• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 18: Người Xem Trọng Thực Lực

2 Bình luận - Độ dài: 2,077 từ - Cập nhật:

Sau khi được Erika chiêu đãi bữa tối, chúng tôi cảm ơn, về nhà, tắm rửa, rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, đến chi nhánh, tôi kiểm tra các viên đá ma thuật lần cuối.

“Thế nào ạ?”

Erika hỏi.

“Chắc chắn không có vấn đề. Họ không thể phàn nàn được.”

Đúng là tôi.

Về mặt con người thì có hơi... nhưng năng lực thì hoàn hảo.

“Vậy chúng ta đến đồn ạ?”

"Ừ, phiền em đi cùng anh."

“Dạ, được ạ.”

Tôi cất thùng gỗ chứa đá ma thuật vào không gian ma thuật, cùng Erika rời chi nhánh, hướng đến đồn quân đội.

“Erika, làm phiền em rồi.”

"Dạ không sao, em sẽ đi cùng anh."

Thật ra, tôi đi một mình cũng được, nhưng hơi thiếu tự tin.

Không phải về công việc, mà là về chuyện bị ghét.

Tôi bị ghét thì đã đành, nhưng với tình hình chi nhánh hiện tại, danh tiếng của tôi dễ ảnh hưởng đến danh tiếng của chi nhánh, nên tôi quyết định tốt hơn là để Erika, người hiền hòa và dễ gần, ra mặt..

"Xin lỗi em, nhưng em nói chuyện giúp anh nhé. Nếu Thiếu tá xuất hiện, cứ để anh lo."

Bị lão đó ghét cũng chẳng sao.

Chắc là đã bị ghét sẵn rồi, đưa hóa đơn ra chắc lão nổi điên mất.

“Dạ, em hiểu.”

Trong lúc chúng tôi đang bàn bạc, cả hai đã đến đồn quân đội.

Erika đi trước, chúng tôi vào sau, tiến đến quầy tiếp tân.

"Lutz ơi!"

Erika gọi Lutz, người đang ở trong quầy tiếp tân.

Nghe vậy, Lutz nhận ra chúng tôi và bước tới.

"Chào Erika, chào Zieg. Có chuyện gì vậy? Ba ngày gấp quá hả?"

“Không, anh Zieg làm xong rồi. Bọn em đến giao hàng.”

“Hả?”

Lutz nghiêng đầu, tôi lấy thùng gỗ từ không gian ma thuật, đặt lên quầy.

“Đây là phiếu giao hàng. Kiểm tra đi.”

Tôi đặt hết các thùng gỗ xuống, cuối cùng đưa phiếu giao hàng cho Lutz.

“Ơ? Thật sự xong hết rồi hả?”

“Anh Zieg là nhà giả kim xuất sắc mà.”

Đúng vậy, đúng vậy.

“Hể… Thôi, để tôi kiểm tra.”

Lutz vừa xem phiếu giao hàng vừa kiểm tra từng viên đá ma thuật trong các thùng gỗ.

"Nè, trên phiếu giao hàng này có đóng dấu giám định nữa?"

"Là tôi giám định đấy. Tôi cũng có bằng giám định viên mà."

Nếu không giám định và đảm bảo chất lượng, không biết họ sẽ bắt bẻ gì nữa.

“G-Giỏi thật… Ờ, đúng là 100 viên đá ma thuật… Xin lỗi, chờ một chút được không?”

Lutz nói rồi đi vào phía trong một căn phòng.

“Erika, lùi lại. Thiếu tá sắp ra.”

“D-Dạ, em hiểu.”

Ngay khi Erika lùi lại, cánh cửa phía trong mở ra, Thiếu tá cùng với Lutz bước ra, tiến về phía chúng tôi.

Thiếu tá vẫn khoanh tay sau lưng, vẻ vênh váo như lần trước, nhưng trông có vẻ không vui.

Đây không phải là thái độ nên có với người đã hoàn thành yêu cầu khẩn cấp trong 2 ngày, dù thời hạn là 3 ngày.

"Ta nghe Lutz nói anh đến giao hàng, có nhầm lẫn gì phải không?"

Thiếu tá đứng trước mặt tôi từ phía bên kia quầy, hỏi với giọng điệu chế giễu.

“Không, là thật. 100 viên đá ma thuật, chúng tôi đã giao đủ.”

"Không thể nào... Mới có 2 ngày kể từ lúc đặt hàng."

"Không có chuyện đó. Như ngài thấy, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ, và anh Lutz đây cũng đã kiểm tra rồi."

Nghe tôi trả lời, ấn đường của Thiếu tá cau lại.

"Ngươi mua chúng hả?"

“Hả? Ý ngài là sao?”

“Ta đoán 3 ngày các ngươi không làm nổi, nên đã mua ở chợ, đúng không?”

Ngớ ngẩn thật.

“Sao chúng tôi phải làm chuyện lỗ vốn như thế? Đá ma thuật, tùy chất lượng, ở chợ cũng gần 100.000 el một viên. Làm vậy chẳng phải chi nhánh chúng tôi sẽ lỗ nặng sao?”

"Nếu không phải vậy thì không thể nào!"

"Vậy sao... Chà, ngài muốn nghĩ sao cũng được. Về phía chúng tôi, chúng tôi đã giao hàng cho ngài đúng thời hạn. Chỉ riêng sự thật đó là đủ. Đây là hóa đơn."

Tôi đưa hóa đơn cho thiếu tá.

“5 triệu el…? Đắt quá!”

Thiếu tá đập hóa đơn xuống quầy, gầm lên.

Binh sĩ và nhân viên trong quầy đều giật bắn mình.

“Giá hợp lý đấy.”

"Đừng có đùa! Giá thị trường là 10 ngàn el một viên! 100 viên là 1 triệu el! Tại sao lại gấp 5 lần!?"

Lão này, không nghe người khác nói gì à?

“Đó là giá thông thường, lại là giá rẻ do hiệp hội đưa ra. Lần này là yêu cầu khẩn cấp, đến mức chính ngài Thiếu tá cũng cho là không thể làm trong 3 ngày. Đương nhiên, chi phí sẽ tăng vọt, không phải tôi đã nói trước điều này rồi sao?"

"Ngươi...! Này, đây thật sự là đá ma thuật chứ!?"

Thiếu tá hét vào mặt Lutz.

"Đúng là đá ma thuật ạ. Hơn nữa, phiếu giao hàng có dấu giám định cũng ở đây..."

“Đưa đây!”

Thiếu tá giật mạnh phiếu giao hàng từ tay Lutz rồi đọc.

“Này… Tên giám định viên là ngươi?”

“Tôi giám định mà.”

"Đừng có giỡn mặt! Thứ này muốn làm giả bao nhiêu mà chẳng được!?"

Hả?

“Thiếu tá, xin rút lại lời đó ngay. Tôi có bằng giám định viên, bằng cấp quốc gia được Quốc Vương bệ hạ công nhận. Sỉ nhục điều này là trọng tội đấy.”

Chứng chỉ giám định viên, chứng chỉ nhà giả kim, đều là bằng cấp quốc gia.

Nói cách khác, đây là bằng chứng cho thấy kỹ năng đó được công nhận dưới danh nghĩa của Quốc vương Bệ hạ.

Dân thường bắt bẻ thì thôi, nhưng một quý tộc, một thiếu tá, thì không được phép.

"Ực! Đùa thôi! Nhưng 5 triệu el vẫn quá đắt!"

Thiếu tá vội đính chính.

Chuyện này không phải nói đùa là xong đâu...

“Ngài tự đặt hạn 3 ngày mà không bàn trước. Như tôi nói, tư nhân còn đắt hơn nhiều lần.”

