32— Tên phản diện của ta(4)
Tin đồn cũng giống như cháy rừng vậy. Nếu không được dập tắt từ sớm, chúng sẽ trở lại với một sức mạnh không thể kiểm soát và để lại thiệt hại nghiêm trọng.
Cố gắng kiểm soát tình hình khi mọi thứ đã trở nên như thế này cũng chỉ là vô ích. Dù sao đi nữa, ngọn lửa ấy đã bùng lên quá lớn. Việc đơn độc lần theo dấu vết của những lời đồn thổi lan truyền khắp nơi là việc không hề dễ dàng tí nào.
Hơn nữa, rất khó để biết được những tin đồn như vậy bắt nguồn từ khi nào và ở đâu. Giống như một điếu thuốc lá bị vứt bừa bãi vào giữa sườn núi vậy.
─Ní nghe tin gì chưa?
Ngay tại thời điểm này, tia lửa nhỏ báo hiệu đám cháy rừng đang bắt đầu bùng phát.
─Tui đang nói đến Shin Yoon-seong từ sư đoàn chiến đấu ấy. Tui nghe nói cậu ta bị thương ở lưng khi đang cõng Arna?
─Thiệt hả má? Nghe mà cũng thấy đau rồi ấy.
─Tôi nghe nói cậu ấy phải nhập viện vì chuyện đó lun cơ.
─Vãi trời đậu thiệt chớ, chấn thương ở lưng có thể sẽ kéo dài cả đời người luôn nhỉ. Vậy con đường để trở thành lính của cậu ta cũng kết thúc lun rồi, nhỉ?
Lúc đầu, câu chuyện dựa trên sự kiện có thật.
Chỉ nhìn từ góc độ này, có vẻ như không có vấn đề gì lớn. Đó chỉ là những câu chuyện phiếm giữa các học viên, một tia lửa nhỏ sẽ tắt ngay khi bắt đầu.
Tuy nhiên…
Tia lửa nhỏ này không những không tắt mà còn bắt đầu lan truyền theo gió, tiếp tục lan rộng và bắt đầu bùng cháy thành một đám cháy lớn.
─Tôi vừa nghe được tin này từ một đứa bạn ở bộ phận kỹ thuật. Mấy bro đều biết Shin Yoon-seong ở sư đoàn chiến đấu, phải không?
─Cái gì cơ? Người thìa á hả?
─Ừ, ý tôi là Shin Yoon-seong ấy. Tôi nghe nói tên đấy bị thương ở lưng là do Arna?
─Họ có trận đấu tập hay gì đó à?
─Tôi không chắc lắm. Có thể là do nguyên nhân khác nữa.
Một từ không chắc chắn đó chỉ làm tin đồn lan rộng hơn. Chính tại đây, tia lửa bắt đầu phát triển nhanh chóng.
─Ê cu, mày có nghe chuyện này chưa? Về thằng Shin Yoon-seong ấy. Nghe nói cậu ta bị thương ở lưng khi đấu với Arna đấy?
─điêu thế? Mày nói là Arna làm tên đó chấn thương lưng cơ á. Mày có biết bọn họ có mối quan hệ gì không mà nói thế?
─Xạo làm gì chứ, chính tai tao nghe rõ mồn một mà!
Không còn là lời đồn nữa. Sau khi truyền qua miệng một vài người, những gì từng là sự thật đã biến thành một thứ hoàn toàn khác.
Đám cháy rừng lớn không dừng lại ở đó mà tiếp tục lan rộng không kiểm soát.
─Này. Này. Bà có biết Shin Yoon-seong không?
─Ừm, tớ cũng có biết chút chút.
─Tui nghe nói cậu ấy bị gãy lưng khi đấu tập với Arna.
─Cái gì…?
Suy cho cùng, tin đồn chỉ là tin đồn mà thôi. Không cần phải xin phép ai hay chịu trách nhiệm khi lan truyền chúng.
Dù sao thì, đó cũng chỉ là lời kể lại từ người khác. Tin đồn có bị tam sao thất bản hay không – cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Họ chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này mà thôi.
—
—
—
─Ôi trời, thật sao?
