Họ cứ thế đi bộ trong im lặng suốt một quãng dài.
Đi được một lúc, Zhou Luxun không chịu nổi bầu không khí nặng nề nữa, đành lên tiếng.
“Xin lỗi… thầy…”
Lyun không đáp lời.
Ánh nắng chói chang hắt thẳng vào mắt khiến anh khó chịu khi hai người quay về ký túc xá. Do khu vực Lair nằm ở độ cao lớn nên mặt trời mọc muộn và lặn cũng trễ hơn mặt đất bên dưới.
Vì người bảo hộ chẳng hé răng nửa lời, Zhou Luxun chỉ còn cách len lén quan sát vẻ mặt hắn ta suốt dọc đường.
Ngay cả khi về đến ký túc xá, tình hình vẫn chẳng khá hơn. Lyun ngồi trong phòng khách, hết điếu thuốc này đến điếu khác, nhưng tuyệt nhiên không mở miệng. Ánh mắt hắn ta sắc như cá sấu, lạnh lùng và hung tợn.
“Thầy…”
Vẫn không có hồi âm trước lời gọi đầy ngập ngừng.
“Thầy.”
Cả khi gọi dứt khoát hơn, vẫn là im lặng.
Cái quái gì với ông ta thế không biết. Zhou Luxun rủa thầm, vung tay gạt làn khói lượn lờ trước mặt.
Lúc đó, Lyun mới trầm ngâm, dập đầu thuốc lá vào gạt tàn rồi cuối cùng lên tiếng.
“Luxun.”
“Dạ.”
“Thua thì cũng được, nhưng thua trong mười lăm giây là thế nào hả?”
“Xin lỗi thầy…”
“Ngay khoảnh khắc nhìn thấy vũ khí, cậu phải hiểu là không thể chơi sòng phẳng được rồi chứ. Cậu nên tìm đường thoát thân. Vũ khí hai tay chậm chạp, nghĩa là cậu hoàn toàn có thể phá nhịp đánh của đối phương nếu không bị cuốn vào tiết tấu của ả.”
“…”
“Được mấy đứa cười đùa vui vẻ tí là quên luôn vai trò của mình à?”
Dường như bao nỗi tức giận bị dồn nén bấy lâu nay giờ đang bùng phát. Lyun đang định đưa điếu thuốc lên miệng thì bất chợt gào lên:
“Cậu là chó săn! Dù có bị sói cắn cũng phải giữ vững tinh thần!”
“…”
“Ngày mai sẽ có video ghi lại trận đó được phát cho cả bọn xem. Mấy lão trên cao mà thấy cậu bò lê lết, bị đập đầu không thương tiếc thì nghĩ gì hả?!”
Hắn bắt đầu giảng đạo với cơn giận cuồn cuộn, còn Zhou Luxun chỉ cúi đầu im thin thít. Vì xấu hổ? Hay vì hối hận?
Không phải.
Mẹ kiếp, chính ông là người bảo tôi cầm khiên còn gì. Đồ ngu…
Zhou Luxun đã nói rõ lúc đó là cậu muốn đánh trực diện, không cần hai cái khiên.
Nhưng Lyun – người từng nằm trong top 2000 thế giới – là một siêu nhân được công nhận, và hắn ta thừa biết sức mạnh của Yu Yeorum ra sao. “Không phải lúc nào cũng cần thắng” câu trả lời ấy đã đâm thẳng vào lòng tự trọng của Zhou Luxun.
Dù vậy, cậu vẫn nghe lời mà mang theo hai cái khiên – và rồi Yeorum xuất hiện với vũ khí khắc chế hoàn toàn. Tinh thần cậu lung lay từ trước trận và đã nguyền rủa Lyun trong đầu không biết bao nhiêu lần.
Mười lăm giây thất bại là kết quả của tất cả những thứ đó cộng dồn lại.
“Khốn nạn thật. Ít ra cũng phải gồng lên mà chịu đòn! Phải cướp lại tiết tấu! Nếu đã lết bò, thì cắn đứt chân ả cho tôi! Thua sức thì cũng phải có nỗ lực chứ! Tôi nói sai à? Hả–?”
