Tôi và Helen đang chờ Erika và Leonora chuẩn bị.
"Chậc... Lề mề quá..."
"Ngài Zieg à... Mới có 6 phút thôi mà..."
Helen cất giọng buồn bã.
“Ta biết, ta biết. Chờ là được chứ gì. Phụ nữ cần thời gian chuẩn bị, ta hiểu mà.”
Đồng nghiệp cũ, bạn học cũ phần lớn là nữ, đồng môn cũng chỉ là sư tỷ và sư muội, nên tôi biết.
“Tuyệt đối không được tỏ thái độ đó đâu. Phải rộng lượng. Hãy rộng lượng giống chị Erika ấy.”
Cũng phải...
Khác với cuộc sống bận rộn ở Kinh đô trước đây, bây giờ tôi có thừa thời gian rảnh.
“Được.”
Tôi thay đổi tâm trạng, vừa vuốt ve Helen vừa quyết định đợi hai người họ.
Lát sau, cả hai người quay lại.
“Xin lỗi, để anh chờ lâu.”
"Vì chẳng bao giờ dùng đến nên tìm mãi mới thấy."
Trang phục của hai người không có gì thay đổi, nhưng họ cầm theo cây trượng dài có gắn vật trang trí.
"À, là trượng à."
Nhà giả kim cũng là một nhánh của nhà ma thuật nên cũng có trượng.
Nhưng trượng của hai người này trông mới toanh, chắc chưa dùng bao giờ.
“Có còn hơn không nhỉ?”
"Kiếm hay giáo em còn chưa từng chạm vào nữa là."
Đúng là dân bàn giấy nên đành chịu, nhưng trông yếu ớt thật.
Chắc là yếu thật.
“Hai người, tuyệt đối không được đi trước tôi đấy.”
"Vâng ạ."
"Đáng tin cậy thật. Như hoàng tử vậy nhỉ."
Chà... Hoàng tử thì cũng hơi kỳ cục.
“Đi thôi.”
““Được!””
Chúng tôi xuống tầng một rồi rời khỏi chi nhánh.
"Rừng ở hướng nào?"
"Qua cổng Đông, nên là hướng kia ạ."
Erika chỉ về phía bên trái nên chúng tôi đi theo hướng đó.
Đi một lúc, một bức tường cao cùng với một cái cổng lớn hiện ra.
“Cái kia à?”
"Vâng. Đó là cổng Đông. Ra khỏi đó đi một chút là đến khu rừng ạ."
“Đã đi bao giờ chưa?”
"Thời đi học em có đến đó thực hành rồi ạ. Dĩ nhiên là có người hộ tống."
Chắc chắn rồi.
Chắc là có binh lính hoặc mạo hiểm giả được thuê đi cùng.
Chúng tôi tiếp tục đi, tới gần cổng.
“Đợi đã.”
Định đi qua cổng thì bị lính gác cổng chặn lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Kh-Không có gì..."
Tên lính nhìn tôi xong rồi lại nhìn chằm chằm Erika.
Rồi hắn lại nhìn Leonora từ chiếc mũ chóp trên đầu, xuống người, rồi lại nhìn xuống chân cô ấy.
Cảm giác khó chịu thật.
“Hai người này làm sao?”
Không nên nhìn chằm chằm vào cơ thể phụ nữ như vậy chứ.
“Mấy người là người của hiệp hội giả kim à?”
“Đúng vậy. Cả ba đều là nhà giả kim ở chi nhánh Reet.”
"Vậy à... Định vào rừng sao? Với trang phục như vậy?"
Nghe vậy, tôi nhìn Erika và Leonora.
Cả hai ăn mặc như mọi khi, dĩ nhiên không có đồ bảo hộ nào cả.
Nhìn kỹ thì Leonora còn đang đi dép xăng đan.
Thảo nào lính gác chặn lại...
"Chúng tôi không vào sâu trong rừng mà chỉ thu thập ở rìa ngoài thôi. Tôi có bằng ma thuật cấp 5, không sao đâu."
Nói rồi, tôi cho hắn xem chiếc vòng cổ bằng bạc có khắc hình con cú, là bằng ma thuật quốc gia.
“Hô… Vậy thì ổn… nhỉ? Đừng liều lĩnh quá. Mỗi nhà ma thuật đều là báu vật quốc gia.”
"Tôi biết rồi. Đi thôi."
"Vâng ạ."
“Ừ.”
Chúng tôi đi qua cổng, hướng về phía khu rừng hiện ra ở phía trước.
“Có gì không ổn à?”
Erika hỏi.
"Không phải trang phục để vào rừng."
“Đặc biệt là tôi, đúng không?”
Lính gác nhìn Leonora nhiều hơn Erika.
Leonora vừa lùn lại còn đi xăng đan nữa.
Lo lắng cũng phải.
“Không sao đâu. Hái nhanh rồi về.”
Chúng tôi đi tiếp, đến trước bìa rừng thì dừng lại.
"Hỏi cho chắc, hai người biết cách phân biệt ma lực thảo chứ?"
Không có loại cỏ nào tên là ma lực thảo cả.
Những loại thực vật chứa ma lực đều được gọi là ma lực thảo.
Vì vậy, việc thu thập ma lực thảo nếu không phải nhà ma thuật thì rất khó nhận biết.
"Em học trong lớp rồi nên không sao ạ."
"Chừng đó thì tôi biết chứ."
Có bằng cấp 10 thì biết được à.
"Vậy nhờ hai người thu thập nhé. Tôi sẽ canh gác."
“Cảm ơn anh.”
“Tôi không muốn chết đâu, nhờ cậu đấy.”
Chúng tôi vào trong rừng, bắt đầu thu thập ở khu vực không sâu lắm.
Erika và Leonora ngồi xuống, vừa phân biệt các loại cỏ vừa tìm ma lực thảo.
"Cái này phải không nhỉ? Ừm, cẩn thận kẻo làm tổn thương rễ..."
“Khó thật…”
Chắc là chưa quen.
Tôi cũng vậy, từ hồi thực hành ở trường ma thuật tới giờ chưa làm lần nào.
"Cứ làm đại đi. Yêu cầu chỉ cần hạng E thôi, với lại tôi sẽ chiết xuất ma lực nên chất lượng có giảm chút cũng không sao. Ưu tiên tốc độ. Tôi không muốn phải đến đây nhiều lần đâu."
“Hiểu rồi.”
“Rõ.”
Cả hai bắt đầu thu thập ma lực thảo một cách hơi qua quýt.
"Cứ đứng canh gác thế này, trông ta có giống kẻ xấu bắt đàn bà, trẻ con làm việc còn bản thân thì trốn việc không hả?"
Tôi hỏi Helen.
"Xin lỗi ngài Zieg. Trông giống y hệt ạ."
Quả nhiên...
"Mấy chuyện đó không cần để ý đâu, cậu tập trung canh gác đi. Nhắc lại, tôi chạy 50 mét hết 15 giây đấy, nếu gặp quái vật là không chạy thoát được đâu."
"A, em mất 12 giây ạ."
Thật tình, chậm quá đi...
Leonora đi xăng đan chắc còn chậm hơn nữa.
“Tôi biết rồi.”
"Em cũng sẽ canh gác ạ."
Tôi và Helen nhìn quanh, tiếp tục canh gác.
Trong lúc đó, Erika và Leonora chăm chỉ hái ma lực thảo, bỏ vào túi.
"Đau lưng quá đi..."
"Mỏi tay quá ạ."
Cả hai bắt đầu kêu ca.
"Đừng nói vậy chứ. Kẻ đứng không như tôi cảm thấy tội lỗi đây này."
"Ngài Zieg, xin hãy lựa lời ạ."
"Ừm thì... Cố gắng lên."
Chẳng biết nói gì hơn...
"Lấy phải ông chồng gia trưởng rồi nhỉ."
"Đành chịu thôi ạ."
Hai người họ lại bắt đầu đùa giỡn rồi...
"Gả cho tôi thì có gì tốt đẹp đâu. Chắc sẽ stress đến thủng dạ dày... Hửm?"
Có gì đó không ổn, tôi nhìn vào sâu trong rừng.
"Sao vậy, ông xã?"
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Tôi đưa tay ra hiệu cho hai người đang hỏi im lặng.
Rồi tôi thử dò tìm ma lực.
"Có gì đó ở đây..."
“Hả?”
"Á!"
Hai người vội đứng dậy, chạy ra sau lưng tôi.
"Ngài Zieg, là Orc ạ."
Orc... một con lợn khổng lồ đi bằng hai chân.
"Anh Zieg, nhờ cả vào anh ạ."
“Cậu mà thua là cả bọn chết chắc, nhờ cậu đấy.”
Trách nhiệm nặng nề thật…
Tôi che chắn cho hai người họ và chờ đợi, một con Orc khổng lồ cao hơn 2 mét xuất hiện từ giữa các lùm cây, dừng lại cách đó 10 mét.
Con Orc khịt khịt mũi nhìn chúng tôi, nó đã khóa mục tiêu.
Hai người phía sau nắm chặt áo tôi.
Hành động này cực kỳ vướng víu, nhưng đằng nào họ cũng chẳng di chuyển nổi nên không vấn đề gì.
Mà nói đúng hơn, nếu tôi di chuyển thì hai người không thể né kịp sẽ chết.
“Ngài Zieg, hạ nó trong một đòn.”
"Biết rồi."
Ngay khi tôi gật đầu với Helen, con Orc lao thẳng về phía chúng tôi.
"Chết này!"
Tôi lấy khẩu súng ma thuật từ không gian ma pháp ra, nhắm vào chân con Orc rồi bắn.
Ngay lập tức, một tia sáng trắng như laser bắn ra từ họng súng, xuyên thủng chân con Orc trong nháy mắt.
Con Orc tuy mất thăng bằng nhưng vẫn tiếp tục lao tới.
“Aerial Drive!”
Lần này, tôi nhắm vào con Orc đang chậm lại và sử dụng phong ma thuật.
Ngay lập tức, một cơn lốc xoáy nổi lên từ dưới chân, xé xác con Orc.
Cuối cùng, tại đó chỉ còn lại một con Orc với tứ chi chia lìa, cảnh tượng thật kinh hoàng.
"Ghê quá!"
Mà đúng hơn là, ghê tởm quá!
"Là ngài Zieg làm à?"
"Đừng nói là với người, đây là lần đầu ta dùng nó với quái vật đấy."
"Nói mới nhớ, đúng là vậy ạ."
Ra là nó có uy lực đến thế này...
"Ể? Anh Zieg, không phải anh cấp 5 sao?"
Erika hỏi.
"Cấp 5 đấy. Nhưng thực chiến thì hôm nay là lần đầu."
Vốn dĩ tôi có bao giờ ra khỏi thị trấn đâu.
“…Hả? Lần đầu?”
"Mấy chuyện như vậy cậu phải nói ngay từ đầu chứ. Nguy hiểm hơn tôi tưởng rồi đấy. Lẽ ra nên nhờ Trưởng chi nhánh, người từng là quân nhân, đi cùng thì tốt rồi."
Hả?
"Không sao đâu mà. Mau thu thập nốt số ma lực thảo còn lại đi."
"Em hiểu rồi ạ."
“Nhanh lên thôi.”
Erika và Leonora tiếp tục hái, tôi và Helen quay lại canh gác.
“Phù…”
Ra vậy, lẽ ra nên nhờ Trưởng chi nhánh thì tốt hơn.
Có điều, tôi lại chưa từng có suy nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai đó...


0 Bình luận