Địa điểm cụ thể này là căng tin học viên bên trong Bệnh viện giảng dạy của học viện quân sự Han-yul. Choi Soo-eun đang ăn trưa.
─Là Shin Yoon-seong đó à?
─Đúng thế, tui nói cho cậu biết!
“…”
Shin Yoon Seong.
Khi nhắc đến cái tên đó, Choi Soo-eun dừng thìa giữa bữa ăn, tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào đôi tai với hơi thở dồn dập.
─Đây là tin siêu chuẩn đấy nhá! Hôm qua, Shin Yoon-seong đã đến khoa chẩn đoán hình ảnh! Để chụp X–quang!
─Ồ, nếu cậu ấy cũng đến để chụp X–quang thì hẳn là bị thương nghiêm trọng lắm ha!
Sao họ lại phải quan tâm quá mức đến chuyện của người khác thế nhỉ? Và tại sao nó lại khiến cô cảm thấy lo lắng vậy chứ?
Thật vậy, hôm qua Shin Yoon-seong đã đến bệnh viện này vì chấn thương ở lưng. Sau một cuộc kiểm tra và điều trị đơn giản, cậu ấy đã được đưa vào viện và hiện đang nghỉ ngơi trong phòng.
Vậy tại sao Shin Yoon-seong lại phải đến nơi này nữa?
Cậu ấy gặp phải tai nạn chăng?
─cậu ta bị thương như vậy là do không thể đánh bại được Arna, hửm!, mình đoán là bọn họ đã phát triển một mối quan hệ khá phức tạp nhỉ, phải hông ta?
─Lỡ bọn họ segs tàn bạo đến mức gãy lưng thì sao! Hahaha, nghĩ đến là thấy buồn cười rồi.
Choi Soo-eun quyết định ghép lại tình hình dựa trên cuộc trò chuyện mà cô vừa nghe được.
Shin Yoon-seong, Arna, mối quan hệ phức tạp, yêu nhau, sau đó…
“…”
Beng!
Không lâu sau, Choi Soo-eun đánh rơi chiếc thìa đang cầm.
“Tiền bối ơi! Cái thìa! Cái thìa rơi rồi!”
Những lời của cô sinh viên năm nhất ngồi phía trước chẳng lọt vào tai cô nổi. Choi Soo-eun hiện đang choáng váng, hoàn toàn mất đi lý trí.
─Vậy thì Choi Soo-eun thì sao? Theo như tớ biết, Shin Yoon-seong đã từng theo đuổi cô ấy mà.
─À, chắc cậu ta bỏ cuộc rồi. Dù cậu ấy có mang bao nhiêu bó hoa đến phòng cấp cứu đi chăng nữa, cô ấy cũng không thèm nhìn vào cậu ta mà, đúng không?
Kẹt kẹt—!
Choi Soo-eun lặng lẽ đẩy ghế ra sau và đứng dậy. Cô sinh viên năm nhất gần đó giật mình và hỏi:
“Ti-, tiền bối? Chị ăn xong rồi sao…?”
“…”
Vẫn còn nhiều thức ăn trong khay của cô. Choi Soo-eun cầm khay thức ăn lên và đi đâu đó, bước chân loạng choạng.
“Tiền bối…! Nơi trả khay không phải ở đó đâu chị ơi! Tiền bối...! Eeeehhh…!”
Ngay khi Choi Soo-eun rời khỏi căng tin, cô đi thẳng đến tầng nơi có phòng bệnh nhân. Cô đang đi đến phòng nơi Shin Yoon-seong được đưa vào.
Kẹt kẹt—!
Shin Yoon-seong thực sự đang ở bên trong, nằm trên giường và nghịch điện thoại.
“Hửm? Vẫn còn khá lâu nữa mới đến giờ điều trị mà, sao cậu lại ở đây vậy?”
Cộp, cộp. Choi Soo-eun tiến đến giường với những bước chân nặng nề. Sau đó, không thèm cởi giày, cô mạnh dạn nhảy thẳng lên nệm, nằm đè lên cơ thể Shin Yoon-seong.
“Này, ít nhất hãy cởi giày ra trước khi leo lên đây chứ.”
