46— Trận đấu đánh giá(8)
“Cái gì, c–cậu nói cái gì cơ? Ý là cậu sẽ có một trận đấu đánh giá với Kang Tae-hoon ư?”
Đúng vào lúc bài giảng kết thúc. Tôi kể cho Arna nghe về những gì đã xảy ra ngày hôm qua ở văn phòng hành chính.
Arna hơi cau mày khi nghe tôi kể.
“Tại sao cậu lại….”
Trong số tất cả các học viên, lại chọn Kang Tae-hoon để đấu. Không chỉ có cách biệt về mặt kỹ năng đáng kể mà còn có khả năng cao bị thương nặng. Arna có vẻ hơi lo lắng về điều đó.
Tuy nhiên, vẫn còn một lý do khác khiến tôi không thể từ chối.
“Tiền nhiều lắm nên tôi cũng chẳng muốn từ chối đâu.”
“T–Tiền…?”
Tôi cho Arna xem màn hình điện thoại của mình. Màn hình đang hiển thị ứng dụng ngân hàng.
“Hả, số tiền này từ đâu ra thế…?”
Chỉ với một khoản tiền trả trước đó, số dư tài khoản của tôi đã tăng lên rất nhiều. Arna há hốc miệng kinh ngạc.
Tôi mỉm cười và nói,
“Đó là phí thua cuộc.”
“Phí, phí thua cuộc…?”
Rốt cuộc, lý do lại chỉ là tiền, và đó cũng là lý do khiến tôi dễ dàng đồng ý tham gia trận đấu đánh giá, Arna nhìn tôi với ánh mắt miệt thị cùng cực.
“Cậu đã nhận tiền trước cả khi trận đấu bắt đầu… cậu không có chút lòng tự trọng nào à?”
Nhận phí thua cuộc ngay từ đầu cũng giống như nói thẳng rằng tôi sẽ chẳng hơn gì một bao cát.
Nghĩa là tôi sẽ phải làm mình xấu hổ trước rất nhiều học viên. Hầu hết mọi người sẽ thấy khó mà chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy.
Nhưng tôi thì khác.
“Tôi quen với thất bại rồi, luôn luôn vậy mà.”
“….”
Arna biết rõ hơn bất kỳ ai khác. Ngay trước mắt cô ấy, tôi chẳng phải luôn là kẻ bại trận sao? Thất bại, nó là bản chất của tên phản diện hạng ba này rồi.
Nó chỉ là lặp đi lặp lại thôi.
“Nhưng lần này đối thủ khác… lỡ như cậu….”
Arna nhắc nhở tôi phải thận trọng vì đối thủ lần này là Kang Tae-hoon.
“Tôi sẽ tự lo cho mình. Không liên quan đến cậu.”
Nhưng đâu có lý do gì phải lo lắng. Không có nguy cơ bị thương vì tôi dự định giơ hai tay đầu hàng ngay khi trận đấu đánh giá bắt đầu.
“Không. Tôi không thể chỉ đứng nhìn được. Tôi nhất định phải giúp cậu!”
“Giúp cái gì?”
Đột nhiên, mắt Arna sáng lên. Sự quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt cổ.
“Chuẩn bị cho trận đấu đánh giá đó. Cho dù không thắng được, ít nhất cũng phải thử làm cho hắn dính vài đòn chứ? Đừng nói là cậu định đứng đó chịu trận nha?”
Không, thực ra tôi không cần chuẩn bị gì đâu…
Và tôi cũng không có ý định chỉ đứng im chịu trận…
“Cuối tuần này, hãy tập luyện cùng tôi đi.”
“Tập luyện gì cơ…?”
“Thì, bắt đầu với các bài tập cơ bản, chế độ ăn uống và thậm chí là chiến lược phù hợp cho trận đấu với Kang Tae-hoon. Tôi sẽ đích thân hướng dẫn cậu mọi thứ luôn.”
Với trận đấu đánh giá sẽ diễn ra vào tuần tới, việc chuẩn bị vào phút chót sẽ không tạo ra nhiều khác biệt.
Làm như vậy chỉ có lãng phí thời gian thôi.
“Không cần thiết. Và không phải cậu nên tự quản lý chế độ ăn uống của mình trước sao?”
“Hứ, im đi.”
