• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 17 : Di vật(3)

5 Bình luận - Độ dài: 2,870 từ - Cập nhật:

17— Di vật(3)

Có một vài điều tôi muốn hỏi nên trước tiên tôi đã đến một quán cà phê gần đó.

Đây là một quán cà phê do một cá nhân điều hành có chưa đến tám chiếc bàn, khiến nơi này trở thành một cơ sở nhỏ.

Tuy nhiên, tủ trưng bày duy nhất của nó cũng đầy đủ như bất kỳ quán cà phê có thương hiệu nào ngoài thị trường. Nó chứa đầy đủ các món tráng miệng xa xỉ như bánh ngọt và kem gelato.

Tôi đến quầy để gọi đồ uống.

"Cho tôi một ly trà hồng sâm Hàn quốc đi. Thêm thật nhiều hạt thông, nếu có thể."

“Gì cơ?, cậu nghĩ đây là quán trà hay gì sao!?”

BỐP!

Choi Soo-eun đánh vào lưng tôi. Sau đó, cô ấy liên tục cúi đầu xin lỗi cô chủ trẻ.

Thật không may, có vẻ như họ không có trà hồng sâm Hàn quốc rồi. Tìm một nơi pha trà hồng sâm chuẩn vị ngày nay cũng giống như hái sao trên trời vậy.

“Cái đó… nếu bạn muốn uống trà truyền thống, chúng tôi có trà hoa dâm bụt…”

Cô chủ trẻ chỉ vào bảng thực đơn.

Sau khi nhìn kỹ thực đơn, tôi quyết định gọi món khác.

“Vậy thì, cho tôi một ly sinh tố dâu tây chuối. Bạn có thể cho thêm một ít kem tươi lên trên luôn được không?”

“Làm sao cậu có thể chuyển từ trà dangmyeon sang sinh tố dâu tây chuối vậy hả…?”

Choi Soo-eun nhìn tôi như thể tôi là một con bọ ghê tởm không bằng í.

Sinh tố dâu tây chuối thì có gì sai cơ chứ? Chẳng phải hương vị không bao giờ phân biệt tuổi tác, giới tính hay bất cứ điều gì sao!. Tôi cũng có sở thích của mình chứ bộ.

“…Vậy cho tôi một ly latte việt quất nhé.”

Hệ thống POS kêu bíp khi người chủ trẻ nhập đơn hàng.[note72182]

“Để cho chắc chắn thì một ly latte việt quất, một ly sinh tố dâu tây chuối với thêm kem tươi—đúng không ạ? Thanh toán sau khi 2 bạn uống xong, và tôi sẽ mang đồ uống đến bàn của 2 bạn.”

Đó là một quán cà phê nơi họ phục vụ khách hành trực tiếp. Đột nhiên, trà hồng sâm có vẻ không còn quan trọng với tôi đến vậy nữa.

….

….

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện sau khi ngồi vào bàn.

Có vẻ như Choi Soo-eun đã ra ngoài đi dạo một chút vì cuối tuần này không có gì nhiều để làm, và cổ cũng không đi cùng ai khác.

Tiếp theo, tôi nói về Di vật và hỏi Choi Soo-eun liệu những phụ kiện cô ấy đeo có phải là loại đó không.

“Di vật? Chiếc vòng cổ và vòng tay này á hả?”

Choi Soo-eun đặt cốc xuống và đưa cổ tay đeo một chiếc vòng tay ra.

“Nó chỉ là một chiếc vòng tay bình thường mà thôi. Chiếc vòng cổ cũng tương tự.”

“Vậy thì chúng không phải là Di vật sao?”

“Tớ cần những thứ đó để làm gì cơ chứ?”

Tôi đã tự cho rằng ít nhất cô ấy cũng phải mang theo trên người những Di vật thấm nhuần các kỹ năng bổ sung. Nhưng mọi thứ hóa ra đều là đồ trang sức bình thường—khá là bất ngờ đấy.

“Vậy, cậu đã có được Di vật mà mình mong muốn chưa?”