“…”
Sau một tràng quát tháo, phòng khách lại chìm trong làn khói. Khi điếu thuốc thứ hai gần cháy hết, Lyun mới hạ giọng và thở dài.
“Thôi, cũng xong rồi. Chuyện đã qua thì để nó qua.”
“…!”
Giọng điệu dịu hẳn khiến mắt Zhou Luxun mở to.
“Nếu biết trước chuyện này, có lẽ tôi đã không cho cậu ra đầu tiên.”
“K, không đâu thầy… tới lượt tôi là phải lên thôi. Nếu giờ mà đổi thì chẳng công bằng.”
“Tch. Từ lâu rồi tôi đã ghét cay ghét đắng cái gọi là ‘công bằng’. Ai quan tâm chứ?”
Lyun lầm bầm thêm: “Lũ CPC giờ yếu đuối hết cả…”
“Dù sao thì cũng đừng bận tâm quá. Tập trung lại đi.”
“Vâng…”
“Cậu là tương lai của Erfan.”
Zhou Luxun mím môi cúi đầu.
Tương lai của Erfan – nhưng nghe câu đó, cậu không hề cảm thấy nặng nề với trách nhiệm.
Ăn c*t đi, đồ đầu đất…
Không chút xúc động. Cậu thừa hiểu Lyun luôn là người nói một chiều, vừa đánh vừa dỗ.
Cô đã hút hết điểm của tôi rồi. Giờ tính làm gì tiếp? Ha… mấy thằng kia rồi cũng sẽ nhận ra thôi…
Vấn đề là đám học viên bắt đầu suy tính cho riêng mình. Điểm số của họ quan trọng hơn cả. Dù gì thì Erfan Guild cũng chỉ là một cơ sở đào tạo – ra trường rồi, ai ở hay đi cũng mặc.
Và điều Zhou Luxun lo sợ nhất đã trở thành hiện thực chỉ sau vài ngày.
“Hôm nay tới lượt cậu đó, O Wong. Không định đi à?” – Zhang Xueyan lên tiếng, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì.
O Wong – hạng 23 – là “gương mặt đại diện” đẹp trai của Erfan, đồng thời là một trong bốn học viên trẻ xuất sắc nhất. Hôm nay, cậu ta là người được sắp xếp ra tỉ thí đầu tiên.
“…”
O Wong nhìn cô chằm chằm đầy khó chịu.
“Hôm nay tôi nghỉ.”
“Hả?”
“Hôm nay tôi xin nghỉ.”
“Ai cho cậu nghỉ?”
“Tôi cho.”
“…Cậu có vấn đề à?”
“Gọi ai là đầu đất đó? Cô thích thì đi mà đấu.”
“Này. O Wong.”
“Im đi. Cô cũng có muốn đi đâu mà cứ ép tôi?”
“Tôi đi tuần trước rồi!”
“Vậy đi thêm lần nữa đi.”
“Đồ khốn…”
Zhang Xueyan nghiến răng. Cô hiện đứng hạng 19, nếu thua thêm trận nữa trước Yeorum sẽ tụt khỏi top 20.
Cả ngày hôm đó, các học viên hạng thấp trong ký túc xá chỉ biết liếc nhìn O Wong, ngay cả các giám hộ cũng phải tìm cách thuyết phục.
“Xin lỗi, tôi không muốn. Tôi đang đứng hạng 23 trong số 3000 học viên. Giờ mà mất điểm nữa thì thiệt cho cả Erfan chứ sao?”
“O Wong. Cậu đang muốn bị đập à?”
“Cứ đập đi. Nếu các thầy muốn, tôi chịu. Nhưng tôi không muốn mất điểm. Thật lòng mà nói…”
O Wong liếc mắt về phía đám học viên khác, nụ cười khẩy hiện rõ.
“Không phải vẫn còn vài đứa không ngại mất điểm sao?”
Với ai, điểm số cũng đều quý giá. Trong ba tháng qua, họ đã cắt xén cả giấc ngủ, chịu đựng đủ mọi đau đớn chỉ để tích lũy được từng điểm một.