Arna nắm chặt cánh tay tôi và bắt đầu kéo tôi đi đâu đó.
“Trước hết, chúng ta cần nâng cao thể lực của cậu ở phòng gym, phải rèn luyện thân thể đã, rồi mới tính đến chuyện chiến đấu!”
Tôi thực sự không cần tập luyện mà.
Dù sao thì tôi cũng sẽ ngay lập tức nhận thua.
Hay cổ đang nhân cơ hội này trả thù tôi?
“Chuẩn bị sẵn sàng vẫn hơn.”
Nhưng cũng có phần đúng...
***
Trước khi tôi kịp nhận ra thì ngày diễn ra trận đấu đánh giá đã đến sau nhiều buổi huấn luyện với Arna.
Tôi bước vào đấu trường ngoài trời như đã định, nhận được ánh nhìn chằm chằm của vô số khán giả khi tôi bước vào giữa sân.
Kang Tae-hoon đã có mặt ở đó, trông có vẻ khá vui tươi.
“Này, mày tới… rồi à”
Ngay khi nhìn thấy tôi, nụ cười của Kang Tae-hoon lập tức tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng thực sự.
“Sao mày trông tàn tạ dữ vậy?”
“…”
Đúng vậy. Tôi đang có vẻ ngoài tàn tạ cực kỳ. Khuôn mặt tôi trông hốc hác, như thể chẳng được ăn gì trong nhiều ngày. Toàn thân tôi cũng run rẩy vì đau nhức cơ bắp.
Tôi khó khăn lắm mới mở được cái mồm.
“Tôi đã trải qua quá nhiều…”
"Hả?"
“Khó khăn lắm… khó khăn vô cùng…”
Tôi không bao giờ có thể đoán trước được rằng mình sẽ trút hết nỗi lòng với Kang Tae-hoon. Vài ngày qua thực sự rất mệt mỏi. Chỉ vài ngày luyện tập thôi cũng giống như sống trong địa ngục vậy.
Tôi đã cố gắng trốn thoát nhiều lần, nhưng mỗi lần sắp thành công, Arna đều sẽ tới chế ngự tôi bằng vũ lực. Kết quả là, tôi đã dành gần như toàn bộ cuối tuần, để bị nhốt trong phòng tập gym.
Đó chỉ là những bài tập luyện không ngừng nghỉ.
Và đúng như dự đoán, không có thay đổi đáng chú ý nào trong cơ thể tôi cả. Nó chỉ khiến tôi bị đau cơ vô ích thôi.
─Mau cho hắn xem thành quả luyện tập của cậu điiiii!
Từ xa, Arna hét lên.
Con quái vật vứ bệu đó. Thành quả luyện tập cái chó gì? Tôi chửi thầm. Tại sao cô ta lại có thể cười tươi thế chứ?
Tôi không ngờ... có ngày mình sẽ bị Arna hành hạ ngược. Được, tôi sẽ ghi nhớ mối thù này và trả lại gấp vạn lần.
Dù sao…
Ngay lúc này, trận đấu đánh giá mới là ưu tiên hàng đầu.
Trước tiên tôi phải vượt qua nó cái đã.
“Ặc…”
Nhưng tôi thậm chí còn không thể bước đi. Chân tôi run rẩy mỗi khi nhấc lên.
“Oi! Nếu mày cứ rên rỉ như một con cá sắp chết, thì đấu với mày có nghĩa lý gì nữa? Mày sẽ làm hỏng 'khẩu vị' của tao mất!”
Quá chán nản, Kang Tae-hoon hét vào mặt tôi.
Đúng là sushi ngon nhất phải làm từ cá tươi, thịt chắc. Tuy nhiên, ở tình trạng hiện tại của tôi, tôi đã quá già và ốm yếu–thậm chí còn không đáng để làm nguyên liệu sushi.
“Thì sao? Nếu mày không hợp với sushi, tao đoán là tao sẽ phải biến mày thành một món súp cay hay gì đó.”
Dẫu vậy, kế hoạch dùng tôi làm bữa ăn của hắn ta có vẻ vẫn không lay chuyển. Không còn cách nào khác vì hắn ta đã lỡ trả trước một khoản tiền khá lớn.
