đày này, lương tôi đã bị cắt mất một nửa.
“Ra thế… Vậy anh ở ký túc xá không?” Erika đề nghị.
“Ký túc xá?”
“Có ký túc xá á?” Tôi ngạc nhiên.
“Vâng. À, gọi là ký túc xá chứ thực ra là căn hộ do chi nhánh sở hữu, không phải kiểu ở chung đâu.”
Tựa như nhà công vụ nhỉ.
“Tiền thuê bao nhiêu?”
“5 vạn El, nhưng người của chi nhánh được giảm nửa giá.”
2 vạn 5 El thôi à…
Rẻ quá…
Căn hộ rẻ tiền ở kinh đô mà tôi ở trước đây đã 7 vạn El rồi.
“Có được xem nhà trước không?”
“Nhà của em thì anh có thể xem ạ.”
“Khoan đã… Helen, ta qua đó có ổn không? Có bất lịch sự quá không?”
Tôi bảo Erika đợi một chút, rồi quay sang hỏi ý Helen.
“Nếu chị Erika đã nói không sao thì xem một chút chắc cũng được. Nhưng đừng ở lâu quá, phòng con gái mà.”
Hiểu rồi.
“Erika, cho tôi xem một chút nhé.”
“Vâng! Đi thôi nào!”
Chúng tôi đứng dậy, bước xuống cầu thang, rời khỏi chi nhánh.
Erika dẫn tôi đến cái gọi là ký túc xá. Cô ấy rẽ vào một con hẻm nhỏ ngay cạnh chi nhánh, vòng ra phía sau. Đến nơi, cô dừng lại.
Trước mắt là hai tòa nhà hai tầng, đối diện nhau như một cặp đôi.
“Đây rồi. Như thường lệ, chỉ có em và chị Leonora ở đây thôi. Phòng em ở kia, còn phòng chị Leonora ở tầng trên.”
Erika chỉ tay vào cánh cửa gần nhất của tòa nhà bên trái.
“Ngay sau lưng chi nhánh luôn à.” Tôi nhận xét.
“Vâng. Sáng tha hồ ngủ nướng nhé. Thời gian đi làm có 30 giây thôi!”
Hừm, tiện thật đấy…
“Còn trưởng chi nhánh thì sao?”
“Nghe bảo trưởng chi nhánh thuê chỗ khác.”
Chắc chỗ đó xịn lắm.
Quý tộc mà.
“Ra thế. Nếu chỉ có em và Leonora thì còn phòng trống chứ?”
“Có chứ! Mời anh vào xem nhà.”
Erika bước đến trước cửa, lấy chìa khóa ra mở. Tôi và Helen theo sau, bước vào trong.
Bên trong là một phòng khách liền bếp, gọn gàng, sáng sủa.
“Khá là sạch sẽ.”
Tường giấy còn mới, nhìn qua chẳng thấy dấu vết cũ kỹ nào.
“Đây là phòng khách. Ngoài ra còn hai phòng nữa. Tất nhiên có cả phòng tắm và nhà vệ sinh. Phòng ngủ thì em ngại nên không cho xem đâu, nhưng phòng em dùng làm xưởng giả kim thì anh có thể xem!”
Erika vừa nói vừa mở một cánh cửa trong phòng khách.
Bên trong là một căn phòng rộng chừng 8 chiếc chiếu tatami, có giá sách, đủ loại dụng cụ và một cái bàn làm việc. Trên bàn còn vài dấu vết của công việc đang dang dở.
“Xưởng cá nhân thế này thì rộng rãi quá rồi.” Tôi gật gù.
“Ký túc xá của Hiệp hội Giả kim thuật mà! Cách âm cũng chuẩn chỉnh luôn!”
Ra vậy.
“Cái phòng ngủ mà em không cho xem, rộng cỡ nào?”
“Cũng bằng phòng này.”
“Đỉnh thật… 5 vạn El trước giảm giá mà đã rẻ thế này. Ở kinh đô chắc phải gấp đôi.”
So với căn hộ tôi từng ở, chỗ này tốt hơn hẳn.
“Ừm, em nghe nói nhà cửa với đồ ăn ở kinh đô đắt đỏ lắm.”
Vậy à… Nghĩ lại, ở Nhật Bản, Tokyo với vùng quê cũng khác xa. Ở đâu cũng thế.
“Helen, ngươi thấy sao?”
Tôi quay sang hỏi ý Helen, người sẽ sống cùng tôi.
“Tôi thấy ổn lắm ạ. Rộng rãi, rẻ, mà quan trọng là gần chỗ làm. Ngài Zieg sáng dậy muộn quen rồi.”
Buồn ngủ quá thì biết làm sao.
“Erika, tôi muốn ở đây.”
“Ngài Zieg, xem lại cách nói kìa!” Helen nhắc.
Hử?
À, đúng là nghe hơi sai sai thật.
“Ý tôi là, tôi muốn thuê phòng ở ký túc xá này. Phải làm thế nào?”
“Anh chỉ cần nộp đơn cho trưởng chi nhánh là được. Tiền thuê sẽ tự động trừ vào lương. À, chắc mai hẵng làm, vì trưởng chi nhánh chắc về rồi.”
Giữa trưa mà đã về rồi á…
À mà, trưởng chi nhánh kiểu “bù nhìn” thế này chắc chỉ có vậy thôi.
“Được, tôi sẽ làm thế. Hôm nay là ngày nghỉ mà em vẫn giúp đỡ, cảm ơn nhiều nhé. Nhờ em mà tôi đỡ lo hẳn.”
“Không có gì đâu, chuyện thường thôi mà!”
Thường, hử…
“Từ mai nhờ em nhé.”
“Vâng!”
Nhìn nụ cười rạng rỡ như tỏa nắng của Erika, tôi bước ra khỏi phòng.


1 Bình luận