Nhưng những học viên hạng thấp, không có tiếng nói trong tình huống này, dù cảm thấy kinh tởm với mọi chuyện vẫn phải chờ quyết định từ phía các giám hộ. Trong số đó, Wang Yusong – hạng 181, học viên có thứ hạng thấp nhất trong toàn bộ đệ nhất phân khu – gần như run lẩy bẩy.
“…”
Sau một hồi cân nhắc, Lyun cuối cùng cũng lên tiếng.
“Xin lỗi, Wang Yusong.”
“…Nhưng mà thầy!”
“Chúng tôi cần em ra sân.”
“K, không… Xin các thầy… Nếu em mất thêm điểm nữa, em sẽ không đủ điều kiện nhận trợ cấp. Còn có thể bị đẩy xuống phân khu hai…”
Tch tch. Lyun búng lưỡi chán chường.
“Vậy thì em nên làm tốt hơn ngay từ đầu.”
Trái đất như sụp đổ trước mắt Wang Yusong. Cô học viên yếu ớt bị biến thành tấm khiên che chắn cho đám còn lại, và buộc phải ra sân đầu tiên.
Và không ai ngờ được, đối thủ của cô hôm đó là người có hạng tương đương – và cô đã thắng.
Cô mừng rỡ, nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Các học viên khác chúc mừng cô, nhưng trong lòng thì thấy vô cùng khó chịu.
Lyun phải khui thêm một hộp thuốc mới.
Chắc họ nghĩ tình hình đang thuận lợi. Hạng 181 không dễ để “săn” vì luôn có người khác xếp hàng chờ. Có lẽ vì vậy mà họ thất bại trong lần đầu.
Đó là cách Erfan phân tích tình huống bất thường vừa rồi.
Và họ cho rằng, đã đến lúc thở phào.
Nhưng… sau một thời gian, trang thông tin đăng ký thi đấu của cuộc thi trong học viện vẫn không cập nhật thêm trận nào của Yu Yeorum.
Nghĩa là – lịch “săn điểm” đã thay đổi.
Sau chuyện đó, Guild Erfan rơi vào tình trạng hỗn loạn.
“Em không đi đâu! Em không muốn ra sân cho đến khi ai đó xài hết lượt thi đấu của Yu Yeorum cơ!”
“Zhang Xueyan!”
“Em cũng không đi đâu mà…”
“Ling Ling. Cả em cũng thế à?”
“Thưa thầy, làm thế chẳng khác gì bảo bọn em tự chui vào miệng cọp cả.”
“Vậy giờ định làm sao! Phải kiếm điểm chứ! Bảng xếp hạng của các em đang tụt thê thảm rồi đấy!”
“Tại sao lại nổi giận với bọn em! Thầy nghĩ bọn em vui vẻ gì khi nhìn thứ hạng của mình lao dốc à? Hức…”
Zhang Xueyan bật khóc, còn người giám hộ thì gào lên. Lyun – người đứng đầu nhóm giám hộ – chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ bên cạnh, cảm giác lo lắng như đang bò quanh dạ dày.
Chuyện này chắc chắn đã rò rỉ ra ngoài, nhưng cuộc gọi đáng lẽ phải đến thì mãi vẫn chưa thấy.
Sự bất an trong lòng anh cứ nhân đôi, và đúng lúc đó, điện thoại reo lên.
– Ring ring.
[Peng Zhongtian – Trưởng lão của Thiên Thần Hội]
Nhìn thấy tên người gọi, Lyun siết chặt tay lại, cẩn thận bắt máy.
“Alo…”
– Thật là nhục nhã.
Giọng nói bên kia máy vang lên, điềm tĩnh đến mức lạnh lẽo.
– Thất vọng thật đấy. Từ khóa thứ 6 trở đi chẳng còn ai dùng được nữa. Kẻ thì cụt tay, kẻ thì chột mắt. Một lũ thiếu hụt đủ điều.
Nhưng lời lẽ lại chẳng bình hòa chút nào. Bài giảng đanh thép ấy kéo dài trong im lặng, khiến Lyun phải cố nuốt nước mắt, cắn răng mà nghe. Nhưng cuối cùng hắn không chịu nổi, cất tiếng hỏi.
