• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 12: Giao Hàng

0 Bình luận - Độ dài: 1,351 từ - Cập nhật:

Buổi tiệc chào mừng kết thúc sau tăng một, chúng tôi rời quán.

“Zieg, tôi đi hướng này, cậu đưa Erika về. À, đây là chìa khóa nhà cậu.”

Trưởng chi nhánh đưa tôi chìa khóa.

“Vâng, tôi biết rồi.”

“Tạm biệt.”

Chia tay trưởng chi nhánh, tôi và Erika, người cùng đường về, rảo bước trên con phố đã nhá nhem tối.

“Đúng là có chỉ mình anh uống rượu.”

“Em có tửu lượng kém lắm, còn trưởng chi nhánh nghe nói ngày xưa từng say rượu làm bậy đấy ạ.”

Hử…

“Erika này, hỏi ra hơi kỳ, nhưng hôm nay trông anh thế nào? Có gì kỳ lạ không? Em có nghĩ kiểu ‘gã này không thể làm việc chung được’ không?”

Tôi lo lắng.

“Ừm… Em thấy anh rất để tâm mấy chuyện đó. Nhưng em nghĩ anh không cần phải quá lo đâu ạ.”

Vậy à?

“Thú thật, lúc xem em học, anh đã nghĩ bụng: ‘Sao cái này mà cũng không biết?’”

“Anh với em chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng em mới cấp 10, còn anh đã cấp 3. Tài năng và năng lực rõ ràng khác biệt. Anh nghĩ vậy cũng bình thường, thực tế cũng đúng như vậy. Nhưng anh giải thích dễ hiểu, và quan trọng hơn, có anh ở đây khiến tụi em yên tâm hơn. Chỉ có em và chị Leonora thì ngày nào cũng lo lắng cả.”

Hai người cấp 10 thì gay go thật…

“Leonora trẻ không?”

“Bằng tuổi anh, 22.”

22 à…

Vẫn còn trẻ.

Vậy một năm qua, chỉ có hai lính mới vận hành cái chi nhánh này thôi sao?

“Vất vả nhỉ.”

“Vất vả lắm luôn. Chẳng có ai hướng dẫn, em thất bại biết bao nhiêu lần.”

Chi nhánh này tệ hơn tôi tưởng nhiều...

Chúng tôi vừa nói vừa đi trên con đường đã tối om, đến trước khu ký túc xá.

“Erika, anh không giỏi giao tiếp, nhưng anh sẽ cố gắng vực dậy chi nhánh này. Từ giờ nhờ em giúp đỡ nhé.”

“Dạ. Mong anh giúp đỡ.”

"Vậy, mai gặp lại."

“Dạ, chúc anh ngủ ngon.”

Erika cúi đầu lễ phép rồi bước vào phòng. Tôi xem số phòng trên móc chìa khóa.

“Phòng anh ở kia.”

Móc chìa ghi A-102, cùng dãy nhà với Erika và Leonora, ngay đối diện nhà Erika.

Tôi đến trước cửa, mở khóa, bước vào. Trong nhà tối om, tôi bật đèn.

“Tất nhiên là không có gì rồi… Hơi trống trải nhỉ.”

“Tại hôm qua mới thăm nhà của chị Erika đấy.”

Cùng kiểu nhà, nhưng nhà Erika đúng chất con gái, sáng sủa và đáng yêu.

“Hôm nay cứ dỡ đồ ra đã, rồi nghỉ ngơi sớm.”

“Ừ. Mai rồi hẳn sắp xếp đồ đạc.”

Chúng tôi lấy hành lý từ không gian ma thuật, dựng mỗi cái giường, rồi đi tắm.

Phòng tắm có sẵn bồn tắm, tôi xả nước nóng, ngâm mình.

Helen cũng ngâm mình trong một chậu nước ấm.

Dù là mèo, Helen lại thích tắm.

“Nơi làm việc này có vẻ vất vả đây…”

Tôi lẩm bẩm, mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà.

“Tôi thấy cũng có chỗ tốt mà. Chị Erika thì khỏi nói, nhưng trưởng chi nhánh cũng là người tử tế, tuy ấn tượng ban đầu không phải vậy.”

Ừ, tính khí của ông ấy có vẻ không phức tạp, một quý tộc quân nhân nhưng rất thoải mái.

“Còn Leonora kia thì sao?”

“Chuyện đó thì tôi chịu, nhưng chắc mọi việc sẽ ổn thôi.”

Hy vọng thế.

"Helen này... Tiệc chào mừng cũng không tệ lắm nhỉ?"

Dù chỉ có mình tôi uống.

“Quá tốt đi chứ. Ngài Zieg, con người có đủ loại thành phần. Kẻ xấu không ít, nhưng người tốt cũng có rất nhiều.”

"Vậy sao... Ta cũng muốn trở thành một người tốt."

Tôi của trước đây chắc chắn là một kẻ đáng ghét.

Không, ngay cả bây giờ cũng vậy.

Nhưng để làm lại từ đầu, tôi buộc phải thay đổi.

