Sáng thức dậy, tôi chuẩn bị, rồi ra khỏi nhà.
Vẫn thế, chỉ cần 30 giây là đến chi nhánh.
Hôm qua về cũng chỉ mất 30 giây, làm thêm giờ mà gần thế này, quá là tiện.
Nói gì thì nói, chắc vì gần mà Erika mới mang sandwich đến cho tôi.
‘Mình kiếm được chỗ ở tốt thật’, tôi vừa nghĩ vừa bước vào chi nhánh, rồi lên tầng hai.
Quả nhiên, Erika đã đến trước.
"A, chào buổi sáng ạ."
Erika chào tôi với nụ cười rạng rỡ như mọi khi.
"Ừ, chào em. Hôm qua cảm ơn nhé. Ngon lắm."
“Ngon lắm đó chị Erika!”
Cả hai chúng tôi cùng cảm ơn, trả lại hộp cơm đã rửa sạch.
“Không có gì. Em chỉ làm được thế thôi. À, anh Zieg, có thư gửi anh này.”
Erika vừa nói vừa chỉ vào bàn làm việc của tôi.
“Thư?”
Trên bàn là một phong bì màu hồng nhạt.
“Từ một quý tộc tên Adele ạ.”
Adele…
"Ngài Zieg, là thư trả lời cho thư xin lỗi kiêm cảm ơn đấy."
“Nhanh thế? Ta mới gửi hôm kia mà.”
Chuyển phát nhanh à.
"Ngài có muốn đọc không?"
"Để sau đi. Ta muốn hoàn thành yêu cầu trong hôm nay."
Tôi cất thư, bắt đầu làm đá ma thuật.
Erika cũng tiếp tục biến quặng sắt thành sắt.
Cứ thế, chúng tôi tiếp tục công việc đơn điệu một lúc, Helen bắt đầu ngủ, Trưởng chi nhánh bước lên cầu thang.
“Này, đang làm à.”
Trưởng chi nhánh đi về phía này.
“Chào ngài.”
“Có chuyện gì vậy?”
“À, nghe nói các cậu nhận được yêu cầu khẩn cấp.”
Erika báo cáo à?
Tôi thì không rồi đó.
“Chẳng có gì to tát. Nhưng vì thời hạn giao hàng khá gấp nên tôi sẽ hét giá lên một chút."
"À, cứ làm vậy đi. Chuyện đó giao cho anh đấy."
Vậy là tôi phải làm cả hóa đơn à.
Chưa gửi báo giá, lại còn tự ý rút ngắn thời hạn mà không thèm bàn bạc, phải chặt chém một phen cho biết mặt.
"Trưởng chi nhánh, ông có thể báo cho thị trưởng hoặc quan lớn nào đó bên quân đội biết là có yêu cầu khẩn cấp này được không?"
"Hửm? Tính đi trước một bước à?"
"Vâng, kiểu kiểu như vậy. Mà đúng hơn, tôi nghĩ chuyện này là do Thiếu tá Esmarch tự ý quyết định, cấp trên không hay biết. Vì yêu cầu khẩn cấp đá ma thuật này quá vô lý."
Dù là quý tộc đi nữa, một Thiếu tá quèn làm sao có quyền tự ý chi tiêu cả mấy triệu El được.
“Ra vậy… Tiến độ thế nào rồi?”
“Hiện tại tôi đã xong 62 trên 100 viên. Hôm nay sẽ hoàn thành, mai có thể giao hàng.”
“… Nhanh thế cơ à?”
"Tôi là cấp 3 đấy. Về mặt con người thì có hơi 'thế này thế kia', nhưng thực lực thì có thừa."
Dù gì tôi cũng là người thực lực từng rải bước trên con đường tinh hoa mà.
“Tự nhận luôn à…”
"Sự thật thôi. Tôi chưa từng thất bại trước yêu cầu nào cả."
"Không, không phải ý đó..."
Ý ông ta là cái vế "con người thì thế này thế kia" à...
"...Đó cũng là sự thật."
"Vậy à... Tóm lại, tôi hiểu rồi. Giờ tôi sẽ đến tòa thị chính và bên quân đội một chuyến."
“Cảm ơn ngài.”
Trưởng chi nhánh đi rồi, tôi lại tiếp tục công việc.
Đến giờ nghỉ trưa, sau khi ăn trưa xong, buổi chiều tôi lại miệt mài làm việc.
"Erika, viên thứ 2 nhanh hơn rồi đấy."
Erika đã biến xong viên quặng sắt thứ 2.
Giờ là 2 giờ chiều, nhanh hơn hôm qua.
“Dạ!”
"Viên thứ 3 sẽ còn nhanh hơn nữa đấy."
“Em sẽ cố!”
Sau đó, chúng tôi vẫn tiếp tục công việc cho đến hơn 5 giờ.
Tôi liếc nhìn Erika, thấy em ấy đang tập trung cao độ thực hiện giả kim thuật, viên quặng sắt cũng đã biến thành sắt được chừng tám phần.
“Không gấp, mai làm tiếp cũng được.”
“Em muốn làm xong viên này.”
Tôi hiểu cảm giác đó.
Còn chút nữa thì muốn làm cho xong luôn.
“Nhớ tính tiền làm thêm giờ.”
"Ui, em còn không để ý chuyện đó... đây là lần đầu tiên của em ạ..."
Đúng là một nơi làm việc nhàn hạ...
“Vậy à…”
…Giờ sao đây?
Thật ra thì, tôi chỉ còn 2 viên nữa là xong.
Hay là làm cho xong rồi về trước nhỉ?
Được không ta?
