• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 05: Nơi Làm Việc Mới

1 Bình luận - Độ dài: 1,588 từ - Cập nhật:

“Erika, cô đã giới thiệu nơi này cho cậu ấy chưa?”

Trưởng chi nhánh nhìn Erika.

“Dạ, chưa ạ. Em định lát nữa dẫn anh ấy đi xem xưởng.”

“Ừm… Ziegwald, trước khi dẫn cậu đi xem nơi này, tôi muốn giải thích về tình hình hiện tại của chi nhánh.”

Hử?

“Tình hình?”

“Đúng vậy. Hiện tại, chi nhánh này chỉ có bốn người.”

Hả?

“Bốn người? Chỉ có thế thôi sao?”

Không thể nào.

Dù là vùng quê, ít nhất cũng phải gấp 10 lần số đó chứ.

Không, với quy mô của thị trấn này, phải đông hơn nữa.

“Đúng thế. Ngoài ba người đang có mặt ở đây, còn một người nữa. Người đó đang đi công tác.”

Vậy là tính cả tôi…

Nghĩa là hôm qua chỉ có ba người?

Quá vô lý.

“Cho tôi xác nhận lại một chút. Ngoài tôi ra, ba người đều là nhà giả kim, đúng không?”

“Cậu thấy tôi giống nhà giả kim à? Tôi là cựu quân nhân, nghỉ hưu rồi được bổ nhiệm làm trưởng chi nhánh.”

Quả nhiên là quan cấp cao về hưu rồi được điều chuyển.

“Vậy là hai người?”

“Ừ. Là cô Erika và Leonora đang đi công tác. Cả hai đều cấp 10.”

Cấp 10…

Không, có bằng quốc gia là giỏi rồi, nhưng cấp 10 lại là cấp thấp nhất.

Một chi nhánh mà chỉ có những người như thế…

“Chuyện này là sao ạ? Ngài cứ nói thẳng ra, vì chuyện này rất kì lạ.”

“Đúng thế. Ngay cả tôi, một người không am hiểu về ngành này cũng nghĩ vậy.”

“Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Nói đơn giản, ở thị trấn này, nhà giả kim tư nhân mạnh hơn nhà giả kim công vụ.”

Nhà giả kim không chỉ có trong hiệp hội, mà còn có nhà giả kim tư nhân.

Họ làm việc ở tiệm thuốc, cửa hàng vũ khí, và nhiều nơi khác.

Dĩ nhiên, vẫn cần có bằng cấp.

“Nhà giả kim tư nhân mạnh hơn là sao?”

Hơi khó tưởng tượng.

Hiệp hội có quy mô lớn hơn nhiều.

“Tôi cũng chỉ biết sau khi đến đây. Những người trở thành nhà giả kim quốc gia đều xuất sắc và thông minh.”

“Đúng vậy.”

“Ngài Zieg.”

Thôi chết.

“Không phải vậy. Chỉ cần nỗ lực, ai cũng làm được.”

“Mấy lời vớ vẩn đó không cần bận tâm. Ngay cả cô Erika mới cấp 10 thôi cũng rất tài năng rồi.”

“Đúng thế. Hai mươi tuổi mà làm được như vậy thì quá xuất sắc.”

“Cậu 15 tuổi đã lấy được bằng lúc còn đi học, nghe cậu nói giống như mỉa mai nhỉ…”

Tôi đâu có ý đó…

Chỉ nói sự thật thôi mà…

“Vâng, nói chung là cũng cần có tài năng. Nhưng ngài muốn nói điều gì?”

“Thì đó. Những người có tài năng đều kéo nhau lên kinh đô hoặc các thành phố lớn. Những người đạt cấp 9, cấp 8 đều rời vùng biên giới này. Chỉ còn những người yêu quê hương như Erika hoặc có việc kinh doanh của gia đình ở lại thôi.”

Ra là vậy…

Nhà giả kim ở thị trấn này không làm việc cho hiệp hội.

