29— Kẻ phản diện của tôi(1)
"Vấn đề liên quan đến quản lý và vận hành cơ sở sẽ được kết thúc tại đây, và chúng ta sẽ chuyển sang nội dung tiếp theo."
Tại phòng họp của học viện quân sự Hanyul.
Đây là cuộc họp đầu tiên của các giảng viên được tổ chức sau khi kết thúc khóa huấn luyện đầu năm.
Tất cả những người tham dự đều là các giảng viên chính thức, và trong số họ, còn có các huấn luyện viên và giảng viên cấp cao.
Giảng viên Han Se-young phụ trách bộ phận hành chính, người chủ trì cuộc họp lần này, tiếp tục phát biểu.
“Nội dung cuộc họp hôm nay… liên quan đến yêu cầu xem xét lại hình phạt đình chỉ vô thời hạn đối với học viên Kang Tae-hoon từ sư đoàn chiến đấu.”
Khoảnh khắc cái tên “Kang Tae-hoon” vang lên, bầu không khí trong phòng hội nghị lập tức trở nên đông cứng.
Các giảng viên đều thể hiện sự khó chịu theo nhiều cách khác nhau - một số thì hắng giọng một cách khó chịu, trong khi những người khác thì lau mồ hôi lạnh.
Trong lúc bầu không khí tràng ngập sự khó chịu, lo lắng, người lên tiếng đầu tiên chính là Kim Dong-hak, giảng viên cấp cao lâu năm nhất tại học viện.
“Không phải học viên Kang Tae-hoon hiện đang bị đình chỉ vô thời hạn sao? Tại sao lại phải xem xét lại? Yêu cầu này đến từ ai?”
Các giảng viên và huấn luyện viên lắc đầu, ra hiệu không phải họ.
“Tôi đây.”
Nhưng có một ngoại lệ. Một người đàn ông giơ tay—đó là Hiệu trưởng Lee Min-ho, ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng họp.
"Thì ra đó là lý do thầy hiệu trưởng lại có mặt ở đây. Tôi đã tự hỏi vì sao thầy lại đột nhiên tham dự một cuộc họp mà thầy hiếm khi đến. Giờ thì tôi hiểu rồi — cũng có lý do chính đáng nhỉ."
Kim Dong-hak nhíu mày.
“Tôi có thể hỏi lý do không?”
“Không phải vào khoảng thời gian này năm ngoái Kang Tae-hoon đã nhận hình phạt sao?”
“Vâng, đúng vậy. Do có hành vi bạo lực quá mức với các bạn học và giảng viên, nên em ấy đã bị đình chỉ học vô thời hạn.”
Hừm. Ký ức khó chịu vừa mới ùa về sao? Một giảng viên từ bộ phận hành chính, ngồi ở góc, rùng mình.
Kim Dong-hak tiếp tục nói.
“Từ khi đó, giảng viên Kim Ji-yu của bộ phận hành chính, là nạn nhân, vẫn đang trong quá trình điều trị. Trong hoàn cảnh như vậy, việc chấp nhận cho học viên Kang Tae-hoon trở lại là điều rất chi là vô lý.”
Nạn nhân thì vẫn phải chịu sự đau đớn về mặt thể xác lẫn tinh thần và đang được điều trị cho đến giờ. Không thể sinh hoạt trở lại bình thường chứ đừng nói đến đi làm và được tuyển dụng lại
Trong khi đó, kẻ phạm tội thì được nhỡn nhơ đi lại trong trường và tham gia các bài giảng như thể chuyện đấy chưa bao giờ xảy ra.
Điều này là không công bằng với bên bị hại.
Các giảng viên khác gật đầu đồng tình với ý kiến của Kim Dong-hak.
“Về chuyện đó thì không có gì đáng lo cả.”
Tuy nhiên, như thể đã lường trước được phản ứng dữ dội, Hiệu trưởng Lee Min-ho đã giơ cao một chiếc phong bì.
