• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 28: Lời Mời

2 Bình luận - Độ dài: 1,993 từ - Cập nhật:

Quyết định gọi điện cho Adele, chúng tôi rời phòng Erika, đi lên cầu thang tầng 2.

"Hơi bừa bộn một chút, đừng để ý nhé."

Leonora nói rồi mở cửa bước vào, chúng tôi cũng theo sau.

Bên trong tối om, nhưng đèn nhanh chóng được bật lên.

Một phòng khách có cách bài trí giống hệt phòng chúng tôi hiện ra, nhưng trên sàn nhà, vô số sách được chất đống lên nhau.

"Cô là người thích đọc sách nhỉ."

"Đúng vậy. Từ nhỏ tôi đã thích sách rồi. Trong số đó có một cuốn sách giả kim thuật khiến tôi mê mẩn, và cứ thế cho đến tận bây giờ."

Cũng có người như vậy nhỉ.

"Chị Leonora, chúng ta dọn dẹp đi ạ."

"Nhờ cả vào em nhé, vợ yêu của chị."

"Gọi là vợ thỉ không đúng lắm, phải là mẹ mới đúng ạ."

Erika vừa nói vừa nhặt những cuốn sách bừa bãi, xếp chúng vào giá sách.

"Ngại quá nhỉ... À, còn ông xã, dùng điện thoại kìa. Cái đó đó."

Leonora chỉ vào chiếc điện thoại treo trên tường.

"Số mấy?"

“Đợi chút.”

Leonora nói rồi đi đến chỗ điện thoại, bắt đầu quay số.

"Ể? Gọi rồi à?"

“Ừ. Đây.”

Leonora đưa ống nghe cho tôi, tôi vội vàng nhận lấy rồi áp vào tai.

Tiếng chuông chờ đang reo từ ống nghe, có vẻ như cô ấy đã gọi thật.

"Để tôi chuẩn bị tinh thần chút chứ."

"Đừng có lằng nhằng nữa, mau mời người ta đi."

"Cô cũng mau dọn dẹp đi."

"Chí phải."

Leonora cũng bắt đầu nhặt sách.

Đúng lúc đó, tiếng chuông chờ ngừng lại.

『…Alo?』

Một giọng nữ trầm vang lên.

“À… Alo?”

Sao tự nhiên thấy căng thẳng...

『Vâng, xin hỏi ai ở đầu dây?』

"Ừm, tôi là Ziegwald Alexander, xin hỏi cô Adele có ở đó không?"

『Hả? Anh Zieg? A... tôi là Adele đây.』

À, là Adele.

"Adele à... Giọng cô trầm nên tôi cứ tưởng là người khác."

『Xin lỗi. Vì người gọi điện cho tôi thường chỉ có bố mẹ ở nhà thôi, nên tôi hơi đề phòng một chút.』

Tại sao nói chuyện điện thoại với bố mẹ mà cũng phải đề phòng nhỉ?

"...Ngài Zieg, chào hỏi, chào hỏi ạ."

Helen thì thầm nhắc nhở.

“À, chào buổi tối.”

『Vâng, chào buổi tối. Giọng ai vậy?』

Có vẻ cô ấy nghe thấy giọng Helen.

"Là linh thú Helen của tôi. Tôi hay sai sót trong giao tiếp với mọi người nên nó giúp tôi sửa lại."

『A, là cô mèo đó phải không... Đúng là một cô bé tiện lợi nhỉ.』

Là một cô bé dễ thương đấy.

"...Rồi nói xin lỗi, xin lỗi đi."

Biết rồi.

"Adele, xin lỗi đã gọi cho cô vào giờ này."

『Không sao đâu, tôi cũng vừa ăn tối xong, đang nghỉ ngơi thôi.』

"À... với lại xin lỗi vì đã gọi đột ngột."

『Đúng là tôi có hơi bất ngờ. Mà này, sao anh biết số nhà tôi vậy?』

Chà, chuyện đó cô ấy hỏi cũng phải.

"Là Leonora gọi giúp tôi. Cô biết Leonora mà phải không? Leonora von Retzelt."

『Vâng, tôi biết. Nhắc mới nhớ, cậu ấy cũng ở chi nhánh Reet nhỉ.』

“Đúng thế. Trùng hợp thật.”

『Vâng. Vậy có nghĩa là bây giờ anh đang ở phòng Leonora sao? Vào giờ này ư?』

A, đúng là không ổn rồi...

"Cũng có đồng nghiệp khác nữa. Tôi đang dọn dẹp cùng Leonora..."

『Phòng cô ấy bừa bộn lắm phải không? Tôi từng đến nhà cậu ấy vài lần, toàn là sách thôi.』

"Bây giờ cũng vậy... Này Adele, trong thư tôi cũng viết rồi, thật xin lỗi cô."

『Trong thư tôi cũng trả lời rồi, tôi không còn để tâm nữa đâu. Không bận tâm giao tiếp với đồng nghiệp, tập trung vào công việc... cũng không phải chuyện xấu, theo một nghĩa nào đó thì cũng đúng. Nhưng chắc anh cũng hiểu ra, ở đời đâu phải chỉ mỗi một chuyện đúng, phải không?』

Ừ…

"Tôi đã kiểm điểm những điều đó và đang cố gắng ở đây."

『Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà, ba người chắc là vất vả lắm. Lúc đọc thư tôi cũng hơi bất ngờ đấy.』

Chứ còn gì nữa.

Ba người đúng là không ổn.

"Adele, thật ra chuyện tôi muốn nói chính là về việc đó."

『Hửm? Việc đó là sao?』

"Chi nhánh Reet đang thiếu nhân lực trầm trọng. Cho nên tôi nghĩ không biết Adele có thể đến đây được không."

Chắc là không đến đâu...

『Hả? Anh nói, muốn tôi từ Tổng bộ chuyển đến chỗ anh sao?』

"Ừm... Hình như cô có vẻ không hài lòng với chỗ làm hiện tại."

『Hửm? Không hài lòng gì?』

"Ể? A, không, chỉ là đồng nghiệp của tôi có nói vậy."

Helen dùng chân mèo đấm mạnh vào vai tôi.

『...Họ đã nói gì?』

"Vì trong thư cô hỏi han tình hình công việc ở đây, nên hiểu ngược lại, chắc cô có điều gì không hài lòng chăng."

"Ngài Zieg à... Chuyện đó không được nói ra đâu..."

Thế à?

『Anh Zieg... Anh, anh đã cho đồng nghiệp xem thư tôi gửi cho anh sao?』

Hử? Giọng Adele trầm xuống rồi?

"Không, tôi không cho xem. Vì cô viết như vậy nên tôi hỏi xem họ nghĩ sao thôi. Xin lỗi, nhưng với trình độ giao tiếp của tôi thì điều đầu tiên nảy ra là 'Hỏi chuyện đó với một kẻ bị thuyên chuyển à?'. Rồi tôi nghĩ 'Ể? Muốn gây sự hả?'."

『.........Anh có những người đồng nghiệp tốt thật đấy. Tôi lo lắng nên mới hỏi. Vì anh chưa từng rời khỏi Kinh đô bao giờ.』

"Vậy à... Xin lỗi. Đúng là trình độ giao tiếp của tôi..."

Tiếc thật...

『X-Xin đừng để tâm. Là do tôi đã hỏi lung tung. Nhưng nhờ vậy mà tôi đã hiểu được sự khác lạ trong thư của anh.』

Hả?

"Khác lạ là sao?"

『Trong thư của anh có đoạn hỏi về tình hình công việc của tôi. Đó là điều mà một người không quan tâm đến người khác như anh, tuyệt đối sẽ không hỏi. Cho nên tôi đã tự hỏi không biết mình đang trao đổi thư từ với ai.』

Thẳng thắn quá, nhưng vì là sự thật nên tôi khó mà phản ứng lại.

"Tôi sẽ không lặp lại sai lầm tương tự. Vì tôi đã thay đổi rồi."

『Tuyệt vời. Nhưng anh không hề quan tâm, đúng không?』

Không có.

"Nói thật nhé. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc không được thất bại nữa thôi. Lúc viết thư vẫn còn đang ở giai đoạn đó. Vì tôi vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được mình đã sai ở đâu."

『Đúng là phong cách của anh... Vậy, tôi xin hỏi lại lần nữa. Công việc của anh thế nào?』

"Tôi nghĩ là cũng khá ổn. Hai người đồng nghiệp của tôi rất hiền lành, dễ hiểu nên giúp tôi nhiều lắm."

Họ là những người tốt.

『Vậy ạ... Vậy thì tốt quá. Mà, quay lại chuyện chính, anh muốn tôi chuyển đến đó phải không? Làm vậy thì tôi có lợi gì?』

Lợi ích...

"Thật lòng thì chẳng có gì tốt đẹp lắm đâu. Bên này chẳng có thiết bị gì ra hồn, thuốc hồi phục với thỏi kim loại cũng toàn làm thủ công. Erika với Leonora đều là cấp 10, nhân lực cũng không có. Hơn nữa danh tiếng chi nhánh cũng không tốt. Được cái là thiên nhiên phong phú nên đồ ăn ngon. Với lại có đồng nghiệp nấu cơm cho ăn thôi."

Thậm chí còn giúp dọn dẹp nữa.

『Hừm... Lý do anh mời tôi là gì?』

"Vì ngoài cô ra tôi chẳng còn ai để mời."

『Tôi chỉ cấp 9 thôi đấy?』

Cấp 9 à...

Mà, dù sao cũng còn đỡ hơn Erika với Leonora.

"Cô sẽ nhanh chóng lên được cấp 8 thôi."