Nên chỉ còn hai người…

“Dù sao đi nữa, hai người vẫn quá ít.”

“Năm ngoái có 10 người.”

10 người…

Vẫn ít, nhưng cũng có thêm 8 người.

“Tám người đó đâu?”

“Bị chi nhánh ở một thành phố lớn phía bắc lôi kéo. Họ đang phát triển phi thuyền quy mô lớn, nên tuyển thêm người.”

Hiệp hội Giả Kim có nhiều chi nhánh tương đối độc lập, nên chuyện lôi kéo nhân sự thế này không hiếm.

“Nhưng có hai người thì không ổn chút nào. Chi nhánh không thể duy trì được. Ngài nên khiếu nại lên trụ sở.”

“Tôi khiếu nại rồi. Kết quả, trưởng ban gửi cậu đến.”

Ồ.

“Vậy thì có ba người, vẫn quá ít.”

“Đúng thế… Lỗi cũng có phần tôi, năng lực còn kém. Xin lỗi, tôi không am hiểu về ngành này lắm.”

Ông ấy là cựu quân nhân mà…

Chắc không nên trông đợi gì ở ông ấy.

“Nghiêm trọng thật.”

“Ừ. Vì thế tôi mới kỳ vọng vào cậu đấy.”

Tôi thấy trước viễn cảnh phải làm việc đến chết rồi…

“Tôi sẽ cố, nhưng chắc có chút khó khăn.”

“Tôi hiểu. Nhưng tôi không có mối quan hệ. Tôi giao cậu phụ trách nhân sự, thấy ai tốt thì tuyển về đây.”

Trời đất, tôi còn ít mối quan hệ hơn ông đấy…

Cả sự tín nhiệm nữa…

“Haiz… Tôi hiểu rồi. Cứ bắt tay vào làm đã, rồi tính tiếp.”

“Nhờ cậu cả đấy. Tôi sẽ hỗ trợ hết sức. Có vấn đề gì thì cứ nói, tôi giải quyết cho.”

Đúng là quý tộc.

Dù ông ấy không giúp được gì về giả kim, nhưng làm chỗ dựa thì ngon lành.

“Cảm ơn ngài.”

“Ừ. Erika, dẫn cậu ta đi.”

“Dạ. Anh Zieg, em dẫn anh đi xem xưởng.”

Erika nói, chúng tôi rời khỏi phòng, trở lại sảnh chính.

Tôi nhìn xung quanh.

“Cứ tưởng hôm nay là ngày nghỉ, hóa ra chỉ có hai người.”

Quầy tiếp tân này chả có ý nghĩa gì.

“Dạ. Mọi người đi hết rồi. Em cũng định ngăn cản, nhưng nghe đến lương gấp đôi thì…”

Gấp đôi thì đúng là chơi lớn thật.

“Em không nghĩ đến việc đi theo họ sao?”

“Lúc đó em còn là người mới nên thiếu tự tin. Với lại, em thích ở quê nhà hơn.”

Em ấy đã từng nói điều đó.

“Vậy à… Còn Leonora kia thì sao?”

“Chị Leonora nói chị ấy muốn làm việc tự do. Chi nhánh này gần như không bị trưởng chi nhánh can thiệp, nên rất thoải mái.”

Cựu quân nhân mà.

Chắc ông ấy chỉ là người đứng đầu trên danh nghĩa.

“Leonora khi nào về?”

“Chắc một tuần nữa.”

Một tuần…

Thôi, người không có ở đây thì đành chịu.

“Rồi. Dẫn tôi đến xưởng đi.”

“Dạ, lối này.”

Erika bước lên cầu thang, tôi theo sau.

Lên đến nơi, tôi hơi ngỡ ngàng.

Tưởng sau cầu thang sẽ là hành lang với nhiều phòng xưởng.

Nhưng trước mặt chỉ là một không gian rộng rãi, hai dãy bàn và máy móc xếp đối diện.

