• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 48: Trận đấu đánh giá(10)

15 Bình luận - Độ dài: 2,050 từ - Cập nhật:

48— Trận đấu đánh giá(10)

Giờ ăn trưa, tại phòng nghỉ của nhân viên bệnh viện.

Choi Soo-eun đang ngồi nghỉ ngơi, cầm điện thoại. Cô đã truy cập vào cộng đồng của học viện.

Gần đây, Choi Soo-eun đã bắt đầu lướt xem những bài viết trên cộng đồng.

Để tránh tình trạng bị quê như lần trước, cô cần phải cập nhật tin tức nhanh hơn.

Không nhất thiết phải là những bài viết tự do thì mới nắm được thông tin, cô chỉ cần xem những bài viết nổi bật là đủ.

─── Học viện quân sự Han-yul của EveryHunter ───

*Bài viết nổi bật ngay lúc này

[Tiêu đề]

[Cảnh báo: nội dung có thể gây khó chịu] Video trận đấu đánh giá tổng cộng 1 phút 20 giây ㅋㅋㅋㅋ.gif

[Nội dung]

Tôi đã ghi lại trận đấu đánh giá diễn ra hôm nay, trận đấu giữa Kang Tae-hoon năm nhất và Shin Yoon-seong năm hai, dưới dạng GIF.

PS: Mọi người không cần phải lo lắng về dung lượng tệp đâu, vì trận đấu rất ngắn.

───

Cộng đồng đang xôn xao bàn tán về trận đấu đánh giá ngày hôm qua, cuộc đọ sức giữa Shin Yoon-seong và Kang Tae-hoon.

Theo GIF, Shin Yoon-seong đã xin buộc dây giày ngay từ đầu trận đấu. Hơn nữa, cậu còn giơ cả hai tay lên đầu hàng ngay sau đó.

Mặc dù Choi Soo-eun thuộc Khoa Y và không biết nhiều về các trận đấu đánh giá, nhưng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một trận đấu kết thúc theo cách này.

Nếu trận đấu đánh giá đã kết thúc mà không có một lần giao chiến nào. Choi Soo-eun tự hỏi tại sao họ lại phải tổ chức chi cho tốn công.

Shin Yoon-seong… đúng là một người khó đoán.

“Nhưng, như vậy vẫn tốt hơn…”

Thật may mắn khi cậu ấy có vẻ không bị thương nặng. Choi Soo-eun hy vọng có một kết thúc tốt đẹp như thế này.

Nếu cậu ấy lại trở về trong tình trạng bị thương, khối lượng công việc của cô sẽ chỉ tăng thêm mà thôi…

“Tiền–tiền bối ơiii…!”

Đúng lúc này, một đàn em chạy vào phòng nghỉ, có vẻ như có trường hợp khẩn cấp.

Cô vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng Choi Soo-eun vẫn miễn cưỡng cất điện thoại vào túi.

“Ảnh tới nữa gòi chị… cái người đó ấy!”

“Hả?”

Tuy nhiên, xét theo phản ứng của cô đàn em thì có vẻ như đây không phải là trường hợp khẩn cấp.

Vậy thì đó là gì? Choi Soo-eun nghiêng đầu bối rối.

“Ảnh? Là ai đến vậy?”

“Là một bệnh nhân quen thuộc với chị á...!”

***

Choi Soo-eun rời khỏi phòng nghỉ và đi thẳng đến phòng cấp cứu. Ở đó, có một người đang ngồi trong phòng chờ, đó là Shin Yoon-seong.

Choi Soo-eun tiến lại gần cậu và hỏi.

“Sao hôm nay cậu lại tới nữa vậy?”

Cậu ấy lại bị thương nữa sao? Cô không nhận thấy bất kỳ vết thương nào trong video trận đấu đánh giá mà cô vừa xem cách đây ít phút.

Trời đất, cậu ta thực sự không cho cô chút thời gian nào để nghỉ ngơi, cứ đến phòng cấp cứu mỗi ngày, hình như chuyện này thành thói quen của cậu ta rồi hay sao ấy.

Shin Yoon-seong đưa má cho cô xem.

“Tớ đến để mượn túi chườm đá.”

“…”

Đúng là má bên trái thật. Sưng vù như thể vừa ăn cú đấm trời giáng, Trông không khác gì món trứng hấp sắp bị nổ tung trong lò vi sóng.

Ai lại ác ôn đến mức đấm thẳng mặt chứ? Choi Soo-eun cảm thấy có chút thương hại Shin Yoon-seong.

“Cậu bị ai đấm hở?”

“Không. Sáng nay tớ bị té cầu thang và thành ra như này luôn.”

Xạo. Nếu cậu ấy té cầu thang, tay hoặc chân của cậu ấy sẽ bị thương trước. Không thể chỉ có má cậu sưng lên như thế này được.

