• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 23: Lại Nữa Sao?

2 Bình luận - Độ dài: 1,143 từ - Cập nhật:

Trong lúc tôi và Leonora vừa nói chuyện vừa luyện kim, Erika đã quay lại.

“Em về rồi đây!”

Erika ngồi vào bàn.

“Em về rồi à” tôi nói.

“Chào em. Thế nào rồi?”

"Ừm, có chút chuyện cần bàn bạc ạ. Là yêu cầu khẩn cấp."

Hả?

“Khẩn cấp? Lại nữa à?”

"Lần này có vẻ khẩn cấp thật ạ. 50 lọ thuốc mana."

Thuốc mana là loại thuốc có thể phục hồi ma lực.

Đắt hơn thuốc hồi phục thông thường.

"Tại sao tòa thị chính lại đặt thuốc mana chứ? Nếu là quân đội hay Hiệp hội Ma thuật còn hiểu được."

Tòa thị chính cần thuốc mana làm gì?

“Thật ra sắp tới, trường ma thuật ở thị trấn này và thị trấn bên sẽ tổ chức diễn tập chung. Họ cần thuốc mana cho dịp đó. Nhưng do sai sót đặt hàng, hay đúng hơn là lỗi liên lạc, họ quên đặt hàng. Thế là phải vội vàng đặt yêu cầu cho chúng ta.”

Sai lầm tệ hại.

"Đúng là khẩn cấp thật. Thời hạn thế nào?"

"Nếu được thì 10 ngày. Chậm nhất cũng trong vòng 20 ngày ạ." 

“Phí yêu cầu?”

"Trường hợp 20 ngày. 50 lọ là 2 triệu el ạ. Nếu 10 ngày, họ sẽ tăng lên 3 triệu el. À, chất lượng chỉ cần hạng E là được."

Cao thật... 

Giá thị trường của thuốc mana hạng E là khoảng 20 ngàn el một lọ, vậy 50 lọ là 1 triệu el.

20 ngày đã được giá gấp đôi, nếu rút ngắn thời gian nữa thì còn có thưởng thêm à. 

"Thuốc mana à... Xét tình hình hiện tại của chi nhánh thì nên nhận, nhưng mà... hai người thấy sao?" 

“Tôi thấy được đó. Thuốc mana thì tôi làm được.” 

Leonora từng nói rất giỏi làm thuốc. 

“Nhưng mà… có một vài điểm lưu ý ạ.” 

“Gì thế?”

“Yêu cầu này ban đầu được đặt cho nghiệp đoàn tư nhân. Họ yêu cầu 300 lọ thuốc mana.”

Thì ra họ ưu tiên nghiệp đoàn tư nhân hơn chi nhánh.

Nghĩ lại, diễn tập có hàng trăm học viên mà chỉ 50 lọ thuốc mana thì ít quá.

“Ưu tiên tư nhân hơn chi nhánh… Rồi sao nữa? 50 lọ này là họ bố thí cho chúng ta à?”

“Dạ không, bên tư nhân chỉ giao được 250 lọ thôi ạ.”

Hả?

“Sao thế?”

“Nghe nói trên thị trường đã hết ma lực thảo, một trong những nguyên liệu làm thuốc mana rồi ạ.”

“Hết rồi? À... làm 250 lọ thì hết là phải.”

“Vâng. Lô hàng tiếp theo chưa về kịp.”

Tức là bây giờ có ra chợ cũng không có nguyên liệu chính. 

“Ra vậy... Bọn tư nhân làm việc vì lợi nhuận. Có nhờ mạo hiểm giả đi thu thập thì xét về thời hạn cũng sẽ bị đội giá, nên họ thấy không bõ công đây mà.”

"Em cũng nghĩ vậy. Họ thấy khó nên mới muốn nhờ chi nhánh chúng ta."

Tuy chi nhánh không phải tổ chức lợi nhuận, nhưng khi làm việc vẫn muốn tránh lỗ vốn.

"Vậy thì ngay từ đầu sao không nhờ chi nhánh chúng ta luôn đi. Chắc đám tư nhân này làm ăn yếu kém, chiết xuất mana không hiệu quả chứ gì? Nếu không, sao chỉ với khoảng 250 lọ thuốc mana hạng E quèn lại khiến ma lực thảo trên thị trường hết sạch. Đám tư nhân kém cỏi thật là…"

Đừng có gây phiền phức chứ.

“Ngài Zieg, xin cẩn thận lời nói…”

Helen nhắc nhở.

“À, đúng rồi… Thôi, tính sao đây?”

Tôi hỏi hai người họ.

“Em thì… em chưa làm thuốc mana bao giờ.”

“Không có nguyên liệu thì bó tay. Chi nhánh không có nghĩa vụ làm ăn lỗ vốn. Từ chối, hoặc yêu cầu tăng giá, rồi thuê mạo hiểm giả hái gấp.”

Chắc chắn rồi, nhưng…

“Hội Mạo hiểm giả sẽ hét giá cắt cổ đấy."

Chắc chắn họ lợi dụng tình thế, đòi phí yêu cầu cao ngất.

“Chắc rồi. Nên tòa thị chính mới đẩy cho chúng ta. Tôi thấy từ chối cũng được.”

Tôi cũng nghĩ từ chối không phải là ý kiến tồi.

Nhưng đây cũng là cơ hội.

“Nếu nhận lời, danh tiếng chi nhánh của chúng ta, vốn đã xuống đáy, sẽ được cải thiện…”

Những yêu cầu khẩn cấp thế này không đến chi nhánh, mà ngay từ đầu đã tìm đến bên tư nhân với giá cao, chứng tỏ danh tiếng của chúng tôi tệ hại lắm rồi.

Tôi muốn từ từ khôi phục lại nó.

"Chuyện đó thì em hiểu, nhưng nếu lỗ vốn thì không ổn đâu ạ."

"Đúng vậy. Lỗ vốn rất là gay go. Cơ mà, nói tòa thị chính tăng tiền lên cũng khó. Vì ban đầu họ đã đặt hàng tư nhân nên cũng dùng kha khá ngân sách rồi."

Chắc vậy rồi...

"Chúng ta sẽ làm nhưng không để lỗ vốn với số tiền hiện tại."

"Ể? Làm được ạ?"

"Bằng cách nào?"

Cả hai cùng hỏi.

"Chúng ta tự đi thu thập nguyên liệu là được."

“Hả? Vào rừng á? Có quái vật đấy!” Erika lo lắng.

"Nói trước nhé, tôi không biết chiến đấu đâu. Chạy 50 mét hết 15 giây đấy."

“À, em thì 12 giây.”

Chậm kinh khủng…

Đúng như vẻ ngoài, hai người này không giỏi vận động lắm.

Mà, không chỉ nhà giả kim, nhà ma thuật cũng thế.

“Cỏ ma lực thì không cần vào sâu trong rừng đâu. Yên tâm đi. Tôi là nhà ma thuật cấp 5 đấy.”

"Ồ! Phải rồi!"

"Ghê thật. Trông cậy vào cậu vậy."

Haha.

Nhưng kinh nghiệm thực chiến bằng không.

"Hai người biết thu thập nguyên liệu chứ?"

"Em đã học ở trường rồi ạ."

"Tôi cũng học rồi. Dù chưa từng thực hành trong rừng bao giờ."

Tôi cũng chưa.

Hồi đó chỉ thực hành ở đồng cỏ gần kinh đô thôi.

"Nếu chất lượng chỉ cần hạng E thì không cần làm chính xác như lúc thực hành. Tiến hành thôi!"

“Được!”

Chà, chắc cũng xoay xở được thôi.

"Vậy thì, Erika. Em báo với Rubert là chúng ta nhận yêu cầu nhé."

"Em hiểu rồi ạ. A, em về nhà chuẩn bị một chút đã."

“À, tôi cũng thế.”

Ừm, cần chuẩn bị thật kỹ.

"Hiểu rồi. Tôi đợi, hai người đi chuẩn bị đi. À, cứ từ từ thôi cũng được."

“Dạ, được ạ!”

"Tôi sẽ nhanh thôi."

Cả hai đứng dậy, đi xuống cầu thang.

"Mình cũng biết quan tâm người khác rồi nhỉ."

Trước đây thì tôi đã nói ‘chuẩn bị trong vòng 5 phút’ rồi.

“Ngài Zieg tuyệt vời! Một Zieg biết quan tâm thì chẳng còn điểm yếu nào cả!”

Đúng như tôi nghĩ.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Có điềm thế nhỉ :))
TFNC
Xem thêm
Sắp có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân chăng?
Xem thêm