• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 25: Kỳ huấn luyện đầu năm(7)

3 Bình luận - Độ dài: 2,522 từ - Cập nhật:

25— Kỳ huấn luyện đầu năm(7)

Ngày huấn luyện thứ 3. Để mà nói thì, hôm nay có thể được coi là ngày quan trọng nhất của toàn bộ khoá huấn luyện này. Việc chúng tôi có thể vượt qua ngày hôm nay một cách an toàn hay không sẽ quyết định số phận đỗ hay trượt của chúng tôi.

Sống sót trong ba ngày trên hòn đảo này là yêu cầu tối thiểu để đỗ. Nếu không đạt yêu cầu, bạn sẽ phải trải qua thêm một khóa huấn luyện bổ sung đáng sợ.

Dường như cảm nhận được tầm quan trọng của chuyện này, các giảng viên đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Ngay tại trung tâm hòn đảo, họ đã triệu hồi một con quái vật huấn luyện.

Thực sự là họ không có ý định để chúng tôi dễ dàng hoàn thành khoá huấn luyện này rồi.

—Grooooo!

Con quái vật gầm lên một tiếng.

Chiều dài cổ của nó, cao hơn những tán cây xung quanh, đặc biệt nổi bật. Nó khiến người ta liên tưởng đến loài Brachiosaurus.

Tên của nó là Bazakh, một quái vật huấn luyện được tạo ra dựa trên dữ liệu của một con quái vật hạng A.

Tất nhiên, vì là quái vật huấn luyện nên nó không thể gây ra vết thương chí mạng cho học viên. Đòn tấn công của nó giống như súng điện, chỉ khiến đối thủ tạm thời bị tê liệt.

Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi có thể thả lỏng cảnh giác. Nếu bị Bazakh tóm được, có nguy cơ lộ thẻ số trên lưng mình.

Đó là điều cần ghi nhớ trong trận chiến.

Rầm! Rầm!

“Có vẻ như nó đang đi về hướng này.”

Bọn họ hẳn đã nhắm vào chúng tôi ngay từ đầu. Trong số tất cả mọi người trên đảo này, chúng ta là nhóm sở hữu nhiều vật tư nhất.

Theo quan điểm của các giảng viên, 2 bọn tôi chắc chắn sẽ là cái gai lớn nhất trong mắt họ.

“Arna, mang túi vải thô đến đây cho tôi.”

“Tại sao đột nhiên lại cần đến túi vải thô vậy?”

Tôi nhét càng nhiều thức ăn càng tốt vào túi vải. Không cần đồ dùng thiết yếu. Chỉ cần thức ăn và nước uống.

“Được rồi, mang túi vải này và đi thôi.”

“Cậu đang định chạy trốn hả? Còn con quái vật kia thì sao? Chúng ta cứ để nó như vậy à?”

“Dĩ nhiên là không thể để nó yên được rồi. Chúng ta phải đánh bại nó là rõ.”

Chúng ta không thể tiếp tục chạy trốn khỏi con quái vật trong suốt thời gian còn lại của khóa huấn luyện. Khi thời cơ chín mùi, chúng ta phải hạ gục nó.

Như câu nói, “đã làm thì phải làm cho tốt.” Mối nguy cần phải được loại bỏ ngay khi vừa xuất hiện.

“Hẳn là cậu không muốn tôi chiến đấu trong khi đeo chiếc túi vải này chứ…?”

“Hừmmm… Arna, cậu chắc chắn sẽ làm được mà.”

“Khùng hả! Làm sao tôi có thể chiến đấu với cục tạ khổng lồ này trên lưng chứ?”

"Được mà."

“Ehhhhh…!”

Rầm! Rầm!

Tiếng bước chân ngày càng gần. Đã đến lúc hành động.

“Hay là, cậu mang đi? Tôi sẽ tự mình xử lý con quái vật này cho, không phải hiệu quả hơn sao?”

“Tôi không thể là người mang nó được. Tôi còn việc khác phải lo.”

“Cậu mà có việc phải làm á? lại định lười nhác nữa à?”

"Tôi đây không phải là loại người có thể suy đồi về mặt đạo đức như vậy, nên đừng lo lắng. Tôi sẽ sớm theo sau thôi, hứa luôn."

Đôi mắt nheo lại của Arna cho thấy sự nghi ngờ vẫn còn sót lại của cô.

“Cậu nói 'việc khác'… chính xác là việc gì?”

“Tôi định sài lũ mèo hoang.”

“Mèo hoang…?”

Rầm! Rầm!

Sắp hết thời gian thật rồi. Không cách nào chúng ta có thể thực hiện bất kỳ kế hoạch nào nếu cứ nói qua nói lại kiểu này.

Tôi đẩy Arna về phía trước với chiếc túi vải.

“Arna, nhanh lên. Cậu không cần phải chiến đấu với quái vật. Chỉ cần dụ nó một xíu là được. Phần còn lại, tôi sẽ lo liệu.”

“Khoan đã! Ít nhất thì cậu cũng phải giải thích rõ ràng trước khi đuổi tôi đi chứ…”

“Cứ tin tôi đi. Vậy thôi.”

“Eh…”

Arna không còn cách nào khác ngoài việc mang túi vải thô về phía con quái vật. Ngay cả với trọng lượng của nó, cô ấy vẫn có thể kéo dài thời gian cho tôi.

Trong khi đó, tôi cũng có những việc riêng cần phải giải quyết.

“Vậy thì, đâu rồi nhỉ…”

Tôi nhìn quanh. Họ sắp xuất hiện rồi.

Xào xạc─

Ngay khi Arna rời đi, bụi cây vốn im lặng bắt đầu chuyển động dữ dội. Như thể chỉ chờ khoảnh khắc này, các học viên bắt đầu xuất hiện từng người một.

“Ồ…”

Tất cả bọn họ đều trông hốc hác, vì đã lâu không bỏ gì vào mồm. Nhìn chung, họ giống như một đám thây ma.

“Này… Shin Yoon-seong… cậu nên chia sẻ đống thức ăn đó với chúng tôi nhanh đi…”

Đương nhiên, thứ họ muốn là những vật tư tôi có. Đằng sau tôi, vô số thùng hàng được chất thành đống.

“Thật thảm hại. Lợi dụng sự vắng mặt của Arna như thế này. Các người có thể tự gọi mình là học viên của sư đoàn chiến đấu của Học viện Quân sự Han-yul không?”

“Cậu mà cũng có quyền phán xét chúng tôi hả… Cậu chỉ có núp sau Arna suốt khoá huấn luyện này thôi đấy!”

“Mặc dù hơi nhột, nhưng đúng là vậy. Tôi thừa nhận điều đó.”

“Ughh. Đồ Rác rưởi.”

Các học sinh từ từ tiến về phía các thùng hàng từng bước một, đói đến mức nước bọt chảy ròng ròng.

"Dừng lại."

Tôi phải ngăn không cho chúng đến gần hơn.

Tôi sử dụng kỹ năng để phóng lớn chiếc thìa ra và đổ toàn bộ rượu mà tôi lấy được từ hộp tiếp tế vào thìa.

Ào ào─!

“Đó là mùi rượu sao…? Tại sao chúng ta lại nhận được rượu trong hộp tiếp tế chứ?”

“Bây giờ các người sẽ hiểu tại sao lại có rượu trong hộp tiếp tế.”

Song, tôi giơ một chiếc bật lửa lên. Đó là thứ Arna đã cất công đi tìm hôm trước.

Phừng─!

“Wei, wei! Shin Yoon-seong! Cậu đang tính làm gì thế!”

“Sao? Tôi sắp đốt hết mấy cái hộp này ấy mà”

“Chờ…chờ đã! Tại sao lại phải đốt đồ ăn ngon cơ chứ? Thay vào đó, cậu nên đưa hết cho chúng tôi!”

“Tại sao tôi phải giúp đỡ người khác, đặc biệt là với đối thủ cạnh tranh của mình chứ?”

Nói gì thì nói, họ rốt cuộc vẫn là kẻ thù. Tôi thà đốt hết mấy cái hộp này còn hơn là giao nó cho kẻ thù một cách tử tế.

Đó không phải là bản chất của một trò chơi sinh tồn sao?

"Nàyy, đồ vô nhân tính! Ném cho chúng tôi một miếng bánh mì có quá đáng gì đâu chứ? Làm ơn, cho chúng tôi một cơ hội sống đi!"

Các học viên quỳ xuống cầu xin trước chiếc thìa, hy vọng tôi sẽ cất chiếc bật lửa đi.

“Ừm, nếu mấy người đã cầu xin đến mức này thì tôi cũng không thể bỏ mặc được.”

“Thật, thật hả?”

“Tuy nhiên, nếu muốn ăn đống thức ăn này thì phải có điều kiện.”

Đã đến lúc tôi phải đưa họ đến bàn đàm phán. Tôi đặt bật lửa xuống và chỉ ra xa nơi quái vật Bazakh đang đứng.

“Hạ gục con quái vật đó ngay lập tức.”

“Hảaa? Cậu bảo chúng tôi phải đánh bại con quái vật đó á?”

“Các người không làm được à?”

Không phải là một đề xuất hợp lý sao? Nếu họ chỉ ngồi đây, đống thức ăn này cuối cùng sẽ bị thiêu rụi. Tốt hơn là nên đi làm gì đó và quay lại đây. Nếu thành công, sẽ có cơ hội lấy được đống thức ăn này.

Cũng đáng để thử mà.

“Thật không? Và sau này cậu sẽ không đổi ý đấy chứ? Bởi vì nếu mà cậu dám đổi ý, sẽ có đổ máu thật đấy!”

“Tôi cũng đâu có lý do gì để không giữ lời hứa, đúng không? Cho dù tôi có không giữ lời hứa đi chăng nữa, mấy người cũng sẽ không ngồi yên đâu mà lo.”

“Cứ đợi đi! Trong 10… không, trong vòng 5 phút nữa, bọn tôi sẽ đánh bại nó và quay lại! Đừng hòng bỏ chạy trong lúc đó!”

Lênnnn─!

Nhóm trộm cắp tập hợp toàn bộ sức mạnh và lao vào chiến trường. Khoảnh khắc đó là lúc họ biến thành lính đánh thuê.

Nhân tiện, tất cả thức ăn chất đống này cũng không đủ để họ ăn cho đến khi kết thúc khóa huấn luyện. Chỉ cần lượng Arna đang mang là đủ rồi.

Theo nghĩa đó, thuê lính đánh thuê là lựa chọn đúng đắn. Arna, người hiện đang vật lộn, cũng sẽ khá hài lòng vì cô không cần phải chiến đấu một mình nữa.

“Ừm…”

Liệu ngày huấn luyện thứ ba có trôi qua suôn sẻ với điều này không?

Nếu tình hình này tiếp diễn, một chiếc du thuyền sang trọng có thể không còn là mơ nữa.

***

"Giảng viên."

Vào buổi tối muộn, bên trong buồng lái tàu. Một người phụ nữ đến gần Huấn luyện viên Kim Dong-hak, người đang viết báo cáo tóm tắt hàng ngày.

Với mái tóc bob được cắt gọn gàng, khuôn mặt không chút biểu cảm và những cử động uyển chuyển đều đặn.

Đó là Trợ giảng Seo Dan-ah của Khoa Chiến đấu.

Crack─

Seo Dan-ah chào bằng cánh tay cơ khí của mình. Kim Dong-hak ra hiệu cho cô hạ cánh tay xuống nhanh chóng.

“Chúng ta không phải là lính, nên không cần phải làm thế mỗi lần đâu. Dù gì giờ cũng không phải là đang ở học viện mà.”

“Đã hiểu, thưa giảng viên.”

“Vậy, có chuyện gì thế?”

Seo Dan-ah rút một chiếc USB màu đen từ trong túi ra.

“Em đã lấy lại được thứ này trong hộp đen được đặt bên trong Bazakh.”

“Ồ, làm tốt lắm.”

Kim Dong-hak cắm USB vào cổng máy tính xách tay và phát tệp video.

“Ta cứ nghĩ nó sẽ kéo dài ít nhất nửa ngày chứ.”

“Em cũng vậy. Em rất kinh ngạc khi Bazakh bị đánh bại chỉ trong vỏn vẹn hai giờ…”

Đoạn video được phát theo góc nhìn của Bazakh.

Không có sự nao núng nào, các học viên đều tích cực vung vũ khí, phối hợp nhịp nhàng với nhau.

“Quả thật, Sư đoàn chiến đấu xuất xắc như này là chưa từng có.”

Kinh ngạc là điều dễ hiểu.