Cậu ta hẳn đã bị người khác đánh và thấy xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó. Thật buồn cười khi thấy cậu chối bỏ như vậy, xét đến việc cậu đã bị Arna đánh không biết bao nhiêu lần.

Dù sao đi nữa, Choi Soo-eun quyết định không tọc mạch nữa. Suy cho cùng, Shin Yoon-seong là đàn ông và cũng có lòng tự trọng mà.

“Được rồi, theo tớ đến phòng điều trị nào.”

Choi Soo-eun dẫn đường, Shin Yoon-seong đi theo sau sau khi thu dọn đồ đạc.

Thụp ─

Không cần phải bảo ngồi, Shin Yoon-seong đã ngồi vào “chỗ” của mình. Điều đó cho thấy cậu đã đến phòng điều trị này thường xuyên như thế nào.

Đàn em của cô nói đúng, cậu ta thực sự giống như một bệnh nhân quen thuộc.

Rộp rộp ─

Choi Soo-eun đổ đầy đá vào túi chườm và đưa cho Shin Yoon-seong.

"Đây."

"Cảm ơn."

Shin Yoon-seong lập tức chườm túi đá lên má và thả lỏng vai, lẩm bẩm rằng cuối cùng cậu cũng cảm thấy khỏe hơn.

“Tớ nghe nói hôm qua cậu có một trận đấu đánh giá.”

Hiện giờ có lẽ vẫn còn trong giờ ăn trưa nên Choi Soo-eun quyết định ngồi đối diện với Shin Yoon-seong và trò chuyện đôi chút giết thời gian.

“Tớ thua rồi.”

“Thua là rõ.”

Đối thủ của cậu là Kang Tae-hoon, học viên đứng thứ hai năm ngoái – một người hay được các học viên nhắc đến. Kỹ năng của hắn chắc hẳn cũng rất tuyệt vời.

Shin Yoon-seong không bao giờ có thể chiến thắng được một người như thế.

“Nhưng nhờ vào trận đấu đánh giá, tớ đã kiếm được một số tiền kha khá đấy.”

Sau khi kết thúc câu nói, Shin Yoon-seong đưa cho cô một túi đựng mà cậu ta đã mang theo khi vào phòng điều trị.

Bị bất ngờ, Choi Soo-eun nhận lấy chiếc túi.

“Cái túi này là sao…?”

“Đây là một món quà. Dành cho cậu.”

"Quà…?"

Túi đựng có hình chữ nhật và dài theo chiều dọc. Nó giống như một túi ướp lạnh dùng để đựng rượu vang hoặc rượu whisky.

“Sao cậu lại tặng quà cho tớ…?”

Hôm nay không phải sinh nhật cô, mà là sinh nhật vào tháng Mười. Ngày Valentine Trắng cũng đã qua từ lâu rồi.

Không có lý do gì để cô nhận được quà.

“Đó là để trả nợ cho những hộp cơm cậu làm.”

“Ò.”

Thì ra là vì hộp cơm à. Những hộp cơm mà cô đã mang tới trong suốt thời gian cậu nằm viện.

Choi Soo-eun mở to mắt ngạc nhiên.

“Tớ có xứng để nhận món quà này không?”

“Tớ mua là để tặng cậu mà, nếu cậu không nhận. Nó sẽ mất đi ý nghĩa đó.”

“Vậy thì cảm ơn cậu nhé…”

Cô không ngờ mình chỉ làm vài hộp cơm mà đã nhận được quà. Nếu biết trước, cô đã cố gắng làm nhiều hơn rồi.

Choi Soo-eun mỉm cười ngại ngùng.

“Tớ có thể kiểm tra xem bên trong được không?”

Shin Yoon-seong gật đầu, nói rằng không sao. Choi Soo-eun thò tay vào túi đựng và lấy đồ bên trong ra.

“Hở?”

Có một thứ giống cái chai xuất hiện, được bọc xung quanh bởi giấy báo, toả ra mùi hương thoang thoảng.

Mùi này chắc chắn là…

“Dầu tía tô…?”

“Đúng là chuyên gia có khác.”

Shin Yoon-seong dừng lại một lúc, đặt túi chườm đá xuống để giải thích thêm.

“Đây không phải là loại dầu tía tô thông thường mà cậu có thể dễ dàng tìm thấy trên thị trường đâu. Đây là loại dầu tía tô thủ công chất lượng cao do một nghệ nhân làm ra.”

“…”

“Cậu sẽ ngạc nhiên khi xem giá của nó sau này.”

Cô biết điều đó. Dầu tía tô rất đắt. Hơn nữa, nó còn là hàng thủ công. Giá có thể tăng gấp đôi.

Với những người thích nấu ăn, đây chắc hẳn là món quà tuyệt vời nhất.

“Fufu…”

Nhưng tại sao? Không hiểu vì lý do gì, tiếng cười khúc khích vô thức thoát ra khỏi môi cô.