“V, vậy... chuyện chiêu mộ Zhou Luxun thì sao ạ…?”
– Này, nhóc con.
“…!”
– Cậu có nghe rõ mình vừa nói gì không? Chiêu mộ cái gì?
Cơn nhục nhã và tuyệt vọng khiến tay Lyun run bần bật.
Ngay khi hắn định chấp nhận điều chẳng khác nào bản án tử hình kia, một giọng nói khác vang lên từ đầu dây bên kia. Vừa nghe, Lyun đã biết là ai – đó là giọng nói nổi tiếng của “Ling”, người đứng đầu Thiên Thần Hội.
Và rồi, anh nhận được một thông điệp không thể tin nổi.
– Coi như cậu gặp may.
Tim Lyun như muốn nổ tung.
– Ông chủ của bọn tôi muốn cho cậu thêm một cơ hội nữa. Hạng ba chung cuộc. Làm được không?
“Dạ? À, vâng! Tất nhiên rồi, thưa ngài!”
– Đây là cơ hội cuối cùng đấy. Liệu mà làm cho tốt.
“C-cảm ơn ngài!”
Zhou Luxun – người đã nghe từ đầu đến cuối – vẫn không thể kiềm chế trái tim đang đập thình thịch của mình sau khi cuộc gọi kết thúc. Chủ tịch của Thiên Thần Hội đã cho họ cơ hội cuối cùng! Đây chẳng phải là chiếc thang cứu mạng vừa ném xuống từ bờ vực sao?
Chỉ cần giành được hạng ba. Nếu kết thúc giải đấu với vị trí đó, họ vẫn còn đường quay lại.
Điều cần làm đã quá rõ ràng.
Bằng mọi giá, phải ngăn Yeorum bắn tỉa thêm nữa.
…Nhưng bằng cách nào?
Ngay lúc hắn còn đang bối rối chưa biết bắt đầu từ đâu, một giám hộ trẻ tuổi – người vừa được Lyun báo tin – cắn môi, vội vàng đăng nhập vào ứng dụng Lair để tìm kiếm thông tin các giám hộ. Cậu ta nhanh chóng tìm thấy cái tên mình cần.
“Này! Này!”
“…”
“Kan! Cậu đang làm gì thế hả!”
“Tôi... tôi đang gọi cho giám hộ của bọn họ – Yu Jitae!”
Người giám hộ trẻ ngẩng đầu lên, mặt gần như muốn khóc, còn Lyun lập tức hét lên:
“Tại sao lại gọi cái tên khốn đó?!”
“Phải cầu xin, phải xin lỗi thôi!”
“Cầu xin cái quái gì, thằng ngốc! Cậu còn lòng tự trọng không đấy?!”
“Tự trọng có ăn được không?!”
“Dù có ném tự trọng đi thì cũng vô ích thôi. Nếu là tên đó, cậu nghĩ hắn sẽ dừng tay à? Gia tộc hắn có ‘BM’ chống lưng kia mà, hắn dừng vì cái gì chứ!”
“Vậy ngài định làm gì đây? Chúng ta có thể làm gì bây giờ?! Bọn họ bắn tỉa thế nào ta còn chẳng biết, thì làm sao mà ngăn?!”
“Thằng nhãi này. Câm mồm lại cho ta–!”
Lyun ném cái gạt tàn về phía cậu ta. Nó bay sượt qua đầu người giám hộ trẻ, đập vào tủ phía sau rồi vỡ tan tành. Mảnh kính bắn tung tóe khắp nơi.
“Xin ngài tỉnh lại đi! Đây là lúc để làm trò này sao?!”
Nhưng người giám hộ trẻ đã chịu đủ. Cậu hét lên, ghi lại số điện thoại lên đồng hồ rồi bất ngờ tháo ra đưa cho Lyun.
“Giấu cái này đi ngay!”
“Chính ngài là người từng gây sự với hắn, nên giờ ngài phải là người dọn dẹp hậu quả! Gác hết tự ái sang một bên đi mà nghĩ xem. Đây là lúc để sĩ diện chắc?”
“…”
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệtttttt…
Hai tuần nay, ký túc xá gần như tan hoang vì bị bắn tỉa liên tục. Những học viên hiểu tình hình thì nhìn Lyun bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Phải. Giờ không phải lúc.
Nuốt trọn cơn giận, sự nhục nhã và cảm giác thất bại, Lyun cầm lấy đồng hồ.
Và hắn gọi điện.
--------------------------------------------
Bom và Kaeul đang ngồi học.
Yeorum thì nằm vắt vẻo trên ghế sofa, còn Yu Jitae ngồi gần đó, chỗ ngay dưới chân cô nàng.
Trong khi đó, Gyeoul đang ngồi trên đùi Yu Jitae, cầm một quyển sách. Đó là tiểu thuyết Bom đã mua sau khi con bé kêu chán truyện cổ tích. Dù sách toàn chữ là chữ, không ai chắc con bé có hiểu nổi không, nhưng Gyeoul lại tập trung một cách bất ngờ.
Chỉ là, đọc đến trang thứ ba thì đã bắt đầu gật gù buồn ngủ.
“Hnng~”
Yeorum ngáp một cái rõ to rồi cười tươi như hoa. Nhờ hai tuần qua bắn tỉa túi bụi, cô đã quay lại vị trí thứ hai, và khoảng cách điểm với hạng nhất – Yong Taeha – gần như bằng không.
Zhou Luxun thì bị bắn tỉa đến ba lần, tụt xuống hạng năm. Vị trí thứ ba và thứ tư hiện đã thuộc về học viên từ Noblesse School.
Trái với dự đoán, Tyr Brzenk – con trai của Ranker số một chính thức Oscar Brzenk – lại có thứ hạng rất thấp. Cậu thiếu niên ấy có vẻ chẳng hứng thú với giải đấu chút nào.
Dù sao thì, cũng sắp đến giờ rồi.
“Về phòng chuẩn bị đi. Chúng ta đi thôi.”
“Vângnn~”
Gần đây, Yeorum trông rất phấn khích. Thậm chí nói là đang bay trên mây vì sung sướng cũng không sai.
Gyeoul bị tiếng động đánh thức, ngẩng đầu nhìn lên thì bị Yeorum cười toe: “Aigoo, aigoo, em gái của chị, đang buồnnn ngủ hửm~?” rồi hôn chụt lên trán. Gyeoul sững sờ với biểu cảm kiểu ‘o.O’, sau đó cau mày và vội vàng lau trán.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Yu Jitae đổ chuông.
“Ơ? Ai gọi vậy?”
“…”
Là số lạ.
“Vào ứng dụng tra số này xem.”
“Vâng. Để xem nào… Kan Wu. Nửa Trung, nửa Mỹ. Thuộc về… hở?”
“Sao?”
Trên mặt Yeorum nở ra một nụ cười. Nụ cười ấy cứ thế lớn dần, rồi cô cười phá lên như mụ phù thủy.
“Có chuyện gì à.”
“Hắn là giám hộ bên phía Erfan đấy.”
“Vậy à.”
Điện thoại vẫn chưa ngừng đổ chuông.
“Ahhh! Buồn cười ghê. Em tò mò chết đi được. Hắn gọi để xin lỗi hả? Hay là sắp khóc lóc van xin?”
Yeorum cười khúc khích, rồi hào hứng tưởng tượng.
“Anh làm gì thế? Mau bắt máy đi. Em muốn cho bọn họ biết ai mới là boss thật sự! Hay là mắng cho một trận? Bắt mấy giám hộ của họ múa khoả thân giữa sân trường chẳng hạn?”
Cô tiếp tục phun ra đủ kiểu tưởng tượng đầy thú vị. Nhưng Yu Jitae thì vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như mọi khi, không nói một lời.
Yeorum ngừng cười. Cô chăm chú quan sát gương mặt anh một lúc, rồi cuối cùng cũng nhận ra chiêu “chí mạng” vượt xa cả mắng nhiếc hay thị uy.
“Anh…”
“…”
“Đừng nói là, anh định lơ đẹp họ đấy chứ?”
Yu Jitae gật đầu.
“Kyahahahaha–!” Yeorum cười đến nghẹt thở.


3 Bình luận