43— Trận đấu đánh giá(5)
“Tae-hoon, ta đã nghe tin rồi.”
“Con lại gây chuyện nữa à?”
Thưa cha, con không có.
Con đã thay đổi rồi mà. Từ khi trở lại cái học viện này, con chưa từng bắt nạt ai cả.
Con thề điều này trên cây thánh giá bên trong mình.
“Con không thể nhẫn nhịn một chút vì cha con sao?”
“Con có biết ta đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ chỉ để con được nhập học lại lần này không?”
Cha ơi, xin hãy lắng nghe con trai của cha. Con thực sự vô tội. Nếu cha nghe được tin con gây chuyện, thì đó là vì chuyện đó đã xảy ra với con, chứ không phải vì con đã làm hại ai đâu.
Điều duy nhất con làm kể từ khi đến học viện này là gửi lời thách đấu đến học viên đứng đầu. Chỉ vậy thôi.
Con thề trên cây thánh giá bên trong mình một lần nữa.
“Tae-hoon. Chỉ dựa vào lý do có chung huyết thống để bảo vệ con... Hàa, ta e rằng mình sắp hết kiên nhẫn thật rồi...”
“Nếu con lại làm hoen ố tên tuổi gia tộc ta, trên phương tiện truyền thông lần nữa thì…”
“Ta sẽ không chỉ nhắc nhở con nhẹ nhàng như hôm nay đâu.”
Cha à…
Tại sao ngay cả cha cũng không tin con vậy chứ?
Con thực sự chẳng làm gì cả.
Nếu có chuyện xảy ra, thì chính con mới là nạn nhân.
Cái thìa đó… nó cứ bám theo con suốt.
Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, nó luôn bám theo con.
Những gì con nói có vẻ như chỉ là lời bịa đặt hoang đường, nhưng mọi lời con nói ra đều là sự thật mà.
Làm ơn, hãy tin con trai của cha chỉ một lần này thôi cũng được.
Chaaaaa!
…
…
…
…
“Ha, hahahahaha…”[note73380]
Không ai tin lời Kang Tae-hoon nói, kể cả cha cậu.
Bây giờ, Kang Tae-hoon chỉ còn lại một thân một mình. Cậu sẽ phải tự mình chứng minh điều đó–rằng cậu đang bị cái thìa hành hung.
Nếu là Kang Tae-hoon của ngày xưa, cậu sẽ ngay lập tức vung kiếm mà chẳng hề mảy may quan tâm đến bất cứ điều gì–đó có thể là giải pháp nhanh gọn nhất. Nhưng tình hình hiện giờ lại không giống vậy. Đây không phải là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng một thanh kiếm. Lòng tự trọng của cậu đang bị đe dọa. Cậu phải chứng minh cho mọi người biết rằng cậu thật sự vô tội.
Tôi không phải là kẻ nói dối.
Để xóa bỏ lời buộc tội sai trái này, Kang Tae-hoon quyết định hành động.
“Bằng chứng… Mình cần bằng chứng…”
Đầu tiên, cậu cần bằng chứng không thể chối cãi để chứng minh rằng chiếc thìa đã tấn công cậu. Phương pháp dễ nhất là quay video.
Xoạt—
Kang Tae-hoon dựng một giá đỡ điện thoại sâu trong bụi cây. Sau đó, cậu gắn chiếc điện thoại mới mua vào giá đỡ, cắm thêm một cục sạc dự phòng lớn.
Chưa hết. Cậu đều đã đặt điện thoại quay lén ở mọi ngóc ngách của sân tập luyện ngoài trời, tất cả đều được mua bằng tiền của cậu. Đây là sự bố trí mà chỉ có Kang Tae-hoon mới có thể thực hiện được.
“Với những thứ này, cái thìa đó chắc chắn sẽ không thể không dính vào video được.”
Bất kể bạn đang ở đâu trên sân tập luyện ngoài trời, camera đều quay được hết. Ngay cả ở những khu vực hẻo lánh, mọi thứ đều nằm trong tầm nhìn của camera.
Hài lòng với sự chuẩn bị của mình, Kang Tae-hoon ngồi xuống băng ghế với một nụ cười nhẹ.
“Hừm.”
Bây giờ, tất cả những gì cậu cần làm là đợi cho chiếc thìa kia xuất hiện.
Cầu nguyện cho khoảnh khắc đó đến thật nhanh, Kang Tae-hoon hôn lên sợi dây chuyền thánh giá của mình.
Amen.
***
Ngày hôm sau khi tiệc muộn kết thúc. Ngay khi bước vào phòng giảng đường, tôi mạnh dạn ngồi xuống cạnh Arna.
“Hícccccc!”
Ngay khi mông tôi chạm vào ghế, Arna giật mình vì ngạc nhiên.
“Cậu sợ cái gì? Có phải là ma xuất hiện đâu.”
