• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 09: Công Việc Nhẹ Nhàng

1 Bình luận - Độ dài: 1,497 từ - Cập nhật:

Bước lên cầu thang, tôi đến nhà kho ở tầng 3.

Nhà kho được bố trí giống hệt tầng 2, diện tích cũng tương đương.

Nhưng cả kho chỉ có ba thùng gỗ đựng thuốc, gạch và cành cây, ngoài ra chẳng có gì.

Thiếu người thì nhà kho trống cũng dễ hiểu, nhưng trông trống trải quá.

Ngay cả tôi, kẻ quen làm việc một mình, còn thấy thế này, chắc Erika cảm thấy vất vả lắm.

Tôi dùng không gian ma thuật cất thùng cành cây, rồi đi xuống tầng hai.

Về đến bàn, tôi thấy một ly cà phê đặt sẵn.

“Erika pha à?”

“Vâng, em pha rồi, anh uống đi ạ!”

“Cảm ơn.”

“Không có gì ạ!”

Còn biết quan tâm người khác nữa…

“Ngon thật…”

Thật lòng mà nói, tôi là người không biết thưởng thức, nên không phân biệt được sự khác biệt giữa ly cà phê này và ly cà phê bình thường

Nhưng thấy Erika mỉm cười nhìn tôi, tôi nghĩ tôi phải nói cái gì đó.

“Rất tuyệt! Em pha cà phê giỏi lắm!”

Phù, may quá...

Cô nhóc này tốt thật.

Em ấy dễ đoán, độ khó thấp, rất hữu ích cho một người bắt đầu tập giao tiếp như tôi.

“Này, Erika, em cứ nói chuyện với anh thoải mái đi. Chúng ta là đồng nghiệp mà. Hơn nữa ở đây, em là tiền bối mà.”

Tôi không quan tâm chuyện trên dưới, nên rất thoải mái.

Hơn nữa, thế giới này kỳ lạ ở chỗ, chuyện xưng hô khá dễ dãi, tôi đã từng xưng hô thoải mái với cả bạn cùng khóa hay đồng nghiệp là quý tộc.

“Không, anh Zieg là tiền bối, lại là nhà giả kim cấp ba. Em quen cách nói chuyện như thế này rồi ạ.”

Thôi, em thích thì cứ như vậy.

“Rõ rồi. Thôi, làm giấy kẻ ô nào.”

“Ơ… em xem được không? Em chưa làm bao giờ nên muốn học hỏi.”

Có chí cầu tiến…

Cô nhóc này sẽ tiến xa đây.

“Được thôi.”

“Cảm ơn anh!”

Tôi lấy thùng cành cây từ không gian ma thuật, đặt xuống sàn.

Lấy một cành, tôi đặt lên bàn.

“Không có máy làm giấy, đúng không?”

“Em nghĩ chắc chỉ có mấy xưởng chuyên dụng mới có.”

Tôi rất muốn nói: “Vậy thì thuê họ làm cho xong!”

Nhưng không, không nên làm như thế.

Đơn hàng này là để giúp chúng tôi.

“Làm giấy không khó, cứ làm thế này này.”

Tôi chạm vào cành cây, truyền ma lực.

Cành cây phát sáng, rồi trong chớp mắt biến thành vài tờ giấy kẻ ô.

“Hả? Xong rồi ạ?”

“Ừ.”

“Nhanh quá… Còn có cả ô kẻ…”

“Giấy kẻ ô thì phải có ô chứ.”

Em nói gì lạ thế?

“Ở trường, em được dạy là dùng thuật giả kim làm giấy trước, rồi lại dùng thuật khác vẽ ô kẻ đó ạ…”

Thì tôi học cũng có khác gì đâu.

Tôi vừa nghe thầy giảng vừa nghĩ sao mà kém hiệu quả thế.

Nhưng tôi biết không thể dạy ứng dụng cao ngay từ đầu được.

“Ban đầu thì làm thế. Nhưng quen rồi sẽ làm một lần luôn.”

À, tôi thì làm được việc đó ngay từ đầu.

“Giỏi quá… Đúng là nhà giả kim cấp 3.”

Cấp bậc chả liên quan gì.

Người giỏi thì làm được ngay, kẻ dở thì mãi không làm được.

“Anh làm ba năm rồi. Em cũng sẽ làm được. Bây giờ cứ làm từng việc một thật cẩn thận, dần dần sẽ quen thôi.”

“Vâng! Em sẽ cố ạ!”

“Ừ, tốt.”

Tôi gật đầu, liếc nhìn Helen.

“Tốt lắm. Đó chính là cách nói chuyện thể hiện sự quan tâm, điều này rất quan trọng.”

Quả là hành động đúng.

May mà không nói ra suy nghĩ trong đầu.

“So với đám ở trụ sở chỉ biết sĩ diện, Erika rất thật thà, không có tính thù địch, đúng là dễ chịu.”

Cấp 10 thôi mà.

“Đừng nói thế. Ngài thất bại cũng vì nói chuyện thẳng thừng đấy.”

Tôi nói gì sai sao?

“Erika, xin lỗi nhé.”

“Hả? Xin lỗi chuyện gì ạ?”

Erika nghiêng đầu, vẫn cười tươi.

“Không biết nữa.”

Hình như tôi vừa nói điều gì đó không tốt nên buộc miệng xin lỗi, mà tôi cũng chả rõ nữa.

“May mà chị ấy là người tốt…”

Tôi cũng nghĩ thế.

“Anh, cho em xem lại lần nữa đi ạ!”

Erika chạm vào cánh tay tôi.