『Anh nghĩ vậy sao?』

"Theo đánh giá của tôi thì dù có ngốc đến mấy, chỉ cần cố gắng là có thể lên được đến cấp 6. Cao hơn nữa thì cần tài năng."

Không biết thực lực của Adele thế nào, nhưng chắc cũng lên được cấp 6.

『Vì là anh nên mới nói được vậy phải không?』

"Cứ chờ xem. Tôi sẽ biến cặp đôi cấp 10 này thành cấp 6 ngay."

Trong vòng 1 năm... chà, liệu có được không nhỉ?

『Hừm…』

"Bây giờ, tôi sẽ kèm cô học bài đấy."

『Anh, anh đang làm mấy chuyện đó sao?』

"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà tôi đã nhận đệ tử rồi."

Thật sự chẳng hiểu cả.

『Đệ tử à... Anh thay đổi nhiều thật đấy.』

"Biết quan tâm đến người khác là điều quan trọng mà."

『Đúng vậy ạ... Nhưng mà, Reet à...』

Ơ? Hình như cô ấy đang do dự?

Cứ tưởng sẽ từ chối ngay rồi cúp máy cái rụp chứ...

"Trưởng chi nhánh ở đây là quân nhân về hưu được bổ nhiệm nên chẳng nói năng gì đâu, thoải mái lắm. Hơn nữa, khu ký túc xá chỉ cách đây 30 giây đi bộ nên cực kỳ tiện."

『Nghe hay đấy… Chắc tốt hơn ở đây.』

Hử? Không phải là khá nghiêng về phía đồng ý rồi sao?

"Ở chỗ làm có một cô bé dễ thương kiểu chữa lành đấy."

『Ai?』

“Helen.”

『A... là cô mèo đó ạ. Chà, dù sao anh cũng đã có lòng mời, hay là tôi thử nộp đơn xin chuyển công tác xem sao.』

Hả? Nói thật đó hả?

"Cô thật sự định chuyển đến à?"

『Không phải là anh mời tôi sao?』

"Tôi không nghĩ là cô sẽ đến. Cứ thử vận may thôi mà."

『Đừng tự mình quyết định mọi thứ như thế. Mỗi người đều có hoàn cảnh và suy nghĩ riêng của họ.』

Ồ... Có lẽ nào cô ấy thật sự không hài lòng với chỗ làm hiện tại.

"Đơn xin chuyển có được chấp nhận không? Nếu cần thì tôi gọi cho Trưởng ban nhé?"

『Không cần đâu, đơn của tôi chắc sẽ được duyệt ngay thôi.』

Thế à?

Vì là quý tộc chăng?

"Khi nào cô đến được?"

『Vì còn phải bàn giao công việc và chuyển nhà nữa nên không thể đến ngay được. Cho tôi 2 tuần nhé.』

2 tuần à.

Tôi thì đi ngay, chứ bình thường chắc cũng mất chừng đó thời gian.

"Hiểu rồi. Cảm ơn cô."

『Không có gì, tôi mới phải cảm ơn anh. Vậy nhé... Chúc ngủ ngon.』

“Ừ, ngủ ngon.”

Điện thoại ngắt máy nên tôi đặt ống nghe xuống.

“Hình như cô ấy nói sẽ tới…”

Kết thúc cuộc gọi, tôi báo lại cho hai người họ.

Nghe vậy, cả hai nhìn nhau.

“Lãng mạn à?”

"Ể? Thật ạ?"

Tôi nghĩ mình chả có chút cảm giác nào như vậy cả.

"Không phải đâu. Có vẻ như cô ấy thật sự không hài lòng. Dù tôi không hỏi."

"Không hài lòng à. Ở Tổng bộ hoa lệ mà cũng có chuyện đó nhỉ."

"Chà, chắc là do quan hệ giữa người với người hay gì đó? Nghĩ lại đám người cùng đội với tôi trước đây, tôi dám chắc là có chuyện đó."

Tự mình nói ra mà cũng thấy buồn.

"Dù sao thì, chúng ta có 4 người rồi ạ. Mời chị Adele đúng là quyết định sáng suốt."

Chắc chắn rồi.

Như Erika đã nói, không nên tự quyết định mà cứ thử vận may mời xem sao, đúng là tốt thật.

"Helen, trông cậy vào ngươi cả đấy. Khác với hai người này có độ khó giao tiếp thấp, Adele toàn là 'mìn' không thôi."

"Toàn là 'mìn' do Ngài Zieg chôn xuống thôi mà. Chứ bản thân chị Adele là người rất tốt đấy ạ."

Biết rồi.

Tôi có ổn không đây...

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Main thì chắc chắn ko bth =))
Liệu có phải bà Trưởng ban cố tình chờ main mở lời ko nhỉ? 🤔
Btw, trans đăng giờ thiêng thế =))
TFNC
Xem thêm
Đọc hài ác, mà trans năng suất quá, ngủ đi trans ơi.
Xem thêm