• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 21: Kỳ huấn luyện đầu năm(3)

8 Bình luận - Độ dài: 2,544 từ - Cập nhật:

21— Kỳ huấn luyện đầu năm(3)

Chúng tôi đã đến hòn đảo, địa điểm huấn luyện được chỉ định, như kế hoạch. Điểm khởi đầu của tôi là nằm ở giữa rừng.

Địa điểm khởi đầu sẽ khác nhau đối với mỗi học viên. Một số người có thể là trên đỉnh vách đá, trong khi những người khác có thể sẽ xuất phát từ bờ biển.

Tôi khá may mắn khi được so với những người đó nhỉ.

“Những thứ mình mang theo là….”

Tôi mở chiếc túi vải thô được chuẩn bị sẵn để kiểm tra.

Bên trong có một chiếc áo len dự phòng, một ít đồ lót, một chai nước và một ít thịt bò khô mà tôi đã lén lút nhét dưới quần. Chỉ có vậy thôi.

Sẽ rất khó để sống sót trong 5 ngày chỉ với bấy nhiêu đây. Tôi đoán là tôi sẽ phải kiếm đủ thức ăn và nước uống.

Tiếp đến, tôi kích hoạt đồng hồ thông minh và xác nhận số lượng người tham gia hiện tại.

[Người sống sót: 499/499]

Moon Shin-chung đã bỏ cuộc ngay cả trước khi khóa huấn luyện bắt đầu, khiến chúng chúng tôi chỉ còn tổng cộng 499 người tham gia khoá này. Tôi chắc rằng mọi người đang điên cuồng tìm kiếm hộp tiếp tế ngay lúc này.

BÙM―!

BÙM―!

Đúng lúc đó, tiếng nổ từ xa vang vọng khắp hòn đảo. Nó đã bắt đầu rồi sao?

[Người sống sót: 496/499]

Ba người tham gia đã bị loại. Họ sẽ bị kẹt trên đảo cho đến khi kết thúc khóa đào tạo, chỉ dọn dẹp nơi này mà không đi đâu được.

Và vì họ thậm chí không vượt qua được thời gian huấn luyện tối thiểu là ba ngày nên họ sẽ phải trải qua khóa huấn luyện bổ sung sau đó.

Tôi thực sự muốn tránh việc phải tham gia huấn luyện thêm lần nữa. Tôi không muốn phải chịu đựng hai lần mà không nhận được cái choá gì đâu.

“Ừm.”

Có vẻ như cách tốt nhất để sống sót là chốn chui chốn lủi mà không tham gia vào những cuộc chiến không cần thiết kia. Đó chắc chắn là lựa chọn an toàn nhất.

Nhưng tôi không thể cứ đứng yên mãi được. Ngay cả sức bền cũng cần có đủ thức ăn và nước uống.

Con bà nó. Giá như tôi mà là thức tỉnh giả mạnh mẽ như Arna, thì tôi đã chẳng phải bận tâm về điều này làm cẹc gì nữa. Tôi có thể đi ra ngoài, chiến đấu mà không sợ bố con thằng nào, và cướp hết mấy cái hộp tiếp tế rồi chờ đến khi kết thúc là ngon rồi.

"Ể khoan."

Arna?

Đúng rồi. Phương án đó có thể hiệu quả.

Nếu tôi không thể giống như Arna, tôi chỉ cần có Arna bên cạnh mình là được mà.

Tại sao tôi không nghĩ ra điều đó sớm hơn nhỉ?

Tôi sẽ phải gọi Arna ngay. Một thỏa thuận hòa bình bắt đầu bằng một cuộc họp. Không bao giờ là quá muộn để nói chuyện trực tiếp cả.

Lạch cạch. Lạch cạch.

Tôi trèo lên một cái cây gần đó. Cảm giác trèo cây mơ hồ từ lúc bé vẫn còn quen thuộc.

“Hítt…”

Từ ngọn cây, tôi hít một hơi thật sâu, quan sát toàn bộ hòn đảo.

Tôi không nên gọi cô ấy theo cách thông thường; cổ có thể lờ tôi đi. Vì vậy, tôi cần nói điều gì đó đảm bảo cô ấy sẽ đến.

Nghĩ vậy, tôi dùng hết sức lực để hét lên:

“Arnaaaaaaa!”

“Đến đây ngay lập tức!”

“Nếu không, tôi sẽ tiết lộ hết bí mật trong tủ đồ của cậu cho mọi người biết hết đấy!”

Tiếng vang lan truyền khắp đảo.