“Được. Lần này anh làm từng bước cho em xem.”

Tôi lấy một cành cây khác, lập tức biến thành giấy.

Rồi biến tờ giấy thành giấy kẻ ô có vạch.

“Tuyệt quá~. Chỉ trong chớp mắt thôi.”

“Nếu là ngày trước, anh phải làm nhanh. Nhưng bây giờ đơn hàng ít, nên cứ làm cẩn thận.”

“Vâng! Em đi làm thuốc đây ạ!”

Erika bắt đầu làm thuốc, còn tôi biến nốt chỗ cành cây thành giấy kẻ ô.

Trước giờ trưa, tôi đã làm xong hết, còn Erika hoàn thành thuốc đúng lúc chuông nghỉ trưa vang lên.

“Xong đơn hàng rồi, đúng không?”

“Vâng. Chiều kiểm tra, mai giao hàng ạ.”

Họ sẽ tiếp tục đặt hàng chứ?

Chẳng còn việc gì để làm cả…

“Vậy à… Thôi, đi ăn trưa nào.”

“Vâng!”

Erika gật đầu, lấy hộp cơm trưa từ túi ra, đặt lên bàn. Tôi cũng dùng không gian ma thuật lấy ra một ổ bánh mì còn dư từ bữa sáng, một chai nước và viên sủi bổ sung dinh dưỡng.

Tôi uống viên sủi với nước, rồi bắt đầu ăn bánh mì.

“Ơ… bữa trưa của anh… có thế thôi à?”

Erika cầm miếng bánh sandwich lấy từ hộp cơm, ngập ngừng hỏi.

“À, đúng rồi... Này~ Helen~”

Tôi lấy phần ăn của Helen từ không gian ma thuật, đặt lên bàn.

“Woa… Cảm ơn ngài!”

Helen nhảy phốc lên bàn, ngấu nghiến ăn.

“Ngon không?”

“Vâng, ngon lắm ạ!”

Ừ, tốt.

Phần ăn của Helen là thức ăn mèo đặc biệt do tôi làm, cân bằng dinh dưỡng, mùi vị cũng tuyệt.

Thật ra, tôi cũng từng thử, rất ngon.

“À, không, ý em là bữa trưa của anh Zieg. Chỉ có bánh mì thôi á?”

“Anh uống sủi dinh dưỡng rồi mà.”

“Sủi… dinh dưỡng là gì?”

À, đúng rồi.

Thế giới này chưa có khái niệm đó.

“Con người lấy dinh dưỡng từ nhiều loại thức ăn. Chắc em không hiểu chi tiết đâu, nên tôi nói ngắn gọn: cha mẹ từng bảo em phải ăn nhiều thứ, đúng không?”

“Ừm. Hồi nhỏ, em không ăn được cá ạ.”

Không ăn cá thì không ổn.

Nhưng chắc chỉ là chuyện hồi nhỏ.

“Con người ta uống thiếu chất sẽ làm hại cơ thể. Anh đã nghiên cứu điều đó và tìm hiểu các chất dinh dưỡng cần thiết cho hoạt động của con người.”

Đây là nói dối.

Đó là kiến thức từ kiếp trước.

Kiếp trước, tôi chỉ ăn mì ly, cơm nắm và sủi dinh dưỡng, nên rành lắm.

“Ồ… giỏi thật. Nhưng ăn có mỗi bánh mì, anh không thấy chán à? Anh ăn sandwich của em không?”

Erika chìa hộp cơm ra.

“Không, đó là của em. Đối với anh, ổ bánh mì đó là đủ rồi.”

Ừ, ngon mà.

“Ngài Zieg nên quan tâm đến chuyện ăn uống hơn chút nữa.”

Kệ ta.

“Anh Zieg không thích ăn uống à?”

“Không, không phải thế. Chỉ là anh ăn gì cũng thấy ngon, nên sao cũng được.”

Chuyện này từ kiếp trước rồi.

Tôi không kén ăn, cái gì cũng thấy ngon.

Nhưng khi đi ăn ở nhà hàng sang trọng với sếp hay đối tác, tôi chỉ có một cảm nhận, nên sẽ thấy chán.

Vì sushi cũng chẳng khác gì cơm nắm mua ở cửa hàng tiện lợi cả.

“Vậy à? Nhưng em nghĩ ăn nhiều thứ khác nhau sẽ làm cho cuộc sống phong phú hơn.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Helen nói

Tôi thì không nghĩ vậy.

À, khoan, có khi nghĩ thế này lại không ổn.

Giờ tôi chẳng có mục tiêu hay đam mê gì.

Đời còn dài, có lẽ nên trải nghiệm nhiều hơn để tìm thấy mục tiêu.

“Vậy, cho anh một cái nhé?”

“Đây, anh ăn đi! Em tự làm đấy!”

Đương nhiên là do em làm rồi.

Nghĩ vậy, nhưng tôi không nói ra, chỉ lấy một cái sandwich, ăn thử.

“Ừm, ngon… ừm, ngon thật.”

Chẳng nặn ra được lời bình luận nào khác.

Xin lỗi, tôi không có khả năng “thẩm định ẩm thực”.

“Em vui lắm.”

“Cảm ơn em. Hay anh cho em viên sủi dinh dưỡng nhé?”

Vitamin tốt cho da lắm.

“Ơ, nghe hơi sợ, thôi em không cần đâu.”

Ai cũng nói thế…

Ngay cả sư phụ, trưởng ban, còn bảo: “Thuộc độc à? Cậu muốn giết ta hả?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận