• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 52: Bài kiểm tra thể chất(4)

8 Bình luận - Độ dài: 2,136 từ - Cập nhật:

52— Bài kiểm tra thể chất(4)

Đã là chiều muộn sau khi ngày đầu tiên của bài kiểm tra thể chất kết thúc.

“Hãy chịu trách nhiệm đi!”

Không hề có lời mở đầu, Arna túm lấy cổ áo tôi. Ở một góc của sân tập luyện ngoài trời, khuất khỏi tầm mắt của đám đông.

Tôi nghiêng đầu.

“Chịu trách nhiệm về chuyện gì cơ?”

“Vì thành tích nhảy xa của tôi!”

Hoá ra là về vụ nhảy xa tại chỗ đã diễn ra vào đầu ngày hôm nay.

Cổ đã mắc sai lầm trong lúc nhảy để rồi bị ngã úp mặt xuống cát.

Vì thế, thành tích chính thức của Arna chỉ là 5 cm, là số điểm thấp nhất trong tất cả các kết quả ngày hôm nay.

Tôi nói điều này không phải để tự hào, nhưng ngay cả thành tích 1 mét 80 cm của tôi cũng vượt xa cô ấy nữa kìa.

Ah, cái này cũng phải khoe khoang đâu nhé.

Dù sao.

"Thế tại sao lại là lỗi của tôi?”

“Tất cả là tại cậu! Tại miệng cậu cứ phát ra mấy từ bẩn thỉu như 'mông căng' sau lưng tôi ấy!”

“Trời ạ. Giờ cậu lại học đâu cái thói đỗ thừa cho người khác nữa. Càng ngày càng thảm hại rồi đó, Arna à.”

“Éccccc…!”

Arna nắm chặt cổ áo tôi hơn nữa. Vẻ mặt cô ấy trông như thể sắp đấm tôi một trận.

Rõ ràng là cổ đang vô cùng tức.

“Trước tiên, cậu nên phủi sạch cát dính trên tóc cậu đi, chứ nó sắp dính tới tôi rồi nè.”

“Ah.”

Arna giật mình rồi nhanh chóng buông tôi ra để phủi sạch phần cát còn sót lại.

“Vậy tôi đi được rồi, đúng không?”

“…”

Arna lại tóm cổ áo tôi lần nữa. Có vẻ như cổ nhất quyết không tha cho tôi rồi.

“Vậy chính xác thì cậu muốn tôi làm sao? Cậu đang yêu cầu tôi chịu trách nhiệm gì?”

Tôi chỉ nói "mông căng" từ phía sau thôi mà. Tôi còn chưa chạm vào cổ nữa. Ai ở đây mà chẳng biết tôi vô tội, nhể.

Tóm lại thì đây là lỗi của Arna. Nếu cô ấy là một người chuyên nghiệp, cổ hẳn đã có thể dễ dàng bỏ qua những tạp âm như thế rồi.

Hoàn toàn không phải lỗi của tôi.

Chắc vậy.

“Làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người…! Vậy mà cậu vẫn còn nói được thế hả?”

Thật tội nghiệp. Không chỉ có học viên xem. Mà còn có người đại diện của các Hội và thậm chí cả phóng viên.

Dĩ nhiên cô ấy sẽ xấu hổ sau khi đập mặt vào hố cát như thế rồi. Có lẽ không có sự xấu hổ nào lớn hơn thế.

“Nhưng, cũng đâu có bài viết nào nói về vụ đó đâu.”

Kỳ lạ thay, mặc dù có rất nhiều phóng viên chứng kiến, nhưng không một dòng nào được đăng tải về vụ việc.

Học viện hẳn đã can thiệp để ngăn chặn. Có lẽ là do Hiệu trưởng Lee Min-ho. Ông ta không thể để một thần tượng quý giá của Học viện quân sự Han-yul trở thành trò cười.

Ông ta quả thật rất hữu ích trong những tình huống này.

“Giờ không là lúc nói về bài viết! Xin lỗi tôi ngay lập tức!”

“Hửm? Xin lỗi ư? Chỉ cần thế thôi à?”

Lạ thật? Tôi cứ tưởng rằng "trách nhiệm" này sẽ liên quan đến điều gì đó nghiêm trọng chứ, nhưng tất cả những gì cần làm chỉ là một lời xin lỗi đơn giản?

Việc đó cũng không quá khó khăn nên tôi quyết định xin lỗi ngay và luôn.

“Tôi xin lỗi. Đó đều là lỗi của tôi. Tôi thừa nhận.”

“Cậu chỉ định xin lỗi bằng miệng thôi hả…?”

“Vậy là cậu muốn tôi quỳ xuống luôn à?”

Rõ ràng là cô ấy muốn một lời xin lỗi chân thành hơn. Không còn cách nào khác. Tôi phải làm hết sức mình.

Tôi thực hiện động tác trồng cây chuối vào tường một cách dễ dàng và thành thạo.

