• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel (1-200)

Chương 200: Dưới mặt trăng xanh

11 Bình luận - Độ dài: 2,287 từ - Cập nhật:

Mặt trăng xanh, bầu trời đầy mây.

Khi tôi nhìn xuống dưới từ trên tòa nhà, vô số người đã biến mất và chỉ còn lại một con đường trống không.

Tôi ngẩng đầu nhìn về trước.

Hai cái cầu thang lọt vào mắt tôi.

Một cái bên phải và một cái bên trái.

“...Chuyện gì đây?”

Lời của Aileen như đang nói ra cảm xúc của tôi lúc này vậy.

Thực sự thì chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Tôi nhìn những bậc thang vươn đến tận trời cao.

Một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Cầu thang lên mặt trăng]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: Cầu thang]

[Khả năng: Cầu thang]

[Tiểu sử: Nhân loại tạo ra những bậc thang đi lên tận trời cao. Đương nhiên, không một ai biết rằng khi nào thì nó sẽ sụp đổ]

[Điểm yếu: Nếu có quá nhiều người đi lên cầu thang, nó sẽ sập xuống]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nếu có quá nhiều người đi lên cầu thang, nó sẽ sập xuống.

Vậy nghĩa là sao?

“Cơ mà chúng ta có thể đi lên tận mặt trăng bằng cầu thang sao?”

“Cô nghĩ việc đó là khả thi chắc?”

Tôi nhìn Aileen trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Yu Daon và Song Ahrin bằng một bên tai.

“Cô Aileen”

“Ừm”

“Cô chưa hề nghe được gì về mấy cái cầu thang này sao?”

“Hoàn toàn không”

Aileen lắc đầu.

“Tôi chỉ vừa mới phát hiện ra là có mấy cái cầu thang như này thôi”

“...”

Tôi nhìn lên trên những bậc thang.

Những bậc thang kéo dài như vô tận dẫn lên trời cao tưởng như không có điểm đích.

“Vậy thì đi thôi”

Đằng nào đây cũng không phải là vấn đề có thể được giải quyết chỉ bằng cách lo lắng.

Tốt nhất là chúng tôi nên đi nhanh hơn.

Tôi đi lên cầu thang.

-Cộp!

Khi tôi bước lên bậc thang sắt, âm thanh quen thuộc khi dẫm lên tấm sắt vang vào tai tôi.

Ngay sau đó, Aileen và Yu Daon cũng đi theo tôi.

-Cốc!

“Đau…”

Jang Chaeyeon, đang đi theo sau Yu Daon, liền ngồi thụp xuống và giữ lấy trán mình như thể đã cụng đầu vào một thứ gì đó với một tiếng cốc.

“Cô Chaeyeon?”

“...Tôi ổn…”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm, giữ lấy vầng trán đã sưng đỏ của mình.

“...”

Song Ahrin, người đã chứng kiến cảnh tượng đó, bước về phía trước cầu thang, rồi nắm tay lại và bắt đầu đấm vào nó.

“Nó bị chặn rồi”

“...Hửm?”

-Thụp!

Khi Song Ahrin siết chặt tay và đấm lối vào cầu thang, một bức tường trong suốt liền rung lên với một tiếng thụp.

“Thấy chưa, nó bị chặn rồi”

“...Ah, đúng thật này”

Trước lời lẩm bẩm của Song Ahrin, Yu Daon cũng đấm vào bức tường từ phía bên kia, và cùng với tiếng thụp cũng như trước đó, cô ấy không thể ra ngoài.

“...”

“...Hai người sẽ ở lại đây à?”

Song Ahrin và Jang Chaeyeon đang giữ trán mình trao đổi ánh mắt trước lời của tôi.

“Không”

“Không”

Cả hai đồng thanh trả lời.

“Chúng tôi sẽ đi cầu thang ở phía đối diện”

“...Không phải như vậy sẽ nguy hiểm sao?”

“Phải có lý do gì đó cho việc có hai cái cầu thang, đúng chứ?”

Song Ahrin trả lời một cách hờ hững và quay đi.

