• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 54: Bài kiểm tra thể chất(6)

6 Bình luận - Độ dài: 2,505 từ - Cập nhật:

54— Bài kiểm tra thể chất(6)

“Ôi trời, ai đây ta?”

Nay là ngày thứ ba của bài kiểm tra thể chất.  Ryu Jung-min đến để tìm kiếm những học viên tiềm năng, nhưng giữa chừng lại gặp phải một người không ngờ tới.

“Có chuyện gì mà khiến Trưởng Hội của Geumseonggak đích thân đến đây thế?”

Anh ấy là một người đàn ông ngoài 30 tuổi. Mặc trên mình Áo khoác đen, quần jean xanh sáng và cặp kính râm thời trang đeo trên mặt.

Trưởng Hội của Geumseonggak, một trong năm Hội lớn ở Hàn Quốc, Park Won-hyeok giơ tay một cách thản nhiên với nụ cười rạng rỡ.

“Ciao!”(Xin chào)

“Mới đến Ý à?”

“Oui!”(Đúng vậy)

"Đó là tiếng Pháp, dốt ạ."

“Ặc.”

Park Won-hyeok nhanh chóng tháo kính râm ra. Tuy đã ngoài 30 nhưng gương mặt anh vẫn còn nét trẻ trung.

Nhưng không trẻ bằng Ryu Jung-min.

Vậy ngươi đến đây làm cái gì? Chắc là không đến đây để giao mì jajangmyeon đâu nhể.”

“…”

Nghe từ “jajangmyeon”[note74096] khiến lông mày Park Won-hyeok giật giật. Giống như vừa bị chạm trúng tim đen vậy.

“Heh, he… sao lại có thể có một Hội tên Geumseonggak[note74097] chứ… nghe cứ như tên của một nhà hàng trung quốc ấy…”

GEHEHEHEHEHE!

Cuối cùng, Ryu Jung-min không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cô ôm bụng cười rất lâu trước mặt Park Won-hyeok.

“Ryu Jung-min…”

Lúc này anh đang bị Hội đối thủ cười vào mặt. Không thể cứ đứng yên chịu nhục được. Đây là vấn đề về lòng tự trọng.

Park Won-hyeok quyết định trả đũa ngay lập tức.

“Này cô nương, bớt lại chút đi. Cười lớn thế lỡ mà bàng quang không chịu nổi thì phiền lắm đấy!”

“He he h… Hể…!?”

Đột nhiên, Ryu Jung-min ngừng cười. Khuôn mặt cô đỏ bừng khi cô hỏi Won-hyeok.

“Ê này, ngươi nghe tin đó từ đâu…! Làm sao ngươi biết được…!”

“Tất nhiên là vì thầy Kim Dong-hak đã kể với tôi rồi. Không giống như cô, tôi rất thân thiết với thầy.”

“Ugh… lão già mất nết Kim Dong-hak!”

Cô đã nói rõ với lão là không được lan truyền chuyện đó. Và giờ lão lại đi nói với Hội đối thủ ư?

Khi nào gặp lại, cô chắn chắn sẽ đá lão già kia một cú đau điếng vào ống quyển.

“Ebebebebebe. Đồ tè dầm, đồ nhóc con tè dầm. Xấu hổ chưa cưng.”[note74095]

"Con mịa…!"

Bị khích liên tục, Ryu Jung-min rút một cây gậy nhỏ từ bên trong áo khoác ra. Đó là vũ khí của cô.

“Câm cái mồm vào trước khi tao đập nát hết răng giả của mày! Nhanh!”

“Đây không phải là răng giả, mà là răng cấy ghép!”

Won-hyeok nở một nụ cười tươi, để lộ hàm răng trắng sáng đến mức chỉ nhìn vào cũng thấy loá mắt.

“Chớt cụ mày đi…!”

“Ồ, vậy là muốn chiến luôn à? Được, bơi hết vào đây!”

Won-hyeok cởi phăng chiếc áo khoác da đen mà không hề nao núng, và ngoắc ngón trỏ đầy khiêu khích.

“Cùng sống lại những năm tháng đi học nà… Kheuk!”

Bụp!

Nhưng trước khi mọi chuyện đi xa hơn, có người đã tấn công Won-hyeok, người hiện đang rất phấn khích.

Đó là giảng viên thuộc bộ phận kỹ thuật Kim Dong-hak.

“Gần 40 tuổi hết rồi mà cư xử như trẻ con vậy? Và hai đứa tụi em còn là Trưởng Hội của những Hội lớn đấy.”

“T–Thầy ạ…!”

