47— Trận đấu đánh giá(9)
“Hàaa. Vô phước lắm mới bỏ thời gian đến đây.”
“Tôi biết là Kang Tae-hoon sẽ thắng... nhưng thắng kiểu này thì hụt hẫng thiệt.”
“Nếu thằng thìa đó đã định đầu hàng thì tại sao lại cần phải tổ chức trận đấu đánh giá?”
“Biết làm sao được. Là Shin Yoon-seong mà. Hắn ta không làm mấy trò kỳ quặc thì mới lạ đấy.”
Trận đấu đánh giá kết thúc với chiến thắng thuộc về Kang Tae-hoon.
Đó là một kết quả hoàn toàn có thể dự đoán được. Khán giả tụ tập ở đây hẳn đều mong đợi chiến thắng của Kang Tae-hoon. Tôi cá là không ai thực sự nghĩ rằng tôi sẽ thắng. Ngay cả mẹ tôi cũng chẳng bao giờ hình dung nổi một viễn cảnh như vậy.
Tại trình độ kỹ năng lệch hẳn sang một bên mà.
“Oi, Shin Yoon-seong.”
Nhưng kỳ lạ thay, Kang Tae-hoon người dành chiến thắng lại không có vẻ gì là vui vẻ. Ngược lại, bên thua cuộc – là tôi, thì thoải mái hơn.
“Sao thế? Trận đấu đánh giá đã kết thúc rồi, cậu còn muốn nói gì nữa không?”
“…”
Ngay lập tức, lông mày của Kang Tae-hoon giật giật, như thể khó chịu vì câu hỏi vô ý tứ của tôi.
Kang Tae-hoon khẽ nói.
“Tao đã làm gì sai với mày sao…?”
Hơi bất ngờ nha. Kang Tae-hoon thường ngày hẳn đã vung kiếm, tuyên bố rằng hắn ta không thể chấp nhận kết quả của trận đấu này. Nhưng Kang Tae-hoon này lại khá bình tĩnh.
Có vẻ như hắn đang cố gắng kiềm chế cơn giận và ráng bắt chuyện.
À, thì, Kang Tae-hoon lại đang kiềm chế cơn giận của mình. Điều đó khá đáng khen.
“Cậu có làm gì sai với tôi không hả... hừm, tôi cũng không chắc nữa, có thể có cũng có thể là không.”
“!”
Nhưng sự bình tĩnh đó không kéo dài được lâu. Sau khi nghe câu trả lời của tôi, mắt Kang Tae-hoon mở to, răng nghiến chặt khi hắn ta bước về phía tôi một cách hung hăng.
“Dừng lại. Trận đấu đánh giá đã kết thúc.”
Trợ giảng Seo Dan-ah chặn Kang Tae-hoon lại.
Kang Tae-hoon không nhịn được nữa và hét lên.
“Tránh ra! Thằng suc vat kia! Hôm nay tao sẽ cắt cái lưỡi mày xong bỏ vào chảo dầu!”
“Tôi không cho phép em làm vậy. Tôi đã nói rồi, trận đấu đã kết thúc. Nếu em còn tiếp tục gây chuyện, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên ngay lập tức.”
“Ugh…”
Kang Tae-hoon giật mình. Việc hắn ta không thể rút kiếm ngay trong tình huống này cho thấy có điều gì đó đang kìm hãm hắn ta.
Là gì nhỉ, hắn bị bố cảnh cáo chăng?
Vẫn bám chặt sau lưng Seo Dan-ah, tôi quay sang hỏi Kang Tae-hoon.
“Tôi không hiểu tại sao cậu lại tức giận. Chiến thắng không phải là đủ rồi sao?”
“Chiến thắng là kết quả hiển nhiên! Nhưng tao vẫn chưa làm được điều quan trọng nhất!”
Thật vậy, Kang Tae-hoon có một điều quan trọng hơn cả chiến thắng – đánh tôi tơi bời cho đến khi tôi bất động. Đó là mục tiêu của hắn ta trong lần đánh giá này.
Tuy nhiên, khi trận đấu đánh giá kết thúc, ngay cả mục tiêu đó cũng không thực hiện nổi.
Rốt cuộc, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Chiến thắng của hắn chẳng khác gì những vết sẹo sâu hoắm, khó mà xóa nhòa.
“Thì, thành tích đánh bại tôi của cậu vẫn còn mà. Ít nhất thì cậu cũng nên tự hào về điều đó.”
“Câm mồm! Thắng một thằng như mày đâu phải là thành tựu gì lớn lao để mà tự hào! Mày chỉ là một tên thức tỉnh giả hạng C kém cỏi đấy, biết không!?”
“Ừm… cậu nói đúng. Tôi thừa nhận điều đó.”
Kang Tae-hoon là một thức tỉnh giả có sức mạnh gần ngang ngửa với Arna. Chiến thắng tôi trong một trận đấu đánh giá sẽ không được tính là một thành tựu đáng kể.
Theo quan điểm của Kang Tae-hoon, điều đó chẳng khác gì việc hạ gục một con quái vật nhỏ vô tình đụng phải ngoài đường cả. Tôi tầm thường đến mức đó đấy.
“Với lại! Tại sao mày cứ trốn sau lưng cô trợ giảng kia trong khi chỉ biết lắm mồm thế! Nếu mày muốn nói ấy, thì ra đứng trước mặt tao mà nói này!”
Tôi vẫn bám chặt sau lưng Seo Dan-ah. Ngay cả cổ cũng nhìn tôi với ánh mắt hơi lúng túng, không hiểu tại sao tôi lại không nhúc nhích.
Nhưng tôi đâu còn cách nào khác. Seo Dan-ah chính là phao cứu sinh của tôi lúc này.
“Ngay khi tôi bước ra, cậu sẽ đánh tôi phải không?”
"Chuẩn!"
“Vậy tôi ra đó chi?”
“Arghhhhh…!”
Kang Tae-hoon hét lên và điên cuồng gãi đầu – hắn có vẻ tức lắm rồi.
“Sao mày vô liêm sỉ dữ vậy? Không những đánh lén tao bằng thìa! Còn biến tao thành kẻ nói dối nữa chứ! Giờ đây lại muốn nuốt lời à! Sao mày có thể sống chó tới mức này vậy hả?!”
Trận đấu đánh giá đã kết thúc, và tôi không còn liên quan gì đến Kang Tae-hoon nữa. Dù sao thì tôi đã nhận được tiền và đảm bảo sẽ không gặp hắn ta lần nào nữa rồi.
Thành thật cũng không hại gì.
“Tôi không thích cách cậu quấn quýt với Arna.”
“Hả? Tao quấn quýt với Arna á? Thật luôn?”
“Ừ. Chẳng phải cậu luôn đến để gửi lời thách đấu tới Arna sao?”
Nghe vậy, Kang Tae-hoon bật cười.
“Ha ha! Vậy là suốt thời gian qua mày phát điên vì chuyện đó à? Mày còn là học sinh tiểu học hay sao thế? Mày ghen với tao hả?”
“Ghen… Có lẽ đúng là như vậy.”
Chỉ nên có một kẻ phản diện được hành hạ Arna, và đó phải là tôi. Không cần thêm kẻ phản diện nào khác.
Kể cả có thì tôi cũng sẽ ngăn chặn chúng. Giống như bây giờ vậy.
Không ai khác được đến gần Arna, ngoài tôi.
Lạch cạch—
Đột nhiên, có tiếng động từ khán đài, nghe như tiếng lon nước rơi xuống sàn.
Gì thế? Trận đấu Đánh giá đã kết thúc từ lâu rồi mà. Vẫn còn người ở đây sao?
Tôi nhìn về nơi phát ra âm thanh.
"Ồ."
Trên khán đài, vẫn còn một người chưa rời đi. Đó là Arna.
Đôi mắt cô mở to và hai tay áp chặt vào miệng như thể cô vừa đón nhận một cú sốc lớn.
Bịch bịch bịch—
Sau khi giao tiếp bằng mắt với tôi, Arna nhanh chóng chạy khỏi đấu trường. Cổ bắt đầu chạy nước rút mà không ngoảnh lại nhìn.
Tại sao cổ lại chạy đi như thế?
“Học viên Shin Yoon-seong.”
