• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 39: Trận đấu đánh giá(1)

2 Bình luận - Độ dài: 2,126 từ - Cập nhật:

39— Trận đấu đánh giá(1)

“Tớ nghĩ mấy cái túi đồ cậu mang theo, tốt nhất là nên đóng gói lại hết trong hôm nay đi.”

Choi Soo-eun nói thêm rằng làm như vậy sẽ giúp việc khởi hành vào ngày hôm sau thuận tiện hơn.

Cuối cùng, ngày mai, sẽ là ngày tạm biệt cái bệnh viện buồn tẻ này. Đã đến lúc rời khỏi phòng bệnh nhân chật hẹp này và trở về căn phòng của tôi rồi. Tốn quá nhiều thời gian.

Cái lưng của tôi hiện đã khỏi hoàn toàn. Với lần kiểm tra cuối cùng hôm nay, cuối cùng tôi đã nhận được chẩn đoán để được xuất viện.

“Cảm ơn vì cậu đã kiên trì tới ngày hôm nay nhé.”

Choi Soo-eun là người đầu tiên đến chúc mừng tôi xuất viện. Cô ấy cũng là người giúp đỡ tôi nhiều nhất trong thời gian tôi ở bệnh viện này.

Hiện tại, Choi Soo-eun đang đổ thùng rác ở phòng này.

Càng nhìn cô ấy, tôi càng thấy kỳ diệu. Làm sao một cơ thể nhỏ bé như vậy lại có sức bền lớn đến thế?

Làm việc tại bệnh viện vào ban ngày, rồi còn phải tham gia luôn các buổi học thậm chí còn nấu nướng mỗi tối. Đây không phải là lịch trình mà một người bình thường có thể quản lý được.

Cô ấy nên tự hào về sức bền mà ngay cả một thức tỉnh giả cũng phải ghen tị. Cổ là kiểu người khiến người khác phải nể phục nhể.

“Cậu nhìn gì mà chăm chú dữ vậy? Có chuyện gì muốn nói sao?”

"Không có gì."

Cổ mạnh mẽ, kiên cường và xuất thân từ một gia đình giàu có. Cổ thậm chí còn sở hữu một chiếc ô tô nữa chứ.

Thực sự trông giống như một người vợ lý tưởng vậy.

“Dù sao thì, hẹn gặp lại vào ngày mai khi cậu xuất viện. Đừng có mà làm bẩn phòng chỉ vì nay là ngày cuối đấy. Hiểu chưa hả?”

Choi Soo-eun rời khỏi phòng bệnh với túi đựng rác trên tay.

Thật ngại khi chỉ nhận được sự chăm sóc của cô ấy mà không đáp lại được gì. Có lẽ tôi nên tặng cổ một món quà để cảm ơn sau.

Tất nhiên là món gì đó rẻ rẻ thôi.

“Ừm…”

Sau khi Choi Soo-eun rời đi, phòng bệnh trở nên vô cùng yên tĩnh. Sự tĩnh lặng như được nhân đôi vì màn đêm.

Vì dù sao thì tôi cũng không ngủ được nên tôi quyết định lấy thìa ra để giết thời gian.

─── Andvari ───

*Kỹ năng chủ động

>[Telekinesis Lv.1]<

[???]

[???]

>[Reflection Lv.1 – MỚI!]<

──

Điều đầu tiên đập vào mắt chắc chắn là kỹ năng mới, Reflection. Đó là kỹ năng tôi có được sau khi đánh nhau với Baek Joo-hee.

Reflection. Chỉ cần nghe cái tên thôi đã liên tưởng đến kiểu phản đòn rồi, liệu nó có thực sự sẽ phản lại đòn tấn công của đối thủ không nhỉ?

Nếu đúng như vậy thì kỹ năng này không phải sẽ mạnh vê lờ sao?

Để tôi thử phát.

Tôi nhanh chóng ra khỏi giường và kích hoạt kỹ năng.

Xììììì──

Sức mạnh ma lực tụ lại, và chẳng mấy chốc một luồng ánh sáng xanh bao phủ toàn bộ chiếc thìa.

Xìììì……

Nhưng nó không kéo dài lâu. Ánh sáng xanh bao quanh chiếc thìa nhanh chóng mờ đi, cho thấy đây có thể là một kỹ năng chỉ dùng trong khoảnh khắc then chốt.

“Ừm.”

Tôi phần nào hiểu được cách kỹ năng này hoạt động… nhưng thông tin này thôi thì chưa đủ. Tôi muốn xác nhận khả năng chính xác của nó và đảm bảo nó thực sự sẽ phản lại các đòn tấn công.

Tôi không thể nhờ ai đó đánh vào cái thìa lúc giữa đêm được. Có cách nào để tôi có thể tự mình kiểm tra không?

“À.”

Sau đó, một ý tưởng hay nảy ra trong đầu tôi. Tôi hướng mắt về phía vòi hoa sen. Tôi có thể thử nghiệm bằng cách sử dụng dòng nước từ vòi hoa sen.

Tôi vội vã đi tới phòng tắm.

Víttt.