Đây là hành vi khá táo bạo của Choi Soo-eun, mặc dù khuôn mặt cô vẫn luôn lạnh lùng, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Từ khoảng cách gần đến nỗi hơi thở của họ có thể chạm vào nhau, Choi Soo-eun khẽ lên tiếng.
“Từ giờ trở đi, cậu chỉ có thể trả lời câu hỏi của tớ thôi.”
"Đột ngột vậy."
“Hôm qua cậu và Arna đã làm gì?”
Điều đó chẳng hề liên quan tí gì tới cô cả. Mối quan hệ giữa họ thành ra thế này–rốt cuộc tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Bất kể Shin Yoon-seong làm gì ở nơi khác, tại sao nó lại phải ảnh hưởng đến cô?
Trí óc cô hiểu rõ sự thật này, nhưng cơ thể lại không tuân theo suy nghĩ.
Mặc dù biết rằng việc cô sắp làm thực sự ghê tởm và nhỏ nhen đến mức nào, cô vẫn muốn xác nhận điều đó.
Sự thật.
“Arna ư? Sao cậu lại tò mò về chuyện đó thế?”
“Trả lời tớ đi.”
“Ờm, tớ thực sự không muốn nói gì về chuyện đó đâu.”
“…”
Bằng cách né tránh câu trả lời, Shin Yoon-seong đã xác nhận rằng những tin đồn đang lan truyền ngoài kia là sự thật.
Mình hiểu rồi... Dạo gần đây, họ cứ có gì đó lạ lạ. Thì ra cả hai người họ đã thành đôi rồi sao...
Giờ thì không thể chối bỏ điều đó nữa rồi.
Shin Yoon-seong đã trao cả thể xác lẫn trái tim mình cho Arna.
─Hả?Kang Tae-hoon? Con quỷ đó đã quay trở lại học viện rồi sao?
Đúng lúc đó, tiếng nói từ bên ngoài vọng vào. Đó là tiếng mọi người đang trò chuyện ở hành lang.
“Kang Tae-hoon…”
Shin Yoon-seong nhanh chóng rời mắt khỏi Choi Soo-eun và nhìn về phía hành lang, lắng nghe một cách nghiêm túc.
─Tôi nghe được từ buổi phát trực tiếp từ cộng đồng, rằng tên khốn đó vừa đi gặp Arna đấy.
─Ồ, vậy hắn ta đến gặp học viên giỏi nhất ngay luôn sao? Liều dữ vậy. Hắn định yêu cầu một trận đấu đánh giá à?
“Không thể nào…”
Shin Yoon-seong đẩy Choi Soo-eun ra và đứng dậy, cố gắng ra khỏi giường.
“C–Cậu đang làm gì vậy… Cậu đang đi đâu vậy…?”
“Tớ cần phải đến gặp Arna.”
Shin Yoon-seong tuyệt vọng. Ôm lấy tấm lưng đau nhức, cậu gắng gượng bước đi, quyết tâm đến mức chẳng buồn thay quần áo.
Dẫu sao thì, cậu vẫn sẽ đến bên cạnh Arna thôi nhỉ...
“…”
Nhìn Shin Yoon-seong rời đi, Choi Soo-eun thấy mình không thể làm gì hơn được. Cô vẫn nằm im trên giường, chỉ có thể đưa mắt dõi theo bóng lưng đang khuất dần của cậu.
Cô không đủ can đảm để giữ cậu ở lại.
Rốt cuộc, Choi Soo-eun cũng chẳng có tư cách để mà níu giữ cậu lại bên mình.
***
“Ugh, nghiêm túc đấy! Làm sao mà loại tin đồn như thế này có thể phát tán ra được vậy chứ?”
Cho đến sáng, mọi thứ vẫn ổn. Nhưng sau bữa trưa, một cuộc khủng hoảng lớn đã xảy ra với Arna.
Cuộc khủng hoảng đó xuất hiện dưới dạng những tin đồn lan truyền khắp nơi.
Nội dung của những tin đồn này thực sự gây sốc. Làm sao câu chuyện cô ngủ qua đêm với Shin Yoon-seong lại có thể xuất hiện và lan truyền khắp nơi được?
