24— Kỳ huấn luyện đầu năm (6)
Học viên năm thứ hai của Sư đoàn Chiến đấu Baek Joo-hee. Cô ta là thức tỉnh giả cùng hạng C với tôi.
Theo góc nhìn của một thức tỉnh giả hạng C khác, khả năng của Baek Joo-hee không có gì đặc biệt. Cô ta chỉ giỏi sử dụng roi thôi, đúng không?
À, còn một điều nữa. Ả cũng là một người phụ nữ lẳng lơ chuyên lao vào dụ dỗ đàn ông.
“Cô đã hành hạ bao nhiêu tên đàn ông bằng cái roi đấy rồi?”
“Câm mõm chó của ngươi lại ngay…!”
Baek Joo-hee vung roi.
Chạt—
Chỉ với một cú vung, chiếc roi đã kéo dài ra như một sợi dây cao su. Sau đó, nó quấn quanh chiếc thìa của tôi.
“Hử.”
Chiếc thìa lập tức rời khỏi tay tôi và rơi vào tay Baek Joo-hee, trở lại kích thước ban đầu.
"Ái chà, sao ta tước đi vũ khí của người dễ quá vậy kìa? Một cô gái xinh đẹp như ta nên làm gì với thứ này đây nhỉ?"
Slurp. Baek Joo-hee liếm đầu của chiếc thìa bằng lưỡi.
“Dừng ngay lại! Đừng có liếm đồ của tôi!”
“Hehe. Ai mà biết được là ngươi có thể làm cái khuôn mặt đó chứ? Ngươi cũng có khía cảnh dễ thương đấy nhể.”
“Cái thìa của tôi… Nó đã bị ô uế bởi cái lưỡi bẩn thỉu đã mút không biết bao nhiêu con chim—! AAAAAA!”
“Augh, nghiêm túc đấy! Đừng phàn nàn nữa coi…!”
Baek Joo-hee giải tỏa cơn thịnh nộ của mình bằng cách đấm vào không khí.
Đừng hiểu lầm tôi. Tôi mới là người nên tức giận ở đây. Tôi là nạn nhân, chiếc thìa quý giá của tôi đã mất đi sự trong sạch vì cái lưỡi bẩn thỉu của cô ta!
Tôi không thể tha thứ cho con ả đấy được.
“Nếu tôi bị herpes vì chuyện này, Baek Joo-hee, cô sẽ phải trả giá.”[note72455]
Tôi với tay lấy chiếc thìa bằng kỹ năng Telekinesis.
“Ối, cái thìa…!”
Bụp!
Ngay khi nó trở về tay tôi, tôi liền điên cuồng lau nó vào cổ áo, cố gắng làm sạch nó mặc dù biết rằng điều đó sẽ không có tác dụng. Cảm giác như đang làm sạch thứ gì đó đã chạm vào hai quả trứng cút của người chết ấy .
Xin lỗi vì đã không bảo vệ được ngươi…
“Hoá đơn viện phí sẽ được tính hết cho cô, Baek Joo-hee.”
“Mơ à, không có dụ đó đâu...!”
Véo!
Tôi đạp đất song lao thẳng về phía trước. Sử dụng chiếc thìa của mình, giờ đã to ra thành một vũ khí thực thụ, tôi chuẩn bị chiến đấu.
“Hừ! Chỉ là một chiếc thìa vô dụng yếu ớt mà thôi…!”
Để chặn cú đánh toàn lực của tôi, Baek Joo-hee lại vung roi. Như trước, chiếc thìa lại bị quấn chặt.
“Ta giữ thế này thì ngươi làm sao mà di chuyển được nữ… hả?”
Tôi thả tay khỏi cái thìa ra, để nó bị quấn chặt bằng roi.
Thụp—
Mối bận tâm của tôi bây giờ chỉ có Baek Joo-hee.
Tôi không cần dùng thìa để chế ngự ả ta. Chỉ cần cơ thể tôi là quá đủ rồi.
Tôi lao tới với tốc độ tối đa và đập mạnh vào người Baek Joo-hee.
Rầm!
“Kyaaak…!”
Chúng tôi lăn trên mặt đất, cơ thể quấn lấy nhau, và tôi không bỏ lỡ cơ hội nào. Tôi ngay lập tức ngồi lên eo cô ta, vào tư thế cưỡi ngựa.
“Tới đây là kết thúc của cô rồi…”
Ư ư ư.
Baek Joo-hee run rẩy khi nhìn vào nắm tay đang siết chặt của tôi, rõ ràng là ả ta đang run sợ trước đòn tấn công sắp dính vào mặt mình.
Ả cầu xin với đôi mắt ướt đẫm.
“Làm ơn, tha cho tớ, ba lần chưa đủ phải khôn? C–Cậu có muốn thêm không? Bốn? Không, năm! Tớ sẽ cho cậu bóp năm lần…!”
"Cô đang có sự hiểu lầm nghiêm trọng đối với tôi đấy.”
Phập!
Tôi thả lỏng nắm tay và chiếc thìa bay trở lại tay tôi, trở lại kích thước ban đầu của nó.
“Tôi không hứng thú với những cô gái dễ dàng dang rộng chân đâu.”