Shin Yoon-seong đã mua dầu tía tô. Tưởng tượng đến cảnh cậu ấy đặt mua nó trong một cửa hàng khiến cô muốn bật cười.

“Có gì buồn cười không? Cậu không thích món quà đó sao? Có lẽ tớ nên tặng cậu một bó hoa thì hơn nhỉ?”

“Không. Không hề.”

Choi Soo-eun lắc đầu vài lần, sau đó ôm chặt lấy lọ dầu tía tô.

“Dầu tía tô tốt hơn nhiều so với hoa.”

Quan trọng nhất, đây là một món quà chứa đầy sự chu đáo. Bằng chứng cho thấy cậu đã cân nhắc những gì có thể hữu ích với cô. Là người nhận, sao cô có thể không vui được cơ chứ.

Mình nên nấu món gì đó với dầu tía tô đây ta. Cậu ấy thích món gì? Mình phải nghĩ về điều đó sau khi trở về phòng.

“Nhẹ nhõm thật.”

Cuối cùng Shin Yoon-seong thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy.

“Tớ đã lấy được túi chườm đá rồi, nên tớ sẽ rời đi ngay đây.”

“Ơ…?”

Vẫn còn nhiều thời gian trong bữa trưa. Cậu không thể ở lại lâu hơn sao? Choi Soo-eun cảm thấy một chút hối tiếc trong lòng.

Tuy nhiên, cô không hề có động thái nào để giữ cậu lại. Cô không muốn bị coi là người phụ nữ bám dính.

“Tớ sẽ quay lại nếu cần thêm đá.”

Chườm túi đá lên má, Shin Yoon-seong rời khỏi phòng điều trị.

Choi Soo-eun nhìn theo bóng lưng của Shin Yoon-seong cho đến khi cậu khuất dạng, ôm chặt lấy lọ dầu tía tô.

Cho dù Shin Yoon-seong đã đến phòng cấp cứu vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên cô dõi ánh mắt theo bóng lưng cậu rời đi, cũng bởi vì cô chưa từng quan tâm việc cậu có rời đi hay không.

Ngắm nhìn về nơi cậu vừa đứng, cô khẽ thì thầm:

“Nhất định... tớ sẽ không để cậu bị cướp mất đâu...”

Giờ đây cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận điều đó lúc này.

Rằng cảm xúc của cô đã thay đổi.

***

Bụp!

Giữa đêm khuya im ắng, một âm thanh trong vắt và giòn tan, như từng nhịp gõ nhẹ trên thân gỗ, vang vọng khắp sân tập luyện ngoài trời.

Bụp!

Âm thanh đó không chỉ kết thúc sau một lần. Nó lại vang lên lần nữa.

Bụp!

“…”

Âm thanh đó phát ra chính xác từ chiếc ghế dài.

Lúc này, một nam sinh đang ngồi trên băng ghế, vai rũ xuống, mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

Cậu trông vô cùng yếu ớt.

Bụp!

Bên cạnh học viên là một chiếc thìa quen thuộc. Nó lơ lửng trên không trung và liên tục đập vào đầu cậu nam sinh.

Lần này đến lần khác, không dừng lại.

Bụp!

"Ê…"

Cậu học viên, người đã im lặng chịu đựng cho đến tận lúc này, cuối cùng cũng lên tiếng, hướng về chiếc thìa liên tục đập vào đầu cậu.

Bụp!

Nhưng chiếc thìa không đáp lại lời gọi của cậu. Nó chỉ đập liên tục.

“Mày quên là tao với mày đã ký vào đơn đăng ký trận đấu đánh giá vài hôm trước rồi à?”

Bụp!

“Lúc đó chính mày cũng từng nói… rằng sau trận đấu đánh giá, chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa mà…”

Bụp!

“Vậy tại sao mày lại xuất hiện trước mặt tao nữa…?”

Bụp!

“Mày thực sự là một tên tâm thần sao…?”

Cậu học viên lấy hai tay che mặt, thở dài thườn thượt.

Khi nào cơn ác mộng này mới kết thúc?

Khi nào thì chiếc thìa này sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cậu đây?

Cảm giác như sẽ không bao giờ có hồi kết vậy.

“Ít nhất, hãy tha cho tao lúc tao đi vệ sinh chứ… Tao cảm thấy mình sắp bị táo bón đến nơi rồi…”

Đùng!

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

Thật quá vô đạo bất lương
Xem thêm
Bất lực ngang
Xem thêm
Má tục, đi ỉa cũng không tha
Xem thêm
Tự nhiên thấy tội ghê :)))
Xem thêm
:)) Tae hoon là Bạch Nguyệt Quang của main r. Các gái thua hết
Xem thêm
Ác quá ác quá nam mô a di đà phật
Xem thêm
Sao con người có thể sống như súc vật thế này đc nhỉ
Xem thêm