50— Bài kiểm tra thể chất(2)
Bài kiểm tra thể chất diễn ra trong năm ngày, bắt đầu từ thứ Hai đến thứ Sáu.
Vì liên quan đến tất cả học viên của Sư đoàn chiến đấu, nên chắc chắn sẽ cần khá nhiều thời gian. Do đó, họ đã hào phóng dành tận 5 ngày cho nó.
“Mắt trái: 0,3. Mắt phải: 0,2. Có lẽ em nên đeo kính ngay đi.”
Ngày đầu tiên sẽ tiến hành các bài kiểm tra sức khoẻ cơ bản và đánh giá khả năng thể thao.
Hiện tại, tôi đang mặc áo khoác và ở địa điểm kiểm tra thị lực.
“Người tiếp theo, xin mời.”
Chẳng mấy chốc đã đến lượt tôi. Tôi đặt cả hai chân lên vạch đánh dấu trên sàn và nhìn vào biểu đồ kiểm tra thị lực.
“Chúng ta sẽ bắt đầu với mắt trái trước. Hãy sử dụng miếng che mắt—”
“Hả?”
Trợ giảng của Khoa Y có vẻ ngạc nhiên, nhíu mày khi nhìn vào chiếc thìa tôi đang cầm.
“Em định dùng cái thìa đó để che mắt à?”
“Bị cấm ạ?”
“Ờ thì, không hẳn vậy…”
Miễn là nó có thể che mắt đúng cách thì sẽ không có vấn đề gì. Người trợ giảng đã cho phép sử dụng thìa.
Kết quả là:
“Mắt trái: 2.0. Mắt phải: 1.5. Em không cần đeo kính.”
Bíp!
Sau khi kiểm tra mắt xong, trợ giảng đã quét đồng hồ của tôi bằng đầu đọc không dây, cho biết mọi thứ đã hoàn tất.
“Bây giờ em có thể đến địa điểm đánh giá khả năng thể thao.”
“Vâng.”
Tôi gật đầu nhẹ và rời khỏi địa điểm kiểm tra thị lực.
“Hừm, chênh lệch 0,5 à…”
Tại sao hai mắt của tôi lại chênh lệch độ cận ư. Điều này là bình thường vì tôi đã sử dụng Chức năng Blind Side trong quá trình kiểm tra một mắt.
Tôi chỉ đang thử nghiệm để xem cái nào nhìn rõ, sắc nét hơn, mắt tôi hay chiếc thìa.
Rốt cuộc, chiếc thìa đã thắng – nó hơn mắt tôi 0,5 độ.
Tôi không biết nên vui hay buồn nữa.
“Trời ơi là trời…”
Trên đường đến địa điểm đánh giá khả năng thể thao, tôi thấy Arna đang đứng một mình, tuyệt vọng.
“Mình tăng cân nhiều thế này từ khi nào vậy chứ…? Mình chắc chắn đã rất cẩn thận về chế độ ăn uống rồi mà…”
Arna run rẩy khi nhìn vào báo cáo khám sức khỏe của mình. Khuôn mặt cô tái nhợt.
Tôi định nhìn trộm thử.
“Écccc!”
Nhưng tôi đã thất bại ngay lập tức. Arna đã nhận thấy tôi đến gần. Cô ấy nhanh chóng vò nát báo cáo khám sức khỏe và quay đi.
“Gì–gì vậy…! S–Sao cậu đến gần tôi thế hả!?”
“Phản ứng ghê gớm thế? Tôi đã làm gì đâu, đã nhìn gì đâu.”
“Hả…! Vừa rồi cậu định nhìn trộm báo cáo của tôi sao…!?”
Arna cẩn thận giấu tờ báo cáo đã bị nhàu nát vào sâu trong túi, như thể cổ không muốn cho tôi xem.
“Thôi nào. Dù gì thì cậu cũng là người lớn rồi chứ có còn con nít đâu mà ngại không cho xem? Hay là... do?”
“Hả?”
Tôi dừng lại giữa câu.
Sau một hồi im lặng, tôi cúi xuống và nhẹ nhàng hỏi:
“Có phải do cân nặng của cậu không?”
“!”
Nhìn vào phản ứng của cổ, thì chắc chắn là vậy rồi. Arna bắt đầu đổ mồ hôi hột khi cô ngậm chặt miệng.
Ái chà chà. Một anh hùng mà lại lãng phí tâm tư chỉ vì một chuyện tầm thường như cân nặng thì thật là vô lý.
“Uuuuugh… Cái ánh mắt kia là sao…? Cậu đang chế giễu tôi có đúng không…?”
“Đúng vậy. Tại cậu thảm hại quá í mà.”
Chỉ vài ngày trước, Arna đã chế giễu tôi vì cho rằng tôi không có nỗi một người bạn. Nhưng giờ đây tình thế đã đảo ngược.
Bây giờ đến lượt tôi trêu cổ.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ đảm bảo mình ăn uống hợp lý hơn một chút.”
“Éc…!”
“Vậy, lần này cân nặng của cậu là bao nhiêu? Phá kỷ lục chưa? Nếu còn nặng hơn, thì chắc ít nhất cậu phải 6—”
“Ngậm cái miệng thúi đó lại ngay!”
Bốpppp!
Trước khi tôi kịp nói ra con số chính xác, Arna đã nhanh chóng đấm tôi một cú thẳng mặt.
Chặn lời nói của người khác bằng bạo lực ư? Đó là hành vi phạm pháp.
Tôi chỉ nêu ra sự thật thôi mà.
***
Kiểm tra sức khỏe cơ bản đã kết thúc, bây giờ đến lượt đánh giá khả năng thể thao.
Bài đánh giá được tiến hành tại sân tập luyện ngoài trời.
—3 mét 40 cm!
—Wow Woa…
Cảnh tượng gần giống hệt tuần trước. Có học viên thì chạy dọc đường đua, có những người khác thì căng toàn bộ cơ thể để nhảy xa hơn. Mọi người đều tận tụy hết mực.
—Thành tích của học viên đó ở học kỳ trước là bao nhiêu?
—Là 3 mét 25 cm. Lần này cậu ấy nhảy xa hơn 15 cm.
—Hừm. Cậu ấy đang phát triển tốt đó. Hãy theo dõi chặt chẽ cậu ấy nhé.
“Vâng, thưa Hội trưởng.”
Điểm khác biệt duy nhất so với tuần trước là sự hiện diện của người ngoài, như dự đoán, rất nhiều đại diện của các Hội tham dự bài kiểm tra thể chất này.
Tất cả bọn họ đều đang háo hức tìm kiếm những cá nhân triển vọng, với ánh mắt đầy mong đợi.
“Hừm, cũng chẳng liên quan đến tôi.”
Quyết định tiếp tục đi, tôi di chuyển dọc theo hàng chờ.
“Hửm?”
Đó là lúc tôi nhận ra một khuôn mặt quen thuộc trong hàng chờ nhảy xa tại chỗ. Đó là Baek Joo-hee.
Để tôi đi chào hỏi nhé.
“Chào lẳng lơ, lâu rồi không gặp.”
“KYAAAAACK!”
Ngay khi Baek Joo-hee nghe thấy giọng nói của tôi, cô ấy theo bản năng ôm đầu, vào tư thế phòng thủ.
“Không cần phải hoảng sợ. Tôi để quên cái thìa ở nhà rồi.”
“Điều đó… có thật không?”
Sau khi bỏ tay ra, Baek Joo-hee đã bình tĩnh lại – nhưng chỉ trong giây lát.
“Đùa thôi. Nó ở ngay đây nè.”
“KYAAAAAAACK!”
Tôi rút chiếc thìa ra khỏi túi, khiến Baek Joo-hee hét lên, còn to hơn trước.
Điều này khá thú vị.
“Chuyện gì vậy hả?! Cậu tới đây là muốn gây sự với tôi sao?”
“Gây sự à? Tôi chỉ đến chào hỏi thôi.”
“Có ai trên thế giới này lại chào hỏi người khác bằng cách này không cơ chứ?”
Nếu có ai đó nhìn thấy, họ có thể nghĩ rằng tôi đang làm chuyện sai trái. Nhưng tất cả những gì tôi làm chỉ là chào hỏi thật.
Hôm nay tôi sẽ không dùng thìa đánh ai cả – ít nhất là không phải trong bài kiểm tra thể chất hôm nay, vì tôi đang vui.
“Thật ra thì. Tôi có một chuyện muốn hỏi.”
Vì tôi đã gặp được Baek Joo-hee nên sẽ thật đáng tiếc nếu rời đi mà không hỏi thử.
“Gần đây cô có gặp Kang Tae-hoon không?”
“Kang Tae-hoon?”
Baek Joo-hee mở to mắt một chút khi tôi nhắc đến Kang Tae-hoon.
"Sao tự nhiên lại hỏi về cậu ta thế?"
“Gần đây tôi không thấy tên đó đâu cả. Cô có biết gì không?”
Hắn ta không hề xin nghỉ phép hay bỏ học – nếu có thì tôi đã nghe tin đồn từ lâu rồi.
Kang Tae-hoon vẫn còn ở học viện này. Nhưng tôi không chắc hắn ta đang ở đâu vì hắn chưa lộ mặt.
Liệu hắn ta có đang tham gia bài giảng nào không?
“Ờm. Lần cuối tôi với cậu ta liên lạc là 2 tuần trước... nhưng...”
Đúng lúc đó, Baek Joo-hee cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tôi nghe nói Kang Tae-hoon đã đến bệnh viện.”
“Bệnh viện ư? Tên đó bị bệnh à?”
“Tôi cũng không biết rõ chi tiết nữa.”
Không thể tin được. Kang Tae-hoon lại đang ở bệnh viện. Hắn ta gặp phải tai nạn nghiêm trọng nào sao? Tôi bắt đầu lo lắng rồi đấy.
Chắc tôi nên gửi vài tin nhắn hỏi thăm sức khoẻ thử nhỉ.
BÙM!
—4 mét 10 cm!
—Wowwww…
Ngay lúc đó, tiếng vỗ tay vang lên khắp khu vực nhảy xa.
Bạch bạch, bách bách, bạch bạch!
Các đại diện của các Hội vỗ tay, trong khi các nhà báo thì vội vã chụp ảnh để ghi lại khoảnh khắc này.
“4 mét 10 cm? Đây là quái vật phương nào vậy?”
“Không thể nào tin được! Con người có thể nhảy xa đến thế mà chỉ dựa vào sức mạnh thể chất thuần tuý thôi ư? Mau, nhân viên ghi hồ sơ, mau xem thử cậu học viên đó có sử dụng ma lực không?!”
“Đó là Rashid Belkalem. Chỉ riêng vóc dáng của cậu ấy thôi, đã vượt trội hơn Arna rồi.”[note73780]
Một kỷ lục nhảy xa đã và đang được thiết lập, và sự phấn khích lan tỏa trong không khí khi không ai rời mắt khỏi hố cát.
Hiện đang đứng trên hố cát là một nam học viên cao hơn 2 mét 30 cm, sở hữu một làn da màu đồng sáng bóng khỏe khoắn, với cơ bắp căng phồng như thể cậu ta đã nốc hết một bát steroid.
Một chiến binh có thân hình hoàn hảo đang nhận được mọi sự chú ý.
Học viên năm nhất của Sư đoàn chiến đấu, Rashid Belkalem.
Nhưng ngay cả sau khi lập kỷ lục, Rashid Belkalem vẫn không hề tỏ ra phấn khích. Cậu lặng lẽ bước ra khỏi hố cát với đôi môi dày mím chặt, làm rung chuyển mặt đất với mỗi bước chân.