ẦMMMMM──!

Tôi tăng cường độ nước lên mức tối đa, gần đến mức gây kích ứng. Sau đó, tôi đưa chiếc thìa lớn gần dòng nước.

ẦM ẦM ẦM.

Áp lực nước mạnh đến mức chỉ cần đưa thìa lại gần là nước sẽ bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí còn bắn ra bên ngoài cửa phòng tắm.

Được rồi, đây chính là lúc để tôi sử dụng kỹ năng Reflection.

Xììììì……

Một lần nữa, ánh sáng xanh lại bao phủ chiếc thìa.

Đột nhiên,

Ầmmm――!

“Oa.”

Dòng nước phản chiếu xuyên qua chiếc thìa. Không giống như hồi nãy, nước không còn bắn tung tóe khắp nơi nữa. Nó trải dài một cách trơn tru theo một đường thẳng đẹp mắt.

Giống như thể tôi đang cầm vòi nước trên tay vậy.

Kẹt kẹt……

Trong lúc tôi đang say sưa ngắm dòng nước chảy, cửa phòng bệnh mở ra. Choi Soo-eun vừa rời đi đã quay trở lại.

“À, tớ quên nói một chuyệ… Cậu đang làm gì thế hảaaa?!”

Choi Soo-eun hét lớn khi thấy tôi nghịch nước bằng thìa.

“Tôi vừa mới dặn cậu xong đấy?! Tôi bảo là đừng làm bẩn phòng bệnh cơ mà!”

chát─!

Cô ấy bước vào phòng tắm và tát mạnh vào lưng tôi.

Đau thật đấy.

***

Ngày hôm sau. Sau khi làm thủ tục xuất viện, tôi đang trên đường đến giảng đường của sư đoàn chiến đấu.

“Ừm.”

Trên đường đi, tôi nhìn thấy Arna. Arna cũng để ý đến tôi và khựng lại giây lát.

“Cậu, cậu… đã xuất viện rồi hả?”

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ bài thi giữa kỳ. Vì thế, bầu không khí giữa chúng tôi khá ngượng ngùng. Arna cứ nghịch tóc, tránh nhìn vào mắt tôi.

“Tôi được xuất viện sáng nay.”

“Ò, t–tôi hiểu rồi…?”

Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc. Chúng tôi đứng im lặng một lúc trước khi tôi rời đi.

"Hẹn gặp lạ..."

“Éc….”

Khi thấy tôi rời đi, Arna nhanh chóng đuổi kịp tôi và bắt đầu đi bên cạnh tôi.

Thụp–thụp–thụp─

Bộp–bộp–bộp─

“…”

Lạ lạ kiểu gì ấy?

Tại sao hôm nay cô nàng này lại hành động như thế? Cổ đang thản nhiên đi bên cạnh tôi—

Đây là lần đầu tiên. Đôi khi chúng tôi sẽ đến cùng một nơi, nhưng cổ chưa bao giờ đi cạnh tôi như thế này. Cổ thường giữ khoảng cách.

“…”

“…”

Arna hôm nay im lặng lạ thường. Trước đây cổ sẽ luôn cau mày và tỏ ra tức giận mỗi khi tôi xuất hiện, nhưng giờ đây cô lại đang lặng lẽ bước đi, nhìn xuống đất.

Cô nàng này không thể nào làm mấy hành động như thế này chỉ vì thích được. Phải có lý do nào đó.

Tôi có nên kiểm tra không?

“Arna.”

"S–Sao thế…?"

“Cậu có điều gì muốn nói với tôi à?”

“!”

Arna hít một hơi thật mạnh, chứng minh sự nghi ngờ của tôi là đúng.

Cổ muốn nói gì với tôi? Nếu tôi phải đoán, có lẽ nó có liên quan đến những gì đã xảy ra trong bài thi thực hành nhỉ.

Có phải cổ đang muốn cảm ơn tôi vì đã cứu cổ không?

“Nếu là về chuyện cảm ơn khi đó, thì tôi thấy nó không cần thiết đâu.”

“Eh…”

“Từ khi nào mà hai ta lại cần phải nói mấy lời ngượng ngùng như thế chứ? Cậu không cần phải nói ra đâu.”

“…”

Khi tôi thẳng thừng từ chối cô ấy, Arna im lặng bĩu môi. Cô tỏ vẻ không hài lòng rõ ràng.

—Này, cái thằng chó cầm thìa đó đâu! Thằng chó đó trốn ở đâu rồi hả?

Khi chúng tôi đến gần phòng giảng đường, một giọng nam vang lên từ bên trong. Giọng nói lớn đến mức ngay cả từ hành lang cũng có thể nghe thấy.

Giọng nói đó–chắc chắn là Kang Tae-hoon. Hắn ta vẫn chưa quên việc bị đánh bằng thìa ngày hôm đó và dường như đã đến để báo thù.

—Cái gì? Chưa đến sao? Thôi, cứ liên lạc với thằng khốn đó bằng điện thoại hay cái mẹ gì cũng được nhanh lên! Đưa hắn ta đến gặp tao ngay! Nhanh lên!