Thậm chí còn gây sốc hơn, lý do Shin Yoon-seong phải nhập viện được cho là tại cô. Họ tuyên bố rằng cô đã làm lưng của cậu ấy đến giới hạn, dẫn đến tình trạng hiện tại của cậu.
Thật sự rất bực bội và ngột ngạt. Bất chấp tất cả những gì cô đã chứng minh cho đến giờ, làm sao ai đó có thể thản nhiên mà ghép cô vào một vụ Scandal với tên đểu đó?
Bất kể sự thật là gì, đây là vấn đề về lòng tự trọng. Cô không làm việc chăm chỉ cả đời chỉ để theo đuổi một tên trai hư như vậy. Trên thực tế, Arna cũng có tiêu chuẩn riêng của mình khi nói đến đàn ông.
À, nhắc mới nhớ, nói thế này có thể hơi thiếu tôn trọng đến bại gái của cậu ta.
Shin Yoon-seong hiện có bạn gái là Choi Soo-eun.
Choi Soo-eun sẽ nghĩ gì nếu cô ấy nghe được tin đồn này? Để bảo vệ cổ, người bên thứ ba không liên quan, cái tin đồn mất nết này cần phải được dập tắt ngay mới được.
♬─
Từ trưa đến giờ, điện thoại thông minh của Arna đổ chuông không ngừng. Các cuộc gọi đều là từ các tay nhà báo muốn xác nhận sự thật.
Bíp–
“Đó đều là tin đồn ác ý, xin đừng lo lắng! Tôi sẽ sớm đăng bằng chứng ngoại phạm trong vài phút nữa… Không đâu, thực sự, điều đó không đúng đâu!”
“Hộc… hộc…”
Ai nấy cũng đều bị lừa. Bất cứ người nào dám khởi xứng tin đồn này thực sự rất đáng khen, đối với Arna, chuyện này còn rối rắm hơn cả lúc mấy con quái vật xuất hiện.
Thụp.
"Ố là la, là Arna đây mà. Lâu rồi không gặp."
Đúng lúc đó, giữa lúc hỗn loạn, một nam sinh thiếu ý tứ tiến đến gần cô để bắt chuyện.
Làn da trắng như tuyết, đôi mắt ngây thơ tựa như trẻ con, nhưng ẩn sâu trong vẻ ngoài tinh khôi ấy là một linh hồn nhuốm màu đen, đen đến mức nó có thể đã tự thiêu cháy chính mình, thứ để lại chỉ là tro tàn và vết cháy sẫm màu…
Học viên đứng hạng nhì năm ngoái đã xuất hiện.
“Kang Tae-hoon…”
“Wow, cô còn nhớ được tôi luôn cơ à? Học viên giỏi nhất nhận ra tôi sao? Thật vinh dự quá đi mất.”
Kang Tae-hoon dang rộng hai tay như thể đang vui mừng ăn mừng.
Kang Tae-hoon được cho là đã bị đình chỉ vì nhiều sự việc vào năm ngoái. Vậy làm sao cậu ta lại xuất hiện ở đây, trở lại với bộ đồng phục của mình?
Mặc dù có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng bây giờ không phải là lúc để cô lãng phí thời gian của mình ở đây. Arna tiếp tục bước đi.
“Xin lỗi, hiện tại tôi hơi bận, Để khi nào tôi rảnh rồi mình hẳn nói chuyện nhé.”
“Hở? Bận à? Có chuyện gì thế? Để tôi giúp với nhé?”
“Không, không cần thiết lắm đâu.”
Cái gọi là lời đề nghị giúp đỡ của cậu ta dù sao cũng chỉ là hời hợt. Arna biết rằng Kang Tae-hoon không phải là kiểu người sẵn lòng giúp đỡ người khác.
“Chậc, gặp nhau thế này mà cô lại định bỏ đi luôn sao? Tôi bị phớt lờ đấy à?”
“Tôi không định phớt lờ bạn đâu. Nhưng…”
─Đù, là Kang Tae-hoon kìa! Và cả Arna cũng ở đây nữa!
Trước khi cô kịp nhận ra, khu vực xung quanh đã đầy người đến để hóng hớt.