“Với cả, không phải có chúng tôi ở đó cũng khiến anh an tâm hơn à?”

“Cái đó đúng thật, nhưng mà…”

“Vậy thì chúng tôi sẽ đi”

Song Ahrin bước về hướng cái cầu thang, và Jang Chaeyeon nhìn tôi.

“Cẩn thận nhé”

“Ừm”

“...Nhờ cô đấy”

“Vâng!”

“Tên đó tự biết cách lo liệu cho bản thân mà”

 Yu Daon trả lời một cách rạng rỡ, nắm chặt hai tay, còn Aileen thì nhún vai đáp lại rồi lấy ra khẩu súng của mình.

“Mọi người nhớ phải cẩn thận đấy, và, ừm…hãy sống sót gặp lại trên mặt trăng”

“Làm gì đến nỗi phải đi bộ lên mặt trăng chứ? Tôi đã đọc được ở đâu đó rằng cần phải mất tận mười năm chỉ đi bộ thì ta mới tới được mặt trăng đấy”

“...”

“...”

“...”

“Đó là một khoảng thời gian rất dài đấy…”

Tất cả cùng nhìn Song Ahrin trong im lặng, và Song Ahrin, trước ánh mắt của chúng tôi, lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối.

“...Cái gì, sao vậy…ah, không lẽ...Không thể nào có chuyện Cục Quản thúc bị điên và bảo chúng ta…đi bộ mười năm…”

Giọng của Song Ahrin càng ngày càng nhỏ dần.

“...Nếu thực sự là như vậy, quãng thời gian được đồng hành cùng với mấy người đã rất vui”

“Tôi có nên nói điều gì mà minh vẫn chưa thể nói ra trước đây không?”

Song Ahrin lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon nghiêng đầu trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.

“...Tạm thời thì ta cứ đi lên trước đã”

Ừm. Cục Quản thúc chắc cũng không làm cầu thang dài đến vậy đâu.

Cùng lắm chắc mất vài tiếng thôi.

***

“...”

“Chân anh có bị đau nhiều không? Chúng ta có nên nghỉ thêm mười phút nữa không?”

“Tôi ổn mà”

Tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra cho đến bây giờ.

Sau đó, chúng tôi đã đi cầu thang suốt hai tiếng rồi.

Nếu chỉ là đi bộ thôi thì chúng tôi có thể đi hai tiếng một cách dễ dàng.

“...”

Chân tôi có cảm giác như chúng sắp nổ tung vậy.

Thế quái nào mà hai người họ vẫn đi được bình thường chứ?

Khi tôi nhìn Yu Daon và Aileen với ánh mắt thán phục và chẳng hiểu nổi, Aileen, bắt gặp ánh mắt của tôi, liền trả lời bằng giọng điềm tĩnh.

“Tôi đã từng bị kẹt lại trong một nhà máy sản xuất cỗ máy giết người”

“...”

“Khi ấy, một trong các điều kiện thoát ra trong sổ hướng dẫn là chạy lên cầu thang mà không để bị bắt”

“Ừm”

“Có tổng cộng 200 tầng cầu thang”

“...”

Điều đó có nghĩa là cô ấy đã chạy lên tận 200 tầng.

Nếu là vậy thì tôi hiểu rồi.

Nhưng còn Yu Daon thì sao?

“Chân tôi cũng đau mà…”

Yu Daon nhìn tôi, nhỏ giọng dần đi.

“Nhưng khi chân tôi bắt đầu đau đến mức mà không thể chịu được nữa, chúng lại đột nhiên trở nên đỡ hơn”

“À…”

Vậy là đau cơ được coi như một loại tổn thương nên cơ thể cô ấy sẽ hồi phục.

Đúng là đáng ghen tỵ thật đấy.

Sau cùng, tôi, người chẳng có kinh nghiệm hay khả năng hồi phục, không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục bước đi.

“Cơ mà, chúng ta thực sự đã leo được khá cao rồi nhỉ”

Aileen quay lại và nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt của cô ấy hướng về khung cảnh phía bên kia bệ lan can bấp bênh.

Con đường bên dưới đã biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi từ lâu.

Bây giờ, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy trước mắt chỉ có những đám mây ở cùng độ cao.

Chúng tôi đã đi lên được rất cao rồi.

“Không biết là cô Chaeyeon và cô Ahrin có đang đi ổn không nhỉ?”

“Họ sẽ đến muộn hơn chúng ta đấy”

Song Ahrin không có hồi phục, và Jang Chaeyeon có thể lực thấp nhất trong nhóm mà.

“Đi thôi”

“Vâng”

-Cộp…cộp…

Trong khi đang bước đi, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

“Phải rồi. Cô Aileen”

“Ừm”

“Chúng tôi đã chiến đấu với ‘Nhà thờ’ vài tuần trước”

-Cộp!

Bước chân của Aileen dừng lại, và cô ấy quay lại nhìn tôi.

“Kể cho tôi nghe thêm đi”

“...”

Tôi giải thích cho Aileen mọi chuyện.

Tên linh mục, những gì đã xảy ra ở đó.

Và cuối cùng là ngôn sứ.

“...Ngôn sứ”

Cô ấy lẩm bẩm nhìn tôi.

“Bọn chúng gọi anh là ngôn sứ sao?”

“...”

Giọng nói của cô ấy đầy nghiêm túc, và trước khi tôi có thể trả lời, Yu Daon đã xen vào đứng ngăn cách giữa tôi và cô ấy.

“...”

Tôi không biết là Yu Daon đang làm ra vẻ mặt như nào, nhưng cô ấy lặng lẽ nhìn Aileen và cất lời.

“Anh Jaehun vẫn bình thường”

“...Tôi biết”

Aileen lẩm bẩm và ngoảnh đi.

“Sau khi biến cố này kết thúc…”

“Ừm?”

“Sau khi biến cố này kết thúc, xin hãy ban cho tôi một điều ước”

Aileen quay lại nhìn thẳng vào tôi.

“Làm ơn. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà anh sai bảo. Kể cả khi đó là việc mà tôi không làm được, tôi nhất định sẽ làm nó”

Ánh mắt của cô ấy…

“Vậy nên, liệu anh có thể đáp lại lời thỉnh cầu này của tôi chỉ lần này được không?”

Nó quá đỗi tuyệt vọng, khiến tôi không thể làm gì khác ngoài gật đầu.

***

Chúng tôi đi lên trên cả những đám mây.

Không lâu sau, bầu trời bắt đầu chuyển tối và những vì sao dần xuất hiện nhiều hơn.

“Chúng ta lên rồi”

Aileen lẩm bẩm và nhìn xung quanh, còn Yu Daon thì vươn tay ra ngoài như đang tò mò.

Không phải lên đến đây thì việc hô hấp phải trở nên khó khăn hơn à?

Trong lúc đó, tôi để ý một biển báo kim loại cũ kỹ được gắn vào ngay giữa cầu thang.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

<Tuyệt đối không được chồm người ra ngoài lan can.>

<Bạn sẽ chết vì thiếu oxy.>

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Nó nói vậy đấy”

“Ta phải cẩn thận mới được”

Tôi vội vã quay đầu về phía Yu Daon.

“Vâng?”

“Cô không định đưa mặt qua lan can để hít thở hay gì đâu nhỉ?”

“Anh Jaehun! Tôi đâu phải trẻ con!”

“Tôi chỉ nói vậy để đề phòng thôi”

Chúng tôi tiếp tục đi lên cầu thang trong khi trò chuyện một chút, và rồi…

-Cộp…

“Hà…hà…”

Chúng tôi cuối cùng cũng đến được điểm cuối của những bậc thang.

“...Hà…hà…Chúng ta đã đi…bao nhiêu tiếng rồi…?”

“Ah, tổng cộng là 9 tiếng 14 phút!”

“...”

Cảm giác như tôi sắp chết vậy.

Tôi nằm phục ra đất và nhìn lên trên trời.

Mặt trăng giờ đây đã đủ gần để có thể nhìn được ngay trước mắt.

