• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 12: Sức nặng của một anh hùng(3)

4 Bình luận - Độ dài: 2,317 từ - Cập nhật:

12— Sức nặng của một anh hùng(3)

Bụp.

Geum Gye-jun… Không, Huấn luyện viên Geum Gye-jun đặt một chiếc hộp lớn xuống sàn.

Đó là một chiếc hộp đựng găng tay.

“Bài giảng hôm nay sẽ được thay thế bằng trò chơi bắt bóng này!”

Tôi không muốn làm điều đó chút nào. Những học viên khác tụ tập tại Khu luyện tập trong nhà dường như cũng có chung cảm xúc tương tự.

“Khà khà! Tôi có thể thấy biểu cảm 'tại sao lại là trò bắt bóng?' trên khuôn mặt các em!”

Bài giảng do Geum Gye-jun, huấn luyện viên của Sư đoàn Chiến đấu, thực hiện có tựa đề là “Nuôi dưỡng tư duy sáng tạo”.

Việc chấm điểm không dựa trên điểm số mà chỉ dựa trên cơ sở Đậu-Rớt, khiến nó thoải mái hơn so với chương trình học chung.

Do đó, nội dung bài giảng khá tùy hứng, thay đổi tùy theo tâm trạng của Geum Gye-jun từng ngày.

Ví dụ, chỉ trong tuần này, chúng tôi sẽ chơi trò bắt bóng. Đó thực sự là một bài giảng có thể khơi dậy sự sáng tạo của học viên.

“Trò chơi bắt bóng này khá thú vị đấy!”

Thụp, Geum Gye-jun đeo chiếc găng tay vào tay. Bàn tay của ông quá lớn khiến chiếc găng tay trông giống như một loại móng vuốt.

“Để tôi nói cho các em biết, đây là bài tập huấn luyện cường độ cao. Các em phải dùng hết sức lực của mình trong mỗi cú ném.”

Geum Gye-jun hít một hơi.

Ông ấy thực hiện động tác đá, sải bước và sau đó là động tác ném theo một trình tự liền mạch.

Vù vù—

“Đây cũng là bài tập tuyệt vời để xây dựng tình đồng chí với người bắt bóng của các em. Các em không nghĩ rằng đây là bài tập cần thiết cho tất cả chúng ta, những thức tỉnh giả sao?”

Ông chỉ muốn chơi bóng chày thôi, phải không? Tại sao ông lại đưa ra lắm lý do như vậy?

“Được rồi, giải thích thế là đủ! Mọi người, cầm và đeo găng tay vào đi!”

Vì đó là lệnh của huấn luyện viên nên mọi người quyết định đeo găng tay.

Bước tiếp theo là tìm một người bạn cùng chơi ném bóng…

“Này, Thìa. Mi có định bắt cặp với ta không?”

Moon Shin-chung tiến đến trước.

Tên xăm trổ này có phải là một cộng sự đáng để đồng hành tốt trong trò chơi bắt bóng không? Tên này đúng là có thể giúp mọi thứ bớt nhàm chán hơn bằng những câu đùa vô tri thỉnh thoảng của hắn.

“Đợi tí đã.”

Đúng lúc đó, Arna xen vào. Cô ấy nói chuyện với Moon Shin-chung.

“Tôi có thể mượn người này một lúc được không?”

Cô ấy đang ám chỉ tôi.

Mượn à? Với cô, tôi trông giống đồ vật vậy à?

“Ờ, ừm, tất nhiên rồi… Đương nhiên được rồi.”

Không chút do dự, Moon Shin-chung giao nộp tôi. Đồ phản bội. Tôi sẽ không bao giờ chơi với tên phổi bạn này nữa. Hmph.

“Còn chờ gì nữa? Nhanh cái chân lên.”

Cuối cùng, tôi bị Arna kéo đi. Cảm giác như đang làm cậu vàng ấy.

Bây giờ nghĩ lại thì…

Arna đến tìm tôi trước à? Có lẽ đây là lần đầu tiên, đúng không?

Thông thường, tôi sẽ là người đến tìm cô ấy để gây rắc rối.

Nhưng lần này thì ngược lại.

“Arna.”

“Có chuyện gì thì nói?”

Giọng nói của Arna sắc hơn bình thường. Cô ấy tỏ rõ là không thích sự có mặt của tôi.

Vậy thì tại sao ngay từ đầu cô lại đến tìm tôi?

“Cậu đang trong kỳ kinh nguyệt hay sao thế?”

Arna trừng mắt nhìn tôi. Trong giây lát, tim tôi chùng xuống.

Nhưng tôi không thể bị đe dọa dễ dàng vậy được. Suy cho cùng, tôi là một nhân vật phản diện đáng sợ.

“Đúng ha… ở bên cậu có thể khiến kỳ kinh nguyệt đã dừng của tôi khởi động trở lại ngay luôn đấy.”

“một cô gái như cậu mà nói chuyện đó bình thường vậy à. Thật thô tục.”

“Grrr… Chính cậu là người nhắc đến chuyện đó trước…!”

Nhưng cơn giận của cô chỉ thoáng qua. Arna hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

“Phew, cứ đến đó và chuẩn bị bắt bóng đi.”

“Trước tiên, cậu đã từng chơi bắt bóng chưa? Nếu cậu là người mới bắt đầu, có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ cự ly ngắn.”

“Cậu coi tôi là gì? Tôi đã mạnh mẽ từ khi còn nhỏ. Tôi thậm chí còn từng chơi tiền vệ trong đội bóng bầu dục Mỹ trước đây.”

Arna duỗi người và xoay vai.

Là một tiền vệ, điều đó thật ấn tượng. Sẽ không lý do để lo lắng nữa. Tôi nới rộng khoảng cách một chút với Arna.

“Tôi sẽ ném bóng trước.”

"Được thôi". Tôi gật đầu.

Xoẹt—

Arna kéo chiếc găng tay ra sau đầu.

Cô ấy bắt đầu bằng tư thế chuẩn bị.

Sau đó, nhấc chân trái lên cao để thực hiện động tác đá…

“Hả?”

Cái gì thế này? Mắt tôi có bịp tôi không? Tại sao cơ thể Arna lại phát sáng? Lại còn có màu vàng đặc chưng của cổ.

Điều này giống như…

“A—Arna ơi, cậu đang sử dụng sức mạnh ma lực của mình à…?”

Vútttt—

Nhưng đã quá muộn rồi. Cô hoàn thành động tác sải bước và ném bóng. Ngay sau đó, một quả bóng chày màu trắng bắn ra từ đầu ngón tay cô.

Tốc độ ít nhất là 100 dặm một giờ.

Bùm!

Nó đánh thẳng vào ruột gan tôi.

Tôi ngã xuống đất bất tỉnh.

Đây chắc chắn là hành động có chủ đích.

“Em không nên ném bóng vào bạn học cùng lớp. Arna, đây là lỗi của em.”

"Em xin lỗi…"

Bây giờ chúng tôi đang ở Văn phòng Nghiên cứu Hành chính, cụ thể là phòng tư vấn tâm lý. Ở đây, Arna và tôi đang nhận được những gì có thể được mô tả là một sự khiển trách.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu quả bóng đập vào đầu bạn của em?”

Người phụ nữ đang nói là Giáo sư Han Se-young của Khoa Quản trị. Khi không giảng dạy, cô dành thời gian ở phòng tư vấn này, giúp đỡ sinh viên giải quyết các vấn đề của họ.

“Arna, không giống như những học sinh khác, em là người tự nhiên được chú ý nhiều hơn. Thực hiện những hành động mạo hiểm như vậy có thể khiến em trở thành mục tiêu của các nhà báo.”

“Vâng. Vâng.”

“Quá đúng luôn, Cậu còn là bộ mặt của Học viện Quân sự Han-yul, vậy nên cậu phải bình tĩnh suy nghĩ trước khi hành động và thận trọng. Đó là điều mà giáo sư của cậu tin tưởng.”