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với Kang Tae-hoon. Không có lý do gì để phải lao vào rắc rối một cách không cần thiết cả.

Có vẻ như tôi sẽ phải hoãn cuộc gặp gỡ với hắn lại cho lần sau thôi.

Thời điểm này, chưa thích hợp...

Thế nhé, hẹn gặp lại.

“Hả? Khoan đã, cậu định đi đâu thế? Đó không phải đường đến giảng đường mà!”

Tôi bỏ chạy mà không ngoảnh lại.

***

Rầm─!

Đêm khuya, tại sân tập luyện ngoài trời. Kang Tae-hoon đá vào một cái cây tội nghiệp, hét lên trong nỗi thất vọng.

“Bà mẹ nó! Thằng khốn đó biến đi đâu mất rồi?!”

Cậu đã tìm kiếm Shin Yoon-seong cả ngày nhưng không thể tìm thấy chút dấu vết nào. Shin Yoon-seong không thấy đâu cả, cả trong phòng giảng đường lẫn trong căng tin.

“Hắn ta thậm chí còn chẳng phải là ma nữa…!”

Rầm─!

Cậu lại lần nữa đá vào cây, khiến một số lá cây rụng xuống.

“Chết tiệt…!”

Hơn ai hết, Kang Tae-hoon tức giận với chính mình.

Vào ngày cậu bị thìa nện, cậu không làm gì ngoài việc chịu đòn. Bình thường, vào những lúc như vậy, Kang Tae-hoon sẽ ngay lập tức rút kiếm ra.

Bởi vì đây là lần đầu tiên bị người khác đánh, trong lúc đó cậu thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không nói được. Mọi suy nghĩ đều dừng lại, giống như bị nhốt trong trạng thái hoảng loạn vậy.

Tại sao lại như vậy? Càng nghĩ, cơn tức giận trong lòng càng dâng trào, cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Bị một tên vô danh đánh đã đủ nhục nhã rồi, huống hồ còn bị đánh bằng thìa. Còn gì nhục nhã hơn thế nữa chứ?

“Nếu mày mà dám xuất hiện trước mặt tao lần nữa, tao hứa với đất là sẽ trôn mày luôn!…Ặc!”

Đùng─!

Đúng lúc đó, có ai đó đập vào sau đầu Kang Tae-hoon.

Cảm giác quen thuộc này–cơ thể cậu đã nhận ra nó. Đó là chiếc thìa.

“Hehe….”

Mặc dù bị đánh trước, nhưng nụ cười bắt đầu nở trên khuôn mặt cậu. Điều này cũng có nghĩa là Shin Yoon-seong đã ở đây.

Cuối cùng, đã đến lúc phải dạy cho thằng chó đẻ đó một bài học.

“Nhãi ranh…!”

Vútt─

Khoảnh khắc cậu quay lại và rút kiếm ra,

“Mày…?”

Không thấy bóng dáng Shin Yoon-seong như mong đợi đâu cả. Thay vào đó, chỉ thấy một chiếc thìa lơ lửng trên không trung.

“Cái gì…? Tại sao cái thìa đó lại biết bay…!”

Kang Tae-hoon vẫn chưa biết về khả năng của Shin Yoon-seong vì cậu chỉ mới trở lại trường cách đây không lâu.

Đùng─!

“Á!”

Một lần nữa, chiếc thìa đập vào đầu Kang Tae-hoon. Nó liên tục đập mạnh vào cậu.

"Tao sẽ không đứng yên chịu đòn đâu! Dù sao thì mày cũng chỉ là một cái thìa nhỏ bé thôi mà!"

Kang Tae-hoon vẫn giơ kiếm lên bất chấp mọi thứ.

Xìiiiiiiiii──

Ngay lúc đó, chiếc thìa bắt đầu phát sáng. Toàn bộ cơ thể của nó lấp lánh ánh sáng xanh. Tuy nhiên, Kang Tae-hoon không để ý đến điều đó mà vẫn tiếp tục vung kiếm.

Keng─!

“Yaaaaaaagh…!”

Trái ngược với dự đoán của Kang Tae-hoon, thanh kiếm bị đánh bật một cách ngoạn mục. Giống như có một lực đẩy tác động lên cậu vậy, và toàn bộ cơ thể cậu bị đẩy lùi về phía sau.

“Hả… Tại sao lại…?”

Kang Tae-hoon mở to mắt và nhìn chằm chằm vào chiếc thìa. Mặc dù nó không tỏa ra màu xanh lam giống như trước đó nữa, nhưng nó vẫn lơ lửng trên không trung, không hề hấn gì.

Vùuu─

Sau đó, chiếc thìa ngừng tấn công Kang Tae-hoon. Nó duyên dáng quay về phía khu rừng và bay đi.

Bắt đầu một cuộc chiến bất ngờ, rồi lại đột ngột kết thúc.

Nhìn theo bóng dáng cái thìa xa dần, Kang Tae-hoon lẩm bẩm một mình.

“Thằng khốn đó… thực sự không phải là ma sao…?”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Càng ngày càng hề
Tem
Xem thêm