“Đó là…”
“Một bản kiến nghị. Và bản kiến nghị này cũng không phải của ai khác đâu—nó được viết dưới tên của giảng viên Kim Ji-yu.”
“…!”
Phòng họp bắt đầu xôn xao.
Kim Dong-hak liếc nhìn Giảng viên Han Se-young của bộ phận hành chính như thể đang hỏi liệu cô có biết trước điều này không.
Han Se-young nhanh chóng lắc đầu ra hiệu rằng cô cũng không biết.
Bạch bạch—!
Lee Min-ho vỗ tay nhẹ để xoa dịu bầu không khí hỗn loạn trong phòng họp.
“Điều mà giảng viên Kim Ji-yu mong muốn nhất là học viên Kang Tae-hoon mau chóng trở về học viện quân sự Han-yul của chúng ta và thực hiện trọn vẹn ước mơ của mình.”
“Hả…?”
Có đúng là giảng viên Kim Ji-yu đã nói những lời như vậy không? Ngay cả sau khi cô ấy đã trải qua chuyện kinh khủng đó?
Kim Dong-hak cảm thấy khó tin và hy vọng rằng đây lại là một kịch bản được hiệu trưởng dàn dựng.
“Tấm Lòng bao dung này thực sự đã chạm đến trái tim tôi. Nghĩ đến việc chúng ta có một giảng viên tuyệt vời như vậy tại học viện Quân sự Han-yul xem!”
“….”
“Nghe xong sao thì làm sao tôi có thể ngồi yên được? Là hiệu trưởng, tôi phải hành động ngay lúc cần thiết chứ.”
Nếu tất cả là sự thật, hành động của Lee Min-ho có thể được coi là chính đáng vì ông chỉ đơn giản là làm theo mong muốn của nạn nhân.
“Chẳng phải vai trò của chúng ta, những người làm nghề nhà giáo, là kịp thời uốn nắn khi học trò mắc lỗi, để các em ấy không lầm đường lạc lối và không tái phạm trong tương lai hay sao?”
Nghe thì có vẻ dễ, nhưng có bao nhiêu người trong trường này thực sự có khả năng để chế ngự được kẻ gây rối đây? Ngay cả Kim Dong-hak, một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm đang ngồi đây, cũng không thể dễ dàng làm được điều đó.
Hơn nữa, chúng ta đang nói đến một học viên của sư đoàn chiến đấu—một thức tỉnh giả. Làm sao mà họ có thể chống trả, khi mà các giảng viên của bộ phận hành chính hoặc kỹ thuật đều yếu hơn về mặt sức mạnh rất nhiều, thậm chí họ còn có thể bị thương.
Kang Tae-hoon không khác gì một quả bom di động.
“Ngoài ra, tôi tin rằng mọi người ở đây đều biết đến tài năng của Kang Tae-hoon. Sẽ là vấn đề nếu cứ để em ấy lãng phí tài năng của mình như thế này.”
Đó mới là vấn đề. Vấn đề thực sự là sức mạnh của Kang Tae-hoon—và lý do tại sao lại nghĩ như vậy là vì không ai có thể chống lại em ấy được.
Suy cho cùng, Kang Tae-hoon là học viên xếp hạng thứ hai năm ngoái.
***
“Cái điếu gì cơ? Mi mà cũng nằm trong số 30 người sống sót á, lại còn chỉ dùng thìa thôi ư?”
Khoá huấn luyện đã kết thúc, và mọi người cũng đều quay lại cuộc sống thường nhật của mình. Tôi thì đang trò chuyện thoải mái với Moon Shin-chung trong giảng đường như thường lệ.
“Ở đó nhá, chỉ có mỗi tôi là Thức tỉnh giả hạng C. Cậu thấy sao? Tôi đây có ngầu hay khác hơn mọi hôm không?”
“Đe'o, mà mi có thể làm được cái khỉ gì với mỗi cái thìa đó chứ?”
“Cậu thì biết cuc gì.”
Tôi lấy chiếc thìa được giấu bên trong áo khoác ra.
“Chỉ riêng chiếc thìa này thôi đã đủ để loại một người khỏi khóa huấn luyện sinh tồn đấy.”
“Chuyện cười dì mai à. Ai mà lại để bị loại bởi một cái thìa chứ? Một cây gậy bóng chày còn đáng tin hơn đấy.”
Rầm—!
Vào lúc đó, cơ thể của một học viên nữ trở nên cứng đờ, đó là một học viên ngồi khá xa, Baek Joo-hee, người đang làm móng.
Có lẽ cổ đã làm đổ lọ sơn, vì sơn móng tay đã bắn tung tóe khắp bàn.
Có vẻ như cô ta đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Oải… thật đấy à…?”
Moon Shin-chung mỉm cười khi thấy phản ứng của Baek Joo-hee. Có vẻ như cuối cùng xăm trổ cũng bắt đầu tin tôi rồi.
“Chưa hết đâu. Tôi thậm chí còn đánh bại một con quái vật hạng A, Bazakh, bằng chiếc thìa này đấy.”
“Oải cả chưởng!? Con quái vật khổng lồ giống khủng long đó á…?”
“Cậu đừng bật ngửa đó nhe. Vào ngày thứ tư của khóa huấn luyện, tôi đã có một cuộc chiến đẫm máu với Huấn luyện viên Geum Gye-jun nữa cơ. Cậu có thể đoán được kết quả mà không cần tôi nói luôn rồi đấy.”
Xét đến việc tôi ở trên du thuyền thì cũng phần nào ngụ ý rằng tôi đã thắng ông ta.
“Điên vãi! Mi đã sống sót sau cuộc chiến với ông thầy to con đó á? Chiếc thìa đó có phải là chiếc ta đang thấy không vậy trời? Hay Arna đã vô tình hợp nhất với mi ngay lúc đó hả?”
“Cậu có biết Arna ở đâu khi tôi đấu với huấn luyện viên Geum Gye-jun không? Lúc đó cổ đang bận trốn sau lưng tôi kia kìa.”
“Đừng có nói phét nữa…!”
Bùm—!
Đúng lúc đó Arna xuất hiện và đập vào lưng tôi bằng một quyển sách.
Chậc, cô ấy đã tới đây rồi sao?
“Lúc đó cậu chẳng làm gì cả! Cậu chỉ trốn sau lưng tôi và rên rỉ thôi!”
“…”
“Cậu thậm chí còn không thèm ló mặt khi Bazakh xuất hiện nữa là!”
Sau khi nghe Arna kể lại, Moon Shin-chung nhíu mày.
“Thấy chưa, nghe hợp lý hơn nhiều. Làm sao mi có thể đánh bại Bazakh chỉ bằng cái thìa đó cơ chứ?”
“Nhưng tôi đã dùng nó để loại Baek Joo-hee.”
“Biết rồi, biết rồi.”
“Nhưng đó là sự thật! Tôi thề!”
Kéttt—…
Đúng lúc này, cửa giảng đường mở ra, một cô gái tóc ngắn, cánh tay máy phát sáng, đang bước vào, chính là Seo Dan-ah, trợ giảng thuộc sư đoàn chiến đấu.[note72819]
Không phải là giảng viên được chỉ định như thường lệ.
“Các em, xin hãy ổn định chỗ ngồi của mình.”
Sau lời nói của Seo Dan-ah, các học viên dừng việc đang làm và chỉnh lại tư thế. Arna cũng trở về chỗ.
Khi giảng đường trở nên yên tĩnh, Seo Dan-ah bắt đầu nói đôi lời.
“Hiện tại, Giảng viên Sim Jung-hyeon đang tham dự một cuộc họp, vì vậy tôi sẽ tiếp quản bài giảng hôm nay.”
Trong khi việc giao một số trách nhiệm cho trợ giảng là điều khá là bình thường, nhưng việc thực sự giao lại bài giảng lại rất hiếm.
Tuy nhiên, việc cô ấy tự tin đứng trên bục giảng có lẽ chứng tỏ sự tin tưởng mà mọi người dành cho cô.
Thật vậy, Seo Dan-ah rất mạnh—mạnh đến mức khiến ngay cả Arna kiêu ngạo cũng phải chùn bước, như chúng ta đã được chứng kiến trong khoá huấn luyện ngày cuối cùng.
“Đừng lo lắng quá. Bài giảng hôm nay sẽ chỉ bao gồm tài liệu nghe nhìn đơn giản và một bài thực hành đơn giản, thế thôi.”
Seo Dan-ah điều khiển máy chiếu bằng cánh tay giả, giảng đường dần tối đi. Một màn hình kiểu PowerPoint xuất hiện trên màn hình.
“Chủ đề của bài giảng hôm nay là tập huấn chiến đấu đối kháng.”
Chiến đấu đối kháng.
Không phải con người đấu với quái vật, mà là con người đấu với con người.
Mặc dù việc huấn luyện để chống lại quái vật là quan trọng, nhưng việc huấn luyện để chiến đấu với con người cũng không thể bị bỏ qua.
Không phải ai cũng như vậy, nhưng trong số những thức tỉnh giả, thỉnh thoảng sẽ có một kẻ điên. Có thể đến lúc sẽ có tình huống đòi hỏi phải chiến đấu với những cá nhân như vậy.
Đó là lý do tại sao Seo Dan-ah chuẩn bị buổi tập huấn lần này.
“Buổi thực hành sẽ không khó. Chúng ta sẽ chia thành các đội để thực hiện một bài tập giả lập tình huống đơn giản.”
Vù—…
Seo Dan-ah đưa lòng bàn tay về phía các học sinh. Đúng năm ngón tay.
“Buổi thực hành sẽ được tiến hành theo nhóm năm người. Hai người sẽ đóng vai kẻ tấn công, hai người sẽ đóng vai cảnh sát vô hiệu hóa kẻ tấn công, và thành viên cuối cùng sẽ là một dân thường. Chúng ta hãy chia ra theo cách này nhé.”
Đing—!
Sau đó, Seo Dan-ah điều khiển máy chiếu từ xa, chuyển sang slide tiếp theo. Trên đó, một máy chọn ngẫu nhiên theo kiểu xổ số xuất hiện.
“Bây giờ chúng ta hãy chọn thành viên cho các đội.”
Vù vù—!
Bên trong hộp, những quả bóng bắt đầu nhảy múa.
“Ơ, tại sao mình lại là…?”
Kết quả xổ số: Arna Kristin Dotir được chọn là người dân thường tham gia hoạt động này.
….
“Argh…! Làm sao mình lại bị dính vào cái đội chết tiệt này vậy chứ…!”
“Ừm… Tớ không tự tin vào khả năng chiến đấu của mình lắm đâu….”
Tiếp theo, với vai trò là cảnh sát, Baek Joo-hee, một thức tỉnh giả hạng C, đã được chọn.
Người khai sáng ngọn lửa, Prometheus thức tỉnh giả hạng D cũng được chọn.[note72825]
Hai người này sẽ khống chế những kẻ tấn công.
Và cuối cùng,
Những vai trò quan trọng nhất, những kẻ tấn công, là…
….
….
“Êi, đã sẵn sàng chưa ấy nhờ, Xăm trổ đầy cổ?”
Slurp. Tôi liếm đầu thìa một lần bằng lưỡi.
“Dĩ nhiên rồi, thìa.”
Tương tự như tôi, Moon Shin-chung cũng liếm mép của một con dao rọc giấy.
Tư thế hiện tại của chúng tôi chẳng khác mấy tên phản diện hạ đẳng là bao.
Thì bọn tôi dù gì cũng là côn đồ ngoài đời thực mà.


4 Bình luận