Ăn trưa xong, tôi bắt đầu công việc buổi chiều.
Erika lên tầng 3 để kiểm tra hàng hóa cần giao, còn tôi và Helen ngồi thẩn thơ nhìn xung quanh khu xưởng rộng lớn.
“Nơi này làm việc nhàn quá.”
“Vâng, nhàn thế cũng tốt mà. Ngài Zieg trước giờ làm việc quá nhiều rồi.”
Nhưng mà nhàn thế này thì có hơi…
Bị giáng chức là như thế này sao…
“Cứ thế này rồi già đi đến chết à?”
“Ngài mới ngoài hai mươi mà nói cái gì vậy. Đúng là lương giảm, thăng tiến khó khăn, nhưng công việc không vất vả, có thời gian cho cuộc sống riêng. Mọi chuyện đều tùy vào cách nghĩ thôi mà.”
Đời sống riêng tư của tôi chả có gì phong phú cả? Làm gì bây giờ?
“Mất hết cả hứng thú…”
“Haiz… Vậy sao ngài không dạy thêm cho chị Erika đi?”
Dạy thêm à…
Erika có ý chí lẫn tài năng, dạy bảo em ấy chắc chắn sẽ có tiến bộ.
“Ta có thể chỉ dạy người khác được sao? Ta là cái đứa bị đồng nghiệp lẫn cô lễ tân ghét bỏ đó.”
“Thì mới cố gắng thay đổi chứ. Chị Erika rộng lượng, hiền lành, có nói nặng một chút chắc chị ấy cũng bỏ qua.”
Đúng thật, Erika lúc nào cũng mỉm cười, tôi có lỡ lời thì em ấy cũng bỏ qua.
“Cô nhóc đó chắc là người của ánh sáng rồi.”
“Lấy làm vợ đi?”
“Thế thì tội nghiệp cho em ấy quá.”
Nói ra cũng ngại, nhưng ai lại chịu nổi một người chồng như tôi.
“Còn phải xem có hợp nhau không đã… Ô, chị Erika về rồi kìa.”
Đúng như Helen nói, Erika bước xuống cầu thang, đi về phía chúng tôi.
“Thế nào?”
Erika ngồi xuống cạnh tôi, tôi hỏi.
“Vâng, đủ số lượng yêu cầu, chất lượng cũng ổn. Vừa nãy em gọi điện hỏi thì họ bảo mai mang đến là được, sáng mai em sẽ đi giao hàng ạ.”
“Anh cũng đi cùng. Em dẫn đường nhé.”
Dù sao ở đây cũng chả có việc gì.
“Vâng, nhờ anh ạ.”
“Ừ… Rồi, chiều nay làm gì?”
“Chắc không có việc gì làm đâu ạ...”
Biết ngay mà.
“Chắc đọc sách thôi...”
“À, em sẽ học bài ạ.”
Erika nói rồi lấy sách vở từ túi ra.
“Học? Về thuật giả kim à?”
“Vâng. Tháng sau em định thi cấp 9.”
Kỳ thi lấy bằng Giả Kim Thuật Quốc Gia tổ chức bốn lần một năm, gồm phần lý thuyết và thực hành.
“Có tự tin không?”
“Phần lý thuyết và thực hành đều ở mức sát nút…”
Đây là lúc tôi phải cực kỳ cẩn trọng trong lời nói.
Nếu là tôi trước đây, chắc đã phán: “Mấy thứ đó học kiểu gì mà chả đậu.”
Giờ thì tôi đã biết, tuyệt đối không được nói những lời đó.
“À, ừm, nếu thi rớt thì vẫn còn cơ hội khác. Em cứ thoải mái đi.”
Tôi động viên em ấy rồi liếc nhìn Helen.
“Tốt. À mà, ngài xem bài giúp chị ấy đi.”
“Ta á? Có được không đấy?”
Trên đời này có ai dở làm thầy hơn tôi không nhỉ?
Tôi tự nhận luôn vì tôi chỉ biết nói mấy câu làm người ta mất hứng.
“Dạy nhẹ nhàng thôi, như dạy trẻ con ấy.”
“Làm như thế có bất lịch sự với Erika không?”
Người ta 20 tuổi rồi, còn bảo là trẻ con…
“Ý tôi là ngài cứ giữ tinh thần như vậy. Chứ ngài kiểu gì cũng nói ‘Có cái này mà cũng không biết hả?’”
Tôi đã nghĩ đến câu đó rồi đấy...
“Erika, anh xem bài giúp em nhé?”
Từ chối đi, từ chối đi mà.
