• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 44: Trận đấu đánh giá(6)

8 Bình luận - Độ dài: 2,138 từ - Cập nhật:

44— Trận đấu đánh giá(6)

“Yay! Đây là lần đầu tiên em được đi ăn ngoài với tiền bối ó!”

Choi Soo-eun cuối cùng cũng đã đến phố mua sắm bên ngoài học viện cùng đàn em của mình sau một khoảng thời gian dài. Và họ đang bước vào khu ẩm thực.

Vì họ đến vào giờ cao điểm buổi tối nên khu vực này cực kỳ đông người. Cho nên, rất khó để tìm được chỗ ngồi trống bên trong những nhà hàng.

Đó là quang cảnh nhộn nhịp đặc trưng của một con phố mua sắm sầm uất.

“Oa… mùi thơm quá…”

Cô đàn em vươn cổ và bắt đầu hít hà, phản ứng với mùi thịt nướng bốc ra từ nhà hàng thịt ba chỉ gần đó.

Có lẻ là bị kích thích bởi mùi hương, Cô đàn em sáng mắt hỏi:

“Tiền bối! Chúng ta đi đâu ăn vậy ạ?”

“Hừm. Chúng ta đi xung quanh xem thử trước nhé.”

Không có món ăn cụ thể nào được quyết định sẵn. Họ dự định sẽ đi dạo xung quanh và tìm một nhà hàng phù hợp, sau đó dùng bữa ở đó luôn.

Lý tưởng nhất là thưởng thức đồ ăn tại một nơi thoải mái và không có quá nhiều người.

“Nhưng em hông có đủ tiền để trả mấy món đắt quá đâu ạ... Em lỡ xài hết tiền tiêu vặt tháng này rùi…”

“Em không cần lo về tiền, chị sẽ trả.”

Người đầu tiên đề nghị ra ngoài ăn là Choi Soo-eun. Cô nhóc cũng chỉ đi theo. Đương nhiên, Choi Soo-eun phải là người trả tiền cho lần này.

“Hả…!? Thiệt luôn ạ?”

“Em đã bao giờ thấy chị nói dối chưa?”

“Tiền bối ưiiiii! Em yêu chị quá đi mấtttttt!”

Đàn em nắm chặt hai tay, phấn khích nhảy lên nhảy xuống tại chỗ. Với nhiều người xung quanh đang nhìn, Choi Soo-eun có thể cảm thấy khuôn mặt mình đã nóng bừng.

“Mà nè, sao đột nhiên chị lại quyết định đi ăn bên ngoài thế? Bình thường chị cũng không ra ngoài nhiều lắm.”

Đúng là vậy. Choi Soo-eun không thích ra ngoài ăn thường xuyên, cô thường chỉ ăn ở căng tin học viện hoặc nấu ăn trong bếp.

“Chỉ là… Vì kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc nên chị nghĩ thỉnh thoảng ra ngoài ăn cũng không tệ.”

Cô đã nghĩ ra ý tưởng tổ chức một buổi tiệc đơn giản sau kỳ thi. Đồng thời, cô cũng muốn mời đàn em của mình một bữa vì đã nỗ lực không ngừng trong suốt thời gian qua.

“Quá ư là hợp lý! Em siêuuu thích luôn ạaa!”

“Thôi, nói vậy là đủ rồi. Giờ em muốn ăn món gì nào? Trời cũng đang se lạnh rồi.“

“Hở… Em cũng được chọn món luôn ư?”

Không chỉ được ăn miễn phí, mà bây giờ cô nhóc còn được giao nhiệm vụ chọn món ăn, quả thực là một tình huống khó xử.

Nếu chọn đồ ăn rẻ tiền thì có vẻ như là không tôn trọng thiện chí của tiền bối, nhưng chọn những món ăn đắt tiền lại khiến cô cảm thấy ngượng ngùng…

“Em chọn thịt bò cũng được đấy.”

“Thịt, thịt, thịt, thịt bò ạ…?”

Khi nghe nói thịt bò cũng được, mắt cô nhóc mở to vì sốc.

Chuyện này là sao vậy? Làm gì mà có ai lại tặng thịt bò miễn phí chứ.

Tại sao lại nói vậy à? Vì thịt bò có giá đắt lắm, Dù người ta có tốt bụng bao nhiêu, thì cũng chỉ tặng được mấy miếng thịt heo thôi hà!

Đương nhiên, tiền bối Choi Soo-eun không phải là loại người có động cơ thầm kín…

“Vậy–vậy… thịt bò Hanwoo thì sao ạ…?”

“Được, không thành vấn đề.”

Ô mai gót!!! Là thịt bò Hanwoo đấy, không phải là loại thịt bò bình thường đâuu! Lại còn được đồng ý nữa chứuu!

“Ừm… Xin lỗi vì sự đòi hỏi của em, nhưng chúng ta hãy chọn Hanwoo nha chị…”

“Oke. Vậy thì quyết thế nhé. Nhân tiện, có chỗ nào bán bò Hanwoo ngon không ta?”

“Hì hì… Hanwoo ơi… Hanwoo à…”

Cô nhóc đi theo Soo-eun, nước miếng chảy nhẹ. Soo-eun bắt đầu tìm một nhà hàng bán thịt bò Hanwoo ngon.

“Ồ, nó đây rồi.”

Thật trùng hợp, có một nhà hàng gần đó. Nếu so với các nhà hàng xung quanh, đây là nơi sang trọng nhất. Một tòa nhà hai tầng và toàn bộ tầng trệt là nơi chuyên về thịt.

Nhìn kỹ hơn, có một hàng dài người đang xếp hàng bên ngoài, có vẻ như đây là một nhà hàng nổi tiếng.

“Đợi ở đây một lát nhé. Chị sẽ đi đăng ký vào danh sách chờ…”

“─Đội nón với đeo khẩu trang làm gì thế? Trông như đang có người nổi tiếng nào đó ở đây í nhờ.”

Bước chân của Choi Soo-eun đột nhiên khựng lại khi cô nhận ra giọng nói quen thuộc.

Giọng nói đó… chắc chắn là của Shin Yoon-seong.

Choi Soo-eun theo bản năng quay đầu lại.

─Nhưng! Lỡ có ai nhận ra chúng ta đang ở đây thì ngại lắm!

Tuy nhiên, Shin Yoon-seong không đứng một mình. Có một cô gái khác đi cùng cậu.

Mặc dù khuôn mặt đã được che kín, nhưng mái tóc vàng óng ả của cô ấy lại không thể che giấu hoàn toàn. Một vài sợi tóc đã lòa xòa dưới mũ.

Choi Soo-eun ngay lập tức nhận ra. Cô gái đó chính là Arna.

Shin Yoon-seong và Arna đứng cạnh nhau ở phía trước hàng đợi.

“…”

Cô biết. Họ không phải là một cặp. Mọi hiểu lầm đã được giải quyết từ lâu rồi.

Đúng vậy, họ chỉ là học chung trong Sư đoàn chiến đấu và rồi tình cờ đi ăn cùng nhau thôi mà.

Thỉnh thoảng, bạn bè cùng nhau ăn tối là chuyện bình thường.

Không cần phải suy nghĩ quá nhiều về nó...

─Thật luôn... Ủa có gì dính trên đầu cậu kìa?

─Đầu tôi ư? Có thứ gì dính trên đầu tôi vậy?

─Cúi đầu xuống chút đi, tôi giúp cậu gỡ nó ra cho.

Nhưng tại sao, mỗi lần nhìn thấy bọn họ ở cạnh nhau, ngực cô lại luôn cảm thấy nhói đau? Đứng một mình ở đây khiến cô cảm thấy mình có chút cô đơn và lạc lõng.

Hơn nữa, những cảm xúc mơ hồ mà cô vẫn luôn giấu kín bên trong đang trào dâng.

Bản thân Choi Soo-eun cũng không chắc chắn những cảm xúc này thực sự là gì.

Tuy nhiên, rõ ràng là những cảm xúc này sẽ không mấy tích cực.

'DỪNG.'

Choi Soo-eun đặt tay lên ngực, cố gắng kìm nén những cảm xúc này. Cô vẫn đang ở nơi công cộng, cô không được phép biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào.

Cô cần phải rời khỏi nơi này trước khi cậu ấy để ý đến. Choi Soo-eun từ bỏ việc xếp hàng và nhanh chóng quay đi.

“Ể, tiền bối, có chuyện gì sao? Sắc mặt của chị trông không tốt lắm.”

“Không, không có gì đâu.”

Choi Soo-eun cố gắng mỉm cười, giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn.

Tuy nhiên, trái tim cô giờ đây tràn ngập trong sự nặng trĩu, như thể có một tảng đá lớn đè lên vậy.

Cô cần phải thoát khỏi cảm giác ngột ngạt này càng sớm càng tốt.

“Thay vì ăn Hanwoo, chúng ta đổi thành sashimi nhé.”

“Hả? Sashimi?”

Cơn gió nào đã khiến cô đột nhiên thay đổi kế hoạch từ Hanwoo sang sashimi? đàn em của cô chỉ có thể nghiêng đầu bối rối trước sự thay đổi tâm trạng đột ngột của Choi Soo-eun.

Mà thôi, khi nói đến việc được ăn miễn phí, thì thịt bò hay sashimi không quan trọng lắm. Dù sao thì cả hai đều ngon.

“Chọn những con đắt nhất nhé... Ừm, cá mú sẽ là tốt nhất nhỉ?”

“Ý… ý chị là cá mú ư, Không phải nó còn đắt hơn cả Hanwoo sao…?”

“Hanwoo hay cá mú, cũng đều như nhau thôi em.”

Choi Soo-eun sau đó hỏi đàn em,

“À mà, nếu chúng ta ăn sashimi thì nên uống một ly chứ nhỉ? Soju, em uống được không?”

“S, soju nữa ạ…? Tiền bối, ngày thường chị không uống rượu mà… nay chị còn lái xe…”

“Chúng ta có thể đặt xe taxi trên điện thoại sau.”

Choi Soo-eun đã quyết tâm, bắt đầu tìm kiếm một nhà hàng sashimi. Ngay lúc này, cô cần rượu hơn là thức ăn.

Cô muốn say thật nhanh.

Bởi vì chỉ khi đó cô mới cảm thấy nỗi buồn trong tim mình có thể vơi đi phần nào.

***

Sau khi vỗ béo cái bụng bằng Hanwoo vào tối hôm trước, giờ đã là ngày hôm sau.

Tôi đến lớp như thường lệ và ngồi vào chỗ ngồi của mình.

Tuy nhiên,

Bùm─!

Một cái chân đột nhiên đáp xuống bàn học của tôi. Đó là một đôi giày lười bằng da màu nâu trông khá đắt tiền.

“Oi oi oi, Shin Yoon-seong.”

Chủ nhân của chiếc giày không ai khác chính là Kang Tae-hoon, người xuất hiện trước mặt tôi hôm nay với vẻ mặt đầy đe dọa.

Tae-hoon nghiến chặt răng và tiếp tục,

“Sao hôm qua mày không đến? Tao đợi mày hơi bị lâu đấy.”

“Đợi lâu á? Đợi tôi à?”

“Ừ. Tao phải thức trắng đêm chỉ để đợi cái thìa chết tiệt của mày thôi đó!”

À đúng rồi. Hôm qua tôi quá mải mê ăn thịt bò đến nỗi quên mất việc trêu đùa với Kang Tae-hoon. Mặc dù không thể trêu hắn ta, nhưng ít nhất thì tôi cũng nên dắt hắn đi dạo một chút mới phải.

Nghĩ đến cảnh Tae-hoon chờ thìa ở sân tập luyện ngoài trời khiến tôi thấy có lỗi. Đó là lỗi của tôi, tôi thừa nhận.

“Khi nào thì mày mới thôi trêu chọc tao đây?! Hả?”

Vì hôm qua không thể đi dạo nên trông hắn ta khá buồn. Để so sánh, chú chó Jjijji của tôi, con chó mà tôi từng nuôi khi còn bé, sẽ tức giận nếu tôi bỏ lỡ dù chỉ một ngày dắt nó đi dạo.

Nhân tiện, khi tôi nói Jjijji, nghĩa là tôi đang nói đến tên con chó của tôi thôi, chứ không phải cái gì bậy bạ đâu nha.[note73437]

Đó là con chó tôi nuôi hồi còn đi học.

Anh nhớ em quá, Jjijji ơi.

“Oi, đầu óc mày đang lang thang ở đâu thế? Mày không nghe à… Ahh, Ahh, Achoo…!”

Tae-hoon đột nhiên hắt hơi giữa lúc đang nói.

Tôi lấy khăn ướt dùng một lần từ trong túi ra và đưa cho Tae-hoon.

“Cậu bị cảm à? Đây, cầm lấy.”

“Cảm ơn mày.”

Tae-hoon lau nước mũi của mình bằng khăn ướt tôi đưa.

"Mày còn mang theo những thứ này bên mình cơ à. Mày là một chàng trai khá chu đáo đấy, biết không?"

“Tôi đã lấy một ít từ nhà hàng tôi đến hôm qua ấy mà. Nếu cậu cần thêm, thì cứ nói với tôi.”

“Được rồi, nhiêu đây đủ rồi… khoan đã?”

Tae-hoon dừng lại một lát, nghiêng đầu. Sau khi im lặng một lúc, hắn ta lập tức hét lên.

"Mày là thứ suc vat!!!"

Sau đó, hắn ném miếng khăn ướt đang dùng để lau mũi xuống sàn.

“Đây đếch phải là khăn ướt mà là khăn tẩy rửa!”

"Cái gì?"

Không phải khăn ướt ư? Tôi lấy hết "khăn ướt" trong túi ra và kiểm tra dòng chữ trên bao bì

───

Cleaning Master! Khăn tẩy rửa đa năng dùng một lần!

Vết bẩn, bụi bặm, nhà bếp, thậm chí cả phòng tắm–một quẹt là sạch bong!

Lưu ý: Không sử dụng trên cơ thể người.

───

"Thật này."

Những chiếc giỏ màu đỏ tại nhà hàng ngày hôm qua không phải để cung cấp khăn ướt cho khách hàng mà là khăn lau tẩy rửa để loại bỏ dầu mỡ trên bàn à.

Tôi không biết nên đã lấy vài bịch. Tôi sẽ xin lỗi họ sau nếu có dịp tới đó lần nữa

“Aaaahhh…! Mũi của taooo…!”

Trong khi đó, Kang Tae-hoon bắt đầu quằn quại đau đớn, gần như thực hiện động tác nhảy tap.[note73438]

Trông có vẻ đau phết.

“Mày mày…! Tao sẽ đếch tha thứ cho mày đâu…!”

Không, đó không phải là cố ý thật…

Tôi thực sự nghĩ rằng đó là khăn ướt và đã tặng nó vì lòng tốt.

Ai mà ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?

Ghi chú

[Lên trên]
"Jjijji" (찌찌) trong tiếng Hàn Quốc là một từ lóng để chỉ ngực của phụ nữ, đặc biệt là khi nó được dùng trong những tình huống không trang trọng hoặc khi nói đùa. Từ này có thể được xem là hơi thiếu lịch sự hoặc thô tục tùy vào ngữ cảnh
"Jjijji" (찌찌) trong tiếng Hàn Quốc là một từ lóng để chỉ ngực của phụ nữ, đặc biệt là khi nó được dùng trong những tình huống không trang trọng hoặc khi nói đùa. Từ này có thể được xem là hơi thiếu lịch sự hoặc thô tục tùy vào ngữ cảnh
[Lên trên]
Nhảy tap" (hoặc "tap dance") là một thể loại nhảy mà người thực hiện tạo ra âm thanh từ những bước chân bằng cách gõ nhẹ hoặc vỗ chân vào mặt sàn, thường là với một đôi giày có gắn kim loại ở dưới đế. Đây là một loại nghệ thuật kết hợp giữa khiêu vũ và âm nhạc, trong đó tiếng bước chân và nhịp điệu tạo nên phần âm nhạc. "Nhảy tap" rất phổ biến trong các vở nhạc kịch, các buổi biểu diễn nghệ thuật và cũng là một phần của văn hóa khiêu vũ ở nhiều nơi trên thế giới.
Nhảy tap" (hoặc "tap dance") là một thể loại nhảy mà người thực hiện tạo ra âm thanh từ những bước chân bằng cách gõ nhẹ hoặc vỗ chân vào mặt sàn, thường là với một đôi giày có gắn kim loại ở dưới đế. Đây là một loại nghệ thuật kết hợp giữa khiêu vũ và âm nhạc, trong đó tiếng bước chân và nhịp điệu tạo nên phần âm nhạc. "Nhảy tap" rất phổ biến trong các vở nhạc kịch, các buổi biểu diễn nghệ thuật và cũng là một phần của văn hóa khiêu vũ ở nhiều nơi trên thế giới.
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Vừa bị coi như 1 con chó, lại còn là 1 con chó được đặt tên tụt, rồi dính thêm quả khăn tẩy rửa khi lau mũi, khổ đến thế là cùng
Xem thêm
quá khứ của kẻ phản diện bao giờ cũng bi thảm, kang tea hoon :(((((((
Xem thêm
Trans này chăm ác ;)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tại cái web 1đổi1 cứ lỗi không cho tải ảnh lên được nên ai tò mò con cá mú với thịt bò Hanwoo trông ra sao thì chịu khó search gg nhé🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Sắp hoá yan rồi ư🔪🍩
Xem thêm
Cứ phải làm vài nhát anh thìa mới ngoan được
Xem thêm