Một lát sau,

THUỴCH THUỴCH THUỴCH!

Một tiếng bước chân đáng kinh ngạc vang lên, khiến ngay cả Jurassic Park cũng phải ghen tị. Arna đã cắn câu.

Tôi nhanh chóng nhảy xuống khỏi cây, chuẩn bị đón tiếp Arna.

Rầm-!

“Hộc…hộc…”

Con quái vật vứ bệu đã đến. Nó chạy đến vội vã đến nỗi tóc và quần áo của nó phủ đầy lá cây.

“Cái gì, cái gì, cái gì, cái gì vậy hảaa? Làm sao cậu có thể biết được bí mật trong tủ quần áo của tôi cơ chứuuuu…!”

“Tôi vẫn luôn nói với cậu rồi mà, khi nhắc đến cậu, Arna, tôi luôn là người hiểu rõ nhất…”

“Nín ngayyyyyy!”

Xoẹt!

Gương mặt Arna đỏ bừng khi cô mạnh dạn rút kiếm ra, tỏa ra sát khí dữ dội.

"Tôi sẽ tiêu diệt cậu ngay tại đây và ngay bây giờ! Không, tôi phải chôn cậu thật sâu dưới lòng đất, làm cho cậu không tài nào mở cái mồm thúi đó được nữaaaa"

"Bềnh tễnh đã nào.”

Rõ ràng Arna đang mất bình tĩnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ không còn cách nào để nói chuyện được.

Cổ cần phải bình tĩnh lại một chút.

“Arna, sở thích của cậu không có gì đáng xấu hổ cả đâu. Tôi cũng thường xuyên đọc ero–manga mà.”

"E, e, e, ero–manga? Không! Không phải ero–manga đâu, tôi tôi chỉ xem manga lãng mạn ngọt ngào ngây thơ trong sáng mà thôiiii!”

“Thật không nhỉ? Dạo này, manga lãng mạn cũng toàn là cảnh sếch bùng nổ ngay từ chương đầu rồi mà. Xu hướng có vẻ đang dần thay đổi đấy.”

“Xìiiiiiiiiii…!”

Hơi nước bắt đầu bốc lên từ đầu Arna. Hình như tôi còn khiến cô ấy tức giận hơn nữa.

“Chắc chắn không thể tha cho cậu được. Bây giờ cậu đã biết bí mật của tôi, tôi không còn cách nào khác ngoài việc khiến cậu im lặng mãi mãi tại đây trên hòn đảo này. Sẽ chẳng có ai chú ý đến một ngôi mộ thừa thải nào ở đây đâu!!!”

Tôi lập tức giơ hai tay lên cao.

“Arna, tôi không muốn đấu với cậu. Tôi chỉ muốn nói chuyện. Vậy nên cậu có thể hạ kiếm xuống trước được không?”

“Tôi không đàm phán với kẻ khủng bố…!”

Khủng bố? Quá đáng dữ trời. Danh tiếng của tôi thấp đến mức vậy sao?

Được thôi. Vì tôi đã bị coi là một kẻ khủng bố rồi, nên tôi cũng nên sống sao cho xứng đáng với danh hiệu đó vậy.

“Nếu đó là quyết định của cậu…”

Tôi đưa cả hai tay về phía quần mình. Và tuyên bố với Arna:

“Nếu cậu mà tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ tụt quần xuống ngay lập tức.”

“C-c-Cái gì? Cậu là người thích khoe hàng à?”

“Thích khoe hàng? Tôi thích thế đấy. Nào, nào. Để tôi cho cậu xem một chút và tụt quần ra nhé?”

“Đ–đ-Đợi đã! Đừng tra tấn mắt của tôi mà! Dừng lại! DỪNG LẠI!”

Arna lập tức hạ kiếm xuống. Người ta thường không hiểu lời nói, nhưng họ hiểu hành động.

“Hừ… vậy thực ra cậu muốn nói điều gì?”

Tôi gọi cô ấy bằng một tiếng hét đủ lớn để cổ có thể nghe thấy. Cổ hẳn tò mò về lý do tại sao.

Tôi đưa tay ra.

“Arna, cậu có muốn lập nhóm với tôi không?”

“Lập nhóm? Cậu đang đề xuất một liên minh với nhau à?”

“Đúng vậy. Chúng ta hãy thành lập một liên minh cho đến khi kết thúc khóa huấn luyện này nhé.”

“Ừm…”

Arna nghiêng cằm và suy nghĩ một lúc.

Sau khi tính toán, cô ấy nói chuyện với tôi.

“Tôi không chắc nữa…nó thực sự không làm tôi cảm thấy hứng thú cho lắm.”

“Tại sao không?”

“Dù sao thì sau này cậu cũng sẽ phản bội tôi thôi chứ gì.”

Bị lộ rồi! Ủa, Không phải thế…

Tôi thực sự thiếu lòng tin đến vậy sao? Từ một kẻ khủng bố giờ lại thành kẻ phản bội. Cổ khinh thường tôi đến mức nào vậy?

“Sẽ không có sự phản bội nào cả. Tôi thề trên mạng sống của mẹ tôi.”

“Không phải cậu nói cậu là trẻ mồ côi sao?”

“…”

Có vẻ như không có chỗ cho lời bào chữa.

Không còn cách nào khác ngoài việc phải lấy  con át chủ bài ẩn ra.

Tôi lấy một gói được hút chân không từ trong túi vải thô.

“Đây, cầm lấy đi. Coi như là tiền đặt cọc lòng tin của tôi.”

“B-Bò khô…?”

Mắt Arna mở to. Trên hòn đảo này, thức ăn còn quý hơn vàng.

Đặc biệt không phải vụn bánh mì hay bánh quy, mà là thịt—món thịt khô ngon tuyệt có hương vị không gì sánh bằng. Tôi vừa đưa món ăn tuyệt vời như này cho Arna.

“Híii… làm sao mà cậu lại có được thứ quý giá như vậy? Không phải chúng ta vừa mới bị kiểm tra đồ đạc rồi sao?”

“Tôi đã tìm ra cách để vượt qua nó đấy.”

Tôi đã giấu cực kĩ nó bên trong quần lót, hên là vẫn lấy ra được.

“Tôi hứa với cậu luôn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu trong khoá huấn luyện này. Chúng ta sẽ cùng nhau sống sót đến phút giây cuối cùng.”

“…”

“Với chiếc thìa này trong tay, tôi tin chắc rằng mình có thể là một sự hỗ trợ đáng kể đấy.”

Sẽ không thiệt gì đâu. Mọi thứ đều an toàn hơn khi có hai người hơn là chỉ một thân một mình. Thêm một lý do nữa đó là khi có Arna bên cạnh, chiếc thìa của tôi có thể mạnh hơn nữa kìa.

Arna phải là người hiểu rõ điều này nhất.

“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ tin cậu lần này vậy.”

Liên minh thành công. Arna giật lấy ngay gói thịt khô mà tôi đưa.

Rẹt-

Ngay lập tức, cô ấy bắt đầu xé toạc cái gói và nhét miếng thịt khô vào miệng.

“Ưm~… ưm~…”

“…”

Chỉ vài phút trước, miếng thịt khô này còn được giấu kĩ cực kì trong quần lót của tôi. Thế mà bây giờ cô nàng này đang nhai nó mà không hề nghi ngờ tí gì.

Cảm giác thật khó tả làm sao.

Tôi tự hỏi cổ sẽ phản ứng thế nào nếu tôi tiết lộ sự thật này. Có lẽ tôi sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời trên thế giới nữa này nếu tôi làm vậy.

“Mùi vị…ngon phết đấy chứ.”

À thì, vì nó được bỏ trong một gói bọc cẩn thận nên chắc cũng không có vấn đề gì lớn lắm… nhỉ?

***

“Aaaaaah! Đói kinh khủng luôn á! Hộp tiếp tế được giấu ở đâu vậy trời! Khó chịu vô cùng!”

Đêm xuống, đánh dấu sự kết thúc của ngày huấn luyện đầu tiên. Ba người tham gia này vẫn đang lang thang trong rừng, không tìm thấy thức ăn.

“Này, Lee Sang-hoon! Cậu không phải có cung sao? Làm gì đó với nó đi chứ!”

Ngay cả trong quá trình tham gia khoá huấn luyện, trang điểm cũng không hề bị bỏ qua. Với lớp nền dày trên mặt, Baek Joo-hee lớn tiếng mắng.

“Đi săn à? Rồi sao nữa? Chúng ta lấy lửa ở đâu ra chứ hả?”

Một cậu bé có đôi mắt tinh tường. Lee Sang-hoon bình tĩnh bước đi, kiểm tra các mũi tên bất chấp tình hình.

“Muhehehe… Tôi… đói quá…”

Cuối cùng, Han Ba-ram đang vật lộn ở phía sau, ôm chặt bụng mình một cách khó khăn. Cùng với tiếng cười khó hiểu, anh ta buộc mình phải bước thêm một bước nữa.

“Cũng phải có đồ tiếp tế chứ, đúng không? Khi nào thì chúng mới đến vậy chứ?”

Quay về lúc ở sảnh, giảng viên Kim Dong-hak đề cập rằng ngoài các hộp được ẩn giấu trên đảo, sẽ còn có thêm một nguồn cung cấp nữa.

Nhưng cả ngày dài vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy có sự cung cấp lương thực cả.

“Cứ thế này thì chúng ta sẽ phải gặm cỏ mất… Nếu chúng ta mà bị táo bón thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây hả?”

“Khoan đã, có thứ gì đó đang chuyển động.”

“Cái gì? Ở đâu? Ở đâu?”

Đúng lúc đó, Lee Sang-hoon chỉ lên trời. Một chiếc máy bay không người lái đang bay qua trên cao, mang theo một chiếc hộp lớn.

“Tiếp tế! Đó không phải là hộp tiếp tế sao?”

Baek Joo-hee, người vẫn liên tục phàn nàn cách đây ít phút, giờ đây háo hức mở miệng khi nghe tin về đợt tiếp tế.

“Này Han Ba-ram, cậu là người nhanh nhất trong số chúng tôi. Đi lấy nó trước khi có người khác cướp mất!”

“Muhehehehe… Tôi… muốn… đồ ăn…”

Han Ba-ram khom người xuống, bắt đầu truyền sức mạnh ma thuật vào đôi chân.

Tuy nhiên,

Vù vù!

Trước khi Han Ba-ram kịp hành động, hộp tiếp tế đã bị người khác giật mất.

Chính xác là một chiếc thìa lớn đã đánh cắp hộp tiếp tế ngay cả trước khi nó kịp rơi xuống.

“Hảaa, cái thìa đó là sao vậy? Không phải là không tặc đấy chứ? Cướp ở ngay trên trời luôn hả? Cái đó là của chúng ta cơ mà!”

“Một chiếc thìa… Nghĩa là Shin Yoon-seong chắc chắn ở gần đây.”

Lee Sang-hoon giương cung lên. Lúc đó, anh nhắm vào chiếc thìa để chặn lại.

Vù vù–!

“Hả…?”

Tất cả đều rất hoàn hảo, nhưng mũi tên lại bị lệch. Chiếc thìa hơi lệch hướng khi mũi tên bay đến gần.

“Không thể nào… cái thìa này có mắt hay sao vậy…?”

Nghĩ rằng đó có thể là do may mắn nhất thời, Lee Sang-hoon bắn thêm một mũi tên nữa.

Vù vù–!

Một lần nữa, mũi tên lại bay chệch hướng. Chiếc thìa đã dự đoán chính xác đường đi của mũi tên và xoay ra khỏi đường đi.

Lee Sang-hoon từ bỏ việc bắn cung.

“Chúng ta mau đuổi theo cái thìa đó trước. Dù sao thì đối thủ của chúng ta chỉ là Shin Yoon-seong.”

“Muhehehe… Ta sẽ… cướp… cái hộp…”

Vẫn chưa hoàn toàn mất dấu. Nếu chúng ta đuổi theo chiếc thìa đấy, ta sẽ tìm thấy Shin Yoon-seong, người mà không thể địch nổi lại 3 người chúng ta và có thể lấy lại chiếc hộp.

Chúng ta chỉ đang đối phó với một người, là một thức tỉnh giả được xếp vào hạng C mà thôi. Thức ăn thực tế đã thuộc về chúng ta.

Cả ba học viên đói khát ngay lập tức quyết định đuổi theo chiếc thìa.

“Không cần đuổi theo làm gì cho phí sức đâu.”

Tuy nhiên, có một người khác đã đứng cản đường họ.

Trong đêm tối, mái tóc vàng óng của cô vẫn tỏa sáng rực rỡ, thuộc về người mà họ nên tránh xa trong suốt khoá huấn luyện này.

Người đứng đầu Học viện Quân sự Han-yul, Arna Kristin Dotir, đã chặn đường họ.

"Tôi sẽ không để các người đuổi theo cái thìa đó đâu. Cái hộp đó là đồ ăn khuya của tôi."

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Ê lót tích nha
qSYRQmQ.jpeg
Xem thêm
Chắc hổng có dính mùi đâu, mà bộ này cute quá, Arna bị quay như dế
Xem thêm
bò khô dính bựa
Xem thêm
Bựa thật sự
Xem thêm
Clm hồi c2 thằng bạn tôi cũng nhét tập văn nó mượn của gái vào quần rồi trả lại gái =)))
Xem thêm