“Biết rồi. Biết rồi.”

Đúng lúc đó, Han Se-young hướng sự chú ý về phía tôi.

"Shin Yoon-seong? Tôi biết em đang cố giúp, nhưng việc làm gián đoạn buổi tư vấn của chúng tôi như thế này có thể gây mất tập trung. Em có muốn ăn macaron không?”

"Em ăn ạ."

Tôi quyết định lặng lẽ ăn macaron và ngậm miệng lại. Nó vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh, mát lạnh và hoàn hảo để ăn.

Han Se-young tiếp tục nói.

“Hôm qua em còn xuất hiện trên đài truyền hình nữa, phải không? Công chúng sẽ chú ý nhiều hơn đến Arna. Điều đó có nghĩa là em cũng nên cẩn thận hơn nữa.”

Mối quan tâm hàng đầu của Han Se-young là về báo chí.

Arna là một thức tỉnh giả mà cả thế giới đang dõi theo. Ngay cả những lời nói và hành động nhỏ nhất của cô cũng đáng chú ý hơn những người khác.

Điều này khiến cô trở thành mục tiêu lý tưởng của giới truyền thông.

Nếu Arna lỡ lời dù chỉ một chút trong cuộc phỏng vấn, giới truyền thông sẽ không bỏ qua. Họ sẽ phóng đại và đăng bài viết để thu hút mọi người.

Sau đó, những người đọc những bài viết đó sẽ chỉ trích Arna.

Han Se-young lo lắng về khả năng đó.

“Arna là một đứa trẻ sáng suất, nên tôi tin là em sẽ xử lý mọi việc một cách có trách nhiệm mà không cần tôi giải thích thêm. Đúng không?”

"Đúng…"

“Tôi nói tới đây thôi, tôi rời đi đây. Hai em tự tâm sự với nhau nhé.”

Han Se-young đứng dậy và rời khỏi phòng tư vấn, để lại hai chúng tôi với nhau.

“…”

“…”

Sự im lặng bao trùm. Arna ngập ngừng, cố gắng tìm lời để nói trong khi liếc nhìn tôi.

“Cậu còn chờ gì nữa? Có điều gì cậu nên nói với tôi, đúng không?”

“Ồ…”

Cuối cùng Arna cũng miễn cưỡng lên tiếng.

“Tôi xin lỗi vì đã ném bóng mạnh như vậy lúc nãy… Tôi không cố ý làm cậu đau đâu…”

“Hửm? Tôi không nghe rõ. Cậu có thể nói to hơn một chút không? Cậu thấy đấy, thính lực của tôi không tốt lắm.”

“Phùu!”

Arna đột ngột đứng dậy.

“Tôi xin lỗi vì đã ném bóng với lực quá mạnh! Đó là một sai lầm do tôi không thể kiểm soát tốt sức mạnh của mình! Tuy nhiên! Tôi hoàn toàn không có ý định xin lỗi vì động cơ đằng sau việc ném bóng! Đó là điều tôi sẽ không bao giờ xin lỗi!”

"Cái gì cơ…?"

Lập luận ảo lòi này là gì thế.

Cô ấy nói rằng cổ chỉ xin lỗi vì hành động ném bóng nhưng lại từ chối xin lỗi về động cơ đằng sau hành động đó?

“Dù sao thì mọi chuyện là như vậy đấy!”

Arna khoanh tay và quay đầu đi, không hề tỏ ra ăn năn.

Nói gì thì nói, chứ ngay từ đầu tôi chưa bao giờ mong đợi nhận được lời xin lỗi.

Tôi định tiếp tục trêu chọc Arna. Trao đổi những lời lẽ ngượng ngùng như vậy ở đây sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

“Ể! Đó là macaron của tôi!”

Lợi dụng sự mất tập trung nhất thời của Arna, tôi giật lấy chiếc bánh macaron của cô ấy và liếm sạch trước khi cô ấy kịp lấy lại.