“Ư…”
Arna không thể nhìn vào mắt tôi. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, và môi cô khẽ mấp máy, vẻ lo lắng hiện rõ.
Có lẽ là vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Sau khi suy nghĩ cả đêm, thì chuyện đó lại càng ảo ma hơn. Cổ biến tôi thành một người có thể 44 chỉ vì tin đồn về việc bị Kang Tae-hoon ghim. Loại hiểu lầm nào có thể dẫn đến kết luận như vậy? Tôi khá tò mò, không biết trong đầu cô nàng này ẩn chứa những gì?
“Đ–Đều tại cậu, ai biểu cậu tự dưng lên sân thượng làm gì cơ chứ... Kh–khiến cho tôi hiểu nhầm!!!”
“Vậy ý cậu là cậu không sai gì hết hả?”
“X–Xin lỗi… Vì đã hiểu nhầm cậu…”
Lý do tôi lên sân thượng không có gì to tát–vì nó cung cấp tầm nhìn đủ tốt đến sân tập luyện ngoài trời. Nó là nơi lý tưởng để gây rắc rối cho Kang Tae-hoon.
Tất nhiên, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn khi Arna xuất hiện giữa chừng.
“Cậu nghĩ chỉ cần một lời xin lỗi là đủ để giải quyết chuyện này sao?”
“Vậy thì tôi phải làm sao…”
“Cứ để tôi chạm ít nhất một lần vào bộ ngực đó của cậu là được~~”
“…”
Đột nhiên, Arna khoanh tay trước ngực.
Che như vậy có thực sự giấu được không? Thật sự thì, áp lực từ cánh tay của cổ chỉ làm cho nhiều thịt lộ ra hơn. Nếu phải nói thẳng, như vậy càng làm cho nó trông hấp dẫn hơn.
“Đ–Đ–Đồ biến thái…”
“Gì zậy trời? Hôm qua không phải chính cậu đã nói là được sao?”
“Cái đó… Cái đó là…”
Bởi vì phát ra trực tiếp từ miệng Arna. Cổ không thể khóc lóc nói rằng cổ không nhớ được.
Cuối cùng, khi không còn gì để nói, Arna vùi mặt vào bàn và bắt đầu đá chân.
“Xin cậu đó, mau quên hết những gì đã xảy ra ngày hôm qua đi màaa…”
Cổ cầu xin, nước mắt lưng tròng. Chắc cổ cũng biết mình đã làm một chuyện hơi bị ngốc ngày hôm qua.
"Hừm hừm. Có vẻ không công bằng cho lắm nếu chỉ có tôi là người duy nhất biết về chuyện này nhể. Đây không phải đã được xem là lịch sử đen tối của ngài anh hùng đây sao, hay là đăng lên Every Hunter thử nhỉ?”
“Không được màaa! Làm ơn đừng! Đừng làm thế!”
Arna nhảy lên và cố giật lấy điện thoại của tôi. Không cho tí cơ hội nào. Tôi nhanh chóng quay lưng lại.
“Đồ quỷ sứ! Satan! Làm người mà ác như quỷ!”
"Đó có phải là lời lăng mạ hay nhất mà cậu có thể nghĩ ra không, Arna?"
“Éc!”
Cô ấy có thể không nói được 'thằng đ*' hay 'thằng khốn' ở đây. Dù sao thì đây cũng là giảng đường. Có rất nhiều con mắt đang theo dõi.
Vào những lúc thế này, làm người nổi tiếng thì cũng đâu nói được gì nhiều. Từ ngữ phải luôn được chọn lựa cẩn thận. Nếu tôi mà là Arna, tôi sẽ vứt bỏ hình ảnh anh hùng và chửi theo cách riêng của mình ngay.
Nếu nói như vậy, thì tôi đoán bản chất của tôi gần với Kang Tae-hoon hơn là Arna.
Tất nhiên, tôi tử tế hơn nhiều so với thằng trẩu tre kia.
Chắc thế...
“Vậy, cậu muốn tôi làm gì thì cậu mới quên chuyện đó đi?”
“Tôi cũng cần phải nói nữa à? Tự dùng não của cậu một lần xem nào!”
“Ể...”
Thực ra, tôi không hề có ý định lan truyền sự việc ngày hôm qua cho bất kỳ ai khác. Dù sao thì Arna vẫn là con gái và tôi cũng phải bảo vệ quyền riêng tư của cổ chứ.
Nhưng tôi sẽ không làm miễn phí. Đã giữ bí mật hộ rồi, chẳng phải tôi cũng nên được đền đáp gì đó chớ?
Ít nhất thì tôi cũng phải có vài chiếc bánh tart – vị nho và vị đào, mỗi loại một chiếc.
“Được rồi! Tôi sẽ đãi cậu một bữa!”
“Một bữa ư, hừm, Cũng được. Thế cậu định đãi tôi món gì?”