“Arna, tôi xin lỗiiiiiiiiiii!”

“Khoan đã...! Tại sao cậu lại đứng bằng tay?!”

Tôi vốn đã quá quen với điều này từ công việc kiếp trước. Hồi còn làm tổng giám đốc ở công ty trò chơi, có những lúc tôi phải cúi đầu sát đất.

Khi một lỗi nghiêm trọng xuất hiện trong trò chơi, khi công ty áp dụng chiến lược hút máu quá đà dưới dạng nội dung mới, ngay cả với những vấn đề liên quan đến ý thức người chơi...

Tôi, với tư cách là người đại diện, đã cúi đầu chịu đựng. Tôi đã bảo vệ công ty khỏi những lời chỉ trích bằng chính cơ thể mình, cứ như một tấm khiên thịt cô độc.

Không ai trong công ty từng cúi đầu cùng tôi. Chủ tịch công ty thì đi chơi golf vào buổi sáng, còn giám đốc điều hành lại bận rộn nhai đồ ăn vặt trong phòng nghỉ.

Và đó không phải là việc tôi có thể yêu cầu nhân viên cấp dưới cùng làm. Làm sao một nhà lãnh đạo có thể yêu cầu cấp dưới của mình làm một việc đáng xấu hổ như vậy?

Ít nhất, tôi không muốn biến mình trở thành loại người như chủ tịch hay giám đốc điều hành. Vì vậy, tôi phải tự mình gánh chịu mọi thứ.

“Tôi chân thành xin lỗi những thức tỉnh giả, vì đã gây ra sự bối rối và lo lắng!”

“Hả? Cậu đang xin lỗi tôi phải không? Sao tôi cứ thấy nó kỳ kỳ.”

“Chúng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức để cung cấp trải nghiệm tốt hơn trong tương lai! Xin hãy rộng lượng tha thứ cho vị giám đốc vô dụng này!”

“Nói tào lao cái gì thế! Sao lại còn rơi nước mắt nữa vậy trời?! Đây không phải là lúc để khóc!”

—Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại tụ tập ở đây?

—Có người đột nhiên quỳ lạy kia kìa!

Trước khi tôi kịp nhận ra, một đám đông đã tụ tập ở góc sân tập, họ bị thu hút bởi tiếng kêu đau đớn của tôi.

Arna tuyệt vọng nắm lấy chân tôi.

“Nào! Mau đứng dậy đi! Cậu muốn biến tôi thành kẻ bắt nạt nữa hả?!”

“Dùng sai lầm này làm bàn đạp, tôi đảm bảo rằng sẽ không bao giờ—”

“Xin lỗi thế là đủ rồi! Đứng dậy điiiiiii!”

Arna, không thể chịu đựng được nữa, đã dùng hết sức lực nhấc chân tôi lên.

Giống như việc nhổ một cái rễ cứng đầu ra khỏi mặt đất vậy.

***

Ngày thứ hai của bài kiểm tra thể chất đã tới.

Các sự kiện diễn ra giống như ngày hôm qua. Giống như Đánh giá khả năng thể thao vậy.

Tuy nhiên, điểm khác biệt so với ngày hôm qua là hôm nay học viên sẽ được sử dụng sức mạnh ma lực.

Có thể nói rằng đối với những thức tỉnh giả, ngày hôm nay quan trọng hơn ngày hôm qua. Đây là cơ hội để họ thực sự thể hiện khả năng của mình với người đại diện của các Hội lớn.

—Hai, ba!

Bởi vì vậy, hôm nay ánh mắt của mọi người đều trở nên sắc bén hơn. Mặc dù vẫn còn khá lâu nữa mới bắt đầu bài kiểm tra, nhưng mọi người đều đã khởi động ở sân tập luyện ngoài trời.

Ở đằng kia, tôi cũng nhìn thấy Arna. Cổ có vẻ đang tràn đầy tinh thần, quyết tâm bù đắp cho cú nhảy xa thất bại ngày hôm qua.

Tôi hy vọng cổ sẽ làm tốt.

“Hơơơơơơơơ.”

Trong khi đó, tôi đang nằm dài trên khán đài, nhàn nhã ngáp. Tôi đã không cử động cơ thể trong một thời gian dài, vì vậy khi tôi thức dậy vào sáng nay, tôi cảm thấy như mình sắp được gặp ba mẹ vậy. Sự mệt mỏi vẫn dồn nén trong cơ thể.

Làm sao mà cái thể trạng kém cỏi này có thể kiên trì cho đến thứ sáu đây? Nếu tình trạng này tiếp tục, tôi có thể lại phải đến phòng cấp cứu.

Tôi có thể hình dung ra khuôn mặt của Choi Soo-eun đang thuyết giảng cho tôi vì đã bỏ bê sức khỏe của mình.

"Chào?"

Lúc này, đột nhiên có người chào tôi. Người này không phải là học viên ở đây. Là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc trắng như tuyết tung bay.