“Ahh! Không!”

Tôi liếm khắp mọi ngóc ngách của nó, đảm bảo lớp đường phủ tan hoàn toàn trong nước bọt của tôi.

“KYYYYYAAAAAA! Cậu đang làm gì vậy? Cứ nhét hết nó vào miệng cho đàng hoàng đi!”

Bề mặt mịn màng của chiếc bánh macaron giờ đây có nhiều vết rỗ như bề mặt của mặt trăng.

Tôi đưa chiếc bánh macaron đã hỏng hoàn toàn cho Arna.

“Làm miếng không bạn ê?”

“Tôi sẽ làm cho cái bản mặt của cậu trông giống hệt chiếc bánh macaron trên tay cậu luôn!”

****

“Nghỉ ngơi một lát nào mọi người. Chúng ta sẽ tiếp tục quay sau 15 phút nữa!”

Đây là trường quay. Một sân khấu lớn, thiết bị quay phim đắt tiền và máy tính được thiết kế cho công việc đồ họa đều có trong trường quay rộng lớn.

“Hừ…”

Theo chỉ dẫn của nhân viên, Arna bước xuống sân khấu để nghỉ ngơi một lát.

Ọtttttt~…

“…”

Có lẽ là vì cô chưa ăn gì từ bữa trưa; bụng cô đang sôi lên như sấm.

Không còn lựa chọn nào khác. Hôm nay là ngày chụp ảnh đồ thể thao, và vì quần áo bó sát vào cơ thể nên việc nhịn ăn là bắt buộc.

Sẽ không còn lâu nữa. Cô chỉ phải chịu đựng thêm một chút nữa. Sau khi quay xong, cô định đi thẳng đến một nhà hàng sushi. Mùa xuân là mùa hoàn hảo cho món cá tuyết ngon lành.

Cô muốn ăn nó ngay lập tức.

“Arna, cô có chắc là cô thấy ổn với việc quay thêm mấy cảnh quay này nữa không?”

"Hử?"

Một đạo diễn đến gần cô khi cô đang nghỉ ngơi. Mắt Arna mở to vì ngạc nhiên.

"Thêm cảnh quay nữa sao? Không phải chỉ có một cảnh nữa thôi sao?"

“Hửm? Không phải cô đã nói là có thể quay thêm cảnh vào buổi tối sao?”

“Xin lỗi, chính xác thì tôi nói thế khi nào?”

Arna không nhớ mình đã nói điều gì như vậy. Ngay cả với lịch trình bận rộn của mình, cô vẫn luôn cẩn thận ghi nhớ từng lời mình nói, đặc biệt là về thời gian.

“Người quản lý vừa nói thế rồi bỏ đi rồi?”

"Quản lý…?"

Người quản lý này có chuyện gì vô lý thế?

Để mà nói, Arna không hề có một người quản lý nào cả. Cô tự sắp xếp lịch trình của mình và dựa vào ứng dụng taxi để di chuyển.

“Người đó có phải là quản lý của cô Arna không?”

Đạo diễn chỉ tay vào một nơi nào đó. Nhóm đồ họa đang bận rộn chỉnh sửa.

“Sờ tóp. Bức ảnh có cái eo đầy đặn đó đẹp hơn. Hãy chọn bức đó.”

“…”

Tại sao người đàn ông này lại tham gia vào phim trường như thế này mà không ai để ý? Ngay cả khi ở trường, tên khốn này vẫn xuất hiện - dai dẳng như một con đĩa.

Gương mặt của Arna tỏ ra một cơn lạnh lẽo đến mức có thể dập tắt được đám cháy rừng trong khi nói chuyện với đạo diễn.

“Ông có thể gọi cảnh sát giúp tôi ngay bây giờ không? Tôi nghĩ có kẻ theo dõi ở đây.”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
tự nhiên nay bị lười í nên đăng một chương thôi nha các người đẹpKVKgL7d.jpeg
Xem thêm