Choi Soo-eun lần này hỏi. Cô ấy hỏi xem tôi có mua được thứ gì tử tế hay không.

Tôi lắc đầu.

“Tôi không tìm được cái nào cả. Tất cả đều tầm thường.”

“Carrots Country thì sao? Tớ nghĩ trên app đó thỉnh thoảng cũng có một vài món tốt ấy chứ.”

“Chỉ có lũ lừa đảo thôi.”

“Vẫn còn lũ lừa đảo nhỉ.”

Choi Soo-eun nâng ly latte việt quất lên để thưởng thức hương thơm lần nữa.

Tôi cũng đặt môi lên ống hút và tham lam hút hết ly sinh tố dâu tây chuối, cùng với kem tươi ngọt ngào của mình.

“…”

“…”

Trong lúc chúng tôi chìm trong khoảng lặng để thời gian dần trôi qua, Choi Soo-eun là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng ấy.

“Cậu thực sự cần một Di vật đến như thế sao?”

“Arna cũng đang đeo một cái. Tớ không thể chỉ ngồi không mà không hành động gì được.”

“Arna…”

Choi Soo-eun quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ một lát rồi xoay tách trà.

Cô gái này có thể nghĩ gì khi nhìn ra ngoài cửa sổ vậy nhỉ? Với khuôn mặt thường ngày vô cảm của cổ, thật khó để biết cô đang nghĩ gì.

Đây chính là điểm khác biệt của cô khi so với Arna.

“Này, Di vật đó, tớ….”

Wreeeeng─

Ngay khi Choi Soo-eun chuẩn bị nói, tiếng còi báo động vang lên từ bên ngoài quán cà phê.

Nhìn ra cửa sổ, chúng tôi có thể quan sát được những chuyển động hối hả của người dân.

“Quái vật…?”

“Không. Chính xác hơn thì đó là một con quái vật nhỏ thôi.”

Tiếng còi báo động sẽ khác nhau tùy theo mức độ nguy hiểm của chúng.

May mắn thay, đó không phải là quái vật mà chỉ là một con quái nhỏ. Một tín hiệu cảnh báo cho biết sự xuất hiện của một sinh vật cấp thấp hơn quái vật thông thường.

“Mặc dù là thế thì điều đó vẫn có nghĩa là chúng ta đang ở trong tình huống nguy hiểm, đúng không.”

Choi Soo-eun nhanh chóng đứng dậy và chạy ra khỏi quán cà phê.

Cổ đang cố làm gì vậy? Để đề phòng, tôi quyết định đi theo cổ luôn.

“Xin thứ lỗi, thưa anh…?”

Nhưng cô chủ trẻ tuổi đã nắm lấy tay tôi và cho tôi xem hóa đơn ghi giá đồ uống.

“Anh vẫn chưa thanh toàn hoá đơn mà.”

? Hể?

Choi Soo-eun đi về phía bãi đậu xe gần đó và rút chìa khóa thông minh ra.

Bíp.

CẠCH─!

Cốp xe mở ra, đó là một chiếc xe sedan cỡ trung khá sang trọng.

“Cậu cũng có xe cơ à? Tớ có thể mượn xe sau được không?”

“Đừng nói nhảm nữa và cầm lấy cái này.”

Choi Soo-eun nhét vào tay tôi một bộ dụng cụ sơ cứu và túi đựng đồ khẩn cấp. Thật ngạc nhiên khi thấy những thứ như vậy được chất đầy trong một chiếc xe hơi gia đình. Bạn có thể sẽ nghĩ rằng cổ đang lái xe cứu thương hay gì đó luôn ấy.

Bụp.

Sau đó, Choi Soo-eun đeo băng chữ thập đỏ ở cánh tay phải, trở lại vai trò là học viên khoa Y.

WROANGGG!

Một tiếng kêu báo động từ xa thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Đó có phải là nơi xảy ra tai nạn không? Cả 2 chúng tôi vội vã chạy tới.