Về mặt nguyên tắc, khóa huấn luyện này là một trò chơi sinh tồn chỉ hướng đến sự sống còn của mỗi cá nhân. Thông thường, mọi người đều sẽ mong đợi các học viên trốn chạy khỏi Bazakh và tản ra khắp nơi.

Nhưng đoạn video hiện tại cho thấy tình hình diễn ra hoàn toàn trái ngược với dự đoán.

Ai nấy đều dốc hết sức lực với quyết tâm cháy bỏng, như thể các em ấy đang có mối hận thù chung nào đó vậy.

“Và đây là một chiếc USB khác mà em mang theo.”

“Có phải là từ hộp đen của máy bay trinh sát không người lái không?”

Seo Dan-ah gật đầu.

Kim Dong-hak tiếp tục phát video tiếp theo.

“Shin Yoon-seong.”

Không cần nhìn kỹ cũng biết đó là ai. Chỉ có một học viên ở Học viện Quân sự Han-yul mang theo một chiếc thìa như thế.

“Em ấy đang làm gì thế?”

Đoạn video cho thấy Shin Yoon-seong ngồi trước các hộp đựng đồ tiếp tế và chia sẻ thức ăn với các em học viên.

Nhìn kỹ thì đó chính là những sinh viên đã chiến đấu với Bazakh trước đó.

“Ừm, thì ra là vậy.”

Qua đoạn video này, Kim Dong-hak đã hiểu được vì sao con quái vật được chuẩn bị kỹ lưỡng lại bị đánh bại chỉ sau hai giờ.

Ai có thể nghĩ rằng em ấy sẽ đoàn kết các sinh viên bằng cách tận dụng các hộp tiếp tế cơ chứ? Các hộp tiếp tế đã được chuẩn bị để kích động sự cạnh tranh giữa những học viên.

Và những học viên nhận được đồ ăn không phải là loại ngoan ngoãn tuân theo lệnh của Shin Yoon-seong. Tại sao chúng lại ngồi đó nghe theo Shin Yoon-seong, khi mà chúng có thể cướp lấy thức ăn bằng vũ lực?

Rõ ràng là có một cuộc đàm phán nào đó đã diễn ra ở hai bên. Ông phải gặp riêng cho Shin Yoon-seong để tìm hiểu chính xác xem đó là gì.

“Trợ giảng Seo.”

“Vâng, thưa giảng viên.”

“Còn bao nhiêu người sống sót?”

“Tính đến 22:41, hiện có 134 học sinh còn sống.”

Nếu các em ấy sống sót qua đêm nay, khóa huấn luyện sẽ bước sang ngày thứ tư. Vì ngày thứ 5 gần như là vô dụng, thế nên nếu chúng có thể sống sót qua nốt ngày mai thì cũng coi như là bước một chân tới đích rồi.

Ban đầu, ước tính có khoảng 70 người sống sót vào ngày thứ ba. Tuy nhiên, hiện tại lại có  tận 134 học viên sống sót.

“Kết thúc như thế này thật chẳng đáng mặt một giảng viên như ta chút nào.”

Không hề có dấu hiệu nào cho thấy ông ta sẽ dễ dàng mà buông tay khỏi con tàu sang trọng. Kim Dong-hak rất muốn giảm số người sống sót xuống.

─DUMÁAAAAA! Chơi bóng chày kiểu súc vật gì đây hảaa! Chơi như thế thì biến về quê hết mẹ đi, con bà chúng mày!

Trong khi đó, ở góc phòng, huấn luyện viên Geum Gye-jun đang gãi đầu điên cuồng trước TV.

Trung bình một ngày của fan bóng chày đấy.

“Tại sao huấn luyện viên Geum lại có nói những lời đấy như vậy?”

“Đội bóng yêu thích của cậu ta đã thua cả ba trận đấu trong loạt trận giữa tuần với Eagles. Và đó còn là những trận đấu trên sân nhà.”

“Ò.”

─Giải tán con mẹ nó đi

Kim Dong-hak vuốt cằm nhìn Geum Gye-jun than khóc. Đột nhiên, ông mỉm cười khi một ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu.

“Trợ giảng Seo.”

“Vâng, thưa giảng viên.”

Seo Dan-ah đứng nghiêm, chờ đợi chỉ thị của Kim Dong-hak.

“Ngay khi mặt trời mọc vào ngày mai, hãy lên đường đến đảo cùng với huấn luyện viên Geum.”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận