• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 37: Tên phản diện của ta(9)

5 Bình luận - Độ dài: 2,246 từ - Cập nhật:

37— Tên phản diện của ta(9)

Sau khi xác nhận Arna đã ngủ, tôi hướng mắt về phía Baek Joo-hee.

“Tại sao cô lại nhắm vào Arna?”

Có vẻ như trâm cài không phải mục đích của cô ta. Bởi vì hiện tại, Arna không có trâm cài trên người, nên không thực sự cần phải nhắm vào cổ một cách có chủ đích như này.

Phải có lý do ẩn giấu đằng sau.

“…”

Nhưng Baek Joo-hee chỉ đáp lại bằng sự im lặng, không hề có ý định tiết lộ sự thật.

“Có phải là Kang Tae-hoon không?”

“Ế….”

Biểu cảm của Baek Joo-hee méo mó. Lớp nền dày trên mặt cô nứt ra rõ rệt. Có vẻ như tôi đã đánh trúng đích.

“Vì cậu ấy không chấp nhận trận đấu đánh giá nên thằng nhải đó quyết định trả thù theo cách này sao… thảm hại thật.”

Nhưng nhiêu đây cũng quá đơn giản không? Mục tiêu của thằng đó chỉ là loại Arna trong bài thi này thôi ư. Nếu đây là Kang Tae-hoon mà tôi biết, hắn sẽ làm chuyện này trở nên ầm ĩ hơn nữa mới phải.

Vậy thì…

“Hay kế hoạch này là do cô nghĩ ra, Baek Joo-hee?”

“…”

Tất nhiên rồi. Đây là loại kế hoạch chỉ có thể xuất phát từ trí óc của Baek Joo-hee.

Ờ thì, ít nhất nó cũng có tác dụng với Arna. Đạt điểm 0 trong bài thi này chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho vị trí đứng đầu của cô. Sẽ là một thảm họa nếu điều đó xảy ra với Arna.

Có vẻ như ả ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

“Tôi cũng có một câu muốn hỏi.”

Lần này, Baek Joo-hee đặt một câu hỏi.

“Tại sao cậu lại liều mình bảo vệ Arna vậy chứ? Chẳng phải trước đây cậu cũng là một trong những người không ưa cô ta sao? Tại sao bây giờ lại đổi phe?”

Người khác nghĩ vậy cũng không lạ gì. Rốt cuộc, một người từng hành hạ Arna mỗi ngày, thế mà giờ đây, chính người đó lại vươn tay ra để cứu giúp cô.

Nhưng đây chỉ là tạm thời thôi. Sau khi giải quyết xong những thứ phiền toái này, tôi sẽ lại hành hạ Arna như bình thường.

“Cô không cần biết chi tiết đâu, đồ lẳng lơ à.”

“Ự, đủ rồi đấy! Cậu không thể ngừng gọi tôi như thế được sao? Tôi không phải là thứ như thế!”

“Không phải thứ như thế sao? Trời đất.”

Tôi mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Bây giờ cô còn bị mất trí nhớ nữa à. Cô đã quên mất ngày cô cố quyến rũ tôi bằng cách cởi nửa áo rồi sao?”

“Ực, im ngay! Từ khi cậu bắt đầu gọi tôi bằng mấy thứ xúc phạm đó, mọi người đều nhìn tôi với con mắt khinh bỉ đó có biết không hả?!”

“Hửm?. Ai nghe cũng đều sẽ nghĩ tôi đang bịa chuyện. Nhưng tôi chỉ nêu sự thật thôi mà.”

“Uwahh…!”

Cuối cùng, cơn giận của Baek Joo-hee bùng phát và ả ta dậm chân.

"Sự thật cái cư't? Tôi không phải! Tôi không phải là loại đàn bà lẳng lơ mà cậu nói!"

Ả ta không phải đã cố quyến rũ tôi một lần trong khoá huấn luyện sao? Làm sao mà không phải là một đứa lẳng lơ được?

Hay là còn có nghĩa khác mà tôi không biết?

“Lần cuối cùng cô quan hệ với một người đàn ông là khi nào?”

“Hả? Lần quan hệ cuối cùng? Hmm, đêm qua chăng?”

“Chối mẹ gì nữa, rõ ràng cô là một đứa lẳng lơ…”

Thật vô lý đến nỗi tôi khó có thể cười được.

Bạn hiền ơi, nhất định bạn phải lựa chọn một cô bạn gái thật kỹ đấy nhé. Chứ không phải giống như gặp cái gì cũng đớp rồi cũng có ngày bị ngộ độc thực phẩm đâu.

Nếu bạn lỡ chọn sai thì cũng tương tự như đặt một chân vào địa ngục vậy.

“Vậy, lần cuối cùng cô đi khám bệnh là khi nào?”

“Khám bệnh? Khám bệnh gì?”

“Ý tôi là khám bệnh ở bệnh viện.”[note73183]

“Mày giỡn mặt với tao hả…!”

Và rồi, Baek Joo-hee hét lên và vung mạnh roi xuống đất.

Chang!

Một vết nứt lan rộng trên sàn nhà như thể có một con chuột chũi đang đào hang bên dưới và hướng thẳng về phía tôi.

Chang!

Những mảnh đá sắc nhọn bắn ra từ các vết nứt.

Tôi dùng chiếc thìa khổng lồ của mình để làm chệch hướng các mảnh đá.

Keng!

“Đừng phá sàn nhà một cách vô nghĩa nữa. Cô không thấy thương cho cơ sở vật chất và con người ở đây sao?”

“Tao mới là người cảm thấy bị tổn thương, tại vì mày suốt ngày gọi tao là đứa lẳng lơ đấy!”

Đòn tấn công của Baek Joo-hee chưa dừng lại ở đó. Cô ta lại vung roi lần nữa.

Chát!

Chiếc roi căng ra như sợi chun và quấn quanh cổ tay tôi. Mặc dù trông mỏng manh, chiếc roi này lại nặng và chắc chắn một cách đáng ngạc nhiên.

“Lần này khác xa so với lần trước đấy.”

Vừa nói xong, Baek Joo-hee đã dùng hết sức lực giật mạnh chiếc roi.

Thụp!

“Úi da…!”

Không kịp phản kháng, tôi bị hất ngã đập mặt xuống đất.

Cảm giác như tôi đang trong một cuộc chiến kéo co với một đô vật sumo vậy. Tôi ngay lập tức bị kéo ngã. Đây có phải là sức mạnh của một thức tỉnh giả không?

“Ho ho, mày thật sự nghĩ rằng đây sẽ là kết thúc sao?”

Baek Joo-hee giật roi thêm một lần nữa, kéo tôi lại gần ả, cách nhau chỉ trong vài inch.

Và rồi, ả ta thản nhiên trèo lên bụng tôi.

“Gì đây ta? Cái tình huống lúc trên đảo giờ đây lại bị đảo ngược rồi này!”

Con mắm này vẫn còn tức giận vì chuyện đó sao? Ả ta dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào mông mình.

Tôi nhăn mặt vì đau.

“Ugh. Đừng có đẩy cái mông thối của cô lại gần tôi nữa, cái mùi quan hệ bẩn thỉu đó đang toả ra khắp nơi kia kìa!”

“Tao mới tắm vào lúc sáng đấy!”

Chạt!

Baek Joo-hee trói cả hai cổ tay tôi bằng roi da trông giống như còng tay.

Này như cảnh trong phim khiêu dâm SM ấy nhỉ. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị còng tay, và chắc chắn không phải trên mặt đất thay vì giường.

“Mày có biết tao đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục vì mày không? Tao thậm chí không thể ngẩng đầu lên sau những gì mày đã làm!”

Baek Joo-hee nắm chặt một nắm tóc của tôi như thể ả sắp giật nó ra vậy.

“Khoan đã. Kéo tóc là hành vi sai trái. Ít nhất thì cô có thể nắm lấy thứ gì khác không?”

“Câm họng lại! Sau tất cả những gì mày nói với tao, giờ mày còn muốn tao phải quan tâm nữa à?”

Lúc này, Baek Joo-hee đã rơi nước mắt khi ả ta lắc mạnh tóc tôi.

“Đều tại mày hết…!”

Đợi đã. Tại sao ả ta lại hành động như nạn nhân vậy? Chính ả đã nói rằng ả đã ngủ với ai đó đêm qua mà? Thế thì không phải là lẳng lơ rồi hay sao? Ý tôi là...

...Điều này cho thấy thế giới phụ nữ phức tạp và tinh tế đến mức nào. Bạn không bao giờ có thể dự đoán được các dòng cảm xúc của họ. Mặc dù chúng ta cùng loài, nhưng rất khó để hiểu hết về họ.

Dù sao.

Tôi không thể chỉ nằm đây và chịu trận. Tôi cần phải bảo vệ mái tóc quý giá của mình. Đã đến lúc hạ gục Baek Joo-hee.

Nhân tiện, tay tôi bị trói rồi nên tôi không thể làm gì được. Nhưng tôi vẫn còn thìa!

Tôi triệu hồi chiếc thìa từ sàn nhà bằng kỹ năng Telekinesis.

“Ngay cả bây giờ, tên của tao vẫn đang lưu hành trên các diễn đàn cộng đồng đấy! Mày định chịu trách nhiệm về việc này như thế nào hả?!”

May mắn thay, đối thủ đang bị che mắt bởi cơn giận dữ và vẫn chưa nhận ra chiếc thìa. Dần dần, tôi di chuyển chiếc thìa về phía sau đầu Baek Joo-hee.

“…”

Nếu cái thìa vẫn còn to, tôi có thể thử tấn công trực diện. Thật không may, nó trở lại kích thước ban đầu sau khi rời khỏi tay tôi.

Nhưng,

Chiếc thìa nhỏ này là đủ.

Tôi nhét chiếc thìa vào bên trong cổ áo của Baek Joo-hee.

“Hả…!”

Baek Joo-hee rùng mình khi cảm giác lạnh buốt tràn vào cơ thể.

“Cảm giác này… có phải là… côn trùng không? Khônggggg!”

Tôi khuấy động bằng thìa, khám phá mọi ngóc ngách. Tôi tập trung nỗ lực vào những nơi nhạy cảm như hai bên hông và nách của ả ta.

“Chỗ đó cấm!”

Để cho đỡ hiểu lầm, tôi không sử dụng chức năng Blind Side. Dù sao thì có gì để nhìn một cục kẹo cao su đã bị nhai chứ? Chỉ tổ phí mắt thôi.[note73184]

“Ở đâu, ở đâu? Ở đâu?”

Baek Joo-hee bắt đầu điên cuồng tìm kiếm chiếc thìa bên trong quần áo.

Bây giờ là cơ hội để tôi trốn thoát. Cái roi đã nới lỏng.

Tôi dồn hết sức lực để thoát khỏi dây trói.

Tạch!

“Ể? Ặc…!”

Không chút do dự, tôi đẩy Baek Joo-hee ra. Mất thăng bằng, ả ngã ngay xuống đất.

Tận dụng cơ hội này, tôi quyết định giành lấy thế thượng phong.

“Ao nhây lần hai.”

Trong khi trước đó Baek Joo-hee trèo lên người tôi, lần này tôi lại ngồi lên người ả ta, đảo ngược tình thế.

“Khoan đã… c–cậu….”

Chỉ vài phút trước, con mắm này còn dữ dội giật tóc tôi, thế mà giờ đây lại ngoan ngoãn như một chú cún gặp được chủ nhân của mình vậy.

Có vẻ như ả đã nhớ lại nỗi đau từ lần ăn đòn trước kia.

“Cô đang tìm cái gì vậy? À, chắc là cái này nhỉ?”

Bụp!

Tôi lại triệu hồi chiếc thìa bằng kỹ năng Telekinesis.

Dĩ nhiên, chiếc thìa khá ấm. Dù sao thì nó cũng vừa mới ở bên trong cơ thể Baek Joo-hee.

Một lần nữa, thìa của tôi lại bị ô uế.

Sau này tôi sẽ phải khử trùng nó thật kỹ bằng thuốc tẩy mới được…

“Ahhh, làm ơn đừng mà, đừng dùng cái thìa đó mà…”

Nhớ lại khoá huấn luyện lần trước, khuôn mặt Baek Joo-hee tái nhợt ngay khi nhìn thấy chiếc thìa.

“Ắt hẳn cô đã biết tôi định làm gì. Lần này, nó sẽ đau hơn. Lúc nãy cô nắm tóc tôi bao nhiêu cọng thì tôi đánh cô bấy nhiêu phát.”

“Đừng... đừng mà, đợi đã! Nghe tôi nói trước đã!”

Trước khi tôi bắt đầu vung thìa, Baek Joo-hee đã thực hiện nỗ lực đàm phán cuối cùng.

Tốt hơn là tôi nên lắng nghe thử.

“Tôi… Tôi sẽ bỏ cuộc! Tôi thừa nhận thất bại! Tôi sẽ không làm phiền Arna nữa, tôi sẽ tránh xa cậu mãi mãi, tôi sẽ lặng lẽ biến mất! Làm ơn hãy tha cho tôi….”

“Đó là điều đương nhiên mà.”

“Hả?”

Sau khi cuộc đàm phán đổ vỡ, Baek Joo-hee hít một hơi thật sâu và bắt đầu lục tung túi áo khoác một cách điên cuồng.

“Thế này thì sao? Nhìn này!”

Tôi tự hỏi ả ta sẽ lấy ra thứ gì – đó là hai chiếc trâm cài.

“Đây, tất cả đều cho cậu hết! Đây không phải là thoả thuận rất hời sao? Cậu cùng Arna đều có thể thông qua bài thi!”

“Hừm.”

Chỉ còn chưa đầy 30 phút nữa là bài thi sẽ kết thúc, tôi không chắc liệu mình có thể tìm được thêm nhiều chiếc trâm cài hơn nữa, nếu cứ lục tung mọi nơi để tìm kiếm hay không.

Để giúp Arna, việc giao dịch những chiếc trâm cài này ở đây là lựa chọn đúng đắn.

“Cũng hấp dẫn phết nhờ.”

“Được sao…?”

“Ừ. Tôi sẽ lấy những chiếc trâm cài đó.”

Khi cuộc đàm phán thành công, khuôn mặt Baek Joo-hee sáng lên vì nhẹ nhõm.

“Nhưng. Tôi nghĩ trước tiên cô cần được chỉnh đốn lại trước đã.”

“Hả? C–Chỉnh đốn ư…?”

Biểu cảm vui mừng của ả không kéo dài được lâu. Trước khi Baek Joo-hee kịp ăn mừng, hy vọng của ả ta đã tan vỡ ngay khi tôi vung chiếc thìa về phía ả.

Bụp!

“Ái!”

Bụp!

“Đó không phải là điều chúng ta đã thỏa thuận mà!”

Bụp!

“Á…!”

Bụp!

“Cậu không thể cứ tự ý làm điều mình muốn được! Đây không phải là một phần của thỏa thuận!”

Bụp!

“Khoan đã… chỗ đó sẽ bị bầm tím nữa mất!”

Bụp!

“Tại sao cậu chỉ đánh vào một điểm vậy hả?”

Bụp!

“Ức…!”

Bụp!

Bụp!

....

....

....

─── Nhiệm vụ ───

≠ Kẻ phản diện độc tôn <Đã hoàn thành>

• Phần thưởng nhiệm vụ <Kỹ năng chủ động: Reflection(phản đòn)>

Ghi chú

[Lên trên]
Thìa đần đang hỏi joo li bee có xét nghiệm HIV chưa, chắc thế=]
Thìa đần đang hỏi joo li bee có xét nghiệm HIV chưa, chắc thế=]
[Lên trên]
Thìa đần là một thằng Unicorn nên nó thích gái còn trinh hoi nên nó mới nói vậy, còn kẹo cao su là chỉ gái bị ăn(mất trinh) rồi nên mới phí mắt. Khá phân biệt:_)
Thìa đần là một thằng Unicorn nên nó thích gái còn trinh hoi nên nó mới nói vậy, còn kẹo cao su là chỉ gái bị ăn(mất trinh) rồi nên mới phí mắt. Khá phân biệt:_)
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Nói gì với cái tình huống đè và bị đè này giờ......tfnc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Hai chap còn lại để trưa mình đăng nha tại nay mệt quá🤓
Xem thêm
vcbiu đi ngủ đi trans
Xem thêm