• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 20: Kỳ huấn luyện đầu năm(2)

6 Bình luận - Độ dài: 2,982 từ - Cập nhật:

20— Kỳ huấn luyện đầu năm(2)

Blind Side chắc chắn là một kỹ năng hữu ích. Không cần phải đảo mắt; bạn chỉ cần dùng thìa để kiểm tra xung quanh bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, hệ quả thì rất rõ ràng.

Sau khi sử dụng kỹ năng, tôi sẽ bị chóng mặt và mệt mỏi cực độ. Kỹ năng này hẳn là phải tiêu tốn một lượng lớn sức mạnh ma lực.

Ngay cả với hiệu ứng của Di vật, nó cũng rất khó để hồi lại nhanh được. Kỹ năng này có vẻ như không dễ để sử dụng thường xuyên được rồi.

Tiếc quá trời, tôi đã nhanh chóng từ bỏ ý định đi du lịch vòng quanh châu Âu chỉ với một chiếc thìa.

Tôi chỉ nên sử dụng nó vào những thời khắc quan trọng hoặc thỉnh thoảng.

Ví dụ, khi kiểm tra hàng chờ trước một nhà hàng nổi tiếng chẳng hạn.

“Mấy em đã chuẩn bị đầy đủ cho khoá huấn luyện học kỳ đầu tiên chưa?”

Sau khi bài giảng kết thúc, Giảng viên Kim Dong-hak đã nói chuyện với các học viên. Mái tóc hoa râm của ông, thể hiện nhiều năm kinh nghiệm, vẫn sáng bóng như thường lệ.

“Hầy, đã đến kỳ huấn luyện rồi….”

Không chỉ Moon Shin-chung ngồi cạnh tôi, mà tất cả học viên trong giảng đường đều thở dài.

Ngay cả Arna cũng thở dài.

“Vui lên nào, bọn thầy đã chuẩn bị khoá huấn luyện này nhẹ nhàng hơn so với năm ngoái rồi, vì vậy các em không cần phải lo lắng quá nhiều. Các em chỉ cần chịu đựng trong khoảng 5 ngày.”

“5 ngày đó dài như cả một thập kỉ vậy, thầy ạ….”

Hàng năm, Học viện Quân sự Han-yul đều tiến hành cuộc đào tạo quy mô lớn.

Nó được gọi là khoá huấn luyện.

Khoá huấn luyện này được tiến hành hai lần một năm — một lần vào học kỳ đầu tiên và một lần vào học kỳ thứ hai, và nó nổi tiếng vì cường độ khắc nghiệt.

Khi nhắc đến huấn luyện quân sự, nó cũng tương tự như huấn luyện du kích hay huấn luyện sinh tồn trong mùa đông — phải chịu đựng địa ngục như thế suốt năm ngày.

Hiễn nhiên, việc học viên phàn nàn là điều không thể tránh khỏi.

— Thưa thầy, đấy là khoá huấn luyện nào vậy ạ?

Có nhiều loại hình huấn luyện khác nhau.

Có huấn luyện chiến thuật, nơi các học viên được thiết lập chiến đấu với quái vật tưởng tượng và đánh giá thành tích. Ngoài ra còn có huấn luyện chiến đấu phối hợp, nơi học viên được chia thành các đội để tấn công và phòng thủ.

“Thầy không thể tiết lộ chi tiết vì lý do quy định. Thầy chỉ có thể nói rằng các em chỉ nên mang theo cái xác của mình là được.”

Kim Dong-hak mỉm cười một cách giễu cợt.

Người đàn ông trung niên này, thực sự thích trêu chọc những học viên có thể bằng tuổi con mình cơ à.

“Năm ngoái điên vãi bird. Nhớ con quái vật hạng S mà ta với mi phải săn không? Chúng ta đã mất 3 ngày liền mà không ngủ tí nào. Đúng không, Thìa?”

“À, giờ thì tôi nhớ ra rồi. Đúng là mệt chết mất.”

Có con cá ấy, đó là lời nói xạo chứ gì nữa. Tôi đâu có ở đó và tôi cũng chưa bao giờ trải nghiệm săn quái vật hạng S hay bất cứ thứ gì tương tự.