Có cảm giác như một tầng làm việc trong công ty hoặc phòng giáo viên vậy.

“Ơ? Không có phòng riêng à?”

“Không có đâu. Mọi người làm việc chung ở đây. Mấy ngày nay chỉ có mình em…”

Thế thì hơi cô đơn…

Một mình đã buồn, không gian rộng thế này chắc càng cô độc hơn.

Tôi nhớ lại những lần tăng ca thâu đêm một mình hồi còn trẻ ở kiếp trước, cảm giác thật tệ.

“Thôi, không sao… Này, mang Helen đến chỗ làm có được không?”

Tuy là linh thú, nhưng nhiều người không thích mèo vì nghĩ chúng nghịch ngợm.

Nếu có xưởng riêng thì không thành vấn đề, nhưng làm việc chung thế này, tôi phải hỏi trước.

“Em thấy Helen rất ngoan. Em ấy hiền lành, lại là biết cách an ủi nữa.”

Con bé này hiểu chuyện thật.

Đúng là người xuất sắc.

“Bàn của tôi đâu?”

“Tùy anh chọn. Bàn làm việc ở cuối kia là của em và chị Leonora.”

Erika nói, chỉ lần lượt hai bàn đối diện nhau ở góc xa nhất.

“Chờ chút… Helen, ngươi nghĩ sao?”

Tôi bảo Erika đợi, quay sang hỏi Helen.

“Hả? Nghĩ sao là sao?”

“Về chỗ ngồi của ta. Nếu là ta trước đây, ta sẽ chọn bàn gần cửa nhất, cách xa hai người kia.”

“Ể? Tại sao ạ?”

“Để tập trung làm việc.”

Tất nhiên rồi.

Tôi có bao giờ nói chuyện riêng đâu.

“Ba người đã ít, giờ chỉ còn hai người mà ngài còn muốn ngồi xa? Ngài muốn hợp tác làm việc, vực dậy chi nhánh cơ mà? Không nên đâu ạ.”

Không được à…

“Erika, tôi ngồi cạnh em được không?”

“Dạ, được chứ! Hoan nghênh anh!”

Nụ cười thật rạng rỡ… 

“Ngài Zieg, đây chính là thiện cảm. Nếu ai hỏi ngài câu tương tự, ngài sẽ đáp ‘Tại sao?’. Câu nào dễ tạo thiện cảm hơn?”

Đúng thật…

Nếu Erika đáp “Tại sao?”, tôi sẽ sốc lắm.

Thảo nào tôi bị ghét.

“Ơ… Sao anh cứ hỏi Helen đủ thứ thế?”

Erika cũng có tính tò mò.

“Tôi đang tập luyện nâng cao kỹ năng giao tiếp một chút. Em đừng để tâm. Với lại, tôi để đồ ở đây có được không?”

“À, được chứ, anh cứ tự nhiên.”

Tôi cùng Erika đến cuối phòng, lấy hành lý từ không gian ma pháp ra, đặt lên chiếc bàn cạnh bàn làm việc của Erika ở cuối dãy.

“Ôi, không gian ma thuật! Đúng là nhà ma thuật cấp 5!”

“Ừ thì… Ở trường, ai cũng dùng túi ma thuật, nhưng tôi không có tiền mua, nên học luôn phép này.”

“Giỏi quá!”

Cũng không vất vả lắm, vì tôi thấy vui.

Ma thuật mà.

Ở kiếp trước, nó chỉ có trong truyện cổ tích thôi.

“Bàn đối diện em là của Leonora à?”

“Dạ. Bây giờ chỗ đối diện và bên cạnh em đều có người rồi. Tuyệt quá!”

Chỗ đối diện và bên phải tôi vẫn còn trống.

Tôi không cần… À không, tôi phải tìm thêm người mới đúng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Một con mèo dạy con người cách làm người
Xem thêm