• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 13: Yêu Cầu Khẩn Cấp?

3 Bình luận - Độ dài: 1,346 từ - Cập nhật:

"Tiếp theo là đồn quân đội nhé. Lối này ạ."

Erika lại rẽ trái, tôi theo sau.

"Anh hỏi cho chắc thôi, lần nào cũng giao hàng trực tiếp thế này hả em?"

“Người thì ít, bảo họ đến lấy, em cũng ngại.”

Nếu là tôi, tôi sẽ bảo họ tự đến lấy…

Mà không, dù sao đây cũng là đơn hàng “tình thương”, có lẽ Erika đã làm đúng.

Chúng tôi tiếp tục đi, đến trước một tòa nhà hai tầng, nhỏ hơn tòa thị chính.

“Đây à?”

"Vâng. Mọi người làm thủ tục các thứ ở đây ạ."

Erika gật đầu rồi bước vào đồn, chúng tôi cũng theo sau.

Bên trong đồn không rộng, chỉ có vài người ở quầy tiếp tân, không có khách đến làm việc.

Cũng đúng, mấy ai lại có việc cần đến đồn quân đội đâu chứ.

Nhưng vẫn tốt hơn chỗ chúng tôi.

"Lutz ơi!"

Erika đến quầy, thân mật gọi một người đàn ông tóc nâu.

“Hử? Erika à.”

Người đàn ông đứng dậy, tiến lại.

Anh ta cao ráo, gương mặt cũng ưa nhìn.

Không lẽ nào, là bạn trai của em ấy?

“Chào buổi sáng!”

"Ừ, chào buổi sáng. Vị này là?"

Lutz liếc tôi, rồi hỏi Erika.

“Anh Zieg, đồng nghiệp em, mới đến hôm qua.”

“Vậy à… Tôi là Lutz Lindtner, binh sĩ ở thị trấn này. Rất mong được làm việc cùng anh.”

Lutz nói rồi chìa tay ra, tôi cũng bắt lấy.

"Tôi là Ziegwald Alexander... Lindtner?"

Erika cũng họ Lindtner mà?

“Ừ… Chúng tôi là anh em họ.”

Ồ…Thảo nào Erika nói chuyện thoải mái như vậy.

"Anh Lutz, em mang thuốc phục hồi đến giao đây."

Erika đặt túi lên quầy.

“Nhanh thế… Được, lấy ra để anh kiểm tra.”

Lutz nói, Erika lấy các lọ thuốc ra. Lutz kiểm tra từng lọ một.

“Chất lượng đều ổn, tốt lắm. Chờ chút, anh lấy giấy tờ.”

Lutz nói rồi đi vào căn phòng phía trong.

“May quá… Em hơi lo về mấy lọ thuốc.”

Erika hạ giọng.

“Vậy à? Lúc ở kho anh có kiểm tra qua, chẳng có vấn đề gì cả. Gạch cũng thế.”

“Chế thuốc là sở trưởng của chị Leonora, nên em toàn giao cho chị ấy. Em thì giỏi chế tạo những thứ như gạch hơn ạ.”

À… Hôm qua tôi dạy kèm Erika, đúng là em ấy có yếu về mảng hóa học như phản ứng giả kim thuật thật.

“Lý tưởng nhất là có thể làm được tất cả, nhưng nếu có đồng đội thì phân chia công việc như vậy cũng không tệ đâu em."

“Đúng vậy… Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, đồng đội chỉ có ba người.”

Ừ…

Phải sớm giải quyết chuyện này mới được…

Chúng tôi đang thì thầm, Lutz từ phòng trong bước ra, đi cùng là một người đàn ông râu rậm, toát lên vẻ quyền uy.

“… Quý tộc.”

“… Thiếu tá Esmarch.”

Thiếu tá à…

Chức vụ cũng cao đấy.

"Xin lỗi đã để em đợi, Erika. Em ký vào đây được không?"

Lutz đặt tờ giấy lên quầy, ra hiệu.

Erika ký tên vào tờ giấy.

“Xong rồi ạ.”

“Cảm ơn. Giờ chúng ta sẽ nói về đơn hàng tiếp theo…”

Lutz liếc nhìn vị Thiếu tá.

"Khụ... Lần này vất vả cho các người rồi. Chất lượng thuốc khá tốt, chúng tôi rất hài lòng."

Thiếu tá khoanh tay sau lưng, giọng nói uy quyền.

“Dạ, cảm ơn ngài.”

Đứng trước người có chức quyền, Erika rụt rè cúi đầu cảm ơn.

“Ta muốn đặt 100 viên đá ma thuật. Có được không?”

"Đá ma thuật ạ...? Hạn chót là khi nào ạ?"

“Một tuần.”

Hả?

"Ể? Một tuần ạ? Cái đó thì hơi..."

“Khó à? Đây là yêu cầu khẩn cấp.”

"D-Dạ... Hiện tại chúng tôi không đủ nhân lực ạ."

"Vậy thì thôi. Nếu làm không được, ta sẽ nhờ bên tư nhân. Ngay cả yêu cầu khẩn cấp cũng không nhận được, bên ta sẽ phải cân nhắc lại mối quan hệ hợp tác sau này."

Aizz... Vụ này Erika không giải quyết nổi rồi.

“Erika, để anh.”

Tôi đặt tay lên vai Erika.

“Hả? D-dạ, nhờ anh.”

Erika rụt rè lùi lại, tôi thay em ấy bước lên.

“Anh là ai?”

“Tôi là Ziegwald Alexander, được điều đến chi nhánh Reet từ hôm qua. Rất mong được làm việc cùng ngài.”

“Hừm… Cuối cùng cũng có người mới.”

Không hẳn là mới, nhưng thôi.

"Vâng. Về yêu cầu lần này, tôi có vài điều muốn xác nhận. Có được không?"

“Tất nhiên.”

“Đầu tiên, ngài nói đây là yêu cầu khẩn cấp, thời hạn một tuần. Quá gấp gáp. Có thật sự cần gấp đến vậy không? Tôi muốn biết lý do.”

“Lý do cơ mật, không thể tiết lộ.”

Chà, dĩ nhiên là ông ta sẽ trả lời vậy rồi.

“Câu hỏi tiếp theo, việc này có liên quan đến sự tồn vong của thị trấn không? Một trăm viên đá ma thuật đột ngột thế này, cứ như sắp có chiến tranh vậy.”

Đá ma thuật là thứ được dùng để làm bộ khuếch đại ma thuật, thường được gắn trên những cây trượng mà các nhà ma thuật hay mang theo.

"Không, không có chuyện đó. Chỉ là một buổi diễn tập đơn thuần. Chi tiết thì không thể nói, nhưng lịch trình đã kín rồi."

Chỉ cần dời lịch trình là xong rồi.

Đúng là cố tình gây khó dễ mà.

“Ra vậy, tôi hiểu rồi. Còn nữa, yêu cầu khẩn cấp trong một tuần, chi phí sẽ tăng vọt, ngài thấy có ổn không?”

“Khoảng bao nhiêu?”

"Nhẹ cũng gấp đôi. 2 triệu El."

Nghe tôi trả lời, thiếu tá cau mày.

“Đắt quá không?”

"Yêu cầu khẩn cấp thì phải vậy thôi. Huống hồ là 100 viên đá ma thuật trong một tuần. Giá cao là chuyện đương nhiên. Nếu ngài không muốn, có thể nhờ tư nhân. Nhưng giá sẽ còn gấp bội nữa đấy."

Gấp đôi đã là may rồi.

Bọn tư nhân thấy người ta cần gấp, thế nào cũng chặt chém ác nữa.

"Anh thật sự có làm được không? Không được phép thất bại đâu đấy."

CỨ như ông ta muốn tôi thất bại vậy.

"Tôi làm được. Nhưng ngược lại, các ngài có chuẩn bị ma thạch được không?"

Nguyên liệu làm đá ma thuật là ma thạch.

“Chúng tôi phải chuẩn bị sao?”

“Dĩ nhiên. Ngài nghĩ chi nhánh tôi có sẵn một trăm viên ma thạch à? Nếu yêu cầu chúng tôi chuẩn bị cả nguyên liệu thì chúng tôi sẽ phải thu mua từ thị trường, khi đó sẽ phải tính thêm phí. Dĩ nhiên, chi phí đó sẽ được báo giá, và vì là khẩn cấp nên sẽ đắt hơn.”

Mặt thiếu tá càng thêm căng thẳng.

"...Được rồi. Bên ta sẽ chuẩn bị."

"Vậy thì, xin hãy giao trong hôm nay."

"Trong hôm nay? Thế thì không được."

Hả?

"Tại sao? Đây là yêu cầu khẩn cấp mà, phải không? Vì không có thời gian nên xin hãy huy động người để chuẩn bị. Hay thật sự không khẩn cấp đến vậy? Nếu vậy thì tôi khuyên ngài nên dời hạn chót lại."

"...Lutz, cậu chuẩn bị đi."

Đẩy việc cho cấp dưới à.

"Xin hãy cung cấp kèm theo giấy giám định. Bên tôi sẽ dùng ma thạch do các ngài cung cấp để chế tạo đá ma thuật. Nếu lúc đó lại nói chất lượng kém thì hai bên sẽ rất khó xử."

Kiếm cớ chê bai chất lượng là trò gây khó dễ thường thấy ở đám quý tộc.

"Lutz, cứ dùng mấy đứa rảnh rỗi ấy."

Thiếu tá nói, rồi vội vàng trở vào phòng.

"Làm gì có ai rảnh rỗi..."

Lutz lẩm bẩm.

“Gặp phải cha sếp không mấy tốt đẹp nhỉ. Thôi, nhờ anh nhé. Erika, về thôi.”

“Dạ.”

Chúng tôi để lại Lutz với vẻ mặt chán nản rồi rời khỏi đồn.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

À mà trans có thể đổi tên cái bằng cấp thành 'Giả kim thuật sư Quốc gia cấp...' và 'Ma thuật sư Quốc gia cấp...' (nếu đc)
Nên dùng thêm tính năng "Tìm trong trang" của trình duyệt cho nhanh (nếu có).
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ừ, để mình sửa lại để tên kiểu nghề nghiệp thôi: "Bằng Giả kim thuật Quốc gia", "Bằng Ma thuật Quốc gia"
Xem thêm
Tội anh Lutz, gặp phải ông sếp chán thật chứ :((
Mà main cx khôn ác nhỉ
TFNC
Xem thêm