• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 21: Hừm…

1 Bình luận - Độ dài: 1,561 từ - Cập nhật:

Sau khi ăn trưa ở ngoài về, tôi trở lại phòng, giam mình trong xưởng làm việc, tiến hành nghiên cứu cá nhân.

Nói là nghiên cứu chứ thực ra đang nghĩ cách làm dụng cụ bắt cá cho Helen thôi.

“Cần câu hay lưới đây…”

Lưới thì bắt được nhiều hơn.

Nhưng Helen chắc không ăn nhiều đến thế.

“Dùng lưới có ổn không? Ngư dân địa phương sẽ giận đấy.”

Tôi không biết có thứ gọi là quyền đánh bắt cá hay không, nhưng chắc họ có địa bàn riêng...

"Vậy thì cần câu thôi... Cải tiến mồi câu nhỉ?"

"Ừm... sao ngài không thử tận hưởng việc câu cá một cách bình thường xem sao?"

“Câu cá có gì vui? Chỉ là một trong những cách bắt cá thôi mà. Mua cũng được vậy.”

Dù gì tôi cũng có tiền mua cá.

"Ể? Vậy thì cứ đi mua đi."

"Ta muốn cho ngươi ăn đồ bắt sống. Đồ tươi ăn mới ngon."

Thế giới này không có sashimi, nhưng tôi, một người sinh ra ở Nhật, biết rõ sashimi rất ngon.

"Ngài Zieg... nhưng ngắm biển và thư thả cũng là một thú vui đó ạ? Tôi thích biển lắm."

Thích cá thì có…

"Vậy thì, cứ làm bình thường, chỉ làm cần câu thôi."

"Thế mua luôn chẳng phải tốt hơn sao? Tôi nghĩ ở đây có bán đấy."

“Nhà giả kim phải tự làm chứ.”

"Vậy à... Ngài cố gắng nhé!"

Helen dụi người vào tay tôi.

Chắc là vui vì sắp có cá ăn.

“Được rồi, ta sẽ làm cần câu siêu bền, câu được cả cá mập, cá voi!”

"Coi chừng câu được thật đấy ạ, ngài thôi đi."

Dù Helen nói vậy, nhưng tôi vẫn làm một cái cần câu siêu bền, chắc chắn, không bị gãy khi câu cá lớn.

Đến chiều tối, khi đã làm được kha khá thì chuông cửa reo.

“Hử?”

“Chắc là chị Erika?”

"Ừ, chắc vậy."

Tôi bế Helen, đứng dậy, đi ra cửa chính.

Nghĩ bụng chắc là Erika nên tôi mở cửa, thì thấy Leonora không đội mũ chóp đang đứng đó cười toe toét.

“Chào.”

"Yo. Sao thế?"

"Erika nhờ tôi qua gọi cậu, bảo là bữa tối sắp xong rồi."

A, ra là cố tình qua gọi mình.

Cả ngày nghỉ mà em ấy cũng nấu ăn cho tôi...

"Leonora cũng được mời ăn tối luôn à?"

"Đúng vậy. Mà, không chỉ bữa tối đâu, cả ba bữa luôn."

Cả bữa sáng và bữa trưa nữa sao.

Chúng tôi sang nhà Erika đối diện. Erika đang nấu ăn trong bếp, tôi và Leonora cùng ngồi vào bàn.

"Erika, phiền em quá."

"Cảm ơn chị ạ."

Tôi và Helen cùng lên tiếng gọi Erika đang nấu ăn.

"Không sao đâu ạ. Hôm nay có chị Leonora về nữa nên em cố gắng làm món cơm paella."

Hể…

“Erika nấu ăn giỏi lắm.”

Leonora làm vẻ mặt đắc ý.

“Tôi biết. Leonora không nấu ăn à?”

"Không. Dù gì tôi cũng là quý tộc, đến vào bếp còn không được cho phép nữa là. Nhưng sau khi bỏ nhà đi, đến đây thì cũng định thử, cơ mà không biết bắt đầu từ đâu nên mới hỏi Erika. Em ấy bảo sẽ chỉ cho nên tôi cứ đứng xem, ai ngờ lúc nhận ra thì đã xong cả rồi, từ hôm đó trở đi em ấy nấu cho luôn."

Ra là vậy.

Tôi có thể hình dung ra cảnh đó.

"Được chiều quá nhỉ."

"Vì em ấy làm hết mọi việc mà. Nếu tôi là đàn ông thì đã cưới em ấy làm vợ rồi."

Đúng là mẫu vợ lý tưởng.

"Đây rồi, đây rồi, xong cả rồi đây ạ!"

Erika mang ra một đĩa cơm paella màu vàng óng với rất nhiều hải sản.

"Ồ, trông ngon quá nhỉ!"

"Thơm quá đi mất!"

"Quá đã luôn."

Chúng tôi bắt đầu ăn món paella mà Erika làm.

Cảm nhận: ngon tuyệt.

"Nhớ món ăn của Erika quá... Cảm giác như được về nhà vậy."

Leonora vừa ăn paella vừa cảm thán.

"Có hơn 2 tuần một chút thôi mà. À, chuyến đi thế nào ạ?"

"Không tệ, cũng học được nhiều thứ."

Học?

"Leonora đi công tác vì việc gì vậy?"

"Là một khóa tập huấn có cả thực hành. Kiểu như buổi học nhóm do Hiệp hội tổ chức ấy mà."

Cái đó à.

Nhàm chán, tôi chưa đi bao giờ cả.

"Vậy à... Tốt quá nhỉ."

Tôi trưởng thành rồi.

Không nói ra miệng đâu.

“Hử? Thôi kệ… À, Zieg này, cậu bằng tuổi tôi đúng không?”

Leonora nghiêng đầu hỏi.

“Ừ. Tôi cũng 22.”

“Vậy cậu có biết Adele không?”

Adele…

Tôi chỉ biết một Adele.

“Có, bạn cùng lớp. Adele von Yodel.”

Tôi sẽ không bao giờ quên cái tên này.

"A, cô ấy đấy. Là bạn cùng lớp của cậu à..."

Ừ… Bạn cùng lớp…

“Ơ? Chị Leonora biết chị Adele à? Bạn của anh Zieg đấy!”

"Vậy sao? Trùng hợp thật nhỉ. Cô ấy cũng là bạn của tôi."

Thật sao…

"Liên quan thế nào vậy? Cùng là quý tộc à?"

"Đúng vậy. Nhà tôi với nhà Adele khá thân nhau. Tuy ở khác thị trấn nhưng hồi nhỏ chúng tôi hay chơi với nhau lắm. Năm ngoái cậu ấy cũng có đến thị trấn này chơi."

A, nói mới nhớ, lúc Adele đưa cho tôi phiếu ưu đãi khách sạn có nói từng đến thị trấn Reet này để thăm bạn.

Là Leonora sao.

"Thế giới thật nhỏ bé."

"Đúng vậy... Mà này, cậu với Adele làm bạn bè kiểu gì vậy? Lần đầu tiên tôi nghe Adele có bạn là con trai đấy. Cậu ấy nhút nhát lắm."

Người đó mà nhút nhát á?

Chẳng phải là kiểu người nói thẳng nói thật sao?

Mà hình như cũng không nói chuyện nhiều lắm...

"Em cũng hơi thắc mắc. Đến mức trao đổi thư từ với nhau cơ mà."

Cái đó gọi là trao đổi thư từ à?

Mà, chắc là trao đổi thư từ thật...

“Như tôi đã nói, là bạn cùng lớp. Ba năm học chung lớp, lúc thực tập cũng cùng một nhóm. Rồi cùng làm việc ở Tổng bộ Hiệp hội Nhà giả kim. Tức là đã ở cùng một nơi suốt 6, 7 năm rồi."

Hử? Sao vậy nhỉ?

Tim tôi bỗng đau nhói…

"Vậy chắc là thân nhau lắm nhỉ?"

"Ể? Nhưng mà, trong lúc họp bàn chuyện trả lời thư với Helen, không phải anh đã nói là từ giờ mới bắt đầu thân thiết sao?"

“Cái gì thế?”

“Biết chết liền!”

Leonora và Erika cùng nghiêng đầu nhìn tôi.

"Cả hai người... đặc biệt là Leonora nghe tôi nói, con người tôi ấy mà, tệ đến hết thuốc chữa rồi. Bạn bè cũng không có, lại còn bị nhiều người ghét nữa."

"Vậy à? Trông không giống thế lắm."

“Đúng thế. Anh hơi kiêu ngạo, nhưng vì anh tài giỏi và có vị thế, lại là tiền bối, nên bình thường thôi. Anh Zieg lúc nào cũng chỉ bảo rất cẩn thận, em nghĩ anh là người tốt."

Tạm thời, cứ lờ con bé Erika không có mắt nhìn người này đi.

"Tôi với Adele đã cùng nhau suốt 6, 7 năm. Vậy mà mãi đến tuần trước tôi mới nhận ra chuyện đó."

"Hả? Cậu nói gì vậy?"

“Hử?”

Cả hai lại nghiêng đầu.

"Không, đúng như vậy đấy. Lúc bị thuyên chuyển, khi chuẩn bị lên phi thuyền, Adele phải tự giới thiệu thì tôi mới nhận ra. Cái cô gái ở quầy tiếp tân mà ngày nào tôi cũng thấy lại chính là bạn học cũ..."

".........Adele thật đáng thương."

"Ừm... vậy mà anh vẫn trao đổi thư từ được ạ."

Cả hai có vẻ hơi e dè rồi.

"Hai người cũng nghĩ vậy đúng không? Tôi viết thư xin lỗi và cảm ơn về phiếu ưu đãi, tưởng thế là xong, ai ngờ lại có thư hồi âm. Hai người nghĩ sao? Tôi cứ đinh ninh là sẽ chẳng có thư trả lời nào đâu. Mà nếu có thì cũng không phải là kiểu thư hỏi han tình hình của tôi như vậy."

"Ừm..."

"Biết đâu, đây có khi lại là một chuyện lãng mạn thì sao?"

Lãng mạn…

"Hả? Chuyện như vậy mà em cũng nghĩ ra được à?"

“Không.”

“Chà…”

Sao tự nhiên thấy sợ sợ...

"Không phải là để trả thù đấy chứ?"

"Cậu có làm gì Adele không?"

Ơ…

“Chắc là không… Tôi còn chẳng nhận ra cô ấy.”

Mà đó mới là vấn đề.

"Ừm, tôi không nghĩ là trả thù gì đâu. Adele không phải người như thế."

"Anh Zieg, anh đã gửi thư đi chưa ạ?"

“Rồi.”

Gửi từ hôm qua rồi.

“Vậy cứ chờ thư trả lời rồi tính tiếp.”

Cũng được.

“Mấy người đọc giúp tôi nhé.”

“Không đời nào.”

"Không nên cho người khác xem thư của mình đâu ạ. Nếu chỉ hỏi nội dung thì được..."

Cũng phải…

"Quan hệ giữa người với người phức tạp thật đấy."

"Chuyện đó dĩ nhiên rồi."

"Vì nó khó mà."

Nếu cả thế giới như Erika, chắc chẳng có chiến tranh nhỉ…

Ngược lại, nếu là tôi thì chắc vài năm là diệt vong hết.

Chắc chắn luôn.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Công nhận ☠️☠️
TFNC
Xem thêm