• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 38: Tên phản diện của ta(10)

3 Bình luận - Độ dài: 2,263 từ - Cập nhật:

38— Tên phản diện của ta(10)

Arna hiện đang mơ. Và đó là một giấc mơ khá độc lạ.

─Bây giờ, cô dâu đang đợi ngay phía sau cánh cửa này.

Đó là giấc mơ về một đám cưới. Nơi này là sảnh tiệc cưới, chính xác hơn là nơi đã diễn ra buổi tập huấn chiến đấu đối kháng lần trước.

Arna đang đứng ở cuối lối đi dành cô dâu, ngay sau cánh cửa, ăn mặc trang nhã trong chiếc váy trắng tuyệt đẹp, lặng lẽ chờ đợi tín hiệu của người dẫn chương trình.

Đúng vậy. Arna là cô dâu. Hôm nay, cô đã trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

─Trước đó, tôi đã hỏi chú rể một câu rằng: Điều gì ở cô dâu khiến anh rung động đến vậy?

Tôi chưa bao giờ có được một mối quan hệ yêu đương nào cả, vậy mà giờ đây tôi lại sắp kết hôn.

Đây là một giấc mơ kỳ lạ và nhiều nghi vấn.

─Chú rể đáp lại như sau: cô dâu của tôi mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, xinh đẹp tuyệt trần và lại còn thông minh. Anh ấy nói rằng anh sẽ dành trọn cuộc đời còn lại của mình cho cô dâu.

Mặc dù chỉ là mơ, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, giống như thật sự được yêu vậy.

Liệu mình có cảm thấy như thế này mỗi ngày nếu đang trong một mối quan hệ yêu đương không?

─Dắt tay nhau đến một tương lai hạnh phúc! Đến một khởi đầu hoàn toàn mới! Bây giờ xin mời cô dâu đang đợi sau cánh cửa!

Nhưng, chú rể thực sự là ai? Tôi tò mò, mặc dù đây chỉ là một giấc mơ. Tôi có thể sẽ nhìn thấy khuôn mặt người ấy khi cánh cửa này mở ra.

─Cô dâu, xin hãy xuất hiện!

Lạch cạch!

Cánh cửa đóng chặt mở toang khi người dẫn chương trình thông báo. Arna bắt đầu bước đi chậm rãi dọc theo lối đi lễ đường.

Bạch bạch, bạch bạch, tách tách!

Tiếng reo hò và vỗ tay của khách mời, tiếng máy ảnh chụp liên tục khắp nơi, cánh hoa rơi lả tả,mọi người đều có mặt để chúc phúc cho Arna.

Cộp, cộp.

Nhận được tất cả sự chúc mừng đó, ánh mắt của Arna cuối cùng cũng hướng về khuôn mặt của chú rể, người sẽ cùng cô bước tiếp về tương tai.

─Nàng tới rồi à, quái vật vứ bệu của ta.

Chú rể Shin Yoon-seong đang chào đòn Arna.

“Kyaaaaaaaaaaah!”

Arna tỉnh dậy khỏi giấc mơ với tiếng hét kinh hoàng. Cú sốc từ giấc mơ khiến cô bật thẳng người dậy.

Cô thậm chí còn thở rất nặng nhọc.

“Ha… ha… vừa rồi là gì thế…?”

Thật không thể tin được. Trong số tất cả đàn ông trên thế giới, tại sao chú rể lại là Shin Yoon-seong? Còn cái đầu đinh lạc quẻ đó nữa? Mặc dù đó chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng phải có giới hạn chứ, đúng không?

Tôi cá là giấc mơ này sẽ đeo bám tới tận lúc mình chết mất. Nó khinh khủng đến mức đó ấy.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Đúng lúc này, một giọng nói hỏi Arna. Đó là giọng của một người phụ nữ. Arna vội vàng quay đầu lại.

“Ah…”

Mái tóc xanh màu xanh nước biển của cô được bọc gọn gàng bên dưới lưới trùm đầu, và cô thậm chí còn có băng đeo tay biểu tượng chữ thập đỏ trên cánh tay phải. Đó là Choi Soo-eun đến từ Khoa Y.

Khi nhìn thấy Choi Soo-eun, Arna nhận ra cô đang ở trong bệnh viện giảng dạy.

"Có vẻ như cậu vừa gặp ác mộng khá tệ nhỉ? Trong cậu hốt hoảng lắm... Còn đổ mồ hôi đầm đìa nữa kìa."

Choi Soo-eun đưa cho cô một chiếc khăn. Một chiếc khăn trắng tinh mới tinh đến mức Arna nhận lấy theo bản năng.

“Ừm… kiểu như…”

Đó thực sự là cơn ác mộng tệ nhất. Giấc mơ về việc tổ chức đám cưới với Shin Yoon-seong–chỉ cần nghĩ tới thôi là lại khiến cô nổi da gà.

Nghĩ đến việc phải ăn cùng một món ăn, ngủ chung một chiếc giường, ở cùng một không gian với một người như cậu ta… còn điều gì có thể đáng sợ hơn thế chứ?

Ngay cả những con quái vật hạng S cũng không đáng sợ bằng Shin Yoon-seong–ít nhất là đối với Arna.

“Aaah! Xin lỗi… Tôi xin lỗi! Ý tôi là…”

Cô đã quên khuấy đi trong giây lát. Choi Soo-eun và Shin Yoon-seong là một cặp, đúng không? Chỉ trích bạn trai của người khác ngay trước mặt bạn gái của người ta, thật là một hành động thô lỗ vô cùng.

“Hửm? Cậu xin lỗi vì điều gì?”

“Ờm, không có gì đâu…”

Cô cảm thấy may mắn vì chưa nói ra suy nghĩ thật của mình. Arna thở phào nhẹ nhõm.

“Dù sao thì cơ thể cậu thế nào rồi?”

Choi Soo-eun đứng dậy và điều chỉnh máy tạo hơi ẩm. Máy tạo hơi ẩm đang phun hơi nước trắng đột nhiên dừng lại.

“Cơ thể tôi cảm thấy ổn hơn nhiều rồi. Có lẽ là vì đã được nghỉ ngơi đầy đủ lần đầu tiên sau một thời gian dài, thậm chí tôi còn cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn trước nữa cơ.”

“Ồ? Vậy thì may quá.”

Không quá quan tâm đến tình trạng thể chất của mình, Arna tò mò về một điều. Tại sao cô lại có thể nằm trên giường bệnh như thế này khi cô không hề bị bệnh hay bị thương?

Cô suy nghĩ rất lâu và kỹ lưỡng, cố nhớ lại lý do mình đến bệnh viện.

Phải rồi…

“À, đúng rồi! Bài thi của mìnhhh!”

Một tiếng hét đột ngột thoát ra khỏi Arna. Bây giờ cô cũng nhớ ra rồi. Cô đã mất ý thức sau khi rơi vào một cái bẫy của Baek Joo-hee trong kì thi giữa kỳ.

Lo lắng, Arna nắm lấy tay Choi Soo-eun và hỏi.

“Bài thi! Bài thi thế nào?”

“Bài thi? Tại sao cậu lại hỏi tôi điều đó…?”

“À… đúng rồi…”

Choi Soo-eun là học viên khoa Y. Không đời nào cô ấy biết về kỳ thi được tổ chức ở sư đoàn chiến đấu được. Arna vội vã tìm điện thoại thông minh của mình.

Điều đầu tiên cần làm là liên lạc với một học viên khác của sư đoàn chiến đấu.

“Hừm.”

Nhưng không cần phải gọi điện nữa. Vài dòng tin nhắn vừa mới đến, do Shin Yoon-seong gửi.

[Ê vứ bệu – 7:11 PM]

[Cậu đã đậu rồi, khỏi phải lo nhá – 7:11 PM]

[(Biểu tượng like) – 7:12 PM]

Đúng vậy. Ngay trước khi cô sắp bất tỉnh, điều cuối cùng Arna nhìn thấy là Shin Yoon-seong xuất hiện trước mặt cô.