Sự xuất hiện đột ngột của Kim Dong-hak khiến Park Won-hyeok giật mình. Anh vội vàng cúi chào một góc 90 độ.

“Em xin lỗi! Đứa học trò ngu xuẩn này đã làm cho thầy phiền lòng! Xin hãy tha thứ cho em lần này ạ!”

Park Won-hyeok ngay lập tức cầu xin sự tha thứ. Anh không thể làm gì khác. Đối với anh, Kim Dong-hak là một người thầy vô cùng đáng kính.

Đây là sự thật không thay đổi dù thời gian có trôi qua bao lâu hay thầy có già đi bao nhiêu đi nữa.

“Ryu Jung-min.”

“Ugh…”

Sau đó, Kim Dong-hak nhìn Ryu Jung-min. Không giống như Won-hyeok, Jung-min lại cố tình tránh ánh mắt, không muốn nhận lỗi về mình.

Nhưng việc cô gây rối là thật. Đó chắc chắn là hành vi không phù hợp với một người 38 tuổi, và cuối cùng Ryu Jung-min đã lên tiếng.

"Xin lỗi…"

***

Ngày thứ ba của bài kiểm tra thể chất là ngày đánh giá khả năng chiến đấu của học viên.

Rốt cuộc cũng tới sự kiện chính. Trong khi hai ngày đầu là để đánh giá khả năng thể chất đơn giản, thì hôm nay là ngày đánh giá kỹ năng thực sự của học viên thông qua chiến đấu.

Dù thể chất của một học viên có tốt đến mấy, nếu không có khả năng chiến đấu tương xứng thì họ cũng chỉ là một cái vỏ rỗng.

Ngược lại, ngay cả khi thể chất của họ có hơi kém đi chăng nữa, nếu họ có thể chiến đấu tốt thì học viên đó vẫn có tiềm năng.

Để tìm ra những học viên tiềm năng này, hôm nay đặc biệt có rất nhiều người đại diện của các Hội tụ tập tại sân tập luyện trong nhà, thậm chí còn đông hơn hai ngày đầu.

“Oa, mấy cái ghế này còn trang bị miếng đệm sưởi ấm nữa sao? Thời của chúng ta làm gì có thứ này, nhỉ?”

Trưởng Hội của Geumseonggak, Park Won-hyeok đã đích thân đến học viện để kiểm tra khả năng chiến đấu của học viên.

“Nhưng tại sao ngươi lại ngồi cạnh ta? Ở đây thiếu gì chỗ.”

Ryu Jung-min cau mày nhìn người bên cạnh.

Won-hyeok trả lời trong khi miệng vẫn còn đầy bánh quy nhân sâm mà anh mang theo làm đồ ăn vặt.

“Thầy đã bảo chúng ta phải hoà thuận mà, nhớ không?”

“Cái lão già Kim Dong-hak kia nói gì thì ngươi cũng nghe theo à? Nếu lão kêu ngươi chớt thì ngươi có chớt thật không?”

“Ừm. Có thể đấy.”

“Điên vãi lợn.”

Thật là một kẻ lập dị. Thân xác thì là của người trưởng thành mà hành động cứ như con nít. Làm sao mà hắn ta có thể trở thành Trưởng Hội của một Hội lớn vậy trời?

Chẳng hề có chút uy nghiêm nào.

“Làm miếng không?”

“Không, cảm ơn. Ngươi tự ăn đi.”

Won-hyeok mời bánh quy nhân sâm nhưng Jung-min lắc đầu từ chối.

Thứ đó có gì ngon mà hắn ta ăn dữ thế? Khẩu vị về đồ ăn của hắn vẫn tà đạo như xưa.

Xoẹt~

Trong lúc chờ đợi, một cái tên mới bỗng xuất hiện trên bảng hiển thị.

[Nhóm 13: Lee Sang-hoon[note74094], năm hai thuộc Sư đoàn chiến đấu, Rashid Belkalem, năm nhất thuộc Sư đoàn chiến đấu]

Trận chiến giả được tiến hành theo từng cặp, bên trong phòng mô phỏng. Ở đó, họ sẽ được đưa vào một tình huống đơn giản và đối mặt với một con quái vật huấn luyện.

"Oa, kia là Rashid Belkalem đúng không? Chúng ta gặp may rồi."

Ngay cả Won-hyeok, người đang bận nhai đồ ăn vặt, cũng ngồi thẳng dậy trên ghế khi thấy một học viên có tiếng tăm xuất hiện. Anh ta háo hức nghiêng người về phía trước.

Đùng! Đùng!

Không lâu sau, hai nam sinh tiến vào sân. Người cầm cung là Lee Sang-hoon, còn người to lớn đội mũ sắt là Rashid Belkalem.

