• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 35: Tên phản diện của ta(7)

3 Bình luận - Độ dài: 2,513 từ - Cập nhật:

35— Tên phản diện của ta(7)

“cay vãi bò, càng nghĩ càng ức chế…”

Kang Tae-hoon, người đang ngồi trên ghế và chơi game, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cậu nhớ lại một sự việc xảy ra vào sáng sớm hôm qua.

“Tại sao mình phải mất công năn nỉ Arna chỉ vì một trận đấu đánh giá chứ?”

Cậu, người gần như sở hửu cả Tập đoàn Kang Yoon, nay lại phải hạ mình để cầu xin. Đây là lần đầu tiên cậu rơi vào tình huống này.

Thông thường, không cần cậu phải mở miệng ra yêu cầu, phía bên kia sẽ luôn bước tới và nói: "làm ơn hãy cho tôi cơ hội được thử sức với ngài bằng một trận đấu đánh giá".

Hơn nữa, điều buồn cười là ngay cả sau khi Kang Tae-hoon trực tiếp tiếp cận, Arna vẫn liên tục từ chối. Lý do là gì? À, là vì cô đang bận chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.

Điều gì khiến cô ta cả gan dám từ chối lời đề nghị này của Kang Tae-hoon? Cô ta chỉ có cái danh học viên đứng đầu đấy thôi mà, cũng chẳng có lý lịch cao siêu gì.

Nghĩ đến là phát cáu, sao con nhóc tầm thường đấy lại dám coi thường cậu, ả ta hẳn phải tự biết vị trí của mình đi chứ.

“Bà nội cha… Con ả khốn kiếp đó!”

Kang Tae-hoon ném chiếc điện thoại đang cầm xuống đất.

“–Bang!”

Lần này, nó phát ra tiếng động khá lớn. Có lẽ màn hình đã bị vỡ.

“Úi chà. Tiếc quá ha. Cậu vừa làm hỏng điện thoại của mình rồi.”

Trong bóng tối của sân tập luyện ngoài trời, một nữ sinh bước vào. Đó lại là Baek Joo-hee. Cô cúi xuống nhặt chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất, rồi nhẹ nhàng đưa lại cho Kang Tae-hoon.

"Đây."

“…”

Tuy nhiên, Kang Tae-hoon không cầm điện thoại ngay. Cậu nheo mắt, lặng lẽ trừng mắt nhìn Baek Joo-hee.

“cô là ai mà lại dám tỏ ra thân thiết với tôi như vậy?”

“Ugh, nghiêm túc đấy! Tên tôi là Baek Joo-hee! Baek Joo-hee! Ít nhất thì cậu cũng phải nhớ mặt chứ! Tôi phải nhắc cậu bao nhiêu lần nữa đây!”

“Ồ, Baek Joo-hee à? Xin lỗi.”

Chỉ đến lúc đó Kang Tae-hoon mới cầm lấy điện thoại. Nó không bật lên được vì cú va chạm lúc nãy quá mạnh. Nó đã bị hỏng hoàn toàn.

“Vậy, trận đấu đánh giá cũng không diễn ra được, nhỉ?”

“Bây giờ cô đến đây chỉ để chế giễu tôi đấy à?”

“Không phải đâu. Làm sao mà tôi dám chế giễu cậu chứ? Tôi không muốn bị đối xử như lần trước nữa đâu.”

Đúng rồi đấy. Ngay từ đầu cô nên biết vị trí của mình mà tránh xen vào chuyện của người khác mới phải.

“À mà, trận đấu đánh giá có thực sự cần thiết không? Cho dù có thắng thì cậu cũng đâu thể trở thành học viên đứng đầu.”

“Hở?”

Rốt cuộc, Kang Tae-hoon mới trở lại trường và vẫn còn học viên năm nhất. Điều này có nghĩa là cậu và Arna học khác lớp.

Kể cả khi thắng trong trận đấu đánh giá, cậu cũng không thể vượt qua Arna và trở thành học viên đứng đầu năm.

“Vậy là tôi không thể trở thành học viên đứng đầu ư…?”

“Chứ còn gì nữa, cũng tại hai người học khác lớp mà!”

Hơn nữa, vị trí học viên đứng đầu không chỉ được quyết định bởi kết quả của một trận đấu đánh giá. Nó bao gồm cả các kỳ thi thường xuyên và điểm của khoá huấn luyện.

Tất nhiên, Kang Tae-hoon không hề biết những sự thật này.

“Con mẹ….”

“Thật sự, ý định của cậu chỉ là đánh bại Arna và trở thành học sinh đứng đầu thôi sao…? Không còn lý do nào khác nữa à…?”

“…”

Baek Joo-hee bối rối. Ngu gì mà ngu dữ vậy? Cô thậm chí còn tự hỏi làm sao cậu ta có thể nhập học với tư cách học viên đứng thứ hai.

“Cũng không sao, ít nhất thì cậu cũng có thể trở thành học viên đứng đầu năm nhất mà ha…?”

“Arna không phải học viên năm nhất! Làm thế thì còn nghĩa lý gì nữa chứ!”

Kang Tae-hoon đã bị Arna làm cho ám ảnh. Rằng cậu sẽ đẩy Arna sang một bên và vươn lên vị trí học viên đứng đầu. Đó là viễn cảnh duy nhất cậu nghĩ đến khi trở lại học viện này.

“Vậy, bây giờ cậu định làm gì?”

“Đủ rồi. Dù là học viên giỏi nhất hay bất cứ thứ gì khác, tôi đết thèm quan tâm đến nữa.”

Nếu cậu không thể cạnh tranh với Arna để giành lại vị trí học viên đứng đầu, thì trận đấu đánh giá đã mất đi ý nghĩa. Đã đến lúc cậu phải thay đổi mục tiêu của mình.

Kang Tae-hoon đứng dậy khỏi băng ghế.

"Tôi chắc chắn sẽ nghiền nát con nhỏ đó ngay khi chạm mặt. Dù sao, cơn thịnh nộ này cũng cần một nơi để bùng phát!"

Cơn giận của Kang Tae-hoon đối với Arna đã lên đến đỉnh điểm. Arna hết lần này đến lần khác phớt lờ những lời đề nghị lịch sự của cậu về một trận đấu đánh giá. Mỗi lần im lặng của cô như một cú tát vào lòng tự trọng đang sôi sục của Kang Tae-hoon.

Bây giờ, không cần phải nhẫn nhịn nữa. Cậu sẽ rút kiếm ra bất cứ khi nào gặp Arna, bất kể ở đâu.

Cậu sẽ tự mình kết thúc chuyện này – theo đúng cách của Kang Tae-hoon.

“Chờ chút đã, nếu như bị kỷ luật lần nữa thì sao? Lần này nếu cậu gây ra thêm chuyện lớn, chắc chắn sẽ bị phạt nặng đấy.”

Kang Tae-hoon có thể thoát khỏi hình phạt đình chỉ như hiện tại đều là nhờ vào cha mình. Nếu cậu lại gây thêm rắc rối, như Baek Joo-hee đã cảnh báo, cậu cũng không thể nhờ cha mình giúp thêm được.

Chắc chắn cậu sẽ không được phép trở lại cái học viện này nữa.

Nhưng…

“Làm như tôi sợ bị đuổi khỏi cái trường này lắm ấy? Cô không thấy tôi đang tức giận đến mức nào à?”

Cảm xúc của Kang Tae-hoon đã chiếm ưu thế. Giờ đây cậu cảm thấy mình cần phải nghiền nát mọi thứ để thoả mãn cơn giận đang sôi sục. Cậu chẳng thèm quan tâm đến hậu quả nữa.

“Vậy là ngày mai cậu thực sự sẽ đi tìm Arna à?”

"Chuẩn rồi."

“Thế thì để tôi lo liệu vụ này nhé, được không?”

"Gì cơ?"

Tai của Kang Tae-hoon ngay lập tức nghi ngờ những gì mình nghe được. Cô ta vừa nói gì vậy? Baek Joo-hee định đối phó với Arna cơ á? Người chỉ mới là Thức tỉnh giả hạng C sao?

“Cô ra đó diễn hề à.”

“Tôi không chắc rằng mình sẽ làm tốt. Nhưng ngay cả một người như tôi cũng có thể gây khó khăn cho Arna đấy. Đó là những gì tôi muốn nói.”

Baek Joo-hee tự tin ưỡn ngực khi phát biểu.

Chính xác thì cô ta lấy đâu ra tự tin để mà thách thức học viên đứng đầu vậy? Hừm... Có vẻ như đó không phải là lời nói đùa suông.

“Thôi được. Chúng ta hãy nghe về phương pháp này của cô trước đã.”

Kang Tae-hoon quyết định lắng nghe, thấy tình hình khá thú vị. Cậu bắt chéo chân và chuẩn bị lắng nghe những gì Baek Joo-hee muốn nói.

***

Mùa thi giữa kỳ cũng đã đến tại Học viện quân sự Han-yul. Giống như các trường đại học thông thường, mỗi môn học đều có bài thi riêng.

Hình thức thi thì muôn màu muôn vẻ, từ các bài thi viết truyền thống cho đến những bài kiểm tra thực hành yêu cầu hoạt động thể chất.

Với tôi, người vẫn còn đang xoay xở để vượt qua các bài thi viết, nhưng những bài thi thực hành thì hoàn toàn là bất khả thi vì chấn thương ở lưng.

Vì vậy, tôi đã đi tới thỏa thuận với các giảng viên để thi bù vào lần sau thay vì bỏ lỡ luôn bài thi thực hành. Họ đều hiểu hoàn cảnh của tôi.

Tuy nhiên…

Có một giảng viên không hề bận tâm đến cái lưng của tôi…

“Việc thi bù không hề tồn tại ở đây. tự chăm sóc bản thân cũng được tính là một phần của kỳ thi. Bài thi thực hành vẫn sẽ diễn ra theo đúng lịch trình. Hãy đảm bảo rằng em đã hiểu rõ điều này.”

Lão già Kim Dong-hak nhất quyết không cho chuyện thi bù được thông qua.

Sự lựa chọn rất rõ ràng: hoặc tham gia kỳ thi thực hành với một cái lưng bị thương, hoặc vắng mặt và nhận điểm F. Già rồi mà trái tim cũng không có nữa chứ.

Chắc chắn, lưng tôi quan trọng hơn nhiều so với bất kỳ bài thi nào. Sau cùng, đó là điều có thể bù đắp sau này, dù là bằng cách thi lại hay bằng một phương pháp nào khác.

Nhưng lưng thì khác. Tôi không thể mạo hiểm cái lưng quý giá của mình chỉ vì một bài thi giữa kỳ được. Lưng là thứ phải chăm lo cả đời.

Vậy, trong trường hợp này, quyết định hợp lý nhất sẽ là bỏ qua kỳ thi vì tương lai.

Nhưng nhận được điểm F vì lý do này thì cũng quá bất công rồi, tôi không thể để vụ này chìm được.

Vì vậy, tôi đã quyết định thực hiện kế hoạch của riêng mình. Một điều đủ sức khiến Kim Dong-hak phải câm nín vào ngày thi.

Ngày thi cuối cùng cũng đến.

Tôi khoác lên mình bồ đồ bệnh nhân màu trắng đeo thêm một cái khẩu trang và chiếc kính râm.

Cuối cùng là…

Cót két. Cót két.

Tôi thậm chí còn chuẩn bị một chiếc xe lăn để ra kháng cáo. Đều nhờ có Choi Soo-eun, tôi mới mượn được nó từ bệnh viện giảng dạy.

tôi đẩy xe lăn bằng cả tính mạng, đến thẳng chỗ Kim Dong-hak.

“Ughh, khụ khụ! Trời đất quỷ thần ơi, em sắp chớt gòi thầy ới!”

“Để trốn tránh bài thi, mà em làm đến mức này luôn hả? Với lại em lấy đâu ra chiếc xe lăn đó thế?”

Chiếc xe lăn, như đã đề cập, được mượn từ bệnh viện giảng dạy. Choi Soo-eun đã chuẩn bị sẵn cho tôi ngay khi tôi yêu cầu.

“Mặc dù em ngồi xe lăn, nhưng em đã làm theo lời của thầy và đến đây… Xin hãy cho em được làm bài thi với ạ…”

“…”

Kim Dong-hak nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ tột độ. Sau đó, lão ta thở dài, miễn cưỡng.

“Hừ. Không ngờ lại gặp phải thằng liều người sẵn sàng đi xe lăn đến đây để biểu tình. Thôi, tôi chịu thua. Shin Yoon-seong, sau này em nhớ đến thi bù đấy nhé.”