Tôi chỉ gật cho có lệ thôi.

“Ta tự hỏi lần này bọn họ sẽ chuẩn bị loại huấn luyện vô lý nào đây… Chỉ mang theo xác của chúng ta thôi thì có vẻ sẽ khá là khổ sở đây.”

Tôi không rõ những khoá huấn luyện trước ra sao, nhưng lần này, tôi biết rất rõ.

Chủ đề của khoá huấn luyện này:

Là một trò chơi sinh tồn.

“Này, xăm trổ.”

“Hửm? Có chuyện gì thế?”

“Cậu có dễ bị say sóng không?”

“Say sóng á hả?”

Moon Shin-chung chế giễu.

“Mi thực sự nghĩ ta sẽ bị say sóng sao? Ta là kiểu người có thể thoải mái đọc sách trên một chiếc xe đang chạy đấy nhá.”

“Say sóng khác với say xe. Tốt hơn hết là nên chuẩn bị một ít thuốc chống say sóng phòng trường hợp khẩn cấp.”

Lần này, khoá huấn luyện không diễn ra tại Học viện Quân sự Han-yul mà ở một hòn đảo xa xôi, phải di chuyển bằng thuyền vì xung quanh toàn là nước.

Nếu bị say sóng trong khi đi thuyền. Có thể tự động bị loại ngay cả trước khi khoá huấn luyện bắt đầu.

Thuốc chống say sóng là rất cần thiết.

"Nhưng tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện say sóng chứ? Điều đó thì liên quan gì đến khoá huấn luyện này đâu?"

“Hừ. Tôi đã cho cậu đủ gợi ý rồi. Cậu thực sự đần độn đến vậy à?”

“Hả? Cái gì thế? Ta không nghe thấy gì hết. Nói to hơn coi.”

Moon Shin-chung lên tiếng với vẻ mặt ngây thơ.

Với số phận bi thảm đang rình rập phía trước…

*

"ựa ư…”

“Cho nên tôi mới nói với cậu. Cậu nên mang theo thuốc say sóng đi chứ.”

Trên một con tàu du lịch sang trọng, Moon Shin-chung bám chặt vào lan can boong tàu, rên rỉ.

Xăm trổ đang bị say sóng rất nặng.

Ngay cả trên một chiếc du thuyền tương đối đắt tiền, không phải là một chiếc thuyền đánh cá rẻ tiền nữa là, xăm trổ vẫn biểu hiện các triệu chứng say sóng.

Việc tên này khẳng định rằng có thể đọc trên một chiếc xe oto đang di chuyển rõ ràng là nói phét. Trước hết, thật không thể tưởng tượng được rằng Moon Shin-chung thậm chí còn tìm kiếm một cuốn sách để mà đọc.

“Cậu nghĩ mình có thể tham gia khóa huấn luyện trong tình trạng như thế này không?”

“Không đời nào…! Ta phải bỏ cuộc ngay, rõ ràng là vậy…! Làm sao mà ta có thể… Ự…!”

Oẹeee─!

Moon Shin-chung nôn mửa, và những gì còn sót lại của bữa sáng thịnh soạn cứ thế trào ra không ngừng.

Có vẻ như hôm nay lũ cá sẽ được ăn một bữa thịnh soạn òi.

—Hô… Hô…

Trong lúc tắm mình trong làn gió biển, một bản phát thanh vang vọng khắp con tàu.

—Tất cả học viên của Sư đoàn Chiến đấu, hãy tập trung ngay tại sảnh trung tâm. Tôi xin nhắc lại lần nữa…

Giọng nói của Giảng viên Kim Dong-hak từ bộ phận Kỹ thuật. Khoá huấn luyện sắp bắt đầu. Hòn đảo xa xa đã ở trong tầm mắt.

“Này, Thìa… mi mau g–gọi… đội ngũ y tế cho ta được không?”

“Đội ngũ y tế đang ở tầng ba của du thuyền ấy. Tôi rất là muốn giúp cậu, nhưng thầy đã thông báo là phải tập hợp nhanh tại trung tâm nên tôi phải đi rồi.”

“Con moẹ…! Ta sắp ngủm tại đây rồi, và mi còn ngó lơ ta nữa chứ… Ughh…!”

Oẹeee─!

“Hẹn gặp lại sau khoá huấn luyện nhé.”

Có vẻ như Moon Shin-chung sẽ bị loại khỏi khóa huấn luyện này thôi. Bớt đi một đối thủ cạnh tranh.

Tôi rời khỏi boong tàu và đi đến sảnh trung tâm. Nhiều học viên đã tụ tập, khiến sảnh khá nhộn nhịp.

“Hừm.”

Trên sân khấu, Giảng viên Kim Dong-hak đang đợi. Các giảng viên khác cũng có mặt.

Người chức cao nhất là Kim Dong-hak, đã cầm micro.

—Bây giờ tôi sẽ cho các em một vài hướng dẫn trước khi khoá huấn luyện bắt đầu.

Ehhhhhh!…

Không khí trong sảnh chẳng tốt chút nào. Hàng trăm sinh viên đồng thanh la ó. Thậm chí có một học viên còn giơ ngón giữa.

Thú thật thì, học viên đó chính là tôi á.

—Các em có vẻ đều tràn đầy năng lượng nhỉ, thật may mắn làm sao. Khoá huấn luyện năm nay ắt hẳn sẽ rất thú vị cho xem.

Kế tiếp, Kim Dong-hak bật máy chiếu. Một hòn đảo hiện ra trên màn hình lớn.

—Một số em có thể đã đoán ra. Địa điểm của khoá huấn luyện lần này là trên hòn đảo mà các em đang nhìn thấy trước mắt đây.

Những hàng cây cao chót vót, thảm cỏ xanh tươi mát mẽ, một hang động vô tận và cuối cùng là một thác nước cực khủng—đây là đích thị là một Trung tâm huấn luyện được chuẩn bị kỹ lưỡng dưới dạng một hòn đảo nhân tạo.

—Nội dung khoá huấn luyện đợt này rất đơn giản. Sống sót trên đảo đó trong 5 ngày.

Sống sót trọn vẹn trong 5 ngày ngoài thiên nhiên hoang dã. Ngay cả khóa huấn luyện dự bị bắt buộc kéo dài 3 ngày cũng khiến người ta muốn oà khóc rồi, nhưng chúng tôi lại được kỳ vọng là sẽ sống sót trong vòng 5 ngày trên cái hòn đảo này sao.

Ờmmm… Đến lúc giơ ngón giữa lên lần nữa rồi.

“Thưa thầy, thế còn nước và thức ăn thì tính sao ạ?”

Một học viên giơ tay hỏi. Câu hỏi là về cách kiếm tìm thực phẩm vì bọn tôi sẽ bị "nhốt" trên đảo trong 5 ngày tới.

Kim Dong-hak mỉm cười.

—Câu hỏi hay đấy. Không có gì quan trọng hơn thực phẩm.

Màn hình chuyển sang hình ảnh tiếp theo. Lần này, một hộp nhựa xuất hiện.

—Chiếc hộp này chứa đồ ăn và nước uống. Em sẽ thấy nó rất nhiều trong thời gian ở trên đảo.

“Chúng có được cất giấu xung quanh hòn đảo không ạ?”

—Một số sẽ được giấu đi, một số có thể được giao trực tiếp cho các em luôn. Tất nhiên, số lượng là có hạn.

Có hạn. Ý định đằng sau từ đó rất rõ ràng.

Điều này có nghĩa là học viên sẽ phải tranh giành nhu yếu phẩm của nhau.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu, suy cho cùng. Sinh tồn cũng là bản năng vốn có của con người mà.

“…”

Cả sảnh bị bao trùm bởi bầu không khí nặng nề, các học viên bất đầu lo lắng và nghi ngờ lẫn nhau ngay cả trước khi khoá huấn luyện bắt đầu.

—Bây giờ tôi sẽ phát thẻ đánh số. Hãy gắn chúng vào lưng các em nhé.

Các giảng viên đang chờ để phát các thẻ đánh số, con số lên tới 500.

Nhân tiện, số của tôi là 18.

Miệp ké.

—Thẻ đó sẽ đóng vai trò quan trọng như thể đó là mạng sống của các em trong khoá huấn luyện này. Nếu nó bị hỏng hoặc bị người khác lấy mất, các em sẽ bị loại ngay tại chỗ. Vì vậy mau chóng khắc ghi điều đó vào đầu của các em đi.

Với các thẻ đánh số đã được phân phát, nhiều cuộc chiến nảy lửa là thứ không thể tránh khỏi được. Càng ít đối thủ thì càng dễ để thu thập nhu yếu phẩm mà.

—Tôi xin nhắc lại mục đích của khoá huấn luyện lần này là sinh tồn. Yêu cầu tối thiểu là 3 ngày. Nếu ai mà không chịu đựng ít nhất là 3 ngày và bị loại, những người đó sẽ phải tham gia vào khoá huấn luyện bổ sung.

“Nếu bọn em sống sót qua hết 5 ngày thì điều gì sẽ xảy ra ạ?”

Một số người có thể quyết định chỉ đáp ứng mức tối thiểu 3 ngày và bỏ cuộc. Không có lý do gì để phải chịu đựng cả 5 ngày một cách vô ích làm chi cho mệt người.

Vì vậy, một học viên hỏi. Hoàn thành cả 5 ngày thì có phúc lợi gì? Có phần thưởng đặc biệt nào không?

—Sau khi khoá huấn luyện kết thúc, tôi sẽ cho em 2 ngày trên du thuyền này.

Nơi chúng tôi đang đứng hiện tại là một du thuyền hạng sang. Du thuyền có phòng suite, nhà hàng cao cấp, quầy bar, rạp chiếu phim, khu giải trí và hồ bơi.

Về cơ bản, nó giống như việc cung cấp một kỳ nghỉ phép hạng sang ấy.

—Ngược lại, nếu em mà không hoàn thành cả 5 ngày, em sẽ phải dọn dẹp hòn đảo trong thời gian đó. Không có chuyến du ngoạn sang trọng nào dành cho em cả đâu.

Nói thật thì, ý tưởng về một kỳ nghỉ không làm tôi hứng thú cho lắm. Tôi đã cân nhắc đến việc chỉ chịu đựng 3 ngày rồi bỏ cuộc.

Nhưng nếu bỏ cuộc mà tôi lại phải dọn cái hòn đảo khủng bố này sau khi kết thúc á hả? Khi đã vật lộn với khoá huấn luyện xong, tại sao tôi còn phải làm việc nữa cơ chứ?

Bây giờ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải sống sót qua hết 5 ngày, bất kể tôi phải làm mấy trò hề khốn nạn đi chăng nữa.

—Bây giờ sẽ có một cuộc kiểm tra đồ đạc cá nhân đơn giản. Học viên nữ bên trái, nam bên phải.

Kế tiếp, là bắt đầu kiểm tra đồ đạc cá nhân. Học viên vượt qua kiểm tra sẽ nhận được một túi vải thô tiếp tế và đi đâu đó. Có lẽ là đi đến hòn đảo.

“…”

Trong số khoảng 500 người tham gia trò chơi sinh tồn này, tôi nên lưu ý đến ai đây?

Chúng ta hãy cùng tìm xem nhé.

“Hừ. Tôi ghét biển quá đi. Lớp trang điểm của tôi cứ nhòe đi chẳng vì lý do gì cả.”

Đầu tiên, có một nữ sinh trông già hơn tuổi. Thức tỉnh giả hạng C, Baek Joo-hee.

Mặc dù khả năng của cô không có gì đáng nói, nhưng kỳ lạ thay, cô lại có vẻ ngoài dễ thu hút đàn ông.

Cổ có thể sẽ sử dụng nhiều người đàn ông để đảm bảo sự sống còn của mình trong trò chơi sinh tồn này.

“Điều đó có nghĩa là tôi có thể bắn bất kì ai mà không cần mảy may lo lắng về điều gì nữa sao?”

Tiếp theo là một nam sinh đang mài đầu mũi tên. Thức tỉnh giả hạng B, Lee Sang-hoon.

“Muhehe. Tất cả đồ tiếp tế đều là của ta.”

Cuối cùng, có một nam sinh khác, co ro trong một góc một mình. Cũng là một thức tỉnh giả hạng B, Han Ba-ram, người có thể di chuyển với Tốc độ vượt ngoài sức tưởng tượng, thậm chí có thể khiến một con ruồi giật nảy mình.

"Kế tiếp."

“…”

“Không còn ai phía sau nữa à?”

Trong khi đang nghĩ tới những học viên khác, chẳng mấy chốc đã đến lượt tôi. Giảng viên Kim Dong-hak đang đợi.

“Chào buổi sáng nha thầy. Cảm ơn thầy đã làm việc chăm chỉ ngày hôm nay nha.”

“Shin Yoon-seong, tôi thấy em giơ ngón giữa vào mặt tôi lúc nãy rồi đấy.”

“….”

Bị phát hiện mất tiêu rồi. Ờ thì, tôi đã giơ cánh tay lên một cách khá lộ liễu cơ mà.

“Tôi có nghe được tin tức gần đây. Em đã trấn áp được một con quái vật nhỏ ở khu thương mại à?”

"Em chỉ bắt được một con quái nhỏ thôi. Ai ngờ họ lại thưởng cho em chỉ vì chuyện cỏn con đó chứ."

“Nhưng mà, chẳng phải em đã cứu người dân khỏi nguy hiểm sao? Em đã làm đúng, em xứng đáng được khen thưởng mà.”

Tụp-tụp. Kim Dong-hak vỗ vai tôi. Sau đó, từ từ, tay anh di chuyển xuống ngực tôi, eo tôi, và cuối cùng là quần tôi.

Tôi rất mong chờ vào thành tích của em trong khoá huấn luyện lần này. Hy vọng là em có thể làm tôi thấy WOW thêm lần nữa.”

“Em sẽ cố gắng hết sức ạ.”

Cuối cùng thì cuộc kiểm tra cũng kết thúc. Bây giờ là lúc nhận túi vải thô tiếp tế và lên đường đến đảo.

"Chờ chút."

Nhưng Kim Dong-hak lại ngăn tôi lại. Có chuyện gì vậy? Kiểm tra đồ đạc cá nhân đã xong rồi cơ mà.

“Tôi chưa kiểm tra giày của em. Cởi chúng ra đi.”

“Tại sao thầy phải kiểm tra giày của em vậy? Em không thấy người trước em làm thế.”

“Tôi không phải đã bắt quả tang em giơ ngón tay thối với tôi trước đó sao? Coi như đó là hình phạt của em đi.”

Miệp ké. Sao ông già này lại nhỏ nhen thế nhỉ?

Không còn cách nào khác, tôi đành cởi cả hai chiếc giày ra.

“ Tháo miếng lót giày ra luôn.”

“…”

"Nhanh lên."

Lộp bộp─!

Khi tháo miếng lót giày ra, nhiều thanh protein và kẹo khác nhau đổ ra từ bên trong giày của tôi.

Má loá. Đêm hôm qua tôi đã cậm cụi làm việc không ngừng nghỉ chỉ để nhồi nhét đống đó vào mà, giờ thì công với chả sức vứt xuống biển hết mịa rồi.

“Không được phép mang theo đồ ăn trong quá trình huấn luyện này. Tôi sẽ tịch thu những thứ này.”

“….”

Ít nhất thì mọi chuyện cũng kết thúc tại đây.

Tôi vẫn còn đủ lương thực dự trữ trong người.

Ông già kia làm sao mà tưởng tượng được là có thịt khô được giấu dưới hai hài dón của tôi được cơ chứ, phải hơm?

Hé hé hé hé.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

NDK
Dấu ở đó cũng dám ăn à 🤣
Xem thêm
Hẳn là giấu trong đó
À mà đoạn 139 "chud" -> chứ
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đã fix, cảm ơn bác đã chỉ ra🫁
Xem thêm