“Ôi vãi. Cơ thể quá hoàn hảo, không có gì để chê luôn.”

Không chỉ Won-hyeok, mà người đại diện của các hội xung quanh đều ngưỡng mộ vóc dáng oai vệ của Rashid.

Nghĩ lại thì nhóc ấy có lẽ là người nhận được nhiều sự chú ý nhất trong bài kiểm tra thể chất này sau Arna.

“Trong Bài kiểm tra thể chất, Rashid có thể hiện tốt không?”

“Ý ngươi tốt là sao? Nhóc đó đã phá vỡ kỷ lục ở mọi hạng mục đấy.”

"Khoan, thật luôn hả? Ngay cả khi sử dụng sức mạnh ma lực?"

“Ừ, tất cả.”

Mới ngày hôm qua trong bài kiểm tra thể chất dựa vào sức mạnh ma lực, màn trình diễn của cậu nhóc đó vẫn thật khó quên.

Ai có thể ngờ rằng một con người lại có thể nhảy xa đến tận 8 mét? Còn chẳng cần phải chạy đà, mặc dù đã sử dụng sức mạnh ma lực, nhưng thành tích đó vẫn quá đỗi ấn tượng.

Rashid có lẽ là người có thể sống sót ngay cả khi bị thả vào kỷ Jura. Chỉ xét về mặt thể chất thôi cũng đủ để nghiền nát hết bọn khủng long rồi.

“Nói như vậy càng khiến tôi mong chờ hơn, càng đáng xem!”

Những thiên tài như thế này thường không chỉ xuất sắc về khả năng thể chất mà còn về kỹ năng chiến đấu. Rashid không chỉ được cái mã ngoài.

Cậu nhóc ấy là một thức tỉnh giả cực kỳ xuất sắc. Đó là những gì trực giác của Ryu Jung-min mách bảo cho cô.

Tuy nhiên, dù cô có khen ngợi Rashid thế nào đi chăng nữa thì Shin Yoon-seong vẫn luôn là lựa chọn đầu tiên.

—Ờm… từ bây giờ... chúng ta sẽ bắt đầu phần đánh giá của nhóm 13…

“Hửm?”

Trong khi giảng viên đang thông báo qua micro, Won-hyeok nghiêng đầu như thể cảm nhận được điều gì đó lạ lùng.

“Này Jung-min. Nhìn kìa.”

Won-hyeok sau đó chỉ tay vào bàn của giảng viên. Có một người đàn ông gầy gò đang đứng đó, hiện đang thông báo qua loa.

“Đó chẳng phải là Han Yoo-min sao?”

“Han Yoo-min? Ai vậy?”

Jung-min nheo mắt nhiều lần, không nhận ra cái tên này. Trông hắn có vẻ trạc tuổi với họ.

Liệu có phải là bạn cùng lớp không?

“Không nhớ à? Cái người mà không thích nghi nổi bên Sư đoàn chiến đâu nên đã bỏ chạy sang bộ phận kỹ thuật ấy.”

“À, ý ngươi là cái tên ốm nhom ốm nhách đó nhỉ?”

Đó là một sự kiện cách đây hơn 10 năm về trước mà cô đã hoàn toàn quên mất. Có một nam học viên khóc lóc và phàn nàn trong mỗi buổi luyện tập. Đúng vậy, giờ cô đã nhớ ra rồi.

Hồi đó, họ thường gọi Han Yoo-min là thằng Loser.

“Wow… Tên đó bây giờ lại là giảng viên cơ á?”

“Có vẻ vậy. Để cho tên gầy gò đó trở thành một giảng viên. Buồn cười thật.”

Nhìn bề ngoài, hắn ta không phải là huấn luyện viên chiến đấu. Có vẻ như hắn đã tìm được một vị trí trong bộ phận kỹ thuật.

Không phải là một giảng viên chính thức như Kim Dong-hak, có lẽ chỉ là một trợ giảng nào đó.

—Tình huống A-4… Thời gian giới hạn là 5 phút…

Thân thể gầy gò đến mức da thịt như muốn dính chặt vào xương, dưới mắt thì thâm quầng, toát ra một bầu không khí u ám.

Và bây giờ hắn ta còn đang lắp bắp…

"Tên đó chắc không trụ được lâu nữa đâu nhỉ?"

“Hả? Là sao?”

“Hắn có gì đó lạ lắm.”

Bíp!

Tiếng tín hiệu bắt đầu vang lên ngay sau đó, và một con quái vật khổng lồ xuất hiện bên trong Phòng mô phỏng. Một con thú hung dữ đang dựng bờm giống sư tử.