Sau cùng, Kim Dong-hak đã đầu hàng trước xe lăn. Việc để xe lăn vào phòng thi chỉ làm phiền những học viên khác một cách không cần thiết. Kim Dong-hak biết điều này.

Kế hoạch thành công rực rỡ.

“Tuy nhiên, em sẽ là giám thị trong suốt thời gian diễn ra bài thi.”

“Đã hiểu.”

Làm giám thị tại chỗ không phải là công việc gì to tát. Tôi sẽ ở trong phòng giám sát để giám sát địa điểm thi thông qua CCTV. Giống như làm nhân viên giám sát an ninh vậy.

“Kỳ thi giữa kỳ học kỳ một sắp bắt đầu. Xin vui lòng bước tới vị trí được chỉ định.”

Kim Dong-hak cầm micro và thông báo với toàn thể học viên có mặt.

Các học viên tập trung trong phòng chờ, tay nắm chặt vũ khí, lặng lẽ tiến về cánh cổng đã được chỉ định, cánh công đấy sẽ dẫn xuống khu huấn luyện ngầm dưới lòng đất.

“Bài thi rất đơn giản. Tìm những chiếc trâm cài được giấu bên trong ngục tối mô phỏng. Thời gian thi là ba giờ. Các em sẽ vượt qua nếu tìm thấy trâm cài trong khoảng thời gian này.”

Hãy tưởng tượng bài thi này như một cuộc săn tìm kho báu. Điểm khác biệt duy nhất là địa điểm này là một ngục tối chứa đầy quái vật huấn luyện và bẫy đang chờ đợi các học viên.

Cót két. cót két.

Tôi lập tức đẩy xe lăn về phía Arna. Tôi có điều quan trọng muốn nói trước khi bài thi bắt đầu.

“Arna.”

“Ể? Cậu đến đây khi nào thế? Và cái xe lăn đó là sao…”

Thoạt nhìn, cô ấy phản ứng giống Kim Dong-hak. Giống như lão ấy, cổ nhìn tôi với vẻ khinh miệt khi nhìn thấy chiếc xe lăn.

Bỏ qua phản ứng của cổ, tôi nói,

“Cậu nên hết sức cẩn trọng trong bài thi này.”

“Hả? Đột nhiên, vậy là sao? Cẩn trọng ư…”

“Chỉ cần biết và cẩn trọng là được”

“…”

Arna hơi bĩu môi và nhìn tôi với vẻ mặt có tí hờn dỗi.

“Tôi có một câu hỏi. Tôi đã thắc mắc khá lâu rồi… Tại sao đột nhiên cậu lại làm những việc mà trước đây cậu chưa từng làm thế?”

“Những việc tôi chưa từng làm trước đây?”

“Chính xác. Mỗi khi Kang Tae-hoon đến gần, cậu đều xuất hiện như một bóng ma để giải vây cho tôi… và hôm nay, cậu thậm chí còn đến địa điểm thi để lo lắng cho tôi nữa…”

Theo quan điểm của Arna, có vẻ khá khó để hiểu. Cho đến giờ, tôi chỉ có quấy rối cổ thôi, nhưng giờ đây tôi đột nhiên lại tỏ ra tử tế lạ thường.

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Kang Tae-hoon là người khó đoán và có thể làm bất cứ điều gì. Tôi cần phải giữ hắn ta tránh xa Arna nhất có thể.

Và trong hoàn cảnh như hôm nay...

——— Nhiệm vụ ———

≠Kẻ phản diện độc tôn

•Chứng minh với Arna rằng bạn là kẻ phản diện duy nhất của cô.

* Thời gian còn lại cho đến khi nhiệm vụ bắt đầu {02:00:00}

Bởi vì nhiệm vụ này xuất hiện quá đột ngột.

Có vẻ như chuyện này sẽ có liên quan đến Arna nên tôi đã cảnh báo tới cổ một chút.

Nó cũng không có hàm ý gì đâu.

“Thật lòng thì… Nói như vậy chỉ có gây thêm nhiều hiểu lầm mà thôi.”

Có vẻ như Arna đã hiểu sai ý của tôi mất rồi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Cơm rang nấu với bò...🐙
Xem thêm
Fan tếu bél 🤓👆
Xem thêm