"Gì…?"
“Con gái nên biết cách mở ví chứ không phải mở chân.”
Nói xong, tôi dùng thìa đập vào trán cô ta.
Bụp!
“Ái!”
Bụp!
“Khoan, khoan đã…!”
Bụp!
“Đau quá đi…!”
Bụp!
“Dừng lại đi mà! Cậu sẽ làm trán tối sưng tím mất…!”
***
“Phew, một cảm giác thật là yomost. Như được hồi sinh lại vậy.”
Trận chiến ngắn ngủi đã kết thúc và tôi đã hạ gục được Baek Joo-hee.
Arna quay lại sau khi tắm rửa.
“Không có gì xảy ra trong lúc tôi đi vắng đâu, đúng không?”
Arna lau khô mái tóc ướt của mình bằng khăn, vừa lau vừa ngân nga một giai điệu vui tươi.
“Tôi xin lỗi, Arna… Bữa trưa có thể sẽ bị chậm một chút…”
“Đồ ăn có thể đợi được mà, nhưng sao giọng của cậu lại nghe… Ể…!”
Arna giật mình khi liếc nhìn khuôn mặt tôi, rồi hét lên.
“Chuyện gì thế? Sao cậu lại khóc nữa vậy…?”
“…”
"Cậu trông đáng sợ cực kì khi khóc í, cậu có biết không? Kiểu khuôn mặt của cậu vẫn vô hồn trong khi nước mắt vẫn chảy dài ấy, và điều đó đáng sợ lắm luôn!"
Arna lau những giọt nước mắt chảy dài trên má tôi bằng chiếc khăn.
“Khóc thoải mái đi! Khóc đi không sao đâu!”
Huhuhu—
“Ẹc… Nhìn lúc nào cũng thấy ghê quá…”
Cổ vò nát chiếc khăn trong tay rồi ném đi như ném một quả bóng chày.
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra? Nói cho tôi biết ngay!”
“Nó đã bị ô uế…”
“Hả? Cậu đang nói tới gì thế?”
“Cái thìa của tôi…”
Tôi cầm chiếc thìa đã nguội lạnh bằng cả hai tay. Biểu cảm của Arna lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Cậu đùa à?”
“Đùa à? Ý cậu là saooo?”
“Ahh, lỗi tôi! Làm ơn, đừng khóc nữa mà! Dừng lại đi, xin luôn đấy! Đủ rồi!”
Cô ấy đã cố gắng ngăn nhưng dòng nước mắt tuôn trào của tôi lại.
Arna chống tay vào hông và hỏi tôi.
"Cậu làm rớt nó xuống cống hay gì thế?"
“Còn tệ hơn nữa cơ.”
“Hả?”
“Bởi một người phụ nữ điễm đí bốc mùi nước đa'i chó đã liếm nó.”
Môi Arna giật giật.
“Điễm đí… hả, là sao…?”
“Đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng cách lau sạch nó đi.”
"Này, chính xác thì cậu đang nói về cái gì vậy? Tôi nghe nãy giờ mà chả hiểu một từ nào cả?"
“Không sao nữa rồi. Arna, vì cậu đã ở đây rồi.”
Tôi đột nhiên nắm lấy tay cô ấy và cổ giật mình hoảng hốt.
“Gì dậy trời? Sao cậu lại nắm tay tôi một cách tùy tiện như thế hả?”
“Arna, cô có thể thanh tẩy chiếc thìa này giúp tôi được không?”
“Thanh tẩy? Cậu đang nói nhăng nói cụi gì vậy?”
“Cậu chưa từng quan hệ với đàn ông đâu, đúng không? Dùng trinh tiết của cậu để thanh tẩy cái thìa này giúp tôi với…”
“Xìiiiiiii…!”
Bùng!
Arna giật lấy chiếc thìa và đánh vào má tôi.
Sau đó, với khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy hét lớn.
“Lạy chúa, nói năng cho lịch sự vàoo!”
***
Ngày thứ hai kết thúc mà không có vấn đề lớn nào. Chúng tôi đảm bảo đủ thức ăn, và các nhu yếu phẩm và thuốc men khác đều được cung cấp đầy đủ—tất cả là nhờ chiếc thìa.
Mặc dù thiếu phong cách đến đâu, chiếc thìa nhỏ này đã thể hiện rất tốt trong khoá huấn luyện. Nó lấy các thùng tiếp tế, sử dụng kỹ năng ẩn núp để trinh sát khu vực và thậm chí còn đóng vai trò là dụng cụ nấu ăn. Bạn còn có thể yêu cầu gì hơn với nó nữa chứ?
Nếu ngày thứ ba cũng diễn ra suôn sẻ như này, việc vượt qua kì thi có thể không còn là giấc mơ viễn vông nữa.
“Arna, rửa sạch cái thìa này đi. Xà phòng lỏng ở trong hộp ấy.”
Chúng tôi vừa mới ăn sáng xong, đó là bánh sandwich trứng và giăm bông. Trong quá trình chiên giăm bông và trứng, chúng tôi đã sử dụng dầu ăn, để lại bát đĩa để rửa.