Gàooooo!

“Không thể nào? Tình huống A-4 cơ mà? Tại sao thứ đó lại xuất hiện?”

"Ý ngươi là gì?"

Ngay khi trận chiến giả bắt đầu, Won-hyeok nhíu mày. Jung-min nhìn Won-hyeok với vẻ nghi ngờ, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy.

“Con sư tử đó là Marbas Mã 5. Nó được cho là sẽ xuất hiện trong tình huống C-6, không phải ở đây.”

“Adu. Sao ngươi biết hay thế?”

Loại quái vật xuất hiện theo số tình huống khá ngẫu nhiên, bình thường chỉ có người thuộc bộ phận kỹ thuật mới biết.

Nghĩa là Park Won-hyeok, người xuất thân từ Sư đoàn chiến đấu, không nên biết điều đó.

“Cô nghĩ tôi là ai? Tất nhiên là học trò đáng tự hào của Thầy Kim Dong-hak. Đây là kiến thức cơ bản mà thôi.”

“Đúng đúng. Ngươi thông minh.”

Có vẻ như Park Won-hyeok đã học các khóa học kỹ thuật khi còn là học viên. Thật ấn tượng. Danh hiệu Trưởng Hội quả nhiên không phải để trang trí.

“Dù sao thì Han Yoo-min cũng đã làm hỏng hết rồi. Hắn ta đã triệu hồi nhầm quái vật.”

“Một giảng viên mắc lỗi ư? Buồn cười ghê.”

Nếu trận chiến giả cứ tiếp tục, hai nam sinh kia sẽ là người phải chịu tổn thất. Dù sao thì, Marbas xuất hiện lúc này là một con quái vật hạng A. Có mỗi hai học viên thì chắc chắn không thể nào xử lý được.

Họ chỉ đang tự chuốc lấy sự sỉ nhục trước mặt công chúng thôi.

—Xin hãy đợi một lát.

Đúng lúc đó, một học viên bước vào Phòng mô phỏng, yêu cầu dừng trận chiến giả này.

Người mà Ryu Jung-min nhắm tới chính là học viên thuộc Sư đoàn chiến đấu năm hai Shin Yoon-seong.

—C–C-Cái gì thế hả? Em không thấy là đang diễn ra buổi đánh giá sao…?!

Trước sự xuất hiện đột ngột của Shin Yoon-seong, giảng viên Han Yoo-min hét lên đầy phẫn nộ. Người đại diện của các hội khác cũng đều tỏ ra bối rối.

Nhưng Shin Yoon-seong không hề quan tâm đến điều đó và quyết định chỉ ra sự thật.

—Thiết lập đó sai rồi.

—Thiết lập, sai ư…?

—Đúng vậy. Em tin rằng con quái vật được cho là sẽ xuất hiện trong tình huống A-4 là Allocen Mã 52, không phải Marbas Mã 5.

Shin Yoon-seong chỉ vào hình dáng uy nghiêm giống sư tử đang đứng ở xa.

—Thật, thật sao? Không thể nào… Chờ tôi một lát…

Han Yoo-min vội vã lật giở sách hướng dẫn để xác minh thông tin, toát mồ hôi vì lo lắng.

Và sau đó…

—Đ–Đúng thật… A-4 là Allocen…

Khi Han Yoo-min thừa nhận sai lầm của mình, tiếng xì xào bắt đầu lan truyền khắp nơi.

Park Won-hyeok, ngồi giữa khán đài, nhìn Shin Yoon-seong với đôi mắt mở to.

“Đứa trẻ đó là ai? Trông giống như một học viên thuộc sư đoàn chiến đấu, nhưng làm sao nó biết được điều đó?”

“Hé hé…”

Miệng Ryu Jung-min cong lên thành một nụ cười thích thú. Cô chống tay lên hông và đứng thẳng người đầy tự hào.

“Tên nhóc đó chính là niềm tự hào của Yeon-wol, là sự lựa chọn đầu tiên của bọn ta!”

Ghi chú

[Lên trên]
Xuất hiện lần đầu ở chương 21, lần 2 là 22( bắn hai phát vào thìa đều hụt hết)
Xuất hiện lần đầu ở chương 21, lần 2 là 22( bắn hai phát vào thìa đều hụt hết)
[Lên trên]
Cười lạ kinh
Cười lạ kinh
[Lên trên]
mì tương đen
mì tương đen
[Lên trên]
Kim Tinh Các
Kim Tinh Các
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

NDK
Chưa gì đã nhận làm người mình rồi
Xem thêm
Ôi quả giờ quá quỷ :)))
Xem thêm