Trong giây lát, tôi gần như hét vào mặt cô bé vì dám chào cọc lóc, nhưng tôi nhận ra cô ấy là ai ngay lập tức. Mặc dù ngoại hình của cô cho thấy điều ngược lại, nhưng cô ấy hiện giờ đã là một bà nội trợ tuổi 40 rồi.

Tôi được dạy là không nên thô lỗ với người lớn tuổi.

“Nhóc có phải là Shin Yoon-seong không?”

Đôi mắt đỏ thẫm như hồng ngọc, thấp hơn chiều cao trung bình một chút và khuôn mặt luôn trẻ trung bất chấp tuổi tác.

Đó là Ryu Jung-min, Trưởng Hội của Yeon-wol. Còn có một nhân viên đi cùng cô.

“Có chuyện gì sao…?”

Tôi rất ngạc nhiên. Đây là Ryu Jung-min từ Yeon-wol đấy, một trong những Hội lớn ở Hàn Quốc, đang đích thân đến gặp tôi.

Hơn nữa, cô ấy thậm chí còn biết tên tôi. Một cái tên mà cô ấy có thể nhớ trong khi cô thậm chí còn không nhớ tên nhân viên của mình.

Điều này thật bất thường.

—Không phải kia là Trưởng Hội của Yeon-wol sao? Cô ấy đang tiếp cận Shin Yoon-seong, đúng không? Có thể là một lời đề nghị tuyển dụng không?

—Chắc không đâu. Shin Yoon-seong chỉ là một thức tỉnh giả hạng C mà. Có lẽ chỉ đang hỏi đường thôi.

Những học viên gần đó đang khởi động, dừng lại một lúc tò mò nhìn chúng tôi. Mọi người dường như đang mong chờ Ryu Jung-min sẽ nói gì tiếp theo.

Ryu Jung-min là một nhân vật rất có tầm ảnh hưởng. Rốt cuộc, cô cũng là Trưởng hội của Yeon-wol một hội mà nhiều học viên thuộc Sư đoàn chiến đấu muốn làm việc sau khi tốt nghiệp.

Nếu được yêu cầu nêu tên năm nơi làm việc đáng mơ ước nhất của họ, Yeon-wol chắc chắn sẽ nằm trong số đó.

Nó giống như một tập đoàn lớn vậy.

—Cá cược không? Cô ấy có đến đây để tuyển dụng hay không?

—Tôi cược 50.000 won vào "không".[note73913]

—Ơ kè, tôi cũng định cược vào đó.

Vẫn còn quá sớm để suy đoán.

Chỉ vì Ryu Jung-min đến gần không đảm bảo rằng sẽ tuyển dụng tôi. Cô ấy có thể chỉ đến để hỏi đường.

Có rất nhiều Thức tỉnh giả hạng C ở đây. Tại sao Trưởng Hội Yeon-wol lại đích thân tiếp cận tôi với một bản hợp đồng vào ngày thứ hai sớm như vậy?

“Thực ra, cũng chẳng có gì to tát cả.”

Cuối cùng Ryu Jung-min cũng lên tiếng, và quả thực, điều này có vẻ không liên quan đến hợp đồng.

Những học viên đang theo dõi thở phào nhẹ nhõm. Một số thì lo lắng, tự hỏi liệu một người như tôi có thể vào được Yeon-wol không.

“Này, nhóc…”

Tuy nhiên,

có một câu nói.

Bạn cần phải lắng nghe một người cho đến khi họ nói xong.

Ryu Jung-min tiếp tục.

“Sao nhóc không rời khỏi cái học viện buồn tẻ này và gia nhập vào học viện do hội Yeon-wol của ta điều hành nhỉ?”

Đùng!

Đột nhiên, có một học viên va đập mạnh vào cái cây. Những học viên khác thì cứng đờ người, mắt mở to.

Một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm toàn bộ sân tập ngoài trời. Không ai cử động. Mọi người dường như đều bị sốc trước lời nói của Ryu Jung-min.

—Không, không thể nào… Cậu sẽ rời khỏi đây ư...?

Ở đằng xa, Arna cũng tỏ vẻ bối rối, không giấu được sự ngạc nhiên.

Chắc không phải vì nhớ tôi nên cô ấy mới nói vậy đâu ha? Dù sao thì cô ấy cũng là người túm lấy cổ áo tôi ngày hôm qua.

Có vẻ như là do cú sốc đến từ việc cô ấy, một thức tỉnh giả hạng S, lại bị "vượt mặt" để lời đề nghị này đến với tôi trước, hợp lý hơn nhiều.

Chẳng trách cô ấy lại trông buồn bã đến thế.

Ghi chú

[Lên trên]
tương đương khoảng 942.509 VND
tương đương khoảng 942.509 VND
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Hài dón phết :)))
Xem thêm
aghhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
TFNC
Xem thêm
NDK
Legal loli
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Aaaaaa, loli nội trợ6E159F86-E404-4140-9ACE-D2FA25D049E6.jpeg
Xem thêm