"Khốn... Ngươi, làm thế nào mà chuẩn bị được thứ này!? Đây không phải là thứ mà một nhà giả kim cấp 10 quèn có thể làm được! Ta nghi ngờ có gian lận!"

Gian lận thì sao chứ.

Liên quan gì đến các người.

“Thiếu tá, tôi là nhà giả kim quốc gia cấp 3. Việc này dễ ấy mà.”

“Cấp 3!? Nói dối!”

"Là thật."

Tôi lấy chiếc vòng cổ làm bằng cấp từ không gian ma thuật, đưa cho thiếu tá xem.

“Đại bàng vàng…”

Chứng nhận nhà giả kim là vòng cổ hình đại bàng.

Cấp 10 đến 7 là đồng, cấp 6 đến 4 là bạc, cấp 3 trở lên là vàng.

"Nói cho ngài biết, đây là vật phẩm do chính Quốc vương Bệ hạ ban tặng. Nghi ngờ là đồ giả sẽ không được tha thứ đâu."

Từ cấp 3 trở lên được Bệ hạ trực tiếp trao tay.

Nghi ngờ nó là nghi ngờ Bệ hạ, đây là trọng tội.

Tội giả mạo còn nặng hơn.

"Một người cấp 3 tại sao lại ở cái chi nhánh sắp sập tiệm đó...!"

Bị giáng chức chứ sao.

Nhưng tôi không nói ra đâu.

“Dù sao, tôi sẽ để hóa đơn lại đây. Nếu ngài muốn xin giảm giá thì cứ trình lên cấp trên. Cấp trên của ngài và Trưởng chi nhánh của chúng tôi sẽ bàn bạc với nhau."

“—Không cần.”

Giọng từ phía sau, tôi quay lại, thấy một người đàn ông đứng tuổi mặc quân phục trắng đứng ở cửa chính.

Ông ta có bộ ria mép kiểu kaiser uy nghi, rõ là quan chức cấp cao.

“Đại tá!”

Nghe Thiếu tá hô to, tất cả quân nhân có mặt tại đó đều chào theo quân lệnh, các nhân viên đang ngồi cũng vội vàng đứng dậy chào.

Người đàn ông lớn tuổi đó khoan thai bước đến, đứng trước mặt tôi và Erika.

"Các người là người của Hiệp hội Giả kim thuật phải không? Ta là Karlheinz Wedel. Cấp bậc Đại tá."

Đại tá… Chỉ huy cao nhất của quân đội Reet à.

“Tôi là Ziegwald Alexander, chi nhánh Reet, hiệp hội giả kim thuật.”

“Tôi là Erika Lindtner, chi nhánh Reet.”

Tôi giới thiệu, Erika vội vàng tiếp lời.

"Ừm. Ta đã nghe Trưởng chi nhánh Langheim nói về yêu cầu lần này rồi."

Trưởng chi nhánh, cũng biết thu xếp trước nhỉ.

"Vậy ạ. Ngài có muốn xin giảm giá không? Tôi sẽ báo lại với Trưởng chi nhánh về việc này."

"Không cần. Cứ theo hóa đơn là được."

"Đ-Đại tá... nhưng mà..."

Thiếu tá rõ ràng tỏ ra bối rối, cố ngăn Đại tá.

"Chẳng phải chúng ta cần đá ma thuật gấp sao? Vậy thì cũng đành chịu. Lutz, làm thủ tục thanh toán cho Hiệp hội đi."

“Tuân lệnh!”

Lutz nghiêm chào.

"Mà này, Thiếu tá, khẩn cấp chuyện gì vậy?"

“Ơ? Cái đó… là…”

"Hừm... Chuyện không thể nói cho cấp dưới biết sao? Lát nữa đến chỗ ta."

“V-Vâng…”

Haizzz...

Hiển nhiên đại tá đã nhận ra.

Mà, tôi cũng chẳng quan tâm.

"Erika, việc xong rồi, về thôi."

"Ể? A, dạ."

Chúng tôi đi về phía cửa chính.

“Chờ chút.”

Định mở cửa ra vào thì Đại tá gọi nên tôi quay người lại.

"Có chuyện gì ạ? Chúng tôi cũng không rảnh rỗi đâu."

Tôi vừa nói xong, Helen đang ngồi trên vai liền lén lút dùng đuôi đập nhẹ vào lưng tôi, còn Erika thì nắm lấy áo tôi.

"Thật xin lỗi. Ta muốn nhờ một việc."

A, là yêu cầu công việc.

"Là yêu cầu như thế nào?"

“Ta muốn làm một thanh kiếm.”

“Kiếm à?”

Đi tìm tiệm vũ khí đi.

“Không làm được?”

“Làm được, nhưng sao ngài lại nhờ Hiệp hội giả kim thuật?”

Nói bao nhiêu lần rồi.

Đi tìm tiệm vũ khí đi.

"Ta nghe nói Nhà giả kim thuật quốc gia hạng 3 Alexander là một trong những người có thực lực hàng đầu ở Kinh đô. Ta tin tưởng vào tay nghề của cậu."

Hả? Đang coi thường mình à?

"Hàng đầu? Một ngón tay là đủ rồi."

"Xem ra cậu rất tự tin nhỉ..."

"Tự tin? Đó là sự thật. Mấy tên cấp 2, cấp 1 chỉ giỏi nói mồm kia ――"

“Ngài Zieg, im lặng đi.”

Cuối cùng Helen cũng phải lên tiếng nhắc nhở.

“Xin lỗi. Tôi hiểu ngài muốn đặt làm một thanh kiếm. Là loại kiếm như thế nào?”

"Hừm... Thực ra tháng sau ở Kinh đô có một buổi tiệc mừng của người quen. Đây là quà tặng cho dịp đó. Chuẩn bị một thanh kiếm ma thuật ít nhất là hạng C."

Cái từ "thăng tiến" này, bây giờ mình ghét cay ghét đắng lắm rồi.

"Có một điều tôi muốn ngài biết trước."

"Là gì?"

"Chất lượng thì tôi đảm bảo, giấy giám định cũng sẽ có. Nhưng tôi không làm đồ trang trí được đâu ạ? Tôi không có mắt thẩm mỹ cho lắm."

Kiếm làm quà thường trang trí bao kiếm, chuôi kiếm rất cầu kỳ.

Tôi thì lại cực kỳ tệ mấy khoản đó.

"Phần đó ta sẽ nhờ người khác làm. Ta chỉ muốn nhờ cậu làm phần lưỡi kiếm."

"Nếu vậy thì không thành vấn đề. Thời hạn là bao lâu?"

“2 tuần.”

Thong thả chán.

Vừa trông mấy viên thỏi sắt của Erika, vừa làm từ từ vậy.

"Đã hiểu. Ngài có cần báo giá không?"

"Không cần. Phí yêu cầu là 5 triệu el."

Cao thế...

Nếu là hạng C thì tôi định báo giá có 3 triệu thôi.

"5 triệu el, chỉ cần hạng C là được rồi phải không?"

Nghe tôi hỏi vậy, Đại tá nheo mắt lại.

"Nếu là hạng B, ta trả 8 triệu."

“Ra vậy…”

Ý là muốn cấp B.

"...Nếu là hạng A thì 10 triệu... không, ta sẽ trả 15 triệu el."

"Đã hiểu. Vậy cứ theo đó mà làm. Xin phép."

"Xin phép..."

Chúng tôi khẽ cúi đầu rồi rời khỏi đồn quân đội.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Chưa kịp báo giá thì khách thông báo mức chi tối đa
Quá ngon
Xem thêm
Vẫn còn phải cải tạo main tiếp 🤣
TFNC
Xem thêm