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”

Tôi hỏi một người gần đó để hiểu rõ tình hình. Một người đàn ông lớn tuổi đầu trọc.

“Aah, thật khủng khiếp! Con quái vật nhỏ đó đột nhiên xuất hiện và giật mất bộ tóc giả của tôi!”

“Xin thứ lỗi? Ông đang nói về bộ tóc giả của ông ấy hả?”

“Cái thứ đó ở ngay kia kìa! Chính là nó!”

Người đàn ông trọc đầu chỉ vào một nơi nào đó. Đó là trên mái của một tòa nhà gần đó.

—WOOOO!WOOOO!

Ngay trên đấy, một con quái thú đang đập ngực và gầm rú. Đó là một con quái vật nhỏ được mô phỏng theo một con khỉ đột và trên đầu nó là bộ tóc giả bị đánh cắp.

—WOOOOOO!

Con quái vật nhỏ dễ dàng nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác. Nó là một dân chuyên parkour đấy à.

“Sao lại là tôi cơ chứ! Bộ tóc giả đó không rẻ đâu, mấy người biết mà! Nếu bây giờ nó mà trốn thoát, tôi sẽ tiêu đời dưới tay vợ tôi mất thôi! Tôi thậm chí còn chưa trả hết tiền trả góp nữa chứ!”

“Bình tỉnh lại đi. Học viên này là một thức tỉnh giả. Chúng tôi sẽ lấy lại tóc giả cho ông.”

Choi Soo-eun chỉ vào tôi và nói vậy.

Gương mặt của người đàn ông trọc sáng lên.

“Một thức tỉnh giả sao? Có thể cậu là học viên của Học viện Quân sự Han-yul không?”

“Xin lỗi nha… Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ làm mấy việc như thế…”

——— Nhiệm vụ ———

: Hành động của kẻ phản diện

: Bảo vệ tóc của công dân (tóc giả).

*Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ <1 Điểm SP>

———

“Để đấy tôi lo hết.”

Ngay cả một kẻ phản diện cũng không đùa giỡn với mái tóc của người khác bao giờ. Có một ranh giới mà thậm chí một kẻ phản diện cũng không nên vượt qua.

Nhưng con khỉ đột đó đã vượt qua ranh giới đấy.

Đã đến lúc phải trừng trị ngay tại đây và ngay bây giờ.

—WOO! WOO!

Con quái vật nhỏ nhảy tự do quanh các tòa nhà. Nó là một sinh vật cực kỳ nhanh nhẹn.

Bằng mọi giá chúng tôi phải bắt được con quái vật nhỏ này.

Nhưng hiện tại tôi không đủ sức để đuổi theo một con quái vật nhỏ như vậy. Dẫu sao thì tôi cũng khó mà cưỡi lên được cái thìa của mình.

Tôi quyết định bỏ qua lựa chọn trực tiếp đuổi theo nó.

“Tớ mượn hộp sơ cứu một lát nhé.”

Nếu tôi không thể bắt được nó thì dụ nó đến đây cũng đủ rồi.

Tôi lấy toàn bộ băng gạc và một túi truyền dung dịch dextrose 10% từ trong hộp sơ cứu.

“Chính xác thì cậu định làm gì…?”

“Tớ sẽ làm mồi để dụ nó.”

Tôi vo miếng băng gạc lại thành một cục nhỏ giống như mồi câu và ngâm nó vào trong dung dịch dextrose 10%.[note72183]

RẦM—!

Miếng băng gạc đã thấm hoàn toàn dung dịch, được gắn cố định vào chiếc thìa bằng cách sử dụng một miếng băng gạc y tế khác làm dây nối.

VÙ—

Mặc dù không thể thu hút được con người, nhưng lại dễ dàng gây sự chú ý đến con quái vật nhỏ kia.

Tôi đưa cái thìa về phía con quái vật nhỏ hơn.

—WOO?

Nó ngửi thấy mùi đó. Nó thận trọng thè lưỡi ra về phía mồi nhử.

—WOO! WOO!

May thay, nó hiểu được vị ngọt. Tôi hạ thìa xuống để dụ con quái vật xuống đất.