Mọi người tụ tập lại ở đây là để chứng kiến cuộc gặp gỡ giữa học viên đứng đầu và học viên đứng thứ hai. Với cuộc gặp gỡ của hai thiên tài hàng đầu của học viện này, việc họ đặc biệt thu hút sự chú ý là chuyện hiển nhiên.
Tất nhiên, Arna không có ý định đối phó với Kang Tae-hoon ngay lúc này.
“Dù sao thì tôi cũng xin đi trước nhé.”
“Hừ. Cứ thích tỏ ra kiêu ngạo, chỉ vì mình là học viên đứng đầu thôi à. Nếu có ai chứng kiến được cảnh này, ắt hẳn họ sẽ nghĩ cô là một người nổi tiếng đấy. Ah, mà giờ cô cũng thành người nổi tiếng rồi mà nhể?”
“Hả, bạn vừa nói gì cơ…?”
“Sao! Tôi không có quyền để phát ngôn à? Nếu không, thì tôi không ngại yêu cầu một trận đấu đánh giá với cô ngay tại đây và ngay bây giờ đâu.”
Đó là một lời khiêu khích trắng trợn. Từ đầu đến giờ hắn ta tiếp cận Arna chỉ có một lý do, đó là vì trận đấu đánh giá. Để tước đi vị trí học viên đứng đầu của cô, thông qua một trận đấu đánh giá.
Phải làm sao đây? Cô có nên đối mặt với hắn ta và giải quyết cho xong chuyện không? Nếu cô quyết định tránh né bây giờ , rõ ràng là hắn sẽ lại làm phiền cô lần nữa.
“Cho tôi qua.”
Trong khi đó, các sinh viên xung quanh khu vực đó tách ra một cách gọn gàng như thể họ đã thỏa thuận từ trước, và một nam sinh bắt đầu đi qua con đường mở.
Cạch.
Cạch.
Cạch.
Cậu ta bước đi chậm rãi, dùng một chiếc thìa lớn làm gậy. Bước chân chậm chạp, như thể cậu là một ông già.
Cạch.
Không lâu sau, nam sinh kia cao ngạo đứng ở trước mặt Arna. Không ai khác chính là Shin Yoon-seong của sư đoàn chiến đấu, nhân vật chính của tin đồn đang lan truyền hiện nay.
Mé, tại sao lại là lúc này vậy chời...
“Tên của cậu là Kang Tae-hoon phải không?”
Shin Yoon-seong liếc nhìn Kang Tae-hoon đang đứng đối diện mình. Tất nhiên, không có tí cảm giác đe dọa nào. Mặc một chiếc áo bệnh viện trắng tinh và cúi người về phía trước vì đau lưng, làm sao cậu ta có thể trông đáng sợ được?
Arna thở dài mệt mỏi sau lưng cậu, cảm thấy cảnh tượng này thật đáng thương làm sao.
Whoaaaa—!
Nhưng khán giả phản ứng rõ ràng khác hẳn. Họ reo hò như thể một hoàng tử cưỡi ngựa trắng vừa mới đến vậy.
Tất cả là tại mấy cái lời đồn chết tiệt đó hết. Trong mắt những người ngoài, tên ngốc này chắc hẳn trông giống như một nam chính đến để bảo vệ cô gái của mình.
“…”
Đây không phải là một bộ manga lãng mạn thuần khiết. Cậu ấy cũng chẳng hề trông giống một hoàng tử cưỡi ngựa trắng chút nào. Cậu đơn giản chỉ là một bệnh nhân mặc quần áo trắng. Và cái thìa khổng lồ kia là sao?
Biểu cảm của Arna ngày càng trở nên chua chát.
“Xin thứ lỗi, nhưng cậu không chạm được một ngón tay nào vào Arna đâu. Trong cái trường này, nam nhân được chạm vào cơ thể của Arna chỉ có thể là tôi mà thôi, nhớ ch... khụ!”
BỐP—!
Arna dùng hết sức đá vào cái lưng đang bị thương của Shin Yoon-seong.
“C–Cậu... cậu nói vậy vào lúc này để làm gì vậy chứ? Muốn người ta hiểu lầm thêm nữa sao?! Cậu là đồ ngốc hảaaa!!!”


6 Bình luận
Tfnc