Chắc hẳn cổ không dẫn tôi đến một nơi như Kimbap Heaven đâu, đúng không? Nếu mà là thật, tôi chắc chắn sẽ sử dụng kỹ năng Telekinesis để san bằng khu đó luôn.
“Món gì là món gì? Chúng ta chỉ đến… Kimbap Heaven thôi mừ...”
“…”
“Gah! Thịt! Tất nhiên là tôi sẽ đãi cậu thịt rồi!”
May mắn là cô gái này biết cách đọc tâm trạng. Cổ được mọi người ca ngợi là anh hùng, quả thật không phải vô cớ.
Nhưng thịt thì cũng được chia thành nhiều loại.
“Cậu không định cho tôi ăn thịt lợn đâu nhỉ?”
“Éc…”
Lông mày Arna giật giật một lúc. Sau đó, nhận ra tôi sẽ không hài lòng chỉ với thịt lợn, cô thở dài, như thể đã nhượng bộ trước sự đòi hỏi của tôi.
“Được rồi… Tôi sẽ mua thịt bò cho cậu…”
“Mỹ hay Úc?”
“Ugh… Thịt bò Hàn Quốc! Thịt bò Hàn Quốc có được không?”
Bánh tart được đổi thành Kimbap Heaven, Kimbap Heaven thành thịt lợn và cuối cùng là thịt bò Hàn Quốc.
Tôi thắng lớn gòi.
“Tối nay hẳn phải tuyệt lắm đây.”
“Hả? Tối nay ư? Nay tôi có lịch trình mất tiêu rồi.”
Lịch trình… Tôi nheo mắt lại một chút và nhìn chằm chằm vào Arna, phát ra một áp lực ngầm.
“Aaaaah! Tôi sẽ hủy nó! Tôi sẽ liên lạc với họ ngay bây giờ và hoãn lại hôm khác được chưa!”
bíp…
Arna ngay lập tức rút điện thoại ra và gọi cho ai đó.
“Ờm… Xin thứ lỗi? Tối nay chúng ta có một buổi chụp ảnh đúng không… Chúng ta có thể dời lại vào hôm khác được không? Tại tôi sắp có cuộc hẹn cực kỳ quan trọng ấy… Làm ơn đi mà!”
Buồn cười thật. Chỉ một khoảnh khắc nhỏ như thế này thôi cũng đủ làm tôi thấy nhẹ lòng. Bao nhiêu căng thẳng vì Kang Tae-hoon tự nhiên bay biến hết.
Quả nhiên, Arna vẫn là tuyệt nhất.
Két—
Đúng ngay lúc đồng hộ vừa điểm, cửa giảng đường bỗng nhiên mở ra và giảng viên Kim Dong-hak bước vào, hôm nay ông đến sớm bất ngờ–thường thì ông sẽ đến muộn 2-3 phút.
“Tôi có một thông báo nhanh trước khi bắt đầu điểm danh.”
Vừa bước lên bục giảng, giảng viên Kim Dong-hak đã thu hút sự chú ý của mọi người. Các học viên đang nói chuyện rôm rả liền nhanh chóng ngậm miệng lại và tập trung vào giảng viên Kim Dong-hak.
“Tôi sẽ đưa ra thông báo chung sau, nhưng giải thích ở đây trước cũng không có hại gì.”
Giảng viên Kim Dong-hak tiếp tục trong khi nhìn vào một tờ giấy.
“Gần đây, có báo cáo về một người khả nghi di chuyển trong khuôn viên trường.”
“Người khả nghi…?”
Khi nghe những lời đó, Arna nghiêng đầu bối rối và các học viên khác cũng có phản ứng tương tự.
“Đúng vậy. Có vẻ như người này cũng tạo ra những tiếng động kỳ lạ vào ban đêm. Có em nào ở đây từng nhìn thấy hắn không?”
Các học viên lắc đầu, ra hiệu rằng họ cũng không thấy ai như vậy cả.
“Dù sao, nếu các em phát hiện người như vậy, nhất định phải lập tức báo cho văn phòng hành chính. Chỉ vậy thôi.”
Sau đó, Giáo sư Kim Dong-hak quay lại với nhiệm vụ chính của mình, bắt đầu điểm danh.
***
“Hắt–hắt xì hơi!”
Vào đêm khuya, Kang Tae-hoon không chịu được cái lạnh nên đã hắt hơi. Cái lạnh từ từ lan vào cơ thể cậu.
“Trời ơi là trời, lạnh quá đi…”
Cậu không biết mình đã bị kẹt ở sân tập luyện ngoài trời này bao nhiêu giờ rồi. Từ một buổi sáng ấm áp ban đầu đã biến thành một đêm đầy sao lạnh lẽo trước khi cậu kịp nhận ra.
Kang Tae-hoon lau mũi trong khi nhìn lên vầng trăng tròn vừa mọc.
“Ughhh… sao hôm nay cái thìa đó… đến muộn dữ vậy...?”


8 Bình luận