Bây giờ tất cả những gì còn lại là dụ nó đi thật xa về hướng không có người dân nào….

—WOO?

Nhưng sau đó, nó rời mắt khỏi mồi nhử và quay người theo hướng ngược lại.

“Ơ, mẹ ơi…!”

Hướng thẳng về phía đứa trẻ, ngay trong tay đứa trẻ là một cây kẹo hồ lô Tanghulu.

Nó có độ ngọt cao hơn gấp bội khi so sánh với nước đường dextrose.

Cái lề gì thốn. Tanghulu không phải là quá gian lận sao…? Tanghulu thật là không công bằng mà!

"KHÔNG…!"

Không chút do dự, Choi Soo-eun chạy nhanh về phía đứa trẻ. Tôi đuổi theo sau cô ấy, trên đường tôi thu lại chiếc thìa.

BÙM! BÙM!

Con quái vật chạy về phía đứa trẻ với tốc độ kinh hoàng. Đứa trẻ vì sợ hãi mà ngã xuống đất.

“Phùu!”

Đúng lúc đó, Choi Soo-eun ôm lấy đứa trẻ và lăn một vòng trên mặt đất. Khoảnh khắc đó đã giúp đứa trẻ được an toàn.

BÙM—!

Con quái vật nhỏ lao tới như một con bò tót trong đấu trường và đập vào bức tường gần đó.

—WOOOOOO!

Quái vật gầm lên. Bây giờ, Tanghulu không còn quan trọng nữa. Nó chuyển hướng mục tiêu sang Choi Soo-eun, người đã hoàn toàn làm nó nổi cơn thịnh nộ.

Thở mạnh bằng mũi, nó lao tới.

BÙM! BÙM!

Nhưng bây giờ, tôi đang đứng trước mặt Choi Soo-eun.

“Tao xin lỗi mày nhé…”

Sau đó, tôi nhắm chiếc thìa lớn của mình vào hàm con quái thú và đâm nó vào.

KENG—!

Kích thước hoàn hảo. Con quái vật nhỏ cắn vào chiếc thìa và quẫy đạp, không thể thoát ra được.

Đây là cơ hội của tôi. Tôi cần tận dụng khoảnh khắc này khi con thú đã bộc lộ yếu điểm của nó.

Tôi kéo mạnh một chân xa ra phía sau mình.

“Với tư cách một một người đàn ông…”

Dồn hết sức lực vào chân, tôi đá một cú thật mạnh thẳng vào háng nó.

Bùm!

***

Sau cơn náo loạn, khu mua sắm lại trở về trạng thái yên bình thường thấy.

Xác của con quái vật nhỏ đã được đội phản ứng đầu tiên thu dọn, sau đó, một nhân viên từ Phòng quản lý anh hùng đã đến để đánh giá thiệt hại.

“Ồ! Cảm ơn, học viên! Bộ tóc giả này thực sự đắt lắm đó! Tôi chắc chắn sẽ đền đáp lại ân huệ này một ngày nào đó! Tôi thực sự nghiêm túc đấy!”

Chúng tôi đã lấy lại được bộ tóc giả mục tiêu nhiệm vụ lần này. Với mức giá đắt đỏ như vậy, may mắn thay, bộ tóc giả vẫn trong tình trạng hoàn hảo mà không bị mất một sợi tóc nào.

“Em có bị thương ở đâu không? Không có gì bất tiện cả chứ?”

Nhân tiện, Choi Soo-eun vẫn tiếp tục kiểm tra đứa trẻ cho đến phút cuối. Cô ấy kiểm tra kỹ lưỡng xem có vết thương hay vấn đề gì về xương không.

“Vâng, em ổn ạ…nhưng…”

Ánh mắt đứa trẻ cụp xuống, nhìn thấy đầu gối của Choi Soo-eun. Do trượt mạnh để bảo vệ đứa trẻ trước đó, da đã bị trầy xước hoàn toàn.