“Trời má ơi. Lỡ mà va chạm phải người như vậy thì xương nào chịu cho nổi đây.”
Baek Joo-hee liếm môi, vô thức xoa xoa cánh tay mình.
Ngay cả với một con ả mê trai cũng không dám đối đầu trực diện với một người to lớn như vậy.
Tôi cũng có suy nghĩ tương tự. Cậu chàng này thực tế là một cỗ xe tăng biết đi – về cơ bản là một vũ khí mang da người.
Bẹp dí ngay lập tức nếu bạn dám chặn đường.
“Tiếp theo! Có thí sinh nào tiếp theo không?”
Người giám sát gọi nhưng không có ai tiến lên ở vạch xuất phát.
“Nhảy sau Rashid có hơi… hơi khắc nghiệt nhỉ?”
“A, tôi bỗng nhớ ra mình có việc cần làm, tí tôi quay lại nha.”
Không ai sẵn sàng tình nguyện. Sau khi lập kỷ lục như vậy, ai lại chọn bước lên thi tiếp?
Lỡ mà nhảy không tốt thì chỉ có đội quần thôi.
“Tôi sẽ nhảy.”
Tuy nhiên, trong tình huống này, tôi vẫn tự tin giơ tay tuyên bố rằng mình sẽ là người nhảy tiếp theo.
“Ồ, thìa. Đến lượt mi nhảy à?”
Thật trùng hợp, Moon Shin-chung cũng có mặt ở vạch xuất phát để chào đón tôi. Xăm trổ đang làm nhân viên ghi hồ sơ như một công việc bán thời gian.
“Hừ, mi có tự tin không đấy? Rashid vừa mới thi trước mi đó.”
“Im lặng và bắt đầu bài thi đi.”
Thành thật mà nói, tôi không thực sự quan tâm đến thành với chả tích. Tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra thể chất này và về phòng nghỉ ngơi thôi.
“Hầy, thật là chán ngắt.”
Trong lúc nói, Moon Shin-chung đưa chiếc còi vào miệng.
Âm thanh vang vọng khắp cả sân.
Bípppp!
Tuy nhiên, tôi không có ý định lười biếng. Tôi cần phải thể hiện ít nhất một lượng nỗ lực tối thiểu.
Tôi điều chỉnh lại tư thế của mình.
“Phù…”
Tôi hít một hơi thật sâu. Sau đó, tôi vung tay qua lại để tạo đà.
Khi đã tập hợp đủ lực, đã đến lúc nhảy. Tôi đẩy mạnh cơ thể bằng tất cả sức mạnh của mình và nhảy cao lên không trung.
Bụp!
Tôi không hề giữ lại chút nào khi đang ở trên không, cố gắng hết sức để giành lợi thế dù chỉ một centimet.
RẦM!
Và rồi, một cú hạ cánh hoàn hảo. Tôi hạ cánh dễ dàng bằng cả hai chân mà không hề chao đảo.
Tôi duỗi thẳng đầu gối và kiểm tra kết quả.
“4 mét 30 cm…”
Tôi đã vượt qua kỷ lục trước đó của Rashid Belkalem với khoảng cách 20 cm. Một kỷ lục mới được thiết lập chỉ năm phút sau đó.
“…”
Những người đại diện của các Hội tụ tập ở đó đều vô cùng sốc, không nói nên lời, bọn họ nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to.
Một con quái vật khác đã được sinh ra trên hố cát, ngay sau Rashid.
“Jiajang!”[note73778]
BỐP!
Khi tôi đang tận hưởng thành quả của mình, có ai đó đánh vào sau đầu tôi.
Đó là Moon Shin-chung.
“Mi thích chơi bẩn không?! Dám sử dụng ma lực luôn cơ đấy. Mau quay về vạch xuất phát thi lại ngay!”
"Biết rùi…"
Phắc, bị bắt ngay lập tức òi.
Tôi quay lại vạch xuất phát để thử lại.


6 Bình luận