Nhìn Arna rời đi, trợ giảng Seo Dan-ah lên tiếng.
“Em có thích Arna không?”
"Dạ? là sao ạ?"
Đây là một câu hỏi bất ngờ. Tự nhiên hỏi rằng tôi có thích Arna không. Lắc đầu, tôi phủ nhận.
“Không hề có chuyện đó.”
“Vậy thì có lẽ những lời em nói lúc nãy có thể hơi gây hiểu lầm.”
Gây hiểu lầm? Để tôi suy nghĩ lại những gì tôi vừa nói nhé.
—Ghen… Có lẽ đúng là như vậy.
"Ồ."
Đúng thật, nói như vậy chỉ có gây hiểu lầm với người trong cuộc thôi.
Nhưng có cần phải phản ứng thái quá như thế chỉ vì một câu nói không?
“Tôi nghĩ em nên đuổi theo Arna đi.”
Seo Dan-ah liếc mắt một cái. Ám chỉ rằng nếu cứ để yên như vậy, Hiểu lầm có thể trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau khi gật đầu đồng ý, tôi quyết định đuổi theo Arna.
“Thằng suc vat! Mày muốn đi đâu? Tao còn chưa nói xong mà!”
“Nói sau qua tin nhắn nhé.”
Tôi vẫy điện thoại với Kang Tae-hoon, ra hiệu chúng tôi sẽ liên lạc lại sau.
Kang Tae-hoon hét lên giận dữ.
“Này! Ít nhất mày cũng phải add friend tao đã chứ!”
“…”
***
“Hộc… hộc…”
Việc chạy nước rút đột ngột khiến hơi thở của cô trở nên nặng nề. Arna quyết định dừng lại một lúc để lấy lại hơi thở.
“Hộc…”
Thật kỳ lạ. Mặc dù cô chỉ mới chạy một quảng đường ngắn, nhưng cô đã thở hổn hển rồi. Hơn nữa, toàn thân cô đều nóng ran. Những giọt mồ hôi động lại trên trán cô.
Arna từng có thể chạy hàng chục phút mà không biết mệt là gì, nhưng hôm nay thể trạng của cô lại yếu đến bất thường.
Thật sự rất lạ.
—Ghen… Có lẽ đúng là như vậy.
“!”
Nhớ lại những lời cô nghe được ở đấu trường, Arna đưa tay lên chạm vào má.
Chúng rất ấm. Cô cảm thấy như bị sốt vậy, toàn bộ khuôn mặt cô đã nóng bừng.
“Cậu ta… đang ghen ư…”
Lúc đầu, cô còn nghi ngờ tai mình. Shin Yoon-seong ghen sao? Cô vẫn không thể nào tin được.
Cậu ấy luôn "chân thành" trong việc hành hạ cô. Những trò đùa vô duyên của cậu chẳng chứa đựng tí cảm tình nào. Đó đều là hành vi bình thường của mấy tên phản diện.
“…”
Nhưng.
Tất cả đều xuất phát từ tình yêu.
Cô vừa mới nhận ra tình cảm mà cậu đã che giấu bấy lâu nay.
“…”
Người cậu ấy thích chính là cô, Arna.
Mặc dù thầm biết ơn cậu vì đã thích cô, tuy nhiên, cô lại cảm thấy có phần chán ghét.
Trên đời này có người đàn ông nào lại đi thể hiện tình yêu như vậy không? Trêu chọc người mình thích chẳng phải chỉ có trẻ con tiểu học mới làm sao?
Đúng là đồ con nít.
“Vậy bây giờ, mình nên làm sao đây…”
Không rõ từ giờ cô phải đối mặt với Shin Yoon-seong thế nào đây. Cô đã biết được tình cảm của cậu. Hành xử như cũ chắc chắn là không được rồi đó.
Cô cũng không thể nào làm ngơ cậu, dù là qua lời nói, hành động, hay thậm chí là mọi thứ xung quanh...
“Áaaaaaaaaa…!”
Đột nhiên, cô cảm thấy như mình đang mang một gánh nặng rất lớn.
Có một câu nói rằng, khi ai đó bày tỏ tình cảm, phần còn lại sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào người nhận. Đó chính xác là tình huống của Arna.