“Em đừng lo lắng về điều đó. Những thứ như thế này sẽ lành rất nhanh khi được khử trùng ấy mà.”

“Nhưng vẫn rất đau ạ…”

“Chị là sinh viên khoa Y cơ mà. Mức độ chấn thương này không là gì với chị hết.”

Choi Soo-eun nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ để trấn an chúng.

“À mà, em sống ở đâu thế? Em có thể tự về nhà được không?”

“Được ạ, em có thể tự về nhà được ạ.”

“Giỏi lắm. Đúng là đứa trẻ có thể tự lập mà.”

Đứa trẻ bước ra khỏi Choi Soo-eun và liếc nhìn tôi, cúi đầu thật sâu.

“Chú ơi, cảm ơn chú đã cứu cháu ạ.”

“Là lỗi của chú khi không cứu được Tanghulu của cháu.”

“Không sao đâu ạ. Ngày mai cháu lại mua tiếp được ạ.”

Đứa trẻ sau đó quay về phía Choi Soo-eun và cúi đầu thật sâu.

“Cô ơi, cảm ơn cô.”

" H–Hể? Từ 'cô' ở đâu ra vậy?!”

Môi của Choi Soo-eun run rẩy trong giây lát. Từ 'cô' dường như đánh mạnh vào cô.

“Được rồi, cháu đi đây ạ! Chú, Cô! Cảm ơn cô chú rất nhiềuuu!”

Nói xong, đứa trẻ vẫy tay chào rồi rời đi. Tôi tiếp tục vẫy tay chào nhóc đó cho đến tận lúc cuối.

“…”

Trong khi đó, Choi Soo-eun không thốt ra lời nào, miệng cô chỉ chuyển động im lặng.

“Cô ơi, đầu gối của cô có sao không ạaa?”

"C–Cậu…"

Choi Soo-eun hơi quay đầu lại và nhìn tôi với ánh mắt đe dọa.

Tôi quyết định không trêu cô ấy nữa.

Bởi vì tôi có thể cảm nhận được sự thù địch to lớn của cô ấy.

“T–Tớ… trông già đến thế sao?”

Cô ấy vẫn còn bận tâm về chuyện đó và hỏi ý kiến tôi.

"Tại sao lại coi trọng lời nói của một đứa trẻ ngẫu nhiên ngoài đường thế? Cứ để nó trôi qua và tiếp tục sống thôi."

“N-Nhưng… từ 'cô'… tôi chưa từng nghe thấy bao giờ…”

Choi Soo-eun nhìn xuống lòng bàn tay mình với vẻ mặt buồn bã. Lòng bàn tay cô rung lắc dữ dội, không giữ được sự ổn định.

“Có phải mình đã trang điểm quá đậm không?”

“Ờ, tớ nghĩ bây giờ trông cậu khá hơn nhiều rồi.”

“Hả?”

Mí mắt của Choi Soo-eun đột nhiên mở to. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt vô hồn.

“Cậu vừa nói gì thế…?”

“Tớ nói là bây giờ trông cậu đẹp hơn rồi. Đây không phải là lần đầu tiên cậu trang điểm cho mình khi ra ngoài sao?”

Choi Soo-eun hầu như lúc nào cũng xuất hiện ở phòng cấp cứu với khuôn mặt mộc.

Xét về mặt khách quan, phiên bản ăn mặc chỉnh tề hiện tại của cô trông đẹp hơn nhiều.

“Ừm, vậy thì… ý cậu là..... thế này tốt hơn… đúng không?”

Có lẽ cổ cũng cảm thấy được chút an ủi từ lời nói đó.

Choi Soo-eun liên tục vô thức nghịch tóc của cổ.

Ghi chú

[Lên trên]
Là cái máy này này Uploaded Image
Là cái máy này này Uploaded Image
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Chị đâu có già đâu em😭0d7ur-8t5v7J6TMI9Cu35xUSQxxdcIWv.jpeg
Xem thêm
NDK
Cảm ơn trans nhé, main cứ thế này thì gái đổ rạp hết
Xem thêm