Lúc đó, Shin Yoon-seong đã nói, “chuyện này cứ giao cho tôi” Sau khi nghe vậy, Arna liền thiếp đi, đó đã trở thành ký ức cuối cùng của cô.

Rốt cuộc, cô đã nhận được sự giúp đỡ của Shin Yoon-seong. Dẫu sao, sau này cô cũng cần phải bày tỏ lòng biết ơn, vì nhờ sự giúp đỡ của cậu ấy, cô mới có thể đậu bài thi lần này.

“Hể? Đậu rồi ư…?”

Đợi đã. Chuyện quái gì cơ? Arna kiểm tra lại tin nhắn.

[Cậu đã đậu rồi, khỏi phải lo nhá – 7:11 PM]

Khi cô mất đi ý thức, Arna chẳng có cái trâm cài nào. Nếu kỳ thi kết thúc trong tình trạng đó, việc trượt bài thi là điều chắc chắn.

Nhưng Shin Yoon-seong đã gửi tin nhắn rằng cô đã đậu ư? Vậy là cô cũng được xem là tìm thấy trâm cài luôn hả?

“…”

Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra trong lúc cô thiếp đi? Arna thậm chí không thể đoán được.

Nếu muốn biết mọi chuyện, cô cần phải hỏi trực tiếp Shin Yoon-seong sau.

“Vậy tôi đi nha? Cậu còn cần gì nữa không?”

Choi Soo-eun, người vừa mới dọn dẹp xong căn phòng, hỏi cô có cần gì nữa không. Arna nhanh chóng rời mắt khỏi điện thoại của mình.

“Ừm! Tôi ổn rồi mà…”

Ọt~~~!!!

Đột nhiên, bụng Arna kêu lên một tiếng như sấm. Nghĩ lại thì, cả ngày hôm nay cô chưa bỏ gì vào bụng mình cả.

“Tôi có nên nấu món gì đó cho cậu không?”

“À! Không! Tôi không thể để mình làm phiền cậu được! Tôi sẽ ra ngoài để mua đồ ăn!”

“Không phiền gì đâu mà. Trong bếp còn một ít nguyên liệu còn thừa, để tôi nấu cho cậu vài món đơn giản nhé.”

Choi Soo-eun đi về phía cửa và bảo Arna đừng từ chối.

Arna thực sự cảm động. Nấu ăn cho cô vào lúc tối muộn thế này, cô ấy chắc chắn là một thiên thần hạ phàm. Những bài viết ác ý trên cộng đồng học viện đều là dối trá.

Thật khó tin khi cổ là bạn gái của Shin Yoon-seong. Choi Soo-eun là một người bạn gái quá tuyệt vời đối với một kẻ đê tiện như cậu ta.

“Ah, nhưng đừng kỳ vọng quá nhiều nhé.”

Trước khi rời khỏi phòng, Choi Soo-eun tặng Arna một nụ cười có chút tinh nghịch.

“Tôi nấu ăn cũng không giỏi cho lắm.”

***

Cùng lúc đó, tại sân tập luyện ngoài trời.

Như thường lệ, Kang Tae-hoon vẫn ngồi trên băng ghế, đắm chìm hoàn toàn vào game di động của mình.

Chíu chíu!

đúng như mong đợi từ mẫu điện thoại mới nhất này, chơi siêu mượt chả có tí lag nào. Biết thế đổi máy sớm cho rồi.

Nhân tiện, chiếc điện thoại tôi từng dùng đã nằm trong thùng rác từ lâu rồi. Chẳng có lý do gì phải mang theo một cục kim loại phế liệu thậm chí không thể lên nguồn được.

Chíu chíu!

“Lạ thật, hôm nay Bak Joo-hee không xuất hiện nhể.”