“Hừ!”
Arna không thèm quan tâm đến yêu cầu của tôi mà quay mặt đi, từ chối giao tiếp bằng mắt.
Nhân tiện, cô ấy đã có tâm trạng này kể từ bữa trưa hôm qua, từ chối giao tiếp với tôi.
Ngoại trừ trong lúc ăn.
“Có lẽ cậu vẫn còn buồn bực về câu nói đùa trước đó của tôi về việc cậu thiếu kinh nghiệm với đàn ông à.”
“Grr…!”
Vai Arna run rẩy, và cuối cùng, cô ấy bùng nổ.
“Đúng đấy! Tôi hoàn toàn chưa có bất kỳ trải nghiệm nào với đàn ông cả! Tôi là một cô gái còn trinh đang tự nhốt mình trong phòng và xem manga lãng mạn thuần khuyết mà thôi!”
“Không phải nó phải là 'ero-manga' sao?”
“Là manga lãng mạn thuần khuyết, hiểu không hảaaaa!”
Bạn biết mà, phụ nữ đôi khi khó đoán quá chừng.
Bất kể bạn gọi cô ấy là gì - gái đã mất trinh hay trinh nữ - cổ luôn luôn khó chịu.
Tôi chỉ nói ra sự thật thôi. Chứ tôi cũng không rõ vấn đề nằm ở đâu nữa.
"Cậu tỏ ra xấu hổ làm chi vậy. Đó là điều đáng tự hào mà.”
“Tại sao tôi phải tự hào?”
“Sao lại không nhỉ? Đối với những chú kỳ lân như tôi[note72456], không có gì hoàn hảo hơn thế.”
“Kỳ lân? Đó là cái quái gì vậy? Cậu giải thích rõ hơn tí được không?”
“Cậu chỉ cần hiểu một cách nôm na giống như một tên độc thân chính hiệu là được.”
" độc thân...? Cậu có phải là độc thân thật không đấy...?"
“Thật mà.”
Arna lắc đầu không tin.
“Không thể nào…! Nhưng cậu có bạn gái mà…!”
“Bạn gái? Tôi có hồi nào cơ chứ?”
“Không, trước đó, ở bệnh viện ấy. Lúc đó í.”
Lúc đó ư? Cổ đang nói xà lơ gì thế?
Bệnh viện, bệnh viện, bệnh viện…
À, giờ tôi nhớ ra rồi. Khi tôi nằm viện, tôi đã ôm Choi Soo-eun một lúc, và Arna tình cờ nhìn thấy.
Cô ấy có coi Choi Soo-eun là bạn gái của tôi chỉ vì sự việc đó không?
Ngây thơ thật đấy.
“Choi Soo-eun không phải là bạn gái tôi.”
“Hở? Ý cậu là, c–chỉ là tình một đêm thôi sao…?”
“Tôi đã nói rồi. Tôi là một tên độc thân chính hiệu mà.”
“Vậy lúc đó là sao? Tại sao hai người lại ôm nhau như thế? Mau giải thích cho tôi ngay!”
Đột nhiên, đôi mắt Arna sáng lên như một nữ sinh trung học. Cổ dường như rất hứng thú với chuyện tình cảm của người khác. Sự hờn dỗi trước đây của cô đã biến mất từ lâu.
Tôi đoán phải có nguyên nhân nào đó thì mới khiến thiếu nữ này thích manga lãng mạn thuần túy đến vậy.
“Ờm, tình hình lúc đó có vẻ hơi phức tạp để giải thích.”
“Phức tạp là sao chứ hả? Ít nhất cũng phải giải thích cho tôi một chút đi chứ!”
“Arna, cậu đang phấn khích quá đấy.”
“Hì…”
Arna hít một hơi thật sâu rồi ngậm chặt miệng lại, như thể đang hối hận về sự phấn khích trước đó của mình.
Hành động như một cô gái tuổi teen đang yêu— giận hờn rồi ngồi đó buồn bã.
Đôi khi Arna có thể khá buồn cười nhỉ.
Kungukkkk—!
"Hở, chuyện gì đang xảy ra thế…?”
Ngay lúc đó, một trận động đất lớn đã làm rung chuyển toàn bộ hòn đảo.
– Groooo!
Sau đó, một con quái vật khổng lồ xuất hiện, với cái đầu nhô lên. Nó cao một cách choáng ngợp, và cơ thể nó cũng lớn không kém .
Sự kiện chính của khoá huấn luyện ngày thứ ba:
Con quái vật huấn luyện đã xuất hiện ở giữa hòn đảo.
Nhưng không cần phải lo lắng.
Bởi vì tôi đang "sở hữu" Arna.
“Arna, đi nghiền nát con quái vật đó rồi trở lại đây nhé.”
“Cậu nghĩ tôi là nô lệ của cậu hay gì? Đừng có mà tuỳ tiện ra lệnh như chủ nhân của tôi…!”
Mặc dù Arna phàn nàn, nhưng cô vẫn cầm lấy thanh kiếm của mình.


3 Bình luận
Tem
Cơ mà bị 1 đứa khác liếm vật phẩm cá nhân của mình thì tởm thật