Tôi không muốn bị người đồng nghiệp duy nhất này ghét bỏ, mà nếu bị Erika – người siêu dễ tính – ghét bỏ, chắc tôi suy sụp mất.
“Ể? Anh giúp thật ạ?”
Erika cười rạng rỡ.
Hình như lời cầu nguyện của tôi không linh nghiệm rồi.
“Ừ…”
“Cảm ơn anh!”
Thôi, đành phải làm vậy.
“Ừm, em có chỗ nào cảm thấy khó hiểu không?”
“Chỗ phản ứng giả kim và chất xúc tác này…”
Erika mở sách ra, tôi nhớ lại những gì thầy ở trường và sư phụ dạy, rồi bắt đầu giải thích.
Tôi lựa lời cẩn thận, tưởng tượng Erika như học sinh tiểu học, giảng bài chậm rãi, kỹ lưỡng.
Cứ thế, thời gian trôi qua, đã hơn 5 giờ chiều.
Trong thời gian đó, tôi đã nghĩ đến câu “Có cái này mà cũng không biết hả?” tận 55 lần, nhưng tuyệt đối không nói ra.
“――Ồ~... Mọi người đang làm gì thế?”
Nghe tiếng, tôi ngẩng đầu lên, thấy trưởng chi nhánh đã lên tầng hai.
“A, trưởng chi nhánh. Anh Zieg đang xem bài giúp em.”
Erika trả lời.
“Hừm… Tốt đấy. Nhưng tạm dừng ở đây. Chúng ta đi ăn tiệc mừng nào.”
Hả?
“Tiệc mừng gì?”
Tôi hỏi trưởng chi nhánh đang tiến lại gần.
“Hôm nay là ngày đầu cậu đến đây làm việc, tiệc chào mừng cậu đấy.”
À... Cái thứ mà tôi chưa bao giờ tham dự trong đời.
“Có bắt buộc phải đi không?”
“Hả? Cậu nói cái gì thế?”
Tôi chẳng muốn đi tí nào…
“Ngài Zieg, không được từ chối tiệc mừng. Tuyệt đối phải tham dự!”
Helen trách móc.
“Sao thế?”
“Quái vật đáng thương… Đây là buổi gặp gỡ để làm quen với đồng nghiệp đấy. Ít ai từ chối lắm.”
Tôi biết, nhưng…
“Ta có biết làm trò vui gì đâu?”
Lý do tôi không đi tiệc mừng có từ kiếp trước.
Công ty cũ có cái lệ kỳ cục là nhân viên mới phải biểu diễn thứ gì đó, nên tôi từ chối thẳng.
Từ đó tôi không đi lần nào nữa, kể cả kiếp này, tiệc ở trụ sở tôi cũng không tham gia.
“Không cần làm trò gì cả. Mà trò vui của ngài Zieg chắc cũng nhạt nhẽo lắm.”
“Mấy lão sếp hay ép người ta lắm. Họ cười hả hê nếu ta làm trò lố. Nhất là trưởng chi nhánh, nhìn đi. Ông ta là quân nhân đấy. Mà quân nhân thì mấy chuyện quấy rối, bắt nạt là bình thường.”
Kiểu như hội thể thao ấy.
“Gã này với con mèo đang nói cái gì thế? Toàn mấy lời nói xấu khó nghe...”
“Suỵt, họ đang thảo luận đấy. Hình như là đang tập luyện nâng cao kỹ năng giao tiếp cho anh Zieg.”
“Vậy à… Đúng là một gã đáng thương.”
Lại bị kêu đáng thương…
“Ngài Zieg, đi thôi. Dù là quân nhân, trưởng chi nhánh vẫn là quý tộc mà.”
“Ừm…”
“Cứ đi tiệc chính rồi về. May là có chị Erika, ngài cứ bảo đưa chị ấy về để từ chối tăng hai.”
Được.
“Không có tăng hai tăng ba gì đâu. Tôi cũng không uống rượu.”
“Em cũng không uống ạ.”
Erika thì không nói, nhưng không ngờ trưởng chi nhánh cũng không uống rượu.
“Đấy, nghe chưa?”
“Vậy… đi thôi.”
Đành chịu.
“Cuộc họp kết thúc rồi hả?”
“Chắc thế… Lần nào cũng vậy à?”
“Em có cảm giác là vậy.”
“Erika, đối với cậu ta, cô hãy luôn dùng ánh mắt cảm thông nhé.”
Trưởng chi nhánh nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho một kẻ đáng thương.


1 Bình luận