“Hai em đã sẵn sàng chưa?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ bước vào đấu trường. Đó là trợ giảng Seo Dan-ah, người được phân công làm trọng tài cho trận đấu đánh giá này.
“Hai em có thể vui lòng đi qua đây một lát được không?”
Theo chỉ dẫn của trợ giảng Seo Dan-ah, chúng tôi tập trung ở trung tâm. Sau đó, chúng tôi được thông báo về các quy định và hướng dẫn an toàn liên quan đến trận đấu đánh giá.
“Cuối cùng, nếu ai có vấn đề về sức khỏe không tiện tham gia trận đấu đánh giá hôm nay, vui lòng cho tôi biết.”
Cô ấy hỏi xem có ai bị bệnh không. Kang Tae-hoon hất cằm về phía tôi.
“Em thì ổn, cô cứ hỏi thằng đó đi.”
“Shin Yoon-seong, em ổn chứ?”
Seo Dan-ah nhìn tôi. Tôi gật đầu ra hiệu rằng mình không có vấn đề gì.
Dù sao thì trận đấu này cũng sẽ kết thúc trong vòng một phút.
“Đã hiểu. Xin hãy trở về vị trí của mình.”
Ngay lúc này, khắp nơi trên đấu trường đã căng thẳng vì mong đợi. Đám đông ồn ào ban nãy đã im phăng phắc, háo hức chờ đợi trận đấu bắt đầu.
Ngay cả Arna, người ngồi xa trên khán đài, cũng vậy.
“Há há há…”
Trong khi đó, Kang Tae-hoon không có vẻ gì là lo lắng cả. Thực tế, hắn ta dường như đang tận hưởng khoảnh khắc này khi hắn nắm chặt thanh kiếm, cuộn mình vì hưng phấn.
Vì đối thủ cầm kiếm nên đến lượt tôi lấy thìa ra…
Đing!
Vào lúc đó, một bảng nhiệm vụ hiện lên.
———Nhiệm vụ———
≠ Kẻ phản diện bất khuất
• Sống sót trong vòng 30 phút sau khi trận đấu đánh giá bắt đầu.
* Phần thưởng khi hoàn thành: <1 Điểm SP>, <Tăng chỉ số tổng thể của Arna thêm 1>
—
Hả?
Đột nhiên, một bảng nhiệm vụ xuất hiện. Đó là nhiệm vụ sống sót trong 30 phút.
Đứa đưa ra nhiệm vụ này não có vấn đề hả? Vừa đọc nội dung thôi đã khiến tôi chết lặng.
Đứa đưa ra nhiệm vụ này rõ ràng là một tên gà mờ. Chưa từng chiến đấu một lần trong đời! Ngay cả các hiệp đấu UFC cũng chỉ kéo dài có năm phút thôi.[note73543]
Mong đợi tôi sống sót trong thời gian dài hơn thế nhiều lần sao? Về cơ bản là bảo tôi tìm chết.
Tôi quyết định bỏ nhiệm vụ.
Đing!
Nhưng sau đó, bảng nhiệm vụ lại xuất hiện.
———Nhiệm vụ———
≠ Kẻ phản diện bất khuất
• Sống sót trong vòng 10 phút sau khi trận đấu đánh giá bắt đầu.
* Phần thưởng khi hoàn thành: <1 Điểm SP>, <Tăng chỉ số tổng thể của Arna thêm 1>
—
Nhìn kìa. Tên gà mờ giao nhiệm vụ có lẽ nhận ra rằng 30 phút là quá tham vọng nên đã giảm xuống còn 10 phút.
Không, tôi vẫn méo làm. Mười phút vẫn là cả một thế kỷ. Khi trận đấu bắt đầu, ngay cả một phút cũng sẽ cảm thấy dài lê thê.
Giống như lúc nãy – tôi giả vờ không nhìn thấy nó.
Đing!
Tuy nhiên, bảng nhiệm vụ vẫn tiếp tục xuất hiện mà không dừng lại.
———Nhiệm vụ———
≠ Kẻ phản diện bất khuất
• Sống sót trong vòng 5 phút sau khi trận đấu đánh giá bắt đầu!
* Phần thưởng khi hoàn thành: <1 Điểm SP>, <Tăng chỉ số tổng thể của Arna thêm 1>
—
Ố là la.