Dù con đường thăng tiến đã khép lại, nhưng cuộc đời thứ hai này của tôi vẫn chưa kết thúc.

"Từ ngày mai chúng ta lại cố gắng nhé."

“Ừ.”

Chúng tôi thư thả ngâm mình, bước ra khỏi bồn tắm, vào phòng ngủ vẫn còn ngổn ngang thùng các tông, rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, được Helen đánh thức, tôi chuẩn bị rồi đi đến chi nhánh.

Đúng như Erika nói, thời gian đi làm chỉ có 30 giây nên rất thoải mái.

“Từ mai có thể ngủ nướng thêm một chút.”

Tôi nói, bước vào chi nhánh, nhưng chẳng có ai, đúng như dự đoán.

“Ngài chưa ăn sáng mà.”

“Hôm qua quên mua bánh mì. Thôi, lát ăn tạm lương khô với uống viên bổ sung cũng được… Ơ? Erika đâu?”

Tôi lên tầng hai nhưng không thấy ai cả.

Chỉ có đèn đang bật sáng.

“Chắc ở tầng ba. Tôi ngửi thấy mùi chị Erika từ trên đó.”

“Nhà kho à…”

Tôi lên tầng ba, thấy Erika đang cho mấy lọ thuốc vào túi ma thuật.

“Anh Zieg, chào buổi sáng!”

Erika nhận ra tôi, liền lên tiếng chào.

"Ừ, chào buổi sáng. Chuẩn bị đi giao hàng à?"

"Dạ. Cho bình thuốc này vào nữa là xong. Sáng sớm mình đến tòa thị chính và đồn quân đội nhé."

"Hiểu rồi."

Tôi đứng nhìn, Erika cho bình thuốc cuối cùng vào túi rồi đứng dậy.

"Chuẩn bị xong rồi ạ. Trước tiên là đến tòa thị chính gần đây. Sau này có lẽ anh Zieg cũng sẽ phải tự đi một mình, nên để em sẽ dẫn đường cho anh."

"Làm phiền em vậy."

Chúng tôi xuống cầu thang, rời khỏi chi nhánh.

Erika rẽ trái, tôi theo sau.

“Đến nơi rồi ạ.”

Erika dừng trước một tòa nhà ba tầng.

Cách chi nhánh khoảng 300 mét, đúng là gần thật.

Bước vào tòa thị chính, đông nghịt nhân viên và người dân, khác xa chi nhánh của chúng tôi.

"Tự nhiên thấy buồn buồn thế nào ấy."

"Anh đừng nói vậy mà."

Xem ra Erika cũng có cùng cảm nhận.

“Ừ… Quầy tiếp nhận ở đâu?”

"Hướng kia ạ."

Erika chỉ về phía tay phải, ở cuối dãy rồi bước đi, tôi cũng theo sau.

Đến quầy cuối cùng, trước mặt là một người đàn ông khoảng 40 tuổi.

“Chú Rubert.”

Erika cất tiếng gọi người nhân viên đang cặm cụi viết lách.

“Hử? À, Erika… Có chuyện gì vậy cháu?”

"Cháu đến giao giấy kẻ ô và gạch ạ."

"Ể? Thời hạn vẫn còn mà, đã xong rồi sao?"

“Dạ. Là anh Zieg mới chuyển đến hôm qua đã làm giúp đấy ạ.”

“Anh Zieg?”

Rubert liếc nhìn tôi.

“Dạ. Anh ấy đến từ kinh đô. Anh Zieg, đây là chú Rubert, người phụ trách.”

Erika giới thiệu, tôi bước lên một bước.

“Ziegwald Alexander. Rất mong được làm việc cùng chú.”

“Tôi là Rubert, rất mong được hợp tác. Erika, cháu có thêm đồng nghiệp rồi, mừng cho cháu nhé.”

Rubert mỉm cười với Erika.

“Dạ!”

“Vậy, chú muốn đặt đơn hàng mới, được không?”

Vừa giao hàng xong đã có đơn mới à... Đúng là tòa thị chính đã chuẩn bị sẵn rồi.

“Đơn hàng gì ạ?”

"Chú muốn nhờ cháu giao thêm 50 viên gạch nữa. Với lại, chú sẽ đưa 50 viên quặng sắt, nhờ cháu luyện chúng thành thỏi. Làm được không?"

“Thỏi sắt…”

Erika liếc nhìn tôi. 

Chắc em ấy chưa từng làm bao giờ.

“Không thành vấn đề.”

Luyện thỏi kim loại là một trong những kỹ thuật cơ bản. 

Chẳng có gì khó khăn cả.

"Dạ được ạ. Thời hạn bao lâu ạ?"

“Khoảng một tháng.”

“Dạ.”

Erika gật đầu.

"Vậy để chú đi lấy quặng sắt. Cháu cứ để gạch ở đó đi."

Rubert nói rồi đi vào trong. Erika đặt thùng gỗ đựng gạch lên quầy.

Một lát sau, Rubert quay lại, chúng tôi nhận lấy quặng sắt rồi rời khỏi tòa thị chính.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận