• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 14: Cộng Sự

1 Bình luận - Độ dài: 1,059 từ - Cập nhật:

"Anh Zieg, một tuần liệu có ổn không ạ?"

Vừa ra khỏi đồn, Erika đã hỏi tôi.

“Một trăm viên thì không vấn đề gì. Nhưng vị thiếu tá đó lúc nào cũng thế à?”

“Em ít gặp ông ấy lắm, nhưng đúng là vậy ạ.”

Đúng kiểu quý tộc khó ưa rồi.

"Erika, yêu cầu khẩn cấp lần này để một mình anh làm."

“Hả? Nhưng… em có thể giúp mà?”

Tất nhiên Erika sẽ nói như vậy rồi…

“Không, yêu cầu này hơi đặc biệt. Anh muốn em lo làm gạch và thỏi sắt. Em chưa từng làm thỏi sắt, đúng không?”

“Dạ. Em đã từng làm ở trường, trong giờ thực hành thôi…”

"Thế là đủ. Tạm thời, chúng ta về lại chi nhánh đã."

Chúng tôi rời đồn, đi bộ về chi nhánh.

“A-Anh Zieg, yêu cầu khẩn cấp này thật sự ổn không ạ?”

Hử?

“Ổn là sao?”

“Yêu cầu khẩn cấp thì em chưa gặp bao giờ… Hơn nữa, việc giao đá ma thuật thì năm ngoái cũng không có.”

Một món vật tư thiết yếu cho quân đội như đá ma thuật mà không có đơn hàng nào, thật đáng buồn...

"Đây là một công việc gây khó dễ cho chúng ta."

"Ể? G-Gây khó dễ? Tại sao ạ?"

“Anh không biết lý do. Có thể họ không thích chỉ thị giao đơn “tình thương” từ cấp trên, hoặc nhận tiền từ tư nhân… Nói chung, yêu cầu này không bình thường.”

Tôi thì nghĩ họ nhận tiền từ tư nhân để chèn ép chi nhánh.

Bọn quan chức toàn thế cả.

“Xin lỗi… em không hiểu lắm.”

Erika cúi gằm mặt.

“Không sao, em không cần hiểu mấy chuyện này. Trừ khi có chiến tranh hay quái vật bùng phát diện rộng, không đời nào quân đội lại thiếu đá ma thuật cả. Đó là vật phẩm thiết yếu, họ luôn có dự trữ trong kho. Vậy mà vẫn đưa ra yêu cầu này, chắc họ nghĩ chi nhánh không đủ sức giao nộp.”

Ngay cả năm ngoái cũng đâu có yêu cầu nào như vậy.

"V-Vậy ạ..."

"Mà thôi, đây cũng là cơ hội để chi nhánh kiếm thêm, em đừng bận tâm. Đá ma thuật cũng không phải thứ gì khó làm lắm đâu."

Làm thủ công thì hơi phiền phức, nhưng không phải không làm được.

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, rồi quay về chi nhánh.

Cả hai lên tầng hai, trở về chỗ ngồi của mình.

"Trong lúc đợi ma thạch được giao tới, anh cũng rảnh, hay để anh chỉ em cách làm thỏi sắt... Mà nói vậy chứ, em từng làm ở trường ma thuật rồi đúng không?"

“Dạ, trong giờ thực hành.”

“Vậy thử làm đi.”

“Ưmm…”

Erika đặt một viên quặng sắt lên bàn, giơ tay, truyền ma lực vào.

Viên quặng sắt bắt đầu phát ra sáng yếu ớt.

“Gì thế… Em làm được mà.”

Chẳng có gì để dạy cả.

"Sẽ tốn thời gian lắm ạ."

“Ai cũng vậy thôi. Nếu có máy móc chuyên dụng thì một loáng là xong ngay…”

Ở đây làm gì có thứ đó.

"Mong là một ngày nào đó chúng ta cũng sắm được những thiết bị như vậy."

Chẳng biết đến bao giờ nữa...

Tôi nhìn Erika miệt mài biến quặng sắt thành sắt, thỉnh thoảng góp ý. Đến giờ nghỉ trưa, tôi đi mua bánh mì.

Mua xong, về chi nhánh, thấy vài binh sĩ đang dỡ thùng gỗ từ xe xuống. Trong số đó có Lutz, tôi tiến lại xem thử.

"Này, mang ma thạch đến rồi à?"

“Hử? À, anh Ziegwald.”

“Gọi Zieg là được. Tôi với anh cùng tuổi mà, đúng không?”

Lutz chắc cũng tầm đầu hai mươi.

"Ừ nhỉ. Erika đâu rồi?"

"Đang ăn trưa trên lầu thì phải. Để tôi gọi xuống nhé?"

“À, không cần đâu. Đây, tôi chuẩn bị 100 viên ma thạch, nhờ anh nhé. Đây là giấy giám định.”

Lutz nói rồi đưa cho tôi một tờ giấy, tôi đọc thử.

"5 viên hạng B, 22 viên hạng C... còn lại là hạng D..."

Không phải hàng kém chất lượng, nhưng cũng chẳng xịn sò gì mấy.

"Bọn tôi gom vội ở chợ đấy."

Sai người đi gom trong một buổi sáng à.

Tôi muốn bảo bọn họ hãy dùng cả ngày để lấy hàng chất lượng hơn, nhưng thôi, đây đâu phải là chuyện để nói với cậu ấy.

"Có cần dùng chất xúc tác để nâng cao chất lượng không? Dĩ nhiên, giá sẽ cao hơn..."

"Giá cả không thành vấn đề. Nhưng Thiếu tá lại bảo phải xong trong 3 ngày..."

Đùa à?

“Do khách hàng thay đổi thời hạn, phí sẽ tăng gấp đôi. À không, có khi còn hơn nữa.”

"...Nói nhỏ nhé, Thiếu tá muốn các anh thất bại đấy."

Tôi biết mà.

“Ba ngày thì tôi cũng làm được. Nhưng cứ liệu mà chuẩn bị hóa đơn đi. Mà chắc cũng không liên quan đến anh ha.”

“Tôi chỉ là chân chạy việc thôi. Nhưng thật sự ổn không đấy? Tôi không rành giả kim thuật, nhưng bình thường mấy đơn này cần cả tháng trời.”

"Khẩn cấp mà, phải không? Chuyện như vậy cũng thường thôi. Bên tôi cứ nhận đủ tiền là được."

Ở trụ sở kinh đô, yêu cầu khẩn cấp đến như cơm bữa, thậm chí chính tôi cũng từng đưa ra yêu cầu như vậy.

Nếu đối phương cằn nhằn thì câu cửa miệng của tôi là 'Một ngày có 24 tiếng đấy?'

Ừm, thảo nào bị ghét đến vậy.

"Tóm lại, nhờ anh trong 3 ngày nhé. Tôi cũng thấy áy náy thật."

“Đừng lo. À, hỏi chút, thiếu tá là người thị trấn này à?”

"Không, nghe nói là một quý tộc từ phương Bắc."

Cũng bị giáng chức nhỉ.

Giống tôi.

"Hừm... Vậy à. Được rồi, tôi sẽ giao hàng trong 3 ngày. Anh vất vả rồi."

Nói rồi, tôi dùng không gian ma thuật cất những thùng gỗ mà đám lính vừa đặt trước chi nhánh.

“Không gian ma thuật… Dùng được thì nói sớm chứ. Làm bọn tôi mất công chuyển từ trên xe xuống.”

“Xin lỗi nhé.”

Chẳng chút áy náy, tôi đáp lại rồi bước vào chi nhánh, đi lên tầng hai.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thách thức a đây là dở rồi
Xem thêm