Đủ gần đề ánh sáng xanh của nó rọi sáng khuôn mặt của tôi.

“...”

Mặt trăng đang tỏa sáng trong một màu sắc kỳ lạ.

-Keng…!

Tiếng ù ù vang lên bên tai tôi, và một cơn đau đầu thoáng lướt qua.

“Gư…”

Ngay sau đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Mặt trăng]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Mặt trăng đã là một biểu tượng của sự kính sợ, hoặc khiếp sợ đối với tất cả trong một khoảng thời gian dài. Và chắc chắn điều đó phải có lý do của nó]

[Điểm yếu: -]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi vội vã nhìn Yu Daon và Aileen.

“...”

“...”

Hai người họ đang nhìn chằm chằm vào mặt trăng.

Ánh sáng xanh rọi vào mắt họ, làm cho đôi đồng tử của cả hai trông như thể đã chuyển thành màu xanh trong khi họ đang nhìn tôi.

“Anh Jaehun”

“...”

“Anh có nhìn thấy ánh sáng đó không?”

“Cô đang bảo là mặt trăng đó tuyệt đẹp à?”

“Không hề”

Yu Daon lẩm bẩm và nhìn tôi.

“Làm sao mà chúng ta có thể thắng được một thứ như vậy chứ?”

“...”

“Đây là một cuộc chiến mà lựa chọn duy nhất của chúng ta chính là từ bỏ”

“Phải đó”

Aileen gật đầu đồng tình với Yu Daon.

“Tôi nhận ra rằng, nhân loại không thể nào vượt qua một thứ như vậy được”

“...”

“Chỉ là, lựa chọn từ bỏ sẽ dễ hơn nhiều”

“Hai người, mau tỉnh táo lạ—”

“Anh mới phải tỉnh táo lại ấy”

Cùng lúc đó, Yu Daon nhẹ nhàng chạy đến chỗ tôi.

“Đừng lo! Tôi sẽ không để anh bị đau đâu! Không phải vì mặt trăng đó, không phải vì những lựa chọn ngu ngốc của anh!”

“Khốn nạ—”

Tôi vội vã rút súng ra và giơ lên để bắn Yu Daon.

“Ôi trời”

Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trên.

-Rầm!

Một thứ gì đó rơi xuống từ trên không trung, và cơ thể của Yu Daon bị đáp trúng bởi thứ đó và bị ghim vào sàn kim loại.

“...!”

-Bằng!

Aileen rút súng ra và ngay lập tức bắn người đang ghim chặt Yu Daon…

“Ai chà”

Ngay lập tức, người đó vung tay và ‘bắt lấy’ viên đạn.

Cô ấy mở tay ra.

-Cạch…!

Viên đạn bị bóp nát rơi xuống sàn.

“Thông thường thì hành động bắn cấp trên sẽ bị xử lý bằng các hình thức kỷ luật…”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Ánh trăng xanh rực rỡ rọi sáng mặt đất.

“Nhưng là do cô đang có vấn đề về tinh thần, ta sẽ xem xét giảm nhẹ”

Mái tóc nâu của cô ấy bay phấp phới trong gió, và đôi mắt đang nhắm của cô ấy mỉm cười với tôi—

“Cậu lại đang không chịu nghe lời ta lần nữa đấy à? Cậu định giết ta phải không?”

Đôi mắt đỏ của cô ấy mở to nhìn tôi.

Trưởng Chi nhánh đang đứng đó.

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

À húuu Trưởng chi nhánh:)))
Xem thêm
Cảm ơn trans
Xem thêm
Tác giả định nấu gì vậy
Xem thêm
tôi vỗ tay + lộn 3 vòng khi gặp trưởng chi nhánh luôn
Xem thêm
Tôi sẵn sàng bị bốc lột suốt 20 năm ko lương miễn là đc liếm chân trưởng chi nhánh :)))
Xem thêm
trưởng chi nhánh, húuuuu
TFNC
Xem thêm
DCM quá sốc luôn ad ơi
Xem thêm
TFNC, mvp tới rồi
Xem thêm