Sẽ có một ngày, cô cần phải đưa ra câu trả lời. Đó là phép lịch sự tối thiểu giữa người với người.
Nhưng cô không biết phải trả lời thế nào. Trái tim cô quá đỗi xáo trộn, khiến cô chẳng thể lựa lời.
Thật đáng thương khi từ chối cậu ấy thẳng thừng... Nhưng chấp nhận lời tỏ tình... khi cô không thích cậu chút nào thì có hơi...
...Nếu biến kẻ thù thành người yêu chỉ sau một đêm. Ngay cả với tư duy của người Mỹ, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng chấp nhận.
Trở thành bạn gái của Shin Yoon-seong. Cô khó có thể tưởng tượng được viễn cảnh đó.
"Chờ đã…"
Bạn gái…?
Cô suýt thì quên mất. Shin Yoon-seong đã có một cô bạn gái hoàn hảo – Choi Soo-eun, đang học tại Khoa Y rồi mà.
Cô gần như đã phạm phải sai lầm lớn!
“…”
Nhưng tại sao cậu ta lại cố gắng tán tỉnh Arna mặc dù đã có bạn gái?
Ý định của cậu ta là gì?
Có phải là muốn thử làm tra nam không?
“Hộc… hộc… Arna…”
Không lâu sau, Shin Yoon-seong đã đuổi kịp, bị bất ngờ bởi tên tra nam vừa nhắc đến, cô giật bắn người.
“Kyaaa…! C–Cậu đuổi theo tôi hả…!”
“Tôi chỉ muốn nói vài lời thôi.”
Shin Yoon-seong ngay lập tức nắm lấy cánh tay Arna, nhưng cô lại cố đẩy tay cậu ra.
“Không, không… tôi không muốn nghe cậu nói gì hết!!!”
“Tôi không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm. Mọi thứ đều là hiểu lầm.”
Hiểu lầm ư? Arna chớp mắt.
“Ý, ý cậu là sao…?”
“Là như này, mọi thứ cậu tưởng tượng đều chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm á…? Nhưng không phải hồi nãy cậu nói mình đang ghen... với Kang Tae-hoon sao?!”
“À, thì, ý tôi là vậy thật.”
Shin Yoon-seong bắt đầu gãi đầu, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào cho hợp tình hợp lý.
Sau đó, cậu liền đưa ra lời giải thích rõ ràng cho Arna nghe.
“Nói cho dễ hình dung, thì giống như một món đồ chơi ấy.”
“Đồ, đồ chơi…?”
“Đúng vậy. Thử nghĩ xem: nếu ai đó đột nhiên giật lấy món đồ chơi mà cậu đang chơi một cách vui vẻ trong một khoảng thời gian dài, liệu cậu có tự nhiên cảm thấy ghen tức không?”
“…”
Nghe xong những lời này, khóe miệng Arna giật giật, không hề buồn cười, nhưng cũng không có ý nghĩa gì khác.
Không phải là kiểu ghen tuông đó sao? Không phải là kiểu ghen tuông lãng mạn thường thấy trong manga shojo sao?
Vậy tại sao cô lại xấu hổ đến mức chạy trốn ở đấu trường?
Tại sao phải tưởng tượng tùm lum rồi lại tự làm mình đỏ mặt?
Còn tính đến chuyện tương lai nữa chứ?
Vậy là nãy giờ cô chỉ tự mình đa tình thôi sao?
“…”
Cơn nóng bừng bừng trong cô cách đây vài phút trước, giờ đã hoàn toàn lắng xuống. Mồ hôi đã khô, và đầu óc cô trở nên minh mẫn lạ thường.
Tuy nhiên, nắm đấm của Arna thì đang bắt đầu run rẩy.
“Hiểu rõ chưa, Arna, cậu chẳng khác gì một món đồ chơ—”
Bốppp—
Arna ngay lập tức đấm thẳng vào mặt Shin Yoon-seong.
Điều mà ngay cả Kang Tae-hoon có mơ cũng chẳng làm được.
“Đừng có mà đem cảm xúc của phụ nữ ra để chơi đùa! Biết chưa hả!!!”


12 Bình luận