Bây giờ chỉ còn 5 phút. Dấu chấm than ở cuối khá dễ thương. Tôi cũng không ngờ nó sẽ kiên quyết tới vậy luôn á.
Nhưng tôi không phải là loại người không sống được nếu thiếu nhiệm vụ. Chả có lý do gì để tôi chấp nhận cả.
Có câu nói “chọn lợi nhỏ, mất lợi lớn”– tôi đâu thể lãng phí cơ thể quý giá của mình chỉ vì một điểm SP được.
Tôi quyết định lờ nó lần nữa.
Đing!
———Nhiệm vụ———
≠ Kẻ phản diện bất khuất
• Sống sót trong vòng 1 phút sau khi trận đấu đánh giá bắt đầu!!!
* Phần thưởng khi hoàn thành: <1 Điểm SP>, <Tăng chỉ số tổng thể của Arna thêm 1>
—
Bảng nhiệm vụ lại xuất hiện lần nữa, và lần này có ba dấu chấm than. Đây có thể là lời đề nghị cuối cùng.
Chỉ một phút à.
Thành thật mà nói, một phút cũng đáng để thử đó chớ. Bây giờ, chính là lúc cán cân đã công bằng.
Tôi quyết định chấp nhận ngay lập tức.
Bípppp!
“…!”
Tôi vừa mới chấp nhận thì một tín hiệu vang lên. Đó là tiếng còi báo hiệu bắt đầu trận đấu đánh giá.
Quần què gì vậy? Tôi vẫn chưa sẵn sàng mà!
“Hừ…!”
Thụp!
Ngay khi tiếng còi vang lên, Kang Tae-hoon đã ra tay trước. Hắn ta lao thẳng về phía tôi với thanh kiếm giơ cao, di chuyển với tốc độ của một thú săn mồi.
"Đợi chút!"
Trước khi Kang Tae-hoon đến gần, tôi nhanh chóng đưa tay ra phía trước, ra hiệu cho hắn dừng lại.
“…!”
Rítttt!
Đang chạy, Kang Tae-hoon đã kịp thời phanh lại sau khi nhận ra tín hiệu tay của tôi.
"Chuyện gì nữa?"
“Xin lỗi nha. Tại dây giày của tôi bị tuột.”
“Má! Mày nên kiểm tra trước khi bắt đầu chứ!”
"Mẹ kiếp, muốn đấu có một trận mà khó điên". Mặc dù Kang Tae-hoon phàn nàn đủ thứ, hắn vẫn cho tôi một ít thời gian.
Nhưng mà hắn vẫn tốt bụng ghê ha, đồng ý để tôi buộc dây giày luôn. Nhân cơ hội này, tôi cúi xuống buộc dây giày, đồng thời bắt đầu đếm nhẩm.
0.... 10.... 20.... 30.... 40.... 50.... 60....
Đing.
Tôi đã cố gắng câu thời gian được trọn một phút chỉ bằng cách buộc dây giày. Thế là, giờ tôi đã có được phần thưởng nhiệm vụ.
Bây giờ vấn đề duy nhất là Kang Tae-hoon. Nghĩ đến phản ứng sắp tới của hắn khiến tôi bật cười.
Tôi cố nhịn cười trong khi đứng thẳng dậy.
“Xong hết rồi… hả?”
Sau đó, tất cả mọi người trong đấu trường đều có thể nhìn thấy.
Tôi giơ cả hai tay lên cao.
“….”
Giơ tay giữa trận đấu để buộc dây giày đã đủ kỳ lạ rồi. Bây giờ, tôi đứng đó giơ cả hai tay lên và khiến mọi người bối rối. Kang Tae-hoon chớp mắt nhiều lần, hoàn toàn bối rối.
"Mày đang làm gì thế?"
Đáp lại câu hỏi của hắn ta, tôi cười toe toét, khoe hàm răng trắng của mình.
“Cậu không biết sao? Đó là tín hiệu đầu hàng.”
——!
Vào lúc đó, khán đài trở nên náo loạn.
———Nhiệm vụ———
≠ Kẻ phản diện bất khuất <Đã hoàn thành...>
* Phần thưởng khi hoàn thành: <1 Điểm SP>, <Tăng chỉ số tổng thể của Arna thêm 1>
—


12 Bình luận