Tôi liếc nhìn Helen.
“Ngài Zieg, ngài làm liên tục từ tối qua rồi. Nghỉ một chút đi, không là hại cho sức khỏe đấy.”
Ý là nghỉ ngơi để khớp thời gian với Erika à...
“Ừ, vậy đi… Erika, uống cà phê không?”
“Dạ, để em pha!”
"Không sao đâu. Để đổi gió, anh làm cho."
Tôi ngăn Erika vừa nhổm dậy, đến chỗ để bộ dụng cụ pha trà, chuẩn bị cà phê.
Pha xong 2 cốc, tôi đặt 1 cốc lên bàn Erika, rồi ngồi xuống.
“Cảm ơn anh.”
“Ừ.”
Nhấp một ngụm cà phê, để câu giờ, tôi lấy lá thư của Adele ra, mở phong bì.
"Trong thư viết gì vậy?"
Helen hỏi.
“Trước hết, cô ấy chấp nhận lời xin lỗi, bảo là không để tâm nữa.”
“Tốt rồi.”
Đây mới chính là lời xã giao chứ còn gì nữa?
"Còn viết, mừng vì tôi đã có thời gian thoải mái ở khách sạn. Với lại, cái lời xã giao lần trước cũng viết là 'nhất định nhé'."
Cái vụ nếu có dịp về Kinh đô thì cùng đi ăn ấy.
"Đã bảo không phải xã giao mà."
Thì có về Kinh đô được đâu, lời mời xã giao rồi còn gì.
"Thực tế thì ta không có đi ăn đâu. Ta với Adele thì biết nói chuyện gì chứ."
“Ơ, bạn học cũ, đồng nghiệp cũ, nói gì chẳng được, chuyện học hành hay công việc?”
Chỗ đó mới là “quả mìn” đấy.
Tôi còn chẳng nhớ gì về cô ấy.
“Nếu có lúc đó, tôi sẽ chen vào nhé. Tôi dễ thương, ai cũng sẽ vui vẻ thôi.”
"Buồn thật đấy... Ngoài ra còn viết gì khác không?"
Ngoài ra...
"'Cuộc sống ở đó thế nào ạ? Công việc có bận rộn không?' Viết thế này... Hả? Cái này, sẽ phải trả lời à?"
Hỏi một kẻ bị giáng chức như tôi?
Muốn gây sự?
Không, Adele đâu phải người như thế...
“Người ta hỏi thì phải trả lời chứ.”
Thiệt hả trời...
Tôi tưởng xin lỗi, cảm ơn là xong.
“Lại phải viết thư…”
“Bạn mà? Chuyện bình thường thôi.”
Bình thường…
“Này, ta với Adele là bạn thật hả? Còn chả nói với nhau câu nào ra hồn.”
Mặc dù đầu thư có viết 'Gửi Zieg thân mến' đấy.
"Thì từ giờ mới bắt đầu. Lá thư này là để làm vậy mà."
Phiền phức, bạn bè gì chứ, tôi không cần, muốn lờ đi cho rồi...
Đó là suy nghĩ của tôi lúc này, nhưng mà...
“Erika, em có bạn không?”
Sợ làm phiền, nhưng tôi vẫn hỏi thử.
“Dạ, có ạ!”
Mà Erika tính tình hòa nhã, chắc là nhiều bạn lắm.
“Có bao giờ thấy phiền không?”
“Dạ, có ạ!”
Hả?
"Câu trả lời bất ngờ đấy..."
"Con người với nhau cả, có lúc tâm trạng không vui hay sức khỏe không ổn. Cũng có lúc cãi nhau nữa, những lúc đó thì tâm trạng không vui thật, nhưng những kỷ niệm vui vẻ cùng chơi đùa, cùng trải qua thì còn nhiều hơn thế. Điều đó mới quan trọng."
Ra vậy... Không thể suy nghĩ theo kiểu 0 hoặc 100 được.
“Thôi, viết thư vậy…”
“Ý hay đấy. À, nghe lén nãy giờ, em nghĩ anh nên hỏi chị Adele công việc thế nào.”
Hử?
"Tại sao?"
“Có lẽ chị Adele hỏi về công việc là vì chị ấy cũng muốn được hỏi như vậy. Phụ nữ là thế đấy.”
“… Thật à?”
Tôi nhìn Helen.
"Chắc là chị ấy muốn được than thở một chút thôi ạ."
"Thế sao không viết luôn mấy lời than thở đó vào thư là được?"
"Người ta phải giữ ý tứ chứ."
Cũng phải, tiểu thư quý tộc mà…
"Helen, ta hỏi câu không nên hỏi đây, nghe cô ấy than vãn, ta có lợi lộc gì không?"
"Đúng là không nên hỏi thật. Chuyện đó thì chưa biết được đâu. Hai người vẫn chưa có gì bắt đầu, sau này ra sao cũng không ai biết được. Từ trước đến nay, ngài Zieg luôn xem những mối quan hệ như vậy là bất lợi, muốn cắt đứt chúng đi, phải không? Vì thất bại với cách đó rồi, nên lần này hãy thử lao vào xem sao."
Lao vào một thế giới chưa hề hay biết, đáng sợ thật đấy.
Tôi lại có thừa tự tin về khoản bị ghét nữa chứ.
"Erika cũng nghĩ vậy à?"
"Em nghĩ vậy ạ."
Trả lời nhanh thế…
“Thôi, để tôi viết thư trả lời…”
Cả hai đều nói vậy thì đành phải làm thôi, tôi quyết định viết thư, rồi quay lại làm việc.


1 Bình luận
TFNC