Cô ta thường xuất hiện vào khoảng thời gian này. Tuy nhiên, hôm nay, cô không tới đây. Vậy chắc là kế hoạch thất bại rồi nhỉ.

“Ngay từ đầu, mình cũng chẳng đặt nhiều kỳ vọng vào cô ta.”

Dù có cố gắng thế nào, Bak Joo-hee cũng chỉ là một thức tỉnh giả hạng C. Làm sao một người như vậy có thể gây tổn hại tới một thức tỉnh giả hạng S? Giống như lấy trứng chọi đá vậy.

“Thế mà hôm qua cô ta trông tự tin vãi ò.”

Bây giờ nghĩ lại, vẫn buồn cười thật. Cô ta nói như thể chiến thắng đã nằm chắc trong tay mình vậy. Thế mà giờ đây sự tự tin đó đều bay sạch, cũng hết dám tới đây luôn?

Khi nào gặp lại cô ta, tôi nên bảo cổ thử lại lần nữa không nhờ. Vừa nghĩ đến thôi mà đã thấy buồn cười rồi.

“Ủa, mà cũng lạ khi biết sẽ thất bại nhưng vẫn tràn đầy tự tin như thế.”

Tôi không khỏi thắc mắc. Cô ta tự mình gây rắc rối, mặc dù không ai yêu cầu. Giống như thể tự lao mình xuống địa ngục vậy.

Chắc cô ta không uống lộn thuốc đâu ha.

Rõ ràng, Bak Joo-hee phải có lý do nào đó mới đưa ra yêu cầu này.

Cô ta muốn thứ gì sao?

"Ồ."

Tôi nhớ rồi. Yêu cầu của Bak Joo-hee, trước đây cô ta đã từng nói một lần rồi, đúng không? Để xoá sổ ai đó thì phải.

Đó là ai ta…?

Bụp!

“Ối!”

Ngay lúc đó, có người đánh vào đầu Kang Tae-hoon, cậu cảm thấy như thể mình vừa bị nện bằng một cây gậy sắt vậy.

Kang Tae-hoon quay đầu lại nhìn phía sau.

"Mày…?"

Đằng sau Kang Tae-hoon là một nam sinh, một người rất quen thuộc. Cậu ta luôn bám sát bên cạnh Arna.

Trùng hợp thay, trên tay cậu ta cũng đang cầm một chiếc thìa nhỏ.

“Mày làm cái mẹ gì vậy hả…?”

Kang Tae-hoon trừng mắt nhìn cậu một cách đe dọa.

“…”

Tuy nhiên, cậu chàng không trả lời, chỉ im lặng vung thìa, mặt không thể hiện chút biểu cảm nào.

Bụp!

“Ái da! Quần què gì vậy? Mày bị điên hả?”

Dám đánh luôn cả Kang Tae-hoon ta đây sao? Còn dùng thìa nữa chứ? Loại người điên nào lại đánh người khác bằng dụng cụ ăn uống?

Đây là lần đầu tiên trong đời Kang Tae-hoon được trải qua cảm giác này, ngay cả cha cũng chưa từng dám đánh cậu một lần, thế mà giờ lại bị người khác đánh ư.

Cậu sốc đến nỗi chẳng thể thốt ra lời nào nữa.

“Kang Tae-hoon.”

Lúc này, cậu chàng vô cảm lên tiếng. Giọng nói của cậu bình tĩnh và lạnh lùng. Cậu không hề tỏ ra sợ hãi ngay cả trước mặt Kang Tae-hoon, học viên đứng thứ hai.

“Tôi đã cảnh cáo cậu nhiều lần rồi mà, phải không? Người duy nhất có thể chạm vào Arna trong ngôi trường này, chỉ có thể là tôi.”

"Hả…?"

“Cho nên, đừng có gây thêm rắc rối nữa, nếu không muốn bị thương nặng hơn.”

Với lời cảnh báo cuối cùng, cậu chàng vung mạnh chiếc thìa.

Đùng!

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

